Chương 24: Liên tục chịu đả kích
Chu Tử Nhuệ
20/02/2023
“Thế cũng được.”
Hướng Vãn Ý gật đầu chấp nhận lời đề nghị đối phương đưa ra. Từ đó, trong ngôi nhà xuất hiện thêm bóng dáng người khác, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chẳng có cơ hội bày tỏ ý kiến, cả ngày bị chèn ép dữ dội, bị bắt cúi đầu phục vụ Quách Thừa Nhân cùng với cô gái kia, trái tim đau như muốn nứt ra nhưng chả mấy ai để tâm tới.
Thậm chí, mẹ chồng cô cũng tức là Quách phu nhân còn căn dặn cô liên tục, nói đúng hơn là đe dọa, thanh âm gầm gừ: “Đỗ Nhược Vi, Vãn Ý thân phận cao quý, cô nhớ chăm sóc con bé cho kỹ vào, tuyệt đối đừng nghĩ tới việc làm kinh động, ảnh hưởng hay dở bất kỳ trò gì đối với Hướng Vãn Ý, coi chừng tôi xử lý cô đấy.” Bà ta nghiêm mặt, đôi mắt híp chặt, sắc lịm đóng đinh trên người Đỗ Nhược Vi, hai tay khoanh trước ngực.
Khóe môi người con gái hơi mấp máy, dường như định lên tiếng nói gì nhưng Quách phu nhân không hề cho cô cơ hội mở miệng, Đỗ Nhược Vi hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè, cúi đầu gằm mặt xuống đất. Da dẻ Đỗ Nhược Vi trắng xanh, nhợt nhạt, con ngươi đen láy kia vấn vương chút u buồn mà ai cũng nhận ra được. Gò má hốc hác, thân thể ngày càng gầy rõ trông thấy, bàn tay yếu ớt run lên bần bật.
Kêu chính thất đích thân chăm sóc cho cô gái mẹ chồng chuẩn bị để chen vào mối quan hệ giữa Quách Thừa Nhân với Đỗ Nhược Vi, làm gì có người phụ nữ nào cam tâm khi đối diện với nỗi tủi nhục như vậy, dù Đỗ Nhược Vi có yếu đuối đến mức nào thì cô cũng khó mà đồng ý được, huống chi bản thân yêu Quách Thừa Nhân nhiều đến mức hơn cả tính mạng. Dù thế, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn bất lực.
Chưa hết, Quách phu nhân tàn ác chọc ngoáy cô lúc chỉ mình hai người đối diện với nhau: “Đỗ Nhược Vi, tránh nảy sinh những âm mưu hoặc ý đồ không đáng có. Cô nên nhớ kỹ, cô chẳng bằng với Hướng Vãn Ý, nói chính xác hơn là thua xa. Việc kinh doanh chưa giúp ích được cho chồng thì thôi, giờ đừng gây sự với những người mang thế lực mạnh mẽ sẵn sàng tương trợ.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi, gằn mạnh từng chữ.
Từ đó trở đi, trong ngôi nhà, giúp việc đối với Hướng Vãn Ý nhiệt tình bao nhiêu thì Đỗ Nhược Vi thờ ơ, lạnh nhạt bấy nhiêu, rất nhiều kẻ mang theo bộ mặt sưng sỉa, khinh bỉ ném thẳng vào cô. Đỗ Nhược Vi yếu thế, chẳng phản kháng được, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, thậm chí bị Quách Thừa Nhân nhiều lần răn đe nhắc nhở, cô đành cắn răng chịu toàn bộ ấm ức, đã vậy ăn cơm Đỗ Nhược Vi chỉ có thể lủi thủi một mình trên bàn sau khi Hướng Vãn Ý cùng Quách Thừa Nhân dùng bữa xong.
Tàn nhẫn đến thế là cùng.
Về Hướng Vãn Ý kia, cô ta hoàn toàn chẳng như người ta tưởng tượng, trước mặt thì là dáng vẻ lúc cương lúc nhu, nhưng thực chất, tâm địa người phụ nữ đó rất khó lường. Hướng Vãn Ý mang tham vọng cực kỳ cao, vô cùng đáng sợ, cô ta đang đánh âm mưu bản thân đặt ra lên trên người Quách Thừa Nhân, và Đỗ Nhược Vi chỉ vô tình phát hiện ra cô ta có tâm địa vô cùng đáng sợ.
