Chương 26: Biến Chuyển
Đường qyar tuyết sơn
21/12/2023
“Đánh bài là để tiêu khiển mà ạ? Đương nhiên muốn đánh thế nào thì đánh thế đó.” Giọng điệu của anh giống như ngày thường, bày ra dáng vẻ đương nhiên, “Mẹ đừng có vừa thua lại bốc hỏa, nổi giận lung tung như thế được không?”
“Bọn con hiểu tính mẹ còn đỡ, gặp người không hiểu tính mẹ họ sẽ rất ái ngại đấy.”
Anh lại bổ sung, lúc nói chuyện cố ý liếc nhìn Dư Mẫn bên cạnh, lại liếc nhìn thẻ bạc Lâm Gia Thanh để lại trên bàn.
Lúc đầu rõ ràng là một chồng, bây giờ chỉ còn lại hai cái, gần như đã thua toàn bộ, đó là chưa kể anh còn tự bỏ tiền túi mua thêm ở chỗ người cô.
Mẹ Tưởng nghiền ngẫm lời của con trai, lập tức phản ứng lại.
Vừa rồi đúng là bà quá kích động.
Lâm Gia Thanh lần đầu tiên chơi, chơi không tốt cũng không phải cố ý, bà không nên nổi giận với người khác. Huống hồ còn ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thật hơi khó coi.
Ngay cả bố Tưởng cũng kịp nhận ra ý tứ của con trai, lên tiếng theo: “A Như à, con trai nói đúng đấy, em vừa vào bàn mạt chược là tính tình lại cáu gắt.”
Nhưng muốn bà nhận sai, bà cũng không làm được.
Mẹ Tưởng ngượng ngùng cụp mắt, vừa hay nhìn thấy Lâm Gia Thanh đứng ở cửa, bèn khoát tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay vận may không tốt, không đánh nữa.”
Lại nhìn Lâm Gia Thanh đứng bên ngoài, cười nói: “Gia Thanh, con về vừa đúng lúc, đến thay vị trí của mẹ đi.”
Gả đến nhà họ Tưởng đã lâu, đây là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh nhìn thấy mẹ Tưởng nở nụ cười hòa ái và thân thiết như vậy.
Tuy rằng trong lòng từ chối, nhưng chờ tới trước mặt mẹ Tưởng cô mới lắc đầu nói: “Con thôi ạ, nên để cho anh cả vào đánh thì hơn, con đánh tệ lắm.”
“Không sao.” Mẹ Tưởng lại nhường chỗ, kéo cô ngồi xuống nói, “Mẹ dạy cho con.”
“Thật ra thì món bài này ngoại trừ may mắn còn phải biết tính bài, ví dụ như trong sảnh ra bài nào, còn thừa những bài nào, ai không cần cái gì, ai có thể giữ lại cái gì…” Trước bàn bài, mẹ Tưởng vừa giúp Lâm Gia Thanh dựng bài, vừa kiên nhẫn truyền thụ bí kíp độc môn của mình.
“Con nhớ kỹ mấy điểm này là được: Một, đánh quen không đánh sống, tức là khi con cảm giác có người đang nghe bài, tốt nhất nên đánh bài quen, không nên đánh bài sống chưa từng xuất hiện trong sảnh; Hai, bài quan trọng thì đừng đánh bậy, cứ cầm trong tay chờ thời điểm thích hợp mới ra, bài quan trọng thì không nên ra vội…”
Lâm Gia Thanh “chăm chỉ” học tập, cố gắng tiêu hóa những gì mẹ Tưởng nói, nhưng đầu óc không mấy linh hoạt của cô thật sự không hứng thú lắm với bộ môn này.
Ngược lại, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Tưởng Thừa Vũ bên cạnh.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi anh lên tiếng bảo vệ cô, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng rất man.
Nhưng chỉ có khoảnh khắc lên tiếng trên bàn mạt chược thôi sao?
Kỳ thật cũng không chỉ như thế.
Còn có, hôm qua anh mang thuốc về cho cô;
Buổi sáng anh nói dối vì cô ấy;
Khi anh tập luyện xong và cởi trần, hormone lập tức bùng nổ;
Khi anh nằm trên người cô ra sức “cày cấy”, cắn chặt hàm dưới, yết hầu lăn lộn.
……
Trước kia cô vẫn cảm thấy anh nhỏ hơn cô, mặc dù cô bị áp đảo về chỉ số IQ nên không thể coi anh như một đứa con nít, nhưng cũng chưa từng coi anh là một người đàn ông trưởng thành mà đối đãi.
Bây giờ nghĩ lại, nhiều khi anh cũng rất đàn ông.
Trên giường, Lâm Gia Thanh mượn ánh trăng đánh giá người bên gối.
