Chương 14: Oan Gia
Đường qyar tuyết sơn
21/12/2023
Lúc Lâm Gia Thanh mười tuổi, vì chuyện ghi danh vào trường trung học phụ thuộc vũ đạo thành phố mà cô đã xảy ra cuộc tranh chấp nảy lửa nhất với bố mẹ.
Trong cơn tức giận cô buông lời tàn nhẫn, nói nếu bọn họ không đồng ý thì cô sẽ bỏ nhà ra đi.
Bố Lâm ghét nhất là bị người khác uy hiếp như vậy, lúc này đã nổi trận lôi đình, bảo cô cút, cút nhanh.
Mẹ Lâm dịu dàng khuyên nhủ, khó khăn lắm mới nghĩ ra một cách thỏa hiệp cả hai bên: Gửi Lâm Gia Thanh đến sống ở một trang trại ngoại ô thành phố một thời gian, để cho cô thể nghiệm cái gì gọi là bị xã hội vùi dập tàn nhẫn, cuộc sống gian khổ.
Ô tô ầm ầm khởi động, chở Lâm Gia Thanh ra khỏi thành phố.
Lúc sắp đến nơi, những cánh đồng mênh mông cùng với dãy núi mơ hồ dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Không phải là trang trại quen thuộc trong phim ảnh, cũng không có hàng rào trắng liên miên cùng những cao bồi phương Tây cưỡi ngựa, chỉ có con đường trống trải không thấy một bóng người, xuyên qua cánh đồng bất tận.
Lâm Gia Thanh ngồi sụp xuống ghế sau ô tô, nhìn khung cảnh xanh biếc chung quanh như thể đang nhìn thấy ngày tận thế đến gần.
Nếu bảo tài xế dừng xe ở đây, xác suất cô tìm được cớ bỏ trốn là bao nhiêu?
Nếu như chạy trốn thành công, xác suất chặn một chiếc ô tô trên đường và thuyết phục đối phương đưa mình về nhà là bao nhiêu?
Cô từ chối hợp tác như vậy, về đến nhà rồi liệu bố mẹ có ném cô ra đường lần nữa không?
….
Cô cứ miên man suy nghĩ như thế.
Hình tượng bản thân trong đầu thì anh dũng vô cùng, thân thể đang ngồi phịch trên ghế lại sợ hãi bức bách.
Cho tới khi đã đến nơi, cô cũng không dám đưa ra một phương án khả thi nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ô tô lái vào con đường nhỏ phủ đầy đá và cỏ dại, chầm chậm dừng lại trước tấm biển gỗ treo phía trước một trang trại sinh thái nào đó.
“Đến rồi.” Tài xế dừng xe, lấy hành lý từ trong cốp xe ra, kéo vali bắt đầu dẫn đường.
Lâm Gia Thanh chậm rãi đi theo phía sau.
Đi chưa được hai bước, chợt thấy cổng rào của một khoảng sân cách đó không xa mở ra, một bà cụ đầu tóc hoa râm bước đi hơi tập tễnh hưng phấn kêu một tiếng “Gia Thanh”, phất tay kêu cô đi về hướng đó.
Đó là người làm cũ của nhà họ Lâm – bà Trương.
Bà Trương từng chăm sóc bố của Lâm Gia Thanh, anh trai của Lâm Gia Thanh và cô, đáng tiếc về sau bởi vì sức khỏe không tốt nên đã về hưu lúc Lâm Gia Thanh sáu tuổi.
Lúc Lâm Gia Thanh được gửi đến trang trại, con trai bà Trương đang phụ trách xử lý trang trại, vì thế bà cũng giúp đỡ.
“Gia Thanh, cháu tới rồi sao? Lúc mẹ cháu nói cháu muốn tới đây, bà còn không tin nữa đấy, không ngờ thật sự tới rồi, bà rất vui mừng.” Bà Trương nhìn thấy Lâm Gia Thanh thì vui vẻ hỏi thăm cô, cũng hỏi thăm tình hình gần đây của người nhà cô.