Cô muốn tìm cơ hội nói với Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, đối phương chẳng thèm tin vào lời Đỗ Nhược Vi nói ra, còn nữa, Hướng Vãn Ý tìm đến cô, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, nghiến răng ken két cảnh cáo, ngữ khí đáng sợ: “Đỗ Nhược Vi, cô chỉ là loại thấp hèn, lấy quyền gì mà dám ăn nói lung tung về tôi trước mặt Quách Thừa Nhân. Sớm muộn gì cô chả bị đuổi ra khỏi nhà thôi, nếu chưa muốn nhận kết cục bi thảm thì ngậm chặt cái miệng mình vào. Chỉ là bức bình phong bị người ta sỉ vả mà chả biết tự lượng sức. Cô nghĩ bản thân đấu được với tôi à?”
Chưa hết, Hướng Vãn Ý cố tình nói bóng nói gió trước mặt mẹ chồng cô, khiến Quách phu nhân vô cùng phẫn nộ.
“Vãn Ý, cháu đừng để tâm làm gì.” Bà ta cố gắng rặn ra nụ cười trên môi nhưng thanh âm rõ ràng đang tức giận: “Dù sao thì kết quả cuối cùng thì vẫn thay đổi thôi, như hiện tại chẳng bao giờ kéo dài được mãi đâu. Thừa Nhân nó biết nhìn người, vài kẻ âm mưu lừa lọc, thủ đoạn dơ bẩn không bao giờ nhận được kết cục tốt đẹp đâu.”
Đây là đang cố tình cảnh báo Đỗ Nhược Vi bên cạnh.
Thời gian qua, hễ cứ có cơ hội thì Quách phu nhân ngay lập tức âm thầm xả cơn giận lên trên da đầu Đỗ Nhược Vi bởi bọn họ đã gán cho cô cái danh người phụ nữ trơ trẽn, bất chấp thủ đoạn cướp bạn trai Thiệu Ninh Thuần.
Nhịn.
Cô dù chịu biết bao nhiêu tủi nhục thì vẫn chỉ ngoan ngoãn cúi đầu làm tốt nhiệm vụ bản thân được giao, chưa từng buông lời oán trách. Đỗ Nhược Vi chỉ tiêu cực nghĩ rằng do bản thân làm không tốt nên mới khiến Quách Thừa Nhân lẫn mẹ chồng bực mình, càng động viên mai sau làm tốt hơn nữa. Đỗ Nhược Vi muốn đứng trên đôi chân mình giành được sự công nhận từ những người cô yêu thương.
Thời gian trôi qua, Đỗ Nhược Vi càng thêm phấn đấu, nỗ lực.
Ba mẹ Hướng Vãn Ý ở nước ngoài bận công chuyện, chuyến bay bị hoãn tạm thời chưa về nước được, cô ta bị Quách phu nhân giữ ở nhà Quách Thừa Nhân, nhiều lần mang hàm ý nhắc nhở con trai buổi tối ráng chăm sóc cho Hướng Vãn Ý. Bà ta hy vọng Quách gia sớm ngày có được người thừa kế chính gốc, về Đỗ Nhược Vi, rất muốn nhanh chóng tống đối phương đi, tuy nhiên, Quách phu nhân tạm thời chẳng nghĩ ra nên dùng nguyên do gì để khiến đứa con dâu ấy ôm hết tội danh nên đành tạm thời giữ Đỗ Nhược Vi ở đây quan sát, tránh để cô chạy khắp nơi ăn nói lung tung, và từ từ nghĩ cách.
Với Quách phu nhân, bà ta chỉ cần Quách Thừa Nhân với Hướng Vãn Ý thành một cặp, mang đứa cháu đích tôn thì mọi thứ hoàn thành dễ dàng.
Dù bị mẹ liên tục thúc giục, Quách Thừa Nhân cứ ngoảnh mặt làm ngơ, bởi hiện tại hắn ta đang mải mê tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần, hoàn toàn chẳng có tâm trạng làm mấy chuyện vớ vẩn. Huống chi, hắn chưa từng hứng thú với Hướng Vãn Ý.
