Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm
Chương 11
Lục Xu
07/07/2014
Xe lái vào khu vực của “Tây Minh Cư” thì Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy lạnh lần nữa, dù cửa sổ đã đóng, cho dù gió thổi bên ngoài cũng không thổi vào đây, nhưng cô vẫn cảm thấy mình rất lạnh, hơn nữa bưng bít thế nào cũng không ấm áp được. Trong quá khứ, mỗi lần về tới đây, cô đều có cảm giác khó mà chịu được, mỗi lần đều cần đè nén mãnh liệt, cô hoài nghi rằng sẽ có một ngày mà cô bị những cảm xúc này bức điên lên, sau đó trở thành phu nhân nhà giàu đáng thương.
Cảm giác quen thuộc đè nén lại đánh tới, khiến cô rất muốn trốn.
Cô ngẩng đầu, nhìn Triển Dịch Minh, gương mặt cố ý lấy lòng, “Đồ của tôi đều ở trong nhà trọ, ở nơi này sẽ không có phương tiện, nơi này tôi…..”
“Tất cả đồ của em đều ở đây.” Triển Dịch Minh mở miệng chậm rãi, “Coi như thiếu cái gì, cũng có thể lập tức đi mua thêm cho em.”
Thẩm Tây Lăng chu chu môi, lòng lại càng đau.
Cô vẫn muốn lấy cớ trốn ra ngoài, lại động khóe miệng, nói không ra lời. Cô rõ ràng là muốn trốn tránh, là tính cách bị cắm sừng của mình lại bộc lộ ra.
Ngày này, sớm muộn cũng đến, sớm đối mặt với nó thì tốt hơn.
Xuống xe, cô vẫn đứng tại chỗ, tay chân có chút luống cuống, không biết mình phải làm gì. Rất buồn cười, nơi này nên tính là nhà của cô, nhưng cô trừ cảm giác xa lạ, lại không có gì khác.
Triển Dịch Minh lái xe vào nhà để xe, đi ra, phát hiện cô vẫn đứng bất động, thậm chí cứng ngắc giống như pho tượng, không có bất kì động tác gì.
Anh đi về phía cô, “Không biết nơi này?”
Giọng nói bình thường, cố tình khiến người ta cảm thấy anh ở đây có ý xấu, mang theo châm chọc. Cô nghi ngờ nhìn anh, đại khái không quan tâm, chắc hẳn là không để ý đến nội dung trong lời nói của anh.
Triển Dịch Minh đi phía trước, cô đi theo phía sau.
Vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Triển Hiểu An đang ngồi trước bàn trà, tay cầm các khối hình dạng khác nhau, đang ghép thành các loại hình dáng. Bộ dạng của bé rất nghiêm túc, tầm mắt cũng nhìn vào đó.
Dương Khiết đang trông nom Triển Hiểu An nhìn thấy Triển Dịch Minh, lập tức cung kính chào hỏi, “Tiên sinh.” Dưới tình huống bình thường, sau khi Triển Dịch Minh trở về nhà, công việc của Dương Khiết cũng kết thúc, cô phụ trách việc đến nhà trẻ đón Triển Hiểu An về, cùng Triển Hiểu An vui đùa, cho đến khi Triển Dịch Minh về nhà mới thôi, hơn nữa thời gian này cho tới bây giờ đều không có giới hạn, nếu như thấy Triển Dịch Minh trở về rất khuya, cô vẫn phải ở cùng Triển Hiểu An tới lúc đó, không thể nào rời bỏ giữa chừng. Mặc dù thời gian làm công việc này không xác định, nhưng được đối xử rất tốt, vì vậy cô rất quý trọng.
Ánh mắt của Dương Khiết dừng lại ở trên người Triển Dịch Minh thì cuối cùng cũng dừng ở người phía sau anh, Thẩm Tây Lăng, trong mắt dễ nhận thấy sự kinh ngạc, bởi vì cô ở chỗ này làm một năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy Triển Dịch Minh đưa phụ nữ về, không khỏi tò mò quan sát Thẩm Tây Lăng, muốn biết người phụ nữ này đặc biệt ở chỗ nào.
Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng cũng dừng lại trên người Dương Khiết, chỉ là thời gian rất ngắn. Dương Khiết cũng còn là một cô sinh viên, khuôn mặt có thể thấy vẻ bồng bột của sinh viên, hơn nữa đây là một nữ sinh vô cùng hấp dẫn, nhất là 2 năm gần đây thì dạng nữ sinh có diên mạo thanh thuần này vô cùng phổ biến.
Liên tưởng đến câu Triển Dịch Minh từng nói, “Em không phải loại anh thích.”, Cô hình như có chút hiểu rõ, cười cười.
Dương Khiết cũng không kinh ngạc mà ở lại nữa, vẫn lựa chọn rời đi. Trước khi cô tiếp nhận công việc này, cũng nghe được từ người giúp việc ở đó mà có được nhiều thông tin, vạn lần đừng nghĩ tới việc xảy ra chút gì với người chủ này, bất kể bên ngoài anh ta hào phóng cỡ nào, ở nhà tuyệt đối sẽ không cùng người giúp việc hay là bảo mẫu xảy ra chút mập mờ nào. Khác chính là nhất định phải chăm sóc Triển Hiểu An tốt, bất kể dùng cách nào , nhất định không thể để cho Triển Hiểu An khóc trước mặt Triển Dịch Minh, nếu không sẽ bị đuổi. Dương Khiết vẫn luôn nhớ những lời này, tuyệt đối không suy nghĩ chuyện gì khác ngoài phạm vi công việc,đi xuống như vậy, phát hiện công việc vẫn ổn, trừ thời gian không cố định ra, phương diện khác đều tốt.
Tâm tư của Thẩm Tây Lăng cũng không dừng ở bóng dáng biến mất của Dương Khiết, mà nhìn Triển Hiểu An vẫn đang chơi đùa. Giờ phút này, cô bé vẫn cúi đầu, nhìn ra được cô bé rất thích ứng với hoàn cảnh sống như thế. Cô bé thỉnh thoảng giật giật, đuôi tóc cũng lay động theo đấy.
Thẩm Tây Lăng lại không dám đi lên trước, đối với cô, bức họa trước mặt này, lại mang theo điểm hư ảo, giống như đang mơ, sợ mình bỗng nhúc nhích hay lên tiếng, lập tức liền biến mất.
Cô vẫn nhìn Triển Hiểu An, mở mắt quá mức, chốc lát liền thấy chua xót.
Triển Hiểu An hình như rất hài lòng về tác phẩm của mình, cầm trong tay, đang muốn làm nũng với bố, để cho bố khen vài câu, vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tây Lăng đang chăm chú nhìn mình.
Cô bé lập tức bỏ lại trong tay món đồ chơi, đứng đậy, nhanh chóng chạy tới Thẩm Tây Lăng. Nụ cười trên mặt không mang theo bất kì che giấu nào, đôi tay lập tức ôm lấy chân của Thẩm Tây Lăng, không ngừng cọ.
Thẩm Tây Lăng không thể động đậy, cúi đầu, cùng cô bé nhìn thẳng vào mắt.
“Mẹ.”
Giọng trẻ con thanh thúy truyền đến, cô rất nỗ lực áp chế sự kích động của mình, chậm rãi vươn tay, sờ lên đầu của cô bé. Sợi tóc mảnh như thế, giống cô hồi bé, chất tóc không tốt. Tay của cô trượt xuống, sờ mặt của cô bé, làn da trắng nõn…..
Rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ngồi chổm xuống, ôm bé vào trong lồng ngực mình, tay vỗ nhẹ lên vai của cô bé.
Cô bé lại cọ xát mấy cái, khuôn mặt tươi cười nâng lên, “Ôm mẹ thật là thoải mái, còn thích hơn ôm bố.”
Thẩm Tây Lăng chỉ có càng dùng sức ôm chặt hơn, đây chính là phần thiếu sót sâu trong lòng của cô.
Cô bé học hành động của cô, cũng lấy tay vỗ bả vai của Thẩm Tây Lăng.
Triển Hiểu An từ trong ngực Thẩm Tây Lăng đi ra, liền chạy tới bên cạnh Triển Dịch Minh, Triển Dịch Minh trực tiếp ôm bé lên, trên mặt có vẻ cưng chiều không hề che giấu.
