Chương 37: Bồn Tắm (H Nhẹ)
Đường qyar tuyết sơn
21/12/2023
Tưởng Thừa Vũ vào phòng tắm mở nước nóng trước.
Chờ nước nóng đổ đầy, anh giúp Lâm Gia Thanh tắm rửa qua rồi ôm cô chìm vào trong bồn tắm.
Sau một hồi lăn lộn, cả người Lâm Gia Thanh đau nhức, quả thật cần thả lỏng.
Cô bật chế độ mát xa thường dùng, ngâm mình vào trong làn nước ấm, thoải mái thư thái tựa như con chuột lang nước, chỉ có một cái đầu màu đen nổi trên mặt nước.
Nhưng cô đã quên, cho dù bồn tắm này đã lớn hơn loại bình thường một kích thước, nhưng cũng không có sức chứa rộng rãi như vậy.
Cô vừa trượt xuống đã đụng phải hai chân đang mở rộng của Tưởng Thừa Vũ. Cho dù cô ôm đầu gối vẫn không tránh khỏi chen chúc với anh.
Mặt nước bồn tắm trong suốt dao động, dù là thân thể trần trụi của anh hay thậm chí đồ vật đang tạm thời nghỉ ngơi của anh cũng có thể thấy được rõ ràng.
“Bồn tắm này hơi nhỏ nhỉ.” Lâm Gia Thanh nuốt nước bọt, không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Vậy sao?” Tưởng Thừa Vũ liếc nhìn vành tai lại bắt đầu ửng đỏ của cô, đưa tay nâng cô lên, xoay người lại để cô ngồi trên đùi anh, “Như vậy thoải mái hơn chưa?”
Lâm Gia Thanh chỉ rụt rè tượng trưng một chút, sau đó yên tĩnh thả lỏng người dựa vào ngực anh.
Hơi nước tỏa ra sự ấm áp, làn nước ấm nhẹ nhàng vỗ về.
Hai người yên lặng hưởng thụ nước nóng mát xa.
Tưởng Thừa Vũ một tay vịn bồn tắm lớn, một tay ôm Lâm Gia Thanh. Lâm Gia Thanh nhịn không được kéo bàn tay ôm ngang hông mình lên thưởng thức.
Tay đàn ông và tay phụ nữ có chút khác biệt.
Màu da, độ dày của bàn tay, kích thước của đốt ngón tay, cơ bắp mềm cứng...
Lâm Gia Thanh giống như đang nghịch đồ chơi, đầu tiên là so với lòng bàn tay mình, khoa tay múa chân đo kích thước, lại nhéo đốt ngón tay của anh, sau đó mở bàn tay anh ra nghiên cứu giống như xem tướng tay.
Chốc chốc lại chọt chọt ở đây, chốc chốc lại sờ sờ nơi khác.
Tưởng Thừa Vũ bị cô làm cho ngứa ngáy, nghiêng người tựa vào vai cô hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Xem tướng tay.”
“Tướng tay? Xem ra gì rồi?”
“...” Lâm Gia Thanh kỳ thật cũng không hiểu.
Khi còn bé mẹ tìm người xem tướng tay cho cô và Lâm Gia Nhiên, cô loáng thoáng biết cái này chủ yếu là xem mấy đường vân trong lòng bàn tay.
Nhưng cách xem cụ thể thế nào thì không rõ lắm, chỉ có thể học lỏm được mấy chiêu.
“Tay của anh, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, sự nghiệp thành công, gia đình cũng hạnh phúc mỹ mãn, mấu chốt là còn cưới được một người vợ tốt khiến người ta hâm mộ.”
“Ồ?” Đây là đang trá hình tự khen mình đó sao, “Còn gì nữa?”
“Còn nữa, vợ anh là ngôi sao may mắn của anh. Anh phải đối xử tốt với cô ấy. Chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, sau này dù có gặp tình cảnh khốn khó gì cũng có thể dễ dàng giải quyết...”
Dù sao cũng là bịa chuyện, một câu bịa chuyện thì mười câu cũng y vậy.
