Chương 33: Tâm Ý
Đường qyar tuyết sơn
21/12/2023
Bàn tay của Tưởng Thừa Vũ khô ráo, sạch sẽ, rấm áp.
Khi tay anh đưa sang, Lâm Gia Thanh cảm nhận được nhiệt độ kéo dài kia, không ngừng xuyên qua mười ngón tay và lòng bàn tay đang dán vào nhau truyền vào cơ thể, khiến cô bất giác choáng váng, trái tim theo đó khẽ run rẩy, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ lại.
Như thể có một dòng điện nhỏ chạy từ đầu ngón tay đến trái tim.
Âm thanh và hình ảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ… Loại cảm giác này, rất xa lạ, lại rất ngọt ngào.
Bộ phim sau đó rốt cuộc nói những gì, Lâm Gia Thanh cũng không rảnh bận tâm.
Tinh thần cô hoàn toàn tập trung vào bàn tay đang nắm chặt Tưởng Thừa Vũ.
Cho đến khi phim kết thúc, anh chậm rãi buông tay cô ra, cô mới đờ đẫn đứng dậy, mất mát độ ấm khi anh rời đi.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô cảm thấy đầu vai trầm xuống, là anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô, sau đó một lần nữa kéo tay cô đi theo dòng người, chậm rãi ra ngoài.
Tưởng Thừa Vũ cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun màu đen mỏng manh, cơ ngực áp chặt vào lớp vải.
Lâm Gia Thanh bị anh kéo đi, máy móc đi theo bước chân anh, mấy lần muốn nói cho anh biết mình không lạnh, rồi lại luyến tiếc nhiệt độ trên người.
Trên áo khoác Tưởng Thừa Vũ mang theo nhiệt độ cơ thể anh, còn có mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh.
Cô vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, len lén hít một hơi, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước khoác lấy cánh tay anh, dưới biểu cảm hơi kinh ngạc của anh khẽ cúi đầu, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Nhưng vẫn nắm thật chặt, không hề muốn buông tay.
Trên xe trở về chú Khiêm rất thức thời không nhiều lời nữa, cũng giúp họ nâng tấm màn chắn lên.
Không khí trên ghế sau hoàn toàn trái ngược với lúc đến.
Lâm Gia Thanh vẫn nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, điểm khác biệt là, lần này Tưởng Thừa Vũ ngồi sát bên cạnh cô.
Vai anh kề sát vai cô, tay anh nắm chặt tay cô.
Những ngọn đèn đường nối đuôi nhau lao vuốt qua rồi lùi về phía sau, soi bóng dáng anh phản chiếu trên mặt kính.
Lâm Gia Thanh hoảng hốt nhìn cảnh tượng hai người thân mật vai kề vai trên cửa sổ xe.
Luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Cô nhớ tới một hiệu ứng tâm lý học: Nói là nếu bạn thích một người, bạn sẽ cảm thấy đối phương cũng thích bạn như vậy.
Về điểm này, cô đã chịu không ít đau khổ từ Ôn Lê.
“Tưởng Thừa Vũ…” Bàn tay cô đang nắm lấy tay Tưởng Thừa Vũ bất giác siết chặt, “Trước kia anh…”
Cô muốn hỏi anh đã từng thích ai chưa? Cảm giác dành cho cô hiện tại là thế nào? Nhưng không tài nào mở miệng được. Chỉ biết mấp máy đôi môi trong vô vọng.
Người bên cạnh lại đột ngột đáp một câu: “Không có.”
“Anh biết tôi muốn hỏi gì sao?”
“Xem phim, hẹn hò, hay yêu đương? Đáp án của tôi đều là không có.”
Giọng nói rất kiên định.
Khoảnh khắc vừa nghe rõ, trái tim Lâm Gia Thanh không ngừng đập thình thịch.
“Tôi cũng không có.” Cô nhanh chóng thốt lên, lại dùng giọng nói nhỏ đến mức mình cũng không nghe thấy thì thầm, “Nhưng tôi không biết những gì anh nói có giống với những lời tôi muốn nói hay không.”
“Ý em là?” Người bên cạnh vẫn nghe thấy, càng nắm chặt tay cô hơn, siết chặt trong lòng bàn tay.
Ánh đèn neon sáng rực ngoài cửa kính ô tô cứ tiến lại rồi lùi xa.
Cô nghiêng đầu, lại thấy trong mắt anh chỉ phản chiếu một mình cô. Mà ánh mắt anh giống như mạng nhện dày đặc, bao phủ cả người cô ở trong đó.
Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một nỗi xúc động, thôi thúc cô ôm lấy đầu vai Tưởng Thừa Vũ, nghiêng người đưa tới một nụ hôn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cô chỉ khẽ dán lên, giống như cánh hoa chạm nhẹ vào môi Tưởng Thừa Vũ.
“Ý em là sau này cũng không được có, nếu có cũng chỉ có thể là một mình em.”
Cô nhanh chóng thốt ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại xấu hổ đến mức bồn chồn không yên. Sau khi chạm vào ngắn ngủi lại càng ngượng ngùng, hoảng hốt muốn rút lui.
Nhưng người trước mặt sao có thể buông tha cho cô.
Sửng sốt qua đi, đối phương chủ động nhích tới phía trước, vươn cánh tay, mạnh mẽ dùng lòng bàn tay nâng gáy cô lên, từ bị động hóa thành chủ động, khiến cho nụ hôn này của cô sâu hơn.
Anh biến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của cô thành nụ hôn ướt át nóng bỏng.
Vòng tay siết chặt cô, không ngừng truyền nhiệt độ từ lồng ngực mình sang người cô, thiêu đốt mạch máu, nội tạng và tứ chi xương cốt của cô.