Triển Hiểu An chạy về phía Triển Dịch Minh hôn một cái, “Con muốn thưởng cho bố, bố thật tốt.”
Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, “Nơi nào được, nói một chút xem.”
“Bố không có nói dỗi, nói mẹ trở về, mẹ liền trở về rồi.” Nói qua liền cười, ánh mắt đặt trên người Thẩm Tây Lăng, tay cũng đưa ra ngoài, ý bảo muốn Thẩm Tây Lăng ôm.
Thẩm Tây Lăng thấy hành động này của cô bé, lập tức đi tới, cô bé liền nhào tới trong ngực Thẩm Tây Lăng. Cô bé gần sát mặt cô, cũng hôn Thẩm Tây Lăng một cái, “Mẹ, con yêu mẹ.”
Không hề có âm thanh tạp chất nào, tròng mắt hồn nhiên như nước. Thẩm Tây Lăng để trán mình chạm vào trán cô bé, trong lòng phiền muộn cùng cảm động lặp lại đan vào một chỗ. Đây chính là đứa bé chung huyết nhục với cô, đây chính là đứa bé từ trong bụng cô chui ra, đây là con gái cô, ai cũng không thể phủ định được sự thật này.
Triển Dịch Minh đứng một bên, cũng không quầy rầy họ, nhưng trong đôi mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác.
Hình như anh đã lâu rồi không nhớ lại thời gian trước kia. Anh còn nhớ rõ lúc Thẩm Tây Lăng mang thai, tính tình bất thường, hoặc là nói lúc cô đối mặt với anh, tính tình luôn luôn đều là vui tức giận khác thường, mà đứa bé này lại khiến nội tâm của Thẩm Tây Lăng không xác định được.
Sau khi Thẩm Tây Lăng mang thai càng tìm mọi cách bắt bẻ anh, việc lớn việc nhỏ chỉ cần không theo ý của cô, liền lập tức tức giận. Những chuyện ở bên trong, bao gồm việc màu sắc quần áo anh mặc, nếu như cô không thức, liền mở miệng bảo anh lập tức đổi đi, hoặc là lập tức biến mất trước mắt cô. Rèm cửa, cửa sổ, ga giường, tất cả đều phải đổi đi, toàn bộ phải theo ý của cô.
Cô mà ngửi thấy mùi của phòng bếp liền cảm thấy khó chịu, liền đòi hỏi không ngửi thấy mùi dầu thêm chút nào nữa, dĩ nhiên cũng trực tiếp đưa những đồ anh không thể ăn, cô ngửi sẽ muốn nôn.
Thấy anh đang nghe điện thoại, cô cũng biểu lộ vẻ không vui của mình, trực tiếp ném cốc nước xuống đất, biệu đạt sự phẫn nộ của mình.
Những việc này Triển Dịch Minh vẫn nhẫn nhịn, dù sao cô là phụ nữ có thai, cô là quan trọng nhất. Mà Nghê Văn Bái cũng khuyên can anh, Tây Lăng lo lắng nhiều, nhiều phụ nữ có thai đều như thế, nghiêm trọng hơn còn có chứng trầm cảm nặng, anh làm chồng thì nên quan tâm tới cảm xúc của vợ hơn, mọi thứ hiểu nhiều hơn, không nên cãi với cô.
Tính của anh cũng không tốt, mấy ngày đó thế nào không nhớ rõ, ngủ không ngon, ăn không ngon, thậm chí thường mơ ác mộng, luôn nằm mơ thấy cô nói anh lại làm sai cái gì, chỗ nào của anh khiến cô không vui. Cô không thoải mái, cũng khiến anh không thoải mái theo.
Cho đến khi Triển Dịch Minh nhận được điện thoại từ bệnh viên, nói đã sắp xếp xong, có thể vào bệnh viện phẫu thuật. Lúc đó anh kinh ngạc, mới hiểu được việc phẫu thuật này là Thẩm Tây Lăng tự sắp xếp. Anh cuối cùng mới hiểu rõ, cô trong thời gian này biểu hiện phiền não, cũng không phải là anh làm sai việc gì, cũng không phải cô vì lo lắng cho đứa bé này, mà cô đang phát tiết, cô đã không cần đứa bé này rồi.