Đỗ Nhược Vi cứ bị bỏ mặc, vất vả chăm con, ngày được ngủ vài tiếng đồng hồ. Hết phải dọn dẹp nhà cửa thì Đỗ Nhược Vi phải chạy ra siêu thị mua đồ, mua quần áo, sữa cùng vài vật dụng cho con gái, mọi thứ đều do một tay người con gái phụ trách, chưa từng ai ra tay giúp đỡ. Quách Vị An đêm tối lúc Đỗ Nhược Vi mới chợp mắt được một thời gian, con bé liên tục quấy khóc, Đỗ Nhược Vi buộc ngồi dậy để con ăn, rồi thay tã, cả người mềm nhũn bị rút cạn hết sức lực.
Quách Thừa Nhân khó chịu bởi tiếng khóc, hắn hung hăng đạp mạnh cửa xông vào, khiến hai mẹ con Đỗ Nhược Vi giật mình kinh sợ, mặt mày cau có, khoanh tay trước ngực, nhếch môi cảnh báo: “Đỗ Nhược Vi, không ngủ được đừng làm phiền tới những người xung quanh. Tôi nhịn cô cùng với thứ trên tay cô nhiều lắm rồi đấy, biết thân biết phận chút đi, đừng để tôi ra tay độc ác.”
Người con gái đau đớn rơi nước mắt, thân thể gầy gò nhưng hết sức cố gắng quan tâm tới Vị An, tủi thân đều gạt sang một bên.
Quách phu nhân nóng ruột vì giữa con trai với Hướng Vãn Ý chưa tiến triển, bà ta vội vàng ra tay, đẩy người phụ nữ kia vào phòng Quách Thừa Nhân. Cô ta manh động ngồi xuống bên cạnh, mạnh bạo đặt tay lên vai, lả lơi mở miệng: “Thừa Nhân, anh mệt chưa? Đừng làm việc nữa, hại sức khỏe lắm, để em giúp anh nghỉ ngơi.”
Hướng Vãn Ý gật đầu chấp nhận lời đề nghị đối phương đưa ra. Từ đó, trong ngôi nhà xuất hiện thêm bóng dáng người khác, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chẳng có cơ hội bày tỏ ý kiến, cả ngày bị chèn ép dữ dội, bị bắt cúi đầu phục vụ Quách Thừa Nhân cùng với cô gái kia, trái tim đau như muốn nứt ra nhưng chả mấy ai để tâm tới.
Thậm chí, mẹ chồng cô cũng tức là Quách phu nhân còn căn dặn cô liên tục, nói đúng hơn là đe dọa, thanh âm gầm gừ: “Đỗ Nhược Vi, Vãn Ý thân phận cao quý, cô nhớ chăm sóc con bé cho kỹ vào, tuyệt đối đừng nghĩ tới việc làm kinh động, ảnh hưởng hay dở bất kỳ trò gì đối với Hướng Vãn Ý, coi chừng tôi xử lý cô đấy.” Bà ta nghiêm mặt, đôi mắt híp chặt, sắc lịm đóng đinh trên người Đỗ Nhược Vi, hai tay khoanh trước ngực.
Khóe môi người con gái hơi mấp máy, dường như định lên tiếng nói gì nhưng Quách phu nhân không hề cho cô cơ hội mở miệng, Đỗ Nhược Vi hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè, cúi đầu gằm mặt xuống đất. Da dẻ Đỗ Nhược Vi trắng xanh, nhợt nhạt, con ngươi đen láy kia vấn vương chút u buồn mà ai cũng nhận ra được. Gò má hốc hác, thân thể ngày càng gầy rõ trông thấy, bàn tay yếu ớt run lên bần bật.
Kêu chính thất đích thân chăm sóc cho cô gái mẹ chồng chuẩn bị để chen vào mối quan hệ giữa Quách Thừa Nhân với Đỗ Nhược Vi, làm gì có người phụ nữ nào cam tâm khi đối diện với nỗi tủi nhục như vậy, dù Đỗ Nhược Vi có yếu đuối đến mức nào thì cô cũng khó mà đồng ý được, huống chi bản thân yêu Quách Thừa Nhân nhiều đến mức hơn cả tính mạng. Dù thế, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn bất lực.