Cho dù đang trong trạng thái nghỉ ngơi, đường nét bờ vai rộng lớn mà chắc khỏe của anh vẫn làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Cô không khỏi nhớ tới cảm giác được anh ôm vào lòng ngày hôm qua.
Thân hình cao lớn của anh có thể dễ dàng bao bọc cả người cô, nhiệt độ trên người anh ấm áp dễ chịu, còn có sự an ổn khi được hơi thở anh bao trùm…
Hơi thở ấm áp trong trí nhớ phả vào đầu vai, chăn trên người đột nhiên nhẹ đi, làm cho Lâm Gia Thanh bất giác xê dịch về phía người bên cạnh.
“Sao vậy?” Tưởng Thừa Vũ mở mắt ra trong tiếng động khe khẽ.
Anh ngủ tỉnh vậy sao?
“Không… không có gì.” Lâm Gia Thanh nhất thời như bị bắt tại trận, vội vàng kiếm cớ, đầu óc còn chưa nghĩ ra miệng đã thay cô trả lời: “Bụng hơi khó chịu.”
“Lại đau bụng à?”
“Cũng không phải, chỉ là có chút không thoải mái.” Lâm Gia Thanh dứt khoát nói, “Có… hơi lạnh.”
Tưởng Thừa Vũ sửng sốt hai giây, vươn tay ôm người vào lòng.
Từ trên núi xuống, lại qua mấy ngày, kỳ sinh lý của Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng kết thúc.
Cô có chút mất mát, mất mát vì không có lý do gì để Tưởng Thừa Vũ tiếp tục làm lò sưởi hình người cho cô nữa. Đồng thời lại có chút háo hức, háo hức vì lại có thể làm chuyện kia.
Lâm Gia Thanh cảm thấy mình thật sự bị Tưởng Thừa Vũ làm cho sa đọa rồi.
Trước đó ngày qua ngày cô không ngừng bị anh thao túng mở khóa các loại tư thế mới, cô cảm giác mình bị chèn ép.
Nhưng bây giờ liên tiếp nhiều ngày không bị “chèn ép”, cô lại bắt đầu nhớ nhung. Nhớ nhung sự đụng chạm đó, sự cọ xát đó ——
Có lẽ làm tình thực sự có thể gây nghiện.
Lâm Gia Thanh có chút xấu hổ, nhưng cô sẵn sàng bày tỏ nhu cầu nội tâm của mình.
Tiễn dì cả đi được hai ngày, cô sửa sang lại mái tóc, nhổ lông, chăm sóc cơ thể, mua đồ lót và áo ngủ mới…
Giống như nghênh đón một ngày lễ nào đó, cẩn thận chỉnh trang lại bản thân.
“Bọn con hiểu tính mẹ còn đỡ, gặp người không hiểu tính mẹ họ sẽ rất ái ngại đấy.”
Anh lại bổ sung, lúc nói chuyện cố ý liếc nhìn Dư Mẫn bên cạnh, lại liếc nhìn thẻ bạc Lâm Gia Thanh để lại trên bàn.
Lúc đầu rõ ràng là một chồng, bây giờ chỉ còn lại hai cái, gần như đã thua toàn bộ, đó là chưa kể anh còn tự bỏ tiền túi mua thêm ở chỗ người cô.
Mẹ Tưởng nghiền ngẫm lời của con trai, lập tức phản ứng lại.
Vừa rồi đúng là bà quá kích động.
Lâm Gia Thanh lần đầu tiên chơi, chơi không tốt cũng không phải cố ý, bà không nên nổi giận với người khác. Huống hồ còn ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thật hơi khó coi.
Ngay cả bố Tưởng cũng kịp nhận ra ý tứ của con trai, lên tiếng theo: “A Như à, con trai nói đúng đấy, em vừa vào bàn mạt chược là tính tình lại cáu gắt.”
Nhưng muốn bà nhận sai, bà cũng không làm được.
Mẹ Tưởng ngượng ngùng cụp mắt, vừa hay nhìn thấy Lâm Gia Thanh đứng ở cửa, bèn khoát tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay vận may không tốt, không đánh nữa.”
Lại nhìn Lâm Gia Thanh đứng bên ngoài, cười nói: “Gia Thanh, con về vừa đúng lúc, đến thay vị trí của mẹ đi.”
Gả đến nhà họ Tưởng đã lâu, đây là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh nhìn thấy mẹ Tưởng nở nụ cười hòa ái và thân thiết như vậy.
Tuy rằng trong lòng từ chối, nhưng chờ tới trước mặt mẹ Tưởng cô mới lắc đầu nói: “Con thôi ạ, nên để cho anh cả vào đánh thì hơn, con đánh tệ lắm.”
“Không sao.” Mẹ Tưởng lại nhường chỗ, kéo cô ngồi xuống nói, “Mẹ dạy cho con.”
