Chương 12
Phong Tử Tam Tam
25/08/2017
Giờ khắc này nội tâm Đường Khải Sâm mãi lâu mà không thể bình tĩnh. Khương
Vãn Hảo đã từng nói với anh? Việc quan trọng như vậy, sao anh lại có
thể hoàn toàn không nhớ rõ?!
Khi anh muốn hỏi lại một cách rõ ràng, trên cầu thang đã không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu.
Anh ngồi ở trong xe, lòng như rơi vào trong hầm băng. Khó trách Khương Vãn Hảo không thích anh, nếu chuyện này là sự thật, ngay cả anh cũng khinh thường chính mình.
Trong ấn tượng của anh quả thật có đoạn thời gian Khương Vãn Hảo thường xuyên đến bệnh viện, bận rộn đến tối mịt, đó chính là thời điểm Đường thị gặp phải nguy cơ lớn. Anh thường xuyên tăng ca đến rất muộn, về nhà cũng không nhớ vào phòng xem cô đã ngủ hay chưa, tắm rửa xong liền trực tiếp nghỉ ngơi tại thư phòng.
Anh vội, hình như so với anh thì Khương Vãn Hảo vội hơn, cuối cùng hai người cùng ở dưới một mái hiên lại không hề chạm mặt.
Sau này cũng là quản gia nói cho anh biết: " Dạo này bà chủ có chút khác lạ, không biết có phải là có chỗ nào không thoải mái —— "
Nhớ rõ lúc ấy anh đang ăn điểm tâm, tin tức về Đường thị trên báo đã thu hút hết sự chú ý của anh, cho nên liền không để ý gật gật đầu: "Đã biết, có chuyện quan trọng thì lại báo với tôi."
Dù sao cô cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thân cận với anh, ngay cả chỉ một bệnh nhỏ cũng sẽ biến thành cơ hội để làm nũng. Huống chi nếu quả thật có chuyện gì, nhất định Chu Tử Nghiêu sẽ nói cho anh biết. Cho nên bất kể như thế nào anh cũng không nghĩ tới, trong lúc này sẽ xảy ra sơ suất gì...
Về sau Khương Vãn Hảo trở lại bình thường, tuy cũng có chút thay đổi nhỏ, chẳng hạn như luôn nhìn anh thất thần, có khi còn có thể vô cùng thần kinh hỏi anh: "Anh không có gì nói với em sao?"
"Không có." Lúc đó anh cảm thấy khó hiểu, cho nên trả lời vô cùng tùy ý, thậm chí còn không nhìn qua vẻ mặt của cô.
Đường Khải Sâm nghĩ tới những chuyện này, không thể ngồi yên nữa, mở cửa xe bước nhanh lên lầu. Anh phải tìm Khương Vãn Hảo hỏi rõ ràng! Anh làm sai nhất định sẽ nhận, nhưng chưa từng làm đừng nghĩ anh sẽ chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Vãn Hảo vừa mới chuẩn bị khép cửa, cánh cửa liền bị người dùng lực chặn lại. Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt, bất ngờ dùng thêm sức: "Đường Khải Sâm, anh còn muốn làm gì!" Nếu cứ dây dưa thêm nữa, Bắc Bắc thật sự sẽ đến muộn!
Nhưng tay Đường Khải Sâm kẹp trong khe cửa không chút nhúc nhích như trước, ngón tay thon dài bởi vì dùng sức nên trở nên trắng bệch. Vãn Hảo nhìn thấy liền thấy đau thay anh, nhưng thế nhưng người nọ đến cả chân mày cũng cũng không nhăn một chút, chỉ kiên định nhìn cô nói: "Nói mọi chuyện ra rõ ràng, vừa rồi em nói cho tôi biết là có ý gì!"
Vãn Hảo không nghĩ tới anh đuổi theo vì việc này, loại chuyện này mỗi một lần nhắc tới đều giống như đổi lấy một trận cười nhạo, vì thế hít vào một hơi tận lực bình tĩnh nói: "Không có gì, coi như đã quên rồi. Đều đã qua không cần phải nói nữa."
Đường Khải Sâm hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh cắn chặt hàm răng, môi mỏng khẽ mở nói ra hai chữ: "Mở cửa."
Vãn Hảo đối mặt với anh, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, ngay tại lúc cô hơi thất thần, người kia lại có thể dùng sức đẩy cửa ra. Cô không đề phòng, bị dư lực chấn làm lui về phía sau một bước lớn, cánh cửa cũng vang lên một tiếng "Oành" nện vào vách tường.