Cuối cùng cô cũng quyết tâm.
Biết cô mang thai, anh rất vui, lần đầu tiên có thể tưởng tượng ra mình làm bố ra sao. Thậm chí làm việc xong, lái xe đến cửa hàng thời trang trẻ em đi chọn quần áo, nhưng mỗi lần không chọn được cái mình hài lòng, đều cảm thấy những bộ quần áo kia không hợp với con mình.
Khi trong lòng anh đầy hy vọng, cô lại muốn giết chết đứa bé này.
Nhận được tin đấy, anh lại cùng Viên Trác Nhiên và bọn bạn uống rượu, thậm chí uống suốt một đêm. Nhưng bọn họ lại thiếu tình nghĩa…, chẳng những không đi cùng anh, còn không ngừng khuyên can anh uống ít thôi. Dù như vậy, anh cũng uống không ít, nhưng vẫn không say.
Anh trở lại “Tây Minh Cư” thì Thẩm Tây Lăng còn chưa ngủ, ngồi ở trên ghế salon, cũng không biết là có nhìn TV hay không. Cô nhìn thấy anh phía sau, ánh mắt xẹt qua tia bất mãn, cau chân mày, hơn nữa lấy tay bịt mũi mình, hình như trên người anh tản ra mùi không thể chịu đựng được.
Nếu như bình thường, anh cũng không muốn tranh cãi với cô, nhưng lúc đó, anh như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, từng bước một đi về phía cô.
Cô nhìn thẳng vào anh, “Uống rượu?”
Chuyện thật rõ ràng như thế.
Anh đứng bên cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng cô khó chịu như thế nhưng lại cảm thấy sảng khoái.
Tay của anh nắm được cằm của cô, “Tôi uống rượu, vậy thì sao?”
Cô giãy giụa, nhưng anh lại không để ý chút nào, đẩy cô một cái, cô thuận thế té trên ghế sofa, nửa nằm.
Anh nhìn bụng cô nhô lên, ánh mắt lạnh trước nay chưa từng có. “Thẩm Tây Lăng, con mẹ nó, tôi nói cho cô biết, nếu như con tôi mà có chuyện gì, tôi chôn cô theo nó.”
Anh nói xong rất nghiêm túc, chỉ một ngón tay lên mặt cô.
Cảm giác quen thuộc đè nén lại đánh tới, khiến cô rất muốn trốn.
Cô ngẩng đầu, nhìn Triển Dịch Minh, gương mặt cố ý lấy lòng, “Đồ của tôi đều ở trong nhà trọ, ở nơi này sẽ không có phương tiện, nơi này tôi…..”
“Tất cả đồ của em đều ở đây.” Triển Dịch Minh mở miệng chậm rãi, “Coi như thiếu cái gì, cũng có thể lập tức đi mua thêm cho em.”
Thẩm Tây Lăng chu chu môi, lòng lại càng đau.
Cô vẫn muốn lấy cớ trốn ra ngoài, lại động khóe miệng, nói không ra lời. Cô rõ ràng là muốn trốn tránh, là tính cách bị cắm sừng của mình lại bộc lộ ra.
Ngày này, sớm muộn cũng đến, sớm đối mặt với nó thì tốt hơn.
Xuống xe, cô vẫn đứng tại chỗ, tay chân có chút luống cuống, không biết mình phải làm gì. Rất buồn cười, nơi này nên tính là nhà của cô, nhưng cô trừ cảm giác xa lạ, lại không có gì khác.
Triển Dịch Minh lái xe vào nhà để xe, đi ra, phát hiện cô vẫn đứng bất động, thậm chí cứng ngắc giống như pho tượng, không có bất kì động tác gì.
Anh đi về phía cô, “Không biết nơi này?”
Giọng nói bình thường, cố tình khiến người ta cảm thấy anh ở đây có ý xấu, mang theo châm chọc. Cô nghi ngờ nhìn anh, đại khái không quan tâm, chắc hẳn là không để ý đến nội dung trong lời nói của anh.