Lâm Gia Thanh đáp lại cho có lệ.
Bà Trương nhìn ra sự mất hứng của cô: “Ở đây hơi chán, bà sẽ ở bên cháu, hơn nữa cháu còn có một người bạn nhỏ.”
Bà Trương nói rồi chỉ chỉ cách đó không xa.
Lâm Gia Thanh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trước cổng sân có một cậu bé đang đứng.
Bạn nhỏ?
Lúc đầu Lâm Gia Thanh nghe thấy xưng hô này còn tưởng rằng đó là cháu trai hoặc cháu gái của bà Trương.
Những ngày tháng sau này chẳng khác gì ngồi tù.
Vào thời điểm này, nếu có một người bạn nhỏ quen thuộc với mảnh đất này mang cô đi tìm niềm vui mới, vậy cũng là một chuyện khiến người ta hứng thú.
Đáng tiếc khi cô chăm chú nhìn kỹ, lại phát hiện ——
Cậu bé đó có làn da trắng, mái tóc đen dài qua vai gọn gàng óng ả; mặc chiếc áo len cổ chữ V màu be và quần soóc màu nâu sẫm, nhìn thế nào cũng giống cậu ấm nhà giàu.
Kỳ vọng cô vừa mới dấy lên lập tức tan thành mây khói, cô đột nhiên tức giận mở miệng: “Ai muốn bạn chứ.”
Lại khinh thường hừ nhẹ: “Còn không cao bằng tôi nữa, nhãi con.”
Lâm Gia Thanh nói xong thì giật mạnh vali từ trong tay tài xế, đi nhanh vào trong sân.
Mẹ cô dù sao vẫn đau lòng cho cô, trước khi đi còn dặn người làm đóng gói tất cả những gì cô có thể nghĩ đến để cô mang theo.
Hai vali chất đầy, cao và nặng.
Lâm Gia Thanh vừa kéo qua thì hối hận, nhưng cô vừa khinh bỉ người khác là nhãi con xong, thể nào cũng phải biểu hiện một phen chứ?
Thế là cô chỉ có thể kiên trì kéo đi.
Lúc đi ngang qua cổng sân, “cậu ấm” nhìn cô, hỏi một câu: “Kéo nổi không?”
Chắc là lúc nãy nghe cô hừ nhẹ, ngữ khí của anh có chút kiêu căng, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt rõ ràng viết: Thu lại lời cậu vừa nói đi, tôi sẽ giúp cậu.
“Đương nhiên kéo nổi.” Lâm Gia Thanh bướng bỉnh đáp lại.
Cô mỗi tay một chiếc vali, khom người bắt đầu dùng sức, muốn lập tức vượt qua cổng sân.
Sau đó, cô thoáng hụt chân, “bốp” một cái ngã sấp xuống đất.
Một cú vồ ếch chuẩn không cần chỉnh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ gặp nhau
Lâm Gia Thanh vừa ra quân đã bất lợi, bởi vì giận chó đánh mèo, sau đó mặt lúc nào cũng đăm đăm khó chịu với Tưởng Thừa Vũ.
Bà Trương nói cho Lâm Gia Thanh biết, trang trại vốn là do hai nhà Tưởng Lâm cùng nhau làm, Tưởng Thừa Vũ cũng coi như nửa chủ nhân tương lai, còn nói bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Tưởng Thừa Vũ cần tĩnh dưỡng, để cho thái độ của Lâm Gia Thanh đối với Tưởng Thừa Vũ tốt hơn một chút.
Lâm Gia Thanh lại tỏ vẻ không thể hiểu được.
Theo cô thấy thì ngôi nhà gỗ ở trang trại có hai tầng, cộng thêm sân, nhưng cũng không lớn bằng ở nhà; Nơi này trước không có làng sau không có quán, ngoại trừ ruộng lúa ra chỉ còn lại gò núi. Gió vừa thổi qua, trong không khí đều là mùi phân thối.