Vãn Hảo kinh ngạc nhìn người trước mặt, Đường Khải Sâm bước nhanh tới gần, thò tay bắt lấy cổ tay cô, sức lực kia giống như sợ cô sẽ chạy mất: "Trong việc này nhất định có chỗ không đúng, chúng ta nói chuyện một chút."
Tất cả vẫn giống phong cách quyết đoán, Vãn Hảo hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt Đường Khải Sâm tràn đầy tha thiết cùng cấp bách, cô bỗng nhiên cười: "Có lẽ vậy, nhưng mà thật sự không sao cả Đường Khải Sâm. Thương tâm khổ sở đều là chuyện khi đó, hiện tại nhắc lại, anh xem, đến một chút cảm giác khổ sở tôi cũng không có."
Đường Khải Sâm nghe xong những lời này, lòng lại càng khó chịu.
"Cho nên có hiểu lầm hay không đều không quan trọng, cũng có thể thay đổi được gì đâu? Dù sao snh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, quá khứ kia ai cũng không muốn nhắc lại." Cô nói thong thả, từ đầu tới cuối tầm mắt đều không rời khỏi ánh mắt của anh.
Đường Khải Sâm biết Khương Vãn Hảo đang nói thật, tuy rằng cô có rất nhiều tật xấu, nhưng vừa nói dối liền sẽ lắp bắp, không thể bình tĩnh khống chế được trong nháy mắt. Cho nên cô là thật sự không để ý sự thật là cái gì.
Anh cấp bách muốn giải thích, nhưng cô đã không cần lời giải thích của anh.
Khương Vãn Hảo nói, đều qua rồi.
Vài chữ nhạt nhẽo tầm thường như vậy, lại giống như từng chữ đều châm một nhát vào ngực anh. Cảm giác kia quả thực rất tệ.
***
Đường Khải Sâm ngồi trong xe, rõ ràng không gian rộng rãi thoáng mát, lại cảm thấy hô hấp không thông như cũ, giống như nơi nào cũng đều chật ních làm cho anh bị nghẹn. Anh kéo caravat ném tới băng ghế sau, ngồi im lặng vài giây, xem lại hồ sơ của Khương Vãn Hảo một lần nữa.
Một nhà kia đúng là có vấn đề, vậy mà lúc trước sao anh lại có thể không lưu ý đến? Thân thể của Khương Viễn Sơn luôn rất tốt, cho nên anh mới không suy nghĩ đến phương diện kia, nay nghĩ lại, tất cả đều có dấu vết.
Chẳng hạn như lúc trước cho cô một số tiền nuôi dưỡng lớn, nhưng người phụ nữ kia còn quá trẻ, tâm cao khí ngạo, vì thế một đồng tiền cũng không nhận. Nhưng anh vẫn biết, từ khi Vãn Hảo còn nhỏ Khương Viễn Sơn đã cho cô một tài khoản, gửi tiết kiệm ở nước ngoài, cho nên cô cũng sẽ không đến mức nghèo túng như hiện nay.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, cô từng nói qua tự mình có thể mua nhà, nhưng lúc ấy anh căn bản là không để ý...
Bệnh của Khương Viễn Sơn quả thực không có cách chữa, mấy năm nay cô ra sao anh quả thật không có cách nào tưởng tượng. Khó trách Khương Vãn Hảo thay đổi nhiều như vậy, khác xa một trời một vực so với đại tiểu thư kiêu căng lúc trước.
Đường Khải Sâm cũng không biết tâm tình mình giờ phút này ra sao, chỉ cảm thấy hết thảy đều do bản thân anh, huống chi trong lúc này anh vẫn không biết được rõ ràng hiểu lầm bên trong, không thể cứ bỏ qua như vậy.
Đầu tiên anh nghĩ tới chính là Chu Tử Nghiêu, có thể ở bên cạnh anh động tay chân cũng chỉ có người này——
Nghĩ tới những thứ này, con ngươi anh hơi xuống, tất cả đều do lúc trước anh đã quá sơ suất.
Anh khởi động xe chuẩn bị rời đi, lại thấy Khương Vãn Hảo cầm túi vội vội vàng vàng xuống lầu, như là có việc gấp.