Triển Dịch Minh đi phía trước, cô đi theo phía sau.
Vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Triển Hiểu An đang ngồi trước bàn trà, tay cầm các khối hình dạng khác nhau, đang ghép thành các loại hình dáng. Bộ dạng của bé rất nghiêm túc, tầm mắt cũng nhìn vào đó.
Dương Khiết đang trông nom Triển Hiểu An nhìn thấy Triển Dịch Minh, lập tức cung kính chào hỏi, “Tiên sinh.” Dưới tình huống bình thường, sau khi Triển Dịch Minh trở về nhà, công việc của Dương Khiết cũng kết thúc, cô phụ trách việc đến nhà trẻ đón Triển Hiểu An về, cùng Triển Hiểu An vui đùa, cho đến khi Triển Dịch Minh về nhà mới thôi, hơn nữa thời gian này cho tới bây giờ đều không có giới hạn, nếu như thấy Triển Dịch Minh trở về rất khuya, cô vẫn phải ở cùng Triển Hiểu An tới lúc đó, không thể nào rời bỏ giữa chừng. Mặc dù thời gian làm công việc này không xác định, nhưng được đối xử rất tốt, vì vậy cô rất quý trọng.
Ánh mắt của Dương Khiết dừng lại ở trên người Triển Dịch Minh thì cuối cùng cũng dừng ở người phía sau anh, Thẩm Tây Lăng, trong mắt dễ nhận thấy sự kinh ngạc, bởi vì cô ở chỗ này làm một năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy Triển Dịch Minh đưa phụ nữ về, không khỏi tò mò quan sát Thẩm Tây Lăng, muốn biết người phụ nữ này đặc biệt ở chỗ nào.
Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng cũng dừng lại trên người Dương Khiết, chỉ là thời gian rất ngắn. Dương Khiết cũng còn là một cô sinh viên, khuôn mặt có thể thấy vẻ bồng bột của sinh viên, hơn nữa đây là một nữ sinh vô cùng hấp dẫn, nhất là 2 năm gần đây thì dạng nữ sinh có diên mạo thanh thuần này vô cùng phổ biến.
Liên tưởng đến câu Triển Dịch Minh từng nói, “Em không phải loại anh thích.”, Cô hình như có chút hiểu rõ, cười cười.
Dương Khiết cũng không kinh ngạc mà ở lại nữa, vẫn lựa chọn rời đi. Trước khi cô tiếp nhận công việc này, cũng nghe được từ người giúp việc ở đó mà có được nhiều thông tin, vạn lần đừng nghĩ tới việc xảy ra chút gì với người chủ này, bất kể bên ngoài anh ta hào phóng cỡ nào, ở nhà tuyệt đối sẽ không cùng người giúp việc hay là bảo mẫu xảy ra chút mập mờ nào. Khác chính là nhất định phải chăm sóc Triển Hiểu An tốt, bất kể dùng cách nào , nhất định không thể để cho Triển Hiểu An khóc trước mặt Triển Dịch Minh, nếu không sẽ bị đuổi. Dương Khiết vẫn luôn nhớ những lời này, tuyệt đối không suy nghĩ chuyện gì khác ngoài phạm vi công việc,đi xuống như vậy, phát hiện công việc vẫn ổn, trừ thời gian không cố định ra, phương diện khác đều tốt.
Tâm tư của Thẩm Tây Lăng cũng không dừng ở bóng dáng biến mất của Dương Khiết, mà nhìn Triển Hiểu An vẫn đang chơi đùa. Giờ phút này, cô bé vẫn cúi đầu, nhìn ra được cô bé rất thích ứng với hoàn cảnh sống như thế. Cô bé thỉnh thoảng giật giật, đuôi tóc cũng lay động theo đấy.
Thẩm Tây Lăng lại không dám đi lên trước, đối với cô, bức họa trước mặt này, lại mang theo điểm hư ảo, giống như đang mơ, sợ mình bỗng nhúc nhích hay lên tiếng, lập tức liền biến mất.
Cô vẫn nhìn Triển Hiểu An, mở mắt quá mức, chốc lát liền thấy chua xót.
