Chương 147: Ăn thịt
Tiểu Cam Cam
01/03/2023
Vài ngày sau đó, Lạc Lạc vẫn tiếp tục sang phòng ngủ cùng ba mẹ, bé con nghịch ngợm vô cùng, cứ vòi ba phải diễn vai chó sói cho bằng được, nếu không gương mặt liền xụ xuống, giận dỗi không ngủ. Triệu Thần Hy thương con cho nên làm theo, hoá sói nhảy bổ vào phía Lý Uyên, cô nổi điên nhắm vào cổ hắn mà siết, vì sợ Lạc Lạc nghe thấy cho nên cô liền ghé sát tai hắn rồi thì thầm:
" Anh muốn chết có đúng không? Dám lợi dụng để ăn đậu hũ của bà đây?".
Triệu Thần Hy không những không giận mà còn vui vẻ ôm chặt hơn, vì căn bản cổ hắn khá to mà tay cô thì quá nhỏ, không thể siết lại được.
Lạc Lạc nắm lấy cánh tay lực lưỡng của hắn, cố gắng dùng sức mà kéo:
" Thả ga".
" Nếu muốn cứu mẹ thì hãy nhờ quân tiếp viện đi" - Triệu Thần Hy ồm ồm giọng nói, nhập vai theo đúng kịch bản.
Bé con chạy ra khỏi phòng, hào hứng mà hô lớn:
" Mẹ bị sói bắt gòi".
Lý Uyên căng thẳng cấu vào tay hắn, càu nhàu:
" Anh buông ra, con chạy ra ngoài rồi kìa".
Triệu thiếu luyến tiếc bỏ vợ ra, cô đứng lên rồi chạy theo con gái ra ngoài, hắn cũng theo phía sau.
Lạc Lạc chạy ra ngoài, trùng hợp chạm mặt với Triệu Tử Anh đang đứng ở hành lang, bé chạy đến ôm lấy chân của cô.
Nhìn từ trên xuống, hệt như một con gấu koala vậy.
Triệu Tử Anh bị đổ gục bởi sự đáng yêu này, bế bé lên rồi hỏi:
" Sao không ở trong phòng với cha mẹ mà chạy ra đây?".
Lạc Lạc trẻ người non dạ, nghĩ sao nói vậy mở miệng nói:
" Pa ăn thịt mẹ".
“…”.
Cùng lúc đó, Lý Uyên cùng với Triệu Thần Hy bước đến liền nhìn thấy gương mặt Triệu Tử Anh đằng đằng sát khí.
Lý Uyên giải thích:
" Đang giỡn thì con gái mở cửa chạy ra ngoài, doạ em giật cả mình".
" Đúng, cửa chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, do em sơ ý" - Triệu Thần Hy cũng lên tiếng nói đỡ.
Dù giải thích kỹ lưỡng nhưng vẫn nhận được sự lạnh nhạt từ phía Triệu Tử Anh, cô ấy vỗ vỗ bé cưng rồi nói:
" Hai đứa đứng đây đợi chị".
Triệu Tử Anh sau khi bế bé con xuống phòng giao cho tiểu Dĩ liền quay ngược trở lên, thái độ khó chịu nhưng vẫn cố gắng mà nhỏ giọng:
" Cả hai đứa … có mặt con trẻ ở cạnh mà sao không tinh tế gì hết vậy?".
Cô ấy thở dài, lắc lắc đầu, nhìn em trai với vẻ mặt như đang muốn nói ’ vô phương cứu chữa’, rồi lại nhìn sang Lý Uyên chán nản tặc lưỡi:
" Nếu muốn thịt nhau thì nói với chị một tiếng, để Lạc Lạc ngủ với chị, sao lại cho con thấy cảnh đó?".
“???” - Lý Uyên.
" Chị … có phải chị hiểu lầm gì đó rồi hay không?".
" Chị hiểu lầm cái gì? Con bé vừa nãy bám lấy chị rồi bảo ba ăn thịt mẹ, hai đứa rốt cuộc làm cái trò gì trước mặt cháu gái đáng yêu ngây thơ của chị thế hả?".
" Không phải mà, lúc nãy Lạc Lạc muốn chơi trò chơi, bảo anh ta …" - Cô xoay sang chỉ vào Triệu Thần Hy rồi nói tiếp:
" Làm chó sói, nếu không thì sẽ không chịu ngủ … làm gì có chuyện em làm việc gì gì đó trước mặt con chứ?".