“Thật ra thì món bài này ngoại trừ may mắn còn phải biết tính bài, ví dụ như trong sảnh ra bài nào, còn thừa những bài nào, ai không cần cái gì, ai có thể giữ lại cái gì…” Trước bàn bài, mẹ Tưởng vừa giúp Lâm Gia Thanh dựng bài, vừa kiên nhẫn truyền thụ bí kíp độc môn của mình.
“Con nhớ kỹ mấy điểm này là được: Một, đánh quen không đánh sống, tức là khi con cảm giác có người đang nghe bài, tốt nhất nên đánh bài quen, không nên đánh bài sống chưa từng xuất hiện trong sảnh; Hai, bài quan trọng thì đừng đánh bậy, cứ cầm trong tay chờ thời điểm thích hợp mới ra, bài quan trọng thì không nên ra vội…”
Lâm Gia Thanh “chăm chỉ” học tập, cố gắng tiêu hóa những gì mẹ Tưởng nói, nhưng đầu óc không mấy linh hoạt của cô thật sự không hứng thú lắm với bộ môn này.
Ngược lại, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Tưởng Thừa Vũ bên cạnh.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi anh lên tiếng bảo vệ cô, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng rất man.
Nhưng chỉ có khoảnh khắc lên tiếng trên bàn mạt chược thôi sao?
Kỳ thật cũng không chỉ như thế.
Còn có, hôm qua anh mang thuốc về cho cô;
Buổi sáng anh nói dối vì cô ấy;
Khi anh tập luyện xong và cởi trần, hormone lập tức bùng nổ;
Khi anh nằm trên người cô ra sức “cày cấy”, cắn chặt hàm dưới, yết hầu lăn lộn.
……
Trước kia cô vẫn cảm thấy anh nhỏ hơn cô, mặc dù cô bị áp đảo về chỉ số IQ nên không thể coi anh như một đứa con nít, nhưng cũng chưa từng coi anh là một người đàn ông trưởng thành mà đối đãi.
Bây giờ nghĩ lại, nhiều khi anh cũng rất đàn ông.
Trên giường, Lâm Gia Thanh mượn ánh trăng đánh giá người bên gối.
Cho dù đang trong trạng thái nghỉ ngơi, đường nét bờ vai rộng lớn mà chắc khỏe của anh vẫn làm cho người ta có một cảm giác an toàn.
Cô không khỏi nhớ tới cảm giác được anh ôm vào lòng ngày hôm qua.
Thân hình cao lớn của anh có thể dễ dàng bao bọc cả người cô, nhiệt độ trên người anh ấm áp dễ chịu, còn có sự an ổn khi được hơi thở anh bao trùm…
Hơi thở ấm áp trong trí nhớ phả vào đầu vai, chăn trên người đột nhiên nhẹ đi, làm cho Lâm Gia Thanh bất giác xê dịch về phía người bên cạnh.
“Sao vậy?” Tưởng Thừa Vũ mở mắt ra trong tiếng động khe khẽ.
Anh ngủ tỉnh vậy sao?
“Không… không có gì.” Lâm Gia Thanh nhất thời như bị bắt tại trận, vội vàng kiếm cớ, đầu óc còn chưa nghĩ ra miệng đã thay cô trả lời: “Bụng hơi khó chịu.”
“Lại đau bụng à?”
“Cũng không phải, chỉ là có chút không thoải mái.” Lâm Gia Thanh dứt khoát nói, “Có… hơi lạnh.”
Tưởng Thừa Vũ sửng sốt hai giây, vươn tay ôm người vào lòng.
Từ trên núi xuống, lại qua mấy ngày, kỳ sinh lý của Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng kết thúc.
Cô có chút mất mát, mất mát vì không có lý do gì để Tưởng Thừa Vũ tiếp tục làm lò sưởi hình người cho cô nữa. Đồng thời lại có chút háo hức, háo hức vì lại có thể làm chuyện kia.
Lâm Gia Thanh cảm thấy mình thật sự bị Tưởng Thừa Vũ làm cho sa đọa rồi.
Trước đó ngày qua ngày cô không ngừng bị anh thao túng mở khóa các loại tư thế mới, cô cảm giác mình bị chèn ép.
Nhưng bây giờ liên tiếp nhiều ngày không bị “chèn ép”, cô lại bắt đầu nhớ nhung. Nhớ nhung sự đụng chạm đó, sự cọ xát đó ——
Có lẽ làm tình thực sự có thể gây nghiện.
Lâm Gia Thanh có chút xấu hổ, nhưng cô sẵn sàng bày tỏ nhu cầu nội tâm của mình.
Tiễn dì cả đi được hai ngày, cô sửa sang lại mái tóc, nhổ lông, chăm sóc cơ thể, mua đồ lót và áo ngủ mới…
Giống như nghênh đón một ngày lễ nào đó, cẩn thận chỉnh trang lại bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.