Một nhà tù xanh như vậy, cô không hiểu sao Tưởng Thừa Vũ lại chọn nơi này để nghỉ dưỡng.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, càng không muốn để ý đến anh.
Trong cơn tức giận cô buông lời tàn nhẫn, nói nếu bọn họ không đồng ý thì cô sẽ bỏ nhà ra đi.
Bố Lâm ghét nhất là bị người khác uy hiếp như vậy, lúc này đã nổi trận lôi đình, bảo cô cút, cút nhanh.
Mẹ Lâm dịu dàng khuyên nhủ, khó khăn lắm mới nghĩ ra một cách thỏa hiệp cả hai bên: Gửi Lâm Gia Thanh đến sống ở một trang trại ngoại ô thành phố một thời gian, để cho cô thể nghiệm cái gì gọi là bị xã hội vùi dập tàn nhẫn, cuộc sống gian khổ.
Ô tô ầm ầm khởi động, chở Lâm Gia Thanh ra khỏi thành phố.
Lúc sắp đến nơi, những cánh đồng mênh mông cùng với dãy núi mơ hồ dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Không phải là trang trại quen thuộc trong phim ảnh, cũng không có hàng rào trắng liên miên cùng những cao bồi phương Tây cưỡi ngựa, chỉ có con đường trống trải không thấy một bóng người, xuyên qua cánh đồng bất tận.
Lâm Gia Thanh ngồi sụp xuống ghế sau ô tô, nhìn khung cảnh xanh biếc chung quanh như thể đang nhìn thấy ngày tận thế đến gần.
Nếu bảo tài xế dừng xe ở đây, xác suất cô tìm được cớ bỏ trốn là bao nhiêu?
Nếu như chạy trốn thành công, xác suất chặn một chiếc ô tô trên đường và thuyết phục đối phương đưa mình về nhà là bao nhiêu?
Cô từ chối hợp tác như vậy, về đến nhà rồi liệu bố mẹ có ném cô ra đường lần nữa không?
….
Cô cứ miên man suy nghĩ như thế.
Hình tượng bản thân trong đầu thì anh dũng vô cùng, thân thể đang ngồi phịch trên ghế lại sợ hãi bức bách.
Cho tới khi đã đến nơi, cô cũng không dám đưa ra một phương án khả thi nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ô tô lái vào con đường nhỏ phủ đầy đá và cỏ dại, chầm chậm dừng lại trước tấm biển gỗ treo phía trước một trang trại sinh thái nào đó.
“Đến rồi.” Tài xế dừng xe, lấy hành lý từ trong cốp xe ra, kéo vali bắt đầu dẫn đường.
Lâm Gia Thanh chậm rãi đi theo phía sau.
Đi chưa được hai bước, chợt thấy cổng rào của một khoảng sân cách đó không xa mở ra, một bà cụ đầu tóc hoa râm bước đi hơi tập tễnh hưng phấn kêu một tiếng “Gia Thanh”, phất tay kêu cô đi về hướng đó.
Đó là người làm cũ của nhà họ Lâm – bà Trương.
Bà Trương từng chăm sóc bố của Lâm Gia Thanh, anh trai của Lâm Gia Thanh và cô, đáng tiếc về sau bởi vì sức khỏe không tốt nên đã về hưu lúc Lâm Gia Thanh sáu tuổi.
Lúc Lâm Gia Thanh được gửi đến trang trại, con trai bà Trương đang phụ trách xử lý trang trại, vì thế bà cũng giúp đỡ.
“Gia Thanh, cháu tới rồi sao? Lúc mẹ cháu nói cháu muốn tới đây, bà còn không tin nữa đấy, không ngờ thật sự tới rồi, bà rất vui mừng.” Bà Trương nhìn thấy Lâm Gia Thanh thì vui vẻ hỏi thăm cô, cũng hỏi thăm tình hình gần đây của người nhà cô.
Lâm Gia Thanh đáp lại cho có lệ.