Đường Khải Sâm cảm thấy chính mình như là điên rồi, thế nhưng anh lại theo sát Khương Vãn Hảo vòng qua hơn nửa thành phố mà không có nguyên nhân, sau đó nhìn người phụ nữ kia đi đón con trai Thạch Hiểu Tĩnh.
Tên tiểu quỷ đáng ghét kia.
Khương Vãn Hảo mặc trên người áo T trắng cùng quần bò đơn giản, đứng ngay cửa nhà trẻ chào tạm biệt cô giáo. Đứa bé kia nghe lời nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hướng mỉm cười với cô.
Thật ra nhìn từ xa, Khương Vãn Hảo xác thực còn rất trẻ, hoàn toàn không có dấu vết đã trải qua một lần hôn nhân. Năm nay cô cũng mới 27 tuổi...
Khương Vãn Hảo nắm tay đứa nhỏ đi tới, Đường Khải Sâm hoàn toàn chưa có tránh đi, trực giác cho biết người phụ nữ kia căn bản không để ý đến anh. Quả nhiên, trong mắt Khương Vãn Hảo chỉ có tên tiểu tử đáng ghét kia, còn lấy cái mũ bảo hểm từ trên xe đội lên cho bé.
Miệng tên tiểu gia hỏa kia cũng phối hợp, một đôi mắt đen như mực, cằm nâng lên cao cao ——
Không biết vì sao, một khắc kia, trong lòng Đường Khải Sâm có chút cảm giác khác thường. Nhìn tới một màn như vậy, cảm thấy toàn thân đều ấm áp .
"Dì, mẹ con có nhanh trở lại không?" Bắc Bắc ngồi xe điện, nghiêng đầu hỏi Khương Vãn Hảo.
Tay Vãn Hảo vặn chìa khóa dừng một chút: "Bắc Bắc muốn mẹ à?"
Bắc Bắc gật gật đầu, lại rất nhanh lắc đầu.
Vãn Hảo bị bé chọc cười, không nhịn được niết cái mũi nhỏ của bé: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
"Con muốn mẹ, nhưng cũng muốn ở cùng một chỗ với dì. Nếu mẹ trở lại, dì có thể chuyển đến ở một chỗ với con không?" Đứa nhỏ ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, "Nhà con có rất nhiều phòng, dì sẽ ở phòng sát vách với con."
Vãn Hảo không nói chuyện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bắc Bắc, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu như vậy dì sẽ không được làm biếng nữa, buổi sáng phải đi làm sớm, nhà của con cách quá xa."
Bắc Bắc mất hứng nhìn cô: "Dì Khương, dì thật lười, cô giáo nói ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan."
"A...." Vãn Hảo gõ gõ mũ bảo hiểm Spiderman của bé, "Vậy tối nay Bắc Bắc cũng phải nhớ làm bé ngoan, không thể ham chơi đồ chơi."
Bắc Bắc giương cái miệng nhỏ nhắn, tại sao cảm thấy chính mình như bị dụ?
Đường Khải Sâm nhìn một lớn một nhỏ cười cười nói nói, hai người đi giữa làn xe gắn máy, hơn nữa Khương Vãn Hảo lại đi rất chậm, cho nên anh sẽ nhanh bỏ hai người kia lại phía sau. Nhưng giờ phút này anh cũng không muốn về công ty một chút nào, càng không muốn trở lại khách sạn một mình.
Đến ngã tư thì anh dừng lại, chờ Khương Vãn Hảo đi qua, sau đó lại theo sau.
Việc nhàm chán như vậy, nếu đổi lại là lúc trước Đường Khải Sâm nhất định sẽ không làm.
***
Trợ lý ở đại sảnh khách sạn đợi đến lúc lên đèn mới thấy Đường Khải Sâm chậm rãi đi vào, anh ta vội vã đi theo: "Đường tổng, ngài đi đâu vậy? Tôi tìm khắp nơi đều không thấy."
"Có việc gì?" Trên cánh tay Đường Khải Sâm phủ áo khoác, cổ áo tùy ý mở ra, một bộ thư thái nhàn tản, khóe miệng mơ hồ còn ẩn chứa ý cười.
Trợ lý hồ đồ rồi, quanh co mãi mới dám nói: "Lộ tiểu thư gọi điện thoại đến nhiều lần —— "
Anh ta suy đoán nhất định hai người này đang cãi nhau, mấy năm nay cũng không phải không thấy, mỗi lần đều là Lộ tiểu thư gọi điện thoại tới làm ầm lên nhưng vẫn không sao. Như mà dù lửa giận có lớn hơn nữa, một cuộc điện thoại cũng có thể làm biến mất.