Lâm Gia Thanh dứt khoát miêu tả lòng bàn tay Tưởng Thừa Vũ, vẽ một cái bánh thật lớn.
Tưởng Thừa Vũ nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của cô, một câu cũng không nghe lọt, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm bàn tay to của anh mềm mại ấm áp, đầu ngón tay phác thảo lên lòng bàn tay anh mang theo từng đợt sóng lớn dễ dàng làm anh say mê.
Ngứa đến tận trái tim. Ngay cả bụng dưới mới phát tiết không lâu cũng bắt đầu biến hóa.
Anh luồn tay mình qua khe hở giữa những ngón tay Lâm Gia Thanh, để cho bàn tay hai người đan vào nhau, sau đó vòng tay ôm lấy cô.
Một bàn tay khác đang khoát trên thành bồn cũng thuận thế bao quanh cô, men theo vòng eo mảnh mai thò lên nắm ngực cô.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh tách ra, bao lấy da thịt trắng nõn mềm mại của cô, co bóp và nhào nặn nó theo tần số của sóng nước.
Dùng đầu ngón tay cảm nhận nhũ hoa cứng lên từng chút một trong làn nước ấm.
Ngón tay ngâm trong nước nóng thời gian lâu hơi nhăn nheo lại càng tạo thêm cảm giác thô ráp, sự cọ xát thân mật nhanh chóng khiến hai hạt đậu non mềm đáng thương trở nên đỏ bừng.
“Tưởng Thừa Vũ...” Trong xoang mũi Lâm Gia Thanh bất giác khẽ ngâm nga.
“Ừ.” Tưởng Thừa Vũ khẽ đáp một tiếng, “Anh đang xem tướng.”
Anh vừa nói vừa chậm rãi trượt bàn tay khỏi tay cô, tách hai chân cô đang khép lại ra.
Bàn tay nóng rực của anh chỉ nhẹ nhàng đẩy hai cái, cảm giác chua xót quen thuộc đã xuất hiện.
Lâm Gia Thanh đỏ mặt lầm bầm: “Rõ ràng anh đang bắt nạt em.”
Tưởng Thừa Vũ nâng eo cô, lần nữa xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình: “Vậy em tự cử động đi.”
Chờ nước nóng đổ đầy, anh giúp Lâm Gia Thanh tắm rửa qua rồi ôm cô chìm vào trong bồn tắm.
Sau một hồi lăn lộn, cả người Lâm Gia Thanh đau nhức, quả thật cần thả lỏng.
Cô bật chế độ mát xa thường dùng, ngâm mình vào trong làn nước ấm, thoải mái thư thái tựa như con chuột lang nước, chỉ có một cái đầu màu đen nổi trên mặt nước.
Nhưng cô đã quên, cho dù bồn tắm này đã lớn hơn loại bình thường một kích thước, nhưng cũng không có sức chứa rộng rãi như vậy.
Cô vừa trượt xuống đã đụng phải hai chân đang mở rộng của Tưởng Thừa Vũ. Cho dù cô ôm đầu gối vẫn không tránh khỏi chen chúc với anh.
Mặt nước bồn tắm trong suốt dao động, dù là thân thể trần trụi của anh hay thậm chí đồ vật đang tạm thời nghỉ ngơi của anh cũng có thể thấy được rõ ràng.
“Bồn tắm này hơi nhỏ nhỉ.” Lâm Gia Thanh nuốt nước bọt, không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
“Vậy sao?” Tưởng Thừa Vũ liếc nhìn vành tai lại bắt đầu ửng đỏ của cô, đưa tay nâng cô lên, xoay người lại để cô ngồi trên đùi anh, “Như vậy thoải mái hơn chưa?”
Lâm Gia Thanh chỉ rụt rè tượng trưng một chút, sau đó yên tĩnh thả lỏng người dựa vào ngực anh.
Hơi nước tỏa ra sự ấm áp, làn nước ấm nhẹ nhàng vỗ về.
Hai người yên lặng hưởng thụ nước nóng mát xa.
Tưởng Thừa Vũ một tay vịn bồn tắm lớn, một tay ôm Lâm Gia Thanh. Lâm Gia Thanh nhịn không được kéo bàn tay ôm ngang hông mình lên thưởng thức.