Bà Trương nhìn ra sự mất hứng của cô: “Ở đây hơi chán, bà sẽ ở bên cháu, hơn nữa cháu còn có một người bạn nhỏ.”
Bà Trương nói rồi chỉ chỉ cách đó không xa.
Lâm Gia Thanh ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trước cổng sân có một cậu bé đang đứng.
Bạn nhỏ?
Lúc đầu Lâm Gia Thanh nghe thấy xưng hô này còn tưởng rằng đó là cháu trai hoặc cháu gái của bà Trương.
Những ngày tháng sau này chẳng khác gì ngồi tù.
Vào thời điểm này, nếu có một người bạn nhỏ quen thuộc với mảnh đất này mang cô đi tìm niềm vui mới, vậy cũng là một chuyện khiến người ta hứng thú.
Đáng tiếc khi cô chăm chú nhìn kỹ, lại phát hiện ——
Cậu bé đó có làn da trắng, mái tóc đen dài qua vai gọn gàng óng ả; mặc chiếc áo len cổ chữ V màu be và quần soóc màu nâu sẫm, nhìn thế nào cũng giống cậu ấm nhà giàu.
Kỳ vọng cô vừa mới dấy lên lập tức tan thành mây khói, cô đột nhiên tức giận mở miệng: “Ai muốn bạn chứ.”
Lại khinh thường hừ nhẹ: “Còn không cao bằng tôi nữa, nhãi con.”
Lâm Gia Thanh nói xong thì giật mạnh vali từ trong tay tài xế, đi nhanh vào trong sân.
Mẹ cô dù sao vẫn đau lòng cho cô, trước khi đi còn dặn người làm đóng gói tất cả những gì cô có thể nghĩ đến để cô mang theo.
Hai vali chất đầy, cao và nặng.
Lâm Gia Thanh vừa kéo qua thì hối hận, nhưng cô vừa khinh bỉ người khác là nhãi con xong, thể nào cũng phải biểu hiện một phen chứ?
Thế là cô chỉ có thể kiên trì kéo đi.
Lúc đi ngang qua cổng sân, “cậu ấm” nhìn cô, hỏi một câu: “Kéo nổi không?”
Chắc là lúc nãy nghe cô hừ nhẹ, ngữ khí của anh có chút kiêu căng, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt rõ ràng viết: Thu lại lời cậu vừa nói đi, tôi sẽ giúp cậu.
“Đương nhiên kéo nổi.” Lâm Gia Thanh bướng bỉnh đáp lại.
Cô mỗi tay một chiếc vali, khom người bắt đầu dùng sức, muốn lập tức vượt qua cổng sân.
Sau đó, cô thoáng hụt chân, “bốp” một cái ngã sấp xuống đất.
Một cú vồ ếch chuẩn không cần chỉnh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ gặp nhau
Lâm Gia Thanh vừa ra quân đã bất lợi, bởi vì giận chó đánh mèo, sau đó mặt lúc nào cũng đăm đăm khó chịu với Tưởng Thừa Vũ.
Bà Trương nói cho Lâm Gia Thanh biết, trang trại vốn là do hai nhà Tưởng Lâm cùng nhau làm, Tưởng Thừa Vũ cũng coi như nửa chủ nhân tương lai, còn nói bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên Tưởng Thừa Vũ cần tĩnh dưỡng, để cho thái độ của Lâm Gia Thanh đối với Tưởng Thừa Vũ tốt hơn một chút.
Lâm Gia Thanh lại tỏ vẻ không thể hiểu được.
Theo cô thấy thì ngôi nhà gỗ ở trang trại có hai tầng, cộng thêm sân, nhưng cũng không lớn bằng ở nhà; Nơi này trước không có làng sau không có quán, ngoại trừ ruộng lúa ra chỉ còn lại gò núi. Gió vừa thổi qua, trong không khí đều là mùi phân thối.
Một nhà tù xanh như vậy, cô không hiểu sao Tưởng Thừa Vũ lại chọn nơi này để nghỉ dưỡng.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, càng không muốn để ý đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.