Lần này Đường Khải Sâm lại không có phản ứng gì, hai người cùng vào thang máy, kính chiếu hậu phản chiếu ra gương mặt người đàn ông góc cạnh sắc xảo rõ ràng. Rồi lại nghe anh nói: "Nói với Eric, tôi muốn biết tình hình gần đây của Chu Tử Nghiêu, nhất là bốn năm gần đây đã lén tiếp xúc cùng người nào."
"Vâng." Trợ lý cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng lại có chút quái dị.
Quan hệ của Chu Tử Nghiêu cùng lão bản vẫn không tệ, hai người quen biết từ nhỏ. Tuy nói hai năm qua nhà họ Chu nổi lên rất nhanh, nhưng mà cùng so sánh với nhà họ Đường quả thật còn kém không chỉ một chút. Với Chu Tử Nghiêu thì lão bản cũng là trăm phần trăm tín nhiệm, có chỗ tốt đều không quên anh ta (CTN ).
Nhưng việc đang diễn ra trước mắt, chẳng lẽ lại có liên quan với Khương Vãn Hảo?
Đường Khải Sâm như đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc lâu bỗng nhiên lại nói: "Mộc Thủy ở quận Đông bên kia có còn phòng trống không?"
"A? Có có có." Trợ lý nói xong, thăm dò hỏi, "Ngài chuẩn bị chuyển qua? Tôi tra xem hộ hình (tình trạng cùng hình thái ), không biết còn có... biệt thự hay không—— "
"Không cần." Đường Khải Sâm trực tiếp cắt ngang lời anh ta, vừa vặn đến tầng chỉ định, âm thanh "Đinh" vang, lên cửa thang máy đã mở ra. Giọng nói tinh tường của người đàn ông truyền lại, "Một cô gái ở, cậu xem xét an bài, ổn chút là được."
Trợ lý kinh hãi, suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm, an bài cho phụ nữ ở? Liên tưởng đoạn đối thoại trước sau, anh ta lập tức đoán được người kia là Khương Vãn Hảo.
Nếu như vị kia là vợ trước mà nói...
Tại sao anh ta lại cảm thấy, căn nhà này có thể sẽ không tặng được đây?
Khi anh muốn hỏi lại một cách rõ ràng, trên cầu thang đã không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu.
Anh ngồi ở trong xe, lòng như rơi vào trong hầm băng. Khó trách Khương Vãn Hảo không thích anh, nếu chuyện này là sự thật, ngay cả anh cũng khinh thường chính mình.
Trong ấn tượng của anh quả thật có đoạn thời gian Khương Vãn Hảo thường xuyên đến bệnh viện, bận rộn đến tối mịt, đó chính là thời điểm Đường thị gặp phải nguy cơ lớn. Anh thường xuyên tăng ca đến rất muộn, về nhà cũng không nhớ vào phòng xem cô đã ngủ hay chưa, tắm rửa xong liền trực tiếp nghỉ ngơi tại thư phòng.
Anh vội, hình như so với anh thì Khương Vãn Hảo vội hơn, cuối cùng hai người cùng ở dưới một mái hiên lại không hề chạm mặt.
Sau này cũng là quản gia nói cho anh biết: " Dạo này bà chủ có chút khác lạ, không biết có phải là có chỗ nào không thoải mái —— "
Nhớ rõ lúc ấy anh đang ăn điểm tâm, tin tức về Đường thị trên báo đã thu hút hết sự chú ý của anh, cho nên liền không để ý gật gật đầu: "Đã biết, có chuyện quan trọng thì lại báo với tôi."
Dù sao cô cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thân cận với anh, ngay cả chỉ một bệnh nhỏ cũng sẽ biến thành cơ hội để làm nũng. Huống chi nếu quả thật có chuyện gì, nhất định Chu Tử Nghiêu sẽ nói cho anh biết. Cho nên bất kể như thế nào anh cũng không nghĩ tới, trong lúc này sẽ xảy ra sơ suất gì...
Về sau Khương Vãn Hảo trở lại bình thường, tuy cũng có chút thay đổi nhỏ, chẳng hạn như luôn nhìn anh thất thần, có khi còn có thể vô cùng thần kinh hỏi anh: "Anh không có gì nói với em sao?"