Tay đàn ông và tay phụ nữ có chút khác biệt.
Màu da, độ dày của bàn tay, kích thước của đốt ngón tay, cơ bắp mềm cứng...
Lâm Gia Thanh giống như đang nghịch đồ chơi, đầu tiên là so với lòng bàn tay mình, khoa tay múa chân đo kích thước, lại nhéo đốt ngón tay của anh, sau đó mở bàn tay anh ra nghiên cứu giống như xem tướng tay.
Chốc chốc lại chọt chọt ở đây, chốc chốc lại sờ sờ nơi khác.
Tưởng Thừa Vũ bị cô làm cho ngứa ngáy, nghiêng người tựa vào vai cô hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Xem tướng tay.”
“Tướng tay? Xem ra gì rồi?”
“...” Lâm Gia Thanh kỳ thật cũng không hiểu.
Khi còn bé mẹ tìm người xem tướng tay cho cô và Lâm Gia Nhiên, cô loáng thoáng biết cái này chủ yếu là xem mấy đường vân trong lòng bàn tay.
Nhưng cách xem cụ thể thế nào thì không rõ lắm, chỉ có thể học lỏm được mấy chiêu.
“Tay của anh, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, sự nghiệp thành công, gia đình cũng hạnh phúc mỹ mãn, mấu chốt là còn cưới được một người vợ tốt khiến người ta hâm mộ.”
“Ồ?” Đây là đang trá hình tự khen mình đó sao, “Còn gì nữa?”
“Còn nữa, vợ anh là ngôi sao may mắn của anh. Anh phải đối xử tốt với cô ấy. Chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, sau này dù có gặp tình cảnh khốn khó gì cũng có thể dễ dàng giải quyết...”
Dù sao cũng là bịa chuyện, một câu bịa chuyện thì mười câu cũng y vậy.
Lâm Gia Thanh dứt khoát miêu tả lòng bàn tay Tưởng Thừa Vũ, vẽ một cái bánh thật lớn.
Tưởng Thừa Vũ nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của cô, một câu cũng không nghe lọt, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm bàn tay to của anh mềm mại ấm áp, đầu ngón tay phác thảo lên lòng bàn tay anh mang theo từng đợt sóng lớn dễ dàng làm anh say mê.
Ngứa đến tận trái tim. Ngay cả bụng dưới mới phát tiết không lâu cũng bắt đầu biến hóa.
Anh luồn tay mình qua khe hở giữa những ngón tay Lâm Gia Thanh, để cho bàn tay hai người đan vào nhau, sau đó vòng tay ôm lấy cô.
Một bàn tay khác đang khoát trên thành bồn cũng thuận thế bao quanh cô, men theo vòng eo mảnh mai thò lên nắm ngực cô.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh tách ra, bao lấy da thịt trắng nõn mềm mại của cô, co bóp và nhào nặn nó theo tần số của sóng nước.
Dùng đầu ngón tay cảm nhận nhũ hoa cứng lên từng chút một trong làn nước ấm.
Ngón tay ngâm trong nước nóng thời gian lâu hơi nhăn nheo lại càng tạo thêm cảm giác thô ráp, sự cọ xát thân mật nhanh chóng khiến hai hạt đậu non mềm đáng thương trở nên đỏ bừng.
“Tưởng Thừa Vũ...” Trong xoang mũi Lâm Gia Thanh bất giác khẽ ngâm nga.
“Ừ.” Tưởng Thừa Vũ khẽ đáp một tiếng, “Anh đang xem tướng.”
Anh vừa nói vừa chậm rãi trượt bàn tay khỏi tay cô, tách hai chân cô đang khép lại ra.
Bàn tay nóng rực của anh chỉ nhẹ nhàng đẩy hai cái, cảm giác chua xót quen thuộc đã xuất hiện.
Lâm Gia Thanh đỏ mặt lầm bầm: “Rõ ràng anh đang bắt nạt em.”
Tưởng Thừa Vũ nâng eo cô, lần nữa xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình: “Vậy em tự cử động đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.