Triển Hiểu An hình như rất hài lòng về tác phẩm của mình, cầm trong tay, đang muốn làm nũng với bố, để cho bố khen vài câu, vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tây Lăng đang chăm chú nhìn mình.
Cô bé lập tức bỏ lại trong tay món đồ chơi, đứng đậy, nhanh chóng chạy tới Thẩm Tây Lăng. Nụ cười trên mặt không mang theo bất kì che giấu nào, đôi tay lập tức ôm lấy chân của Thẩm Tây Lăng, không ngừng cọ.
Thẩm Tây Lăng không thể động đậy, cúi đầu, cùng cô bé nhìn thẳng vào mắt.
“Mẹ.”
Giọng trẻ con thanh thúy truyền đến, cô rất nỗ lực áp chế sự kích động của mình, chậm rãi vươn tay, sờ lên đầu của cô bé. Sợi tóc mảnh như thế, giống cô hồi bé, chất tóc không tốt. Tay của cô trượt xuống, sờ mặt của cô bé, làn da trắng nõn…..
Rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ngồi chổm xuống, ôm bé vào trong lồng ngực mình, tay vỗ nhẹ lên vai của cô bé.
Cô bé lại cọ xát mấy cái, khuôn mặt tươi cười nâng lên, “Ôm mẹ thật là thoải mái, còn thích hơn ôm bố.”
Thẩm Tây Lăng chỉ có càng dùng sức ôm chặt hơn, đây chính là phần thiếu sót sâu trong lòng của cô.
Cô bé học hành động của cô, cũng lấy tay vỗ bả vai của Thẩm Tây Lăng.
Triển Hiểu An từ trong ngực Thẩm Tây Lăng đi ra, liền chạy tới bên cạnh Triển Dịch Minh, Triển Dịch Minh trực tiếp ôm bé lên, trên mặt có vẻ cưng chiều không hề che giấu.
Triển Hiểu An chạy về phía Triển Dịch Minh hôn một cái, “Con muốn thưởng cho bố, bố thật tốt.”
Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, “Nơi nào được, nói một chút xem.”
“Bố không có nói dỗi, nói mẹ trở về, mẹ liền trở về rồi.” Nói qua liền cười, ánh mắt đặt trên người Thẩm Tây Lăng, tay cũng đưa ra ngoài, ý bảo muốn Thẩm Tây Lăng ôm.
Thẩm Tây Lăng thấy hành động này của cô bé, lập tức đi tới, cô bé liền nhào tới trong ngực Thẩm Tây Lăng. Cô bé gần sát mặt cô, cũng hôn Thẩm Tây Lăng một cái, “Mẹ, con yêu mẹ.”
Không hề có âm thanh tạp chất nào, tròng mắt hồn nhiên như nước. Thẩm Tây Lăng để trán mình chạm vào trán cô bé, trong lòng phiền muộn cùng cảm động lặp lại đan vào một chỗ. Đây chính là đứa bé chung huyết nhục với cô, đây chính là đứa bé từ trong bụng cô chui ra, đây là con gái cô, ai cũng không thể phủ định được sự thật này.
Triển Dịch Minh đứng một bên, cũng không quầy rầy họ, nhưng trong đôi mắt xẹt qua một tia cảm xúc khác.
Hình như anh đã lâu rồi không nhớ lại thời gian trước kia. Anh còn nhớ rõ lúc Thẩm Tây Lăng mang thai, tính tình bất thường, hoặc là nói lúc cô đối mặt với anh, tính tình luôn luôn đều là vui tức giận khác thường, mà đứa bé này lại khiến nội tâm của Thẩm Tây Lăng không xác định được.
Sau khi Thẩm Tây Lăng mang thai càng tìm mọi cách bắt bẻ anh, việc lớn việc nhỏ chỉ cần không theo ý của cô, liền lập tức tức giận. Những chuyện ở bên trong, bao gồm việc màu sắc quần áo anh mặc, nếu như cô không thức, liền mở miệng bảo anh lập tức đổi đi, hoặc là lập tức biến mất trước mắt cô. Rèm cửa, cửa sổ, ga giường, tất cả đều phải đổi đi, toàn bộ phải theo ý của cô.