"Không có." Lúc đó anh cảm thấy khó hiểu, cho nên trả lời vô cùng tùy ý, thậm chí còn không nhìn qua vẻ mặt của cô.
Đường Khải Sâm nghĩ tới những chuyện này, không thể ngồi yên nữa, mở cửa xe bước nhanh lên lầu. Anh phải tìm Khương Vãn Hảo hỏi rõ ràng! Anh làm sai nhất định sẽ nhận, nhưng chưa từng làm đừng nghĩ anh sẽ chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Vãn Hảo vừa mới chuẩn bị khép cửa, cánh cửa liền bị người dùng lực chặn lại. Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt, bất ngờ dùng thêm sức: "Đường Khải Sâm, anh còn muốn làm gì!" Nếu cứ dây dưa thêm nữa, Bắc Bắc thật sự sẽ đến muộn!
Nhưng tay Đường Khải Sâm kẹp trong khe cửa không chút nhúc nhích như trước, ngón tay thon dài bởi vì dùng sức nên trở nên trắng bệch. Vãn Hảo nhìn thấy liền thấy đau thay anh, nhưng thế nhưng người nọ đến cả chân mày cũng cũng không nhăn một chút, chỉ kiên định nhìn cô nói: "Nói mọi chuyện ra rõ ràng, vừa rồi em nói cho tôi biết là có ý gì!"
Vãn Hảo không nghĩ tới anh đuổi theo vì việc này, loại chuyện này mỗi một lần nhắc tới đều giống như đổi lấy một trận cười nhạo, vì thế hít vào một hơi tận lực bình tĩnh nói: "Không có gì, coi như đã quên rồi. Đều đã qua không cần phải nói nữa."
Đường Khải Sâm hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh cắn chặt hàm răng, môi mỏng khẽ mở nói ra hai chữ: "Mở cửa."
Vãn Hảo đối mặt với anh, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, ngay tại lúc cô hơi thất thần, người kia lại có thể dùng sức đẩy cửa ra. Cô không đề phòng, bị dư lực chấn làm lui về phía sau một bước lớn, cánh cửa cũng vang lên một tiếng "Oành" nện vào vách tường.
Vãn Hảo kinh ngạc nhìn người trước mặt, Đường Khải Sâm bước nhanh tới gần, thò tay bắt lấy cổ tay cô, sức lực kia giống như sợ cô sẽ chạy mất: "Trong việc này nhất định có chỗ không đúng, chúng ta nói chuyện một chút."
Tất cả vẫn giống phong cách quyết đoán, Vãn Hảo hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt Đường Khải Sâm tràn đầy tha thiết cùng cấp bách, cô bỗng nhiên cười: "Có lẽ vậy, nhưng mà thật sự không sao cả Đường Khải Sâm. Thương tâm khổ sở đều là chuyện khi đó, hiện tại nhắc lại, anh xem, đến một chút cảm giác khổ sở tôi cũng không có."
Đường Khải Sâm nghe xong những lời này, lòng lại càng khó chịu.
"Cho nên có hiểu lầm hay không đều không quan trọng, cũng có thể thay đổi được gì đâu? Dù sao snh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, quá khứ kia ai cũng không muốn nhắc lại." Cô nói thong thả, từ đầu tới cuối tầm mắt đều không rời khỏi ánh mắt của anh.
Đường Khải Sâm biết Khương Vãn Hảo đang nói thật, tuy rằng cô có rất nhiều tật xấu, nhưng vừa nói dối liền sẽ lắp bắp, không thể bình tĩnh khống chế được trong nháy mắt. Cho nên cô là thật sự không để ý sự thật là cái gì.
Anh cấp bách muốn giải thích, nhưng cô đã không cần lời giải thích của anh.
Khương Vãn Hảo nói, đều qua rồi.
Vài chữ nhạt nhẽo tầm thường như vậy, lại giống như từng chữ đều châm một nhát vào ngực anh. Cảm giác kia quả thực rất tệ.
***
Đường Khải Sâm ngồi trong xe, rõ ràng không gian rộng rãi thoáng mát, lại cảm thấy hô hấp không thông như cũ, giống như nơi nào cũng đều chật ních làm cho anh bị nghẹn. Anh kéo caravat ném tới băng ghế sau, ngồi im lặng vài giây, xem lại hồ sơ của Khương Vãn Hảo một lần nữa.