Chưa hết, Quách phu nhân tàn ác chọc ngoáy cô lúc chỉ mình hai người đối diện với nhau: “Đỗ Nhược Vi, tránh nảy sinh những âm mưu hoặc ý đồ không đáng có. Cô nên nhớ kỹ, cô chẳng bằng với Hướng Vãn Ý, nói chính xác hơn là thua xa. Việc kinh doanh chưa giúp ích được cho chồng thì thôi, giờ đừng gây sự với những người mang thế lực mạnh mẽ sẵn sàng tương trợ.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi, gằn mạnh từng chữ.
Từ đó trở đi, trong ngôi nhà, giúp việc đối với Hướng Vãn Ý nhiệt tình bao nhiêu thì Đỗ Nhược Vi thờ ơ, lạnh nhạt bấy nhiêu, rất nhiều kẻ mang theo bộ mặt sưng sỉa, khinh bỉ ném thẳng vào cô. Đỗ Nhược Vi yếu thế, chẳng phản kháng được, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở, thậm chí bị Quách Thừa Nhân nhiều lần răn đe nhắc nhở, cô đành cắn răng chịu toàn bộ ấm ức, đã vậy ăn cơm Đỗ Nhược Vi chỉ có thể lủi thủi một mình trên bàn sau khi Hướng Vãn Ý cùng Quách Thừa Nhân dùng bữa xong.
Tàn nhẫn đến thế là cùng.
Về Hướng Vãn Ý kia, cô ta hoàn toàn chẳng như người ta tưởng tượng, trước mặt thì là dáng vẻ lúc cương lúc nhu, nhưng thực chất, tâm địa người phụ nữ đó rất khó lường. Hướng Vãn Ý mang tham vọng cực kỳ cao, vô cùng đáng sợ, cô ta đang đánh âm mưu bản thân đặt ra lên trên người Quách Thừa Nhân, và Đỗ Nhược Vi chỉ vô tình phát hiện ra cô ta có tâm địa vô cùng đáng sợ.
Cô muốn tìm cơ hội nói với Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, đối phương chẳng thèm tin vào lời Đỗ Nhược Vi nói ra, còn nữa, Hướng Vãn Ý tìm đến cô, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, nghiến răng ken két cảnh cáo, ngữ khí đáng sợ: “Đỗ Nhược Vi, cô chỉ là loại thấp hèn, lấy quyền gì mà dám ăn nói lung tung về tôi trước mặt Quách Thừa Nhân. Sớm muộn gì cô chả bị đuổi ra khỏi nhà thôi, nếu chưa muốn nhận kết cục bi thảm thì ngậm chặt cái miệng mình vào. Chỉ là bức bình phong bị người ta sỉ vả mà chả biết tự lượng sức. Cô nghĩ bản thân đấu được với tôi à?”
Chưa hết, Hướng Vãn Ý cố tình nói bóng nói gió trước mặt mẹ chồng cô, khiến Quách phu nhân vô cùng phẫn nộ.
“Vãn Ý, cháu đừng để tâm làm gì.” Bà ta cố gắng rặn ra nụ cười trên môi nhưng thanh âm rõ ràng đang tức giận: “Dù sao thì kết quả cuối cùng thì vẫn thay đổi thôi, như hiện tại chẳng bao giờ kéo dài được mãi đâu. Thừa Nhân nó biết nhìn người, vài kẻ âm mưu lừa lọc, thủ đoạn dơ bẩn không bao giờ nhận được kết cục tốt đẹp đâu.”
Đây là đang cố tình cảnh báo Đỗ Nhược Vi bên cạnh.
Thời gian qua, hễ cứ có cơ hội thì Quách phu nhân ngay lập tức âm thầm xả cơn giận lên trên da đầu Đỗ Nhược Vi bởi bọn họ đã gán cho cô cái danh người phụ nữ trơ trẽn, bất chấp thủ đoạn cướp bạn trai Thiệu Ninh Thuần.