Cô mà ngửi thấy mùi của phòng bếp liền cảm thấy khó chịu, liền đòi hỏi không ngửi thấy mùi dầu thêm chút nào nữa, dĩ nhiên cũng trực tiếp đưa những đồ anh không thể ăn, cô ngửi sẽ muốn nôn.
Thấy anh đang nghe điện thoại, cô cũng biểu lộ vẻ không vui của mình, trực tiếp ném cốc nước xuống đất, biệu đạt sự phẫn nộ của mình.
Những việc này Triển Dịch Minh vẫn nhẫn nhịn, dù sao cô là phụ nữ có thai, cô là quan trọng nhất. Mà Nghê Văn Bái cũng khuyên can anh, Tây Lăng lo lắng nhiều, nhiều phụ nữ có thai đều như thế, nghiêm trọng hơn còn có chứng trầm cảm nặng, anh làm chồng thì nên quan tâm tới cảm xúc của vợ hơn, mọi thứ hiểu nhiều hơn, không nên cãi với cô.
Tính của anh cũng không tốt, mấy ngày đó thế nào không nhớ rõ, ngủ không ngon, ăn không ngon, thậm chí thường mơ ác mộng, luôn nằm mơ thấy cô nói anh lại làm sai cái gì, chỗ nào của anh khiến cô không vui. Cô không thoải mái, cũng khiến anh không thoải mái theo.
Cho đến khi Triển Dịch Minh nhận được điện thoại từ bệnh viên, nói đã sắp xếp xong, có thể vào bệnh viện phẫu thuật. Lúc đó anh kinh ngạc, mới hiểu được việc phẫu thuật này là Thẩm Tây Lăng tự sắp xếp. Anh cuối cùng mới hiểu rõ, cô trong thời gian này biểu hiện phiền não, cũng không phải là anh làm sai việc gì, cũng không phải cô vì lo lắng cho đứa bé này, mà cô đang phát tiết, cô đã không cần đứa bé này rồi.
Cuối cùng cô cũng quyết tâm.
Biết cô mang thai, anh rất vui, lần đầu tiên có thể tưởng tượng ra mình làm bố ra sao. Thậm chí làm việc xong, lái xe đến cửa hàng thời trang trẻ em đi chọn quần áo, nhưng mỗi lần không chọn được cái mình hài lòng, đều cảm thấy những bộ quần áo kia không hợp với con mình.
Khi trong lòng anh đầy hy vọng, cô lại muốn giết chết đứa bé này.
Nhận được tin đấy, anh lại cùng Viên Trác Nhiên và bọn bạn uống rượu, thậm chí uống suốt một đêm. Nhưng bọn họ lại thiếu tình nghĩa…, chẳng những không đi cùng anh, còn không ngừng khuyên can anh uống ít thôi. Dù như vậy, anh cũng uống không ít, nhưng vẫn không say.
Anh trở lại “Tây Minh Cư” thì Thẩm Tây Lăng còn chưa ngủ, ngồi ở trên ghế salon, cũng không biết là có nhìn TV hay không. Cô nhìn thấy anh phía sau, ánh mắt xẹt qua tia bất mãn, cau chân mày, hơn nữa lấy tay bịt mũi mình, hình như trên người anh tản ra mùi không thể chịu đựng được.
Nếu như bình thường, anh cũng không muốn tranh cãi với cô, nhưng lúc đó, anh như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, từng bước một đi về phía cô.
Cô nhìn thẳng vào anh, “Uống rượu?”
Chuyện thật rõ ràng như thế.
Anh đứng bên cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng cô khó chịu như thế nhưng lại cảm thấy sảng khoái.
Tay của anh nắm được cằm của cô, “Tôi uống rượu, vậy thì sao?”
Cô giãy giụa, nhưng anh lại không để ý chút nào, đẩy cô một cái, cô thuận thế té trên ghế sofa, nửa nằm.
Anh nhìn bụng cô nhô lên, ánh mắt lạnh trước nay chưa từng có. “Thẩm Tây Lăng, con mẹ nó, tôi nói cho cô biết, nếu như con tôi mà có chuyện gì, tôi chôn cô theo nó.”
Anh nói xong rất nghiêm túc, chỉ một ngón tay lên mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.