Một nhà kia đúng là có vấn đề, vậy mà lúc trước sao anh lại có thể không lưu ý đến? Thân thể của Khương Viễn Sơn luôn rất tốt, cho nên anh mới không suy nghĩ đến phương diện kia, nay nghĩ lại, tất cả đều có dấu vết.
Chẳng hạn như lúc trước cho cô một số tiền nuôi dưỡng lớn, nhưng người phụ nữ kia còn quá trẻ, tâm cao khí ngạo, vì thế một đồng tiền cũng không nhận. Nhưng anh vẫn biết, từ khi Vãn Hảo còn nhỏ Khương Viễn Sơn đã cho cô một tài khoản, gửi tiết kiệm ở nước ngoài, cho nên cô cũng sẽ không đến mức nghèo túng như hiện nay.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, cô từng nói qua tự mình có thể mua nhà, nhưng lúc ấy anh căn bản là không để ý...
Bệnh của Khương Viễn Sơn quả thực không có cách chữa, mấy năm nay cô ra sao anh quả thật không có cách nào tưởng tượng. Khó trách Khương Vãn Hảo thay đổi nhiều như vậy, khác xa một trời một vực so với đại tiểu thư kiêu căng lúc trước.
Đường Khải Sâm cũng không biết tâm tình mình giờ phút này ra sao, chỉ cảm thấy hết thảy đều do bản thân anh, huống chi trong lúc này anh vẫn không biết được rõ ràng hiểu lầm bên trong, không thể cứ bỏ qua như vậy.
Đầu tiên anh nghĩ tới chính là Chu Tử Nghiêu, có thể ở bên cạnh anh động tay chân cũng chỉ có người này——
Nghĩ tới những thứ này, con ngươi anh hơi xuống, tất cả đều do lúc trước anh đã quá sơ suất.
Anh khởi động xe chuẩn bị rời đi, lại thấy Khương Vãn Hảo cầm túi vội vội vàng vàng xuống lầu, như là có việc gấp.
Đường Khải Sâm cảm thấy chính mình như là điên rồi, thế nhưng anh lại theo sát Khương Vãn Hảo vòng qua hơn nửa thành phố mà không có nguyên nhân, sau đó nhìn người phụ nữ kia đi đón con trai Thạch Hiểu Tĩnh.
Tên tiểu quỷ đáng ghét kia.
Khương Vãn Hảo mặc trên người áo T trắng cùng quần bò đơn giản, đứng ngay cửa nhà trẻ chào tạm biệt cô giáo. Đứa bé kia nghe lời nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hướng mỉm cười với cô.
Thật ra nhìn từ xa, Khương Vãn Hảo xác thực còn rất trẻ, hoàn toàn không có dấu vết đã trải qua một lần hôn nhân. Năm nay cô cũng mới 27 tuổi...
Khương Vãn Hảo nắm tay đứa nhỏ đi tới, Đường Khải Sâm hoàn toàn chưa có tránh đi, trực giác cho biết người phụ nữ kia căn bản không để ý đến anh. Quả nhiên, trong mắt Khương Vãn Hảo chỉ có tên tiểu tử đáng ghét kia, còn lấy cái mũ bảo hểm từ trên xe đội lên cho bé.
Miệng tên tiểu gia hỏa kia cũng phối hợp, một đôi mắt đen như mực, cằm nâng lên cao cao ——
Không biết vì sao, một khắc kia, trong lòng Đường Khải Sâm có chút cảm giác khác thường. Nhìn tới một màn như vậy, cảm thấy toàn thân đều ấm áp .
"Dì, mẹ con có nhanh trở lại không?" Bắc Bắc ngồi xe điện, nghiêng đầu hỏi Khương Vãn Hảo.
Tay Vãn Hảo vặn chìa khóa dừng một chút: "Bắc Bắc muốn mẹ à?"
Bắc Bắc gật gật đầu, lại rất nhanh lắc đầu.
Vãn Hảo bị bé chọc cười, không nhịn được niết cái mũi nhỏ của bé: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
"Con muốn mẹ, nhưng cũng muốn ở cùng một chỗ với dì. Nếu mẹ trở lại, dì có thể chuyển đến ở một chỗ với con không?" Đứa nhỏ ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, "Nhà con có rất nhiều phòng, dì sẽ ở phòng sát vách với con."
Vãn Hảo không nói chuyện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bắc Bắc, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu như vậy dì sẽ không được làm biếng nữa, buổi sáng phải đi làm sớm, nhà của con cách quá xa."