Nhịn.
Cô dù chịu biết bao nhiêu tủi nhục thì vẫn chỉ ngoan ngoãn cúi đầu làm tốt nhiệm vụ bản thân được giao, chưa từng buông lời oán trách. Đỗ Nhược Vi chỉ tiêu cực nghĩ rằng do bản thân làm không tốt nên mới khiến Quách Thừa Nhân lẫn mẹ chồng bực mình, càng động viên mai sau làm tốt hơn nữa. Đỗ Nhược Vi muốn đứng trên đôi chân mình giành được sự công nhận từ những người cô yêu thương.
Thời gian trôi qua, Đỗ Nhược Vi càng thêm phấn đấu, nỗ lực.
Ba mẹ Hướng Vãn Ý ở nước ngoài bận công chuyện, chuyến bay bị hoãn tạm thời chưa về nước được, cô ta bị Quách phu nhân giữ ở nhà Quách Thừa Nhân, nhiều lần mang hàm ý nhắc nhở con trai buổi tối ráng chăm sóc cho Hướng Vãn Ý. Bà ta hy vọng Quách gia sớm ngày có được người thừa kế chính gốc, về Đỗ Nhược Vi, rất muốn nhanh chóng tống đối phương đi, tuy nhiên, Quách phu nhân tạm thời chẳng nghĩ ra nên dùng nguyên do gì để khiến đứa con dâu ấy ôm hết tội danh nên đành tạm thời giữ Đỗ Nhược Vi ở đây quan sát, tránh để cô chạy khắp nơi ăn nói lung tung, và từ từ nghĩ cách.
Với Quách phu nhân, bà ta chỉ cần Quách Thừa Nhân với Hướng Vãn Ý thành một cặp, mang đứa cháu đích tôn thì mọi thứ hoàn thành dễ dàng.
Dù bị mẹ liên tục thúc giục, Quách Thừa Nhân cứ ngoảnh mặt làm ngơ, bởi hiện tại hắn ta đang mải mê tìm kiếm Thiệu Ninh Thuần, hoàn toàn chẳng có tâm trạng làm mấy chuyện vớ vẩn. Huống chi, hắn chưa từng hứng thú với Hướng Vãn Ý.
Đỗ Nhược Vi cứ bị bỏ mặc, vất vả chăm con, ngày được ngủ vài tiếng đồng hồ. Hết phải dọn dẹp nhà cửa thì Đỗ Nhược Vi phải chạy ra siêu thị mua đồ, mua quần áo, sữa cùng vài vật dụng cho con gái, mọi thứ đều do một tay người con gái phụ trách, chưa từng ai ra tay giúp đỡ. Quách Vị An đêm tối lúc Đỗ Nhược Vi mới chợp mắt được một thời gian, con bé liên tục quấy khóc, Đỗ Nhược Vi buộc ngồi dậy để con ăn, rồi thay tã, cả người mềm nhũn bị rút cạn hết sức lực.
Quách Thừa Nhân khó chịu bởi tiếng khóc, hắn hung hăng đạp mạnh cửa xông vào, khiến hai mẹ con Đỗ Nhược Vi giật mình kinh sợ, mặt mày cau có, khoanh tay trước ngực, nhếch môi cảnh báo: “Đỗ Nhược Vi, không ngủ được đừng làm phiền tới những người xung quanh. Tôi nhịn cô cùng với thứ trên tay cô nhiều lắm rồi đấy, biết thân biết phận chút đi, đừng để tôi ra tay độc ác.”
Người con gái đau đớn rơi nước mắt, thân thể gầy gò nhưng hết sức cố gắng quan tâm tới Vị An, tủi thân đều gạt sang một bên.
Quách phu nhân nóng ruột vì giữa con trai với Hướng Vãn Ý chưa tiến triển, bà ta vội vàng ra tay, đẩy người phụ nữ kia vào phòng Quách Thừa Nhân. Cô ta manh động ngồi xuống bên cạnh, mạnh bạo đặt tay lên vai, lả lơi mở miệng: “Thừa Nhân, anh mệt chưa? Đừng làm việc nữa, hại sức khỏe lắm, để em giúp anh nghỉ ngơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.