Làm cho cô choáng váng, giống như rơi vào trong cơn sốt cao.
Khi tay anh đưa sang, Lâm Gia Thanh cảm nhận được nhiệt độ kéo dài kia, không ngừng xuyên qua mười ngón tay và lòng bàn tay đang dán vào nhau truyền vào cơ thể, khiến cô bất giác choáng váng, trái tim theo đó khẽ run rẩy, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ lại.
Như thể có một dòng điện nhỏ chạy từ đầu ngón tay đến trái tim.
Âm thanh và hình ảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ… Loại cảm giác này, rất xa lạ, lại rất ngọt ngào.
Bộ phim sau đó rốt cuộc nói những gì, Lâm Gia Thanh cũng không rảnh bận tâm.
Tinh thần cô hoàn toàn tập trung vào bàn tay đang nắm chặt Tưởng Thừa Vũ.
Cho đến khi phim kết thúc, anh chậm rãi buông tay cô ra, cô mới đờ đẫn đứng dậy, mất mát độ ấm khi anh rời đi.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô cảm thấy đầu vai trầm xuống, là anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô, sau đó một lần nữa kéo tay cô đi theo dòng người, chậm rãi ra ngoài.
Tưởng Thừa Vũ cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại một chiếc áo thun màu đen mỏng manh, cơ ngực áp chặt vào lớp vải.
Lâm Gia Thanh bị anh kéo đi, máy móc đi theo bước chân anh, mấy lần muốn nói cho anh biết mình không lạnh, rồi lại luyến tiếc nhiệt độ trên người.
Trên áo khoác Tưởng Thừa Vũ mang theo nhiệt độ cơ thể anh, còn có mùi hương nhàn nhạt thuộc về anh.
Cô vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, len lén hít một hơi, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước khoác lấy cánh tay anh, dưới biểu cảm hơi kinh ngạc của anh khẽ cúi đầu, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Nhưng vẫn nắm thật chặt, không hề muốn buông tay.
Trên xe trở về chú Khiêm rất thức thời không nhiều lời nữa, cũng giúp họ nâng tấm màn chắn lên.
Không khí trên ghế sau hoàn toàn trái ngược với lúc đến.
Lâm Gia Thanh vẫn nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, điểm khác biệt là, lần này Tưởng Thừa Vũ ngồi sát bên cạnh cô.
Vai anh kề sát vai cô, tay anh nắm chặt tay cô.
Những ngọn đèn đường nối đuôi nhau lao vuốt qua rồi lùi về phía sau, soi bóng dáng anh phản chiếu trên mặt kính.
Lâm Gia Thanh hoảng hốt nhìn cảnh tượng hai người thân mật vai kề vai trên cửa sổ xe.
Luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Cô nhớ tới một hiệu ứng tâm lý học: Nói là nếu bạn thích một người, bạn sẽ cảm thấy đối phương cũng thích bạn như vậy.
Về điểm này, cô đã chịu không ít đau khổ từ Ôn Lê.
“Tưởng Thừa Vũ…” Bàn tay cô đang nắm lấy tay Tưởng Thừa Vũ bất giác siết chặt, “Trước kia anh…”
Cô muốn hỏi anh đã từng thích ai chưa? Cảm giác dành cho cô hiện tại là thế nào? Nhưng không tài nào mở miệng được. Chỉ biết mấp máy đôi môi trong vô vọng.
Người bên cạnh lại đột ngột đáp một câu: “Không có.”
“Anh biết tôi muốn hỏi gì sao?”
“Xem phim, hẹn hò, hay yêu đương? Đáp án của tôi đều là không có.”
Giọng nói rất kiên định.
Khoảnh khắc vừa nghe rõ, trái tim Lâm Gia Thanh không ngừng đập thình thịch.
“Tôi cũng không có.” Cô nhanh chóng thốt lên, lại dùng giọng nói nhỏ đến mức mình cũng không nghe thấy thì thầm, “Nhưng tôi không biết những gì anh nói có giống với những lời tôi muốn nói hay không.”
“Ý em là?” Người bên cạnh vẫn nghe thấy, càng nắm chặt tay cô hơn, siết chặt trong lòng bàn tay.
Ánh đèn neon sáng rực ngoài cửa kính ô tô cứ tiến lại rồi lùi xa.
Cô nghiêng đầu, lại thấy trong mắt anh chỉ phản chiếu một mình cô. Mà ánh mắt anh giống như mạng nhện dày đặc, bao phủ cả người cô ở trong đó.
Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một nỗi xúc động, thôi thúc cô ôm lấy đầu vai Tưởng Thừa Vũ, nghiêng người đưa tới một nụ hôn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cô chỉ khẽ dán lên, giống như cánh hoa chạm nhẹ vào môi Tưởng Thừa Vũ.
“Ý em là sau này cũng không được có, nếu có cũng chỉ có thể là một mình em.”
Cô nhanh chóng thốt ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng lại xấu hổ đến mức bồn chồn không yên. Sau khi chạm vào ngắn ngủi lại càng ngượng ngùng, hoảng hốt muốn rút lui.
Nhưng người trước mặt sao có thể buông tha cho cô.
Sửng sốt qua đi, đối phương chủ động nhích tới phía trước, vươn cánh tay, mạnh mẽ dùng lòng bàn tay nâng gáy cô lên, từ bị động hóa thành chủ động, khiến cho nụ hôn này của cô sâu hơn.
Anh biến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của cô thành nụ hôn ướt át nóng bỏng.
Vòng tay siết chặt cô, không ngừng truyền nhiệt độ từ lồng ngực mình sang người cô, thiêu đốt mạch máu, nội tạng và tứ chi xương cốt của cô.
Làm cho cô choáng váng, giống như rơi vào trong cơn sốt cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.