Bắc Bắc mất hứng nhìn cô: "Dì Khương, dì thật lười, cô giáo nói ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan."
"A...." Vãn Hảo gõ gõ mũ bảo hiểm Spiderman của bé, "Vậy tối nay Bắc Bắc cũng phải nhớ làm bé ngoan, không thể ham chơi đồ chơi."
Bắc Bắc giương cái miệng nhỏ nhắn, tại sao cảm thấy chính mình như bị dụ?
Đường Khải Sâm nhìn một lớn một nhỏ cười cười nói nói, hai người đi giữa làn xe gắn máy, hơn nữa Khương Vãn Hảo lại đi rất chậm, cho nên anh sẽ nhanh bỏ hai người kia lại phía sau. Nhưng giờ phút này anh cũng không muốn về công ty một chút nào, càng không muốn trở lại khách sạn một mình.
Đến ngã tư thì anh dừng lại, chờ Khương Vãn Hảo đi qua, sau đó lại theo sau.
Việc nhàm chán như vậy, nếu đổi lại là lúc trước Đường Khải Sâm nhất định sẽ không làm.
***
Trợ lý ở đại sảnh khách sạn đợi đến lúc lên đèn mới thấy Đường Khải Sâm chậm rãi đi vào, anh ta vội vã đi theo: "Đường tổng, ngài đi đâu vậy? Tôi tìm khắp nơi đều không thấy."
"Có việc gì?" Trên cánh tay Đường Khải Sâm phủ áo khoác, cổ áo tùy ý mở ra, một bộ thư thái nhàn tản, khóe miệng mơ hồ còn ẩn chứa ý cười.
Trợ lý hồ đồ rồi, quanh co mãi mới dám nói: "Lộ tiểu thư gọi điện thoại đến nhiều lần —— "
Anh ta suy đoán nhất định hai người này đang cãi nhau, mấy năm nay cũng không phải không thấy, mỗi lần đều là Lộ tiểu thư gọi điện thoại tới làm ầm lên nhưng vẫn không sao. Như mà dù lửa giận có lớn hơn nữa, một cuộc điện thoại cũng có thể làm biến mất.
Lần này Đường Khải Sâm lại không có phản ứng gì, hai người cùng vào thang máy, kính chiếu hậu phản chiếu ra gương mặt người đàn ông góc cạnh sắc xảo rõ ràng. Rồi lại nghe anh nói: "Nói với Eric, tôi muốn biết tình hình gần đây của Chu Tử Nghiêu, nhất là bốn năm gần đây đã lén tiếp xúc cùng người nào."
"Vâng." Trợ lý cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng lại có chút quái dị.
Quan hệ của Chu Tử Nghiêu cùng lão bản vẫn không tệ, hai người quen biết từ nhỏ. Tuy nói hai năm qua nhà họ Chu nổi lên rất nhanh, nhưng mà cùng so sánh với nhà họ Đường quả thật còn kém không chỉ một chút. Với Chu Tử Nghiêu thì lão bản cũng là trăm phần trăm tín nhiệm, có chỗ tốt đều không quên anh ta (CTN ).
Nhưng việc đang diễn ra trước mắt, chẳng lẽ lại có liên quan với Khương Vãn Hảo?
Đường Khải Sâm như đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc lâu bỗng nhiên lại nói: "Mộc Thủy ở quận Đông bên kia có còn phòng trống không?"
"A? Có có có." Trợ lý nói xong, thăm dò hỏi, "Ngài chuẩn bị chuyển qua? Tôi tra xem hộ hình (tình trạng cùng hình thái ), không biết còn có... biệt thự hay không—— "
"Không cần." Đường Khải Sâm trực tiếp cắt ngang lời anh ta, vừa vặn đến tầng chỉ định, âm thanh "Đinh" vang, lên cửa thang máy đã mở ra. Giọng nói tinh tường của người đàn ông truyền lại, "Một cô gái ở, cậu xem xét an bài, ổn chút là được."
Trợ lý kinh hãi, suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm, an bài cho phụ nữ ở? Liên tưởng đoạn đối thoại trước sau, anh ta lập tức đoán được người kia là Khương Vãn Hảo.
Nếu như vị kia là vợ trước mà nói...
Tại sao anh ta lại cảm thấy, căn nhà này có thể sẽ không tặng được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.