Triệu Tử Anh trưng ra gương mặt khó ở hệt như tới tháng rồi nói:
" Thế giới động vật có nhiều loài sao nhất định phải làm chó sói?".
Lý Uyên ngay lập tức chỉ vào hắn:
" Là anh ta khơi mào, nếu không thì con bé cũng không biết".
Triệu Thần Hy: “…”.
Ánh mắt của hai người phụ nữ đổ dồn về phía hắn, người đàn ông chỉ có thể bất lực thở dài rồi lên tiếng:
" Không phải bình thường chị rất hay đọc truyện ‘cô bé quàng khăn đỏ’ cho con gái em nghe hay sao? Em diễn chó sói thì có gì không được".
“…”.
Nghe thấy cũng có lý, Triệu Tử Anh nghĩ ngợi rồi chỉ thẳng mặt em trai, lạnh giọng:
" Chị cảnh cáo em đấy, em hỏng rồi thì không sửa được, nhưng đừng có mà dạy hư cháu gái của chị".
Hắn dè chừng nhìn cô, rồi căng thẳng ra hiệu cho chị mình làm ơn đừng có đốt nhà, cắn răng nghiến lợi mà nói:
" Em hỏng khi nào chứ? Chị đừng có nói xấu em có được không?".
Triệu Tử Anh nhìn em trai với vẻ mặt hiển nhiên, sẵn giọng liền phán xét:
" Em lên mạng tìm xem tin tức tốt về em có bao nhiêu".
“…”.
" Em ngủ trước" - Lý Uyên nhìn cũng không thèm, xoay người bước vào trong phòng rồi …
RẦM!!!
Đóng cửa.
Người đàn ông nhìn chị mình, Triệu Tử Anh lúc này mới nhận ra sai lầm, vội đưa tay che miệng, áy náy không dám nhìn em trai lấy một cái rồi chạy đi.
" Anh muốn chết có đúng không? Dám lợi dụng để ăn đậu hũ của bà đây?".
Triệu Thần Hy không những không giận mà còn vui vẻ ôm chặt hơn, vì căn bản cổ hắn khá to mà tay cô thì quá nhỏ, không thể siết lại được.
Lạc Lạc nắm lấy cánh tay lực lưỡng của hắn, cố gắng dùng sức mà kéo:
" Thả ga".
" Nếu muốn cứu mẹ thì hãy nhờ quân tiếp viện đi" - Triệu Thần Hy ồm ồm giọng nói, nhập vai theo đúng kịch bản.
Bé con chạy ra khỏi phòng, hào hứng mà hô lớn:
" Mẹ bị sói bắt gòi".
Lý Uyên căng thẳng cấu vào tay hắn, càu nhàu:
" Anh buông ra, con chạy ra ngoài rồi kìa".
Triệu thiếu luyến tiếc bỏ vợ ra, cô đứng lên rồi chạy theo con gái ra ngoài, hắn cũng theo phía sau.
Lạc Lạc chạy ra ngoài, trùng hợp chạm mặt với Triệu Tử Anh đang đứng ở hành lang, bé chạy đến ôm lấy chân của cô.
Nhìn từ trên xuống, hệt như một con gấu koala vậy.
Triệu Tử Anh bị đổ gục bởi sự đáng yêu này, bế bé lên rồi hỏi:
" Sao không ở trong phòng với cha mẹ mà chạy ra đây?".
Lạc Lạc trẻ người non dạ, nghĩ sao nói vậy mở miệng nói:
" Pa ăn thịt mẹ".
“…”.
Cùng lúc đó, Lý Uyên cùng với Triệu Thần Hy bước đến liền nhìn thấy gương mặt Triệu Tử Anh đằng đằng sát khí.
Lý Uyên giải thích:
" Đang giỡn thì con gái mở cửa chạy ra ngoài, doạ em giật cả mình".
" Đúng, cửa chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, do em sơ ý" - Triệu Thần Hy cũng lên tiếng nói đỡ.
Dù giải thích kỹ lưỡng nhưng vẫn nhận được sự lạnh nhạt từ phía Triệu Tử Anh, cô ấy vỗ vỗ bé cưng rồi nói:
" Hai đứa đứng đây đợi chị".
Triệu Tử Anh sau khi bế bé con xuống phòng giao cho tiểu Dĩ liền quay ngược trở lên, thái độ khó chịu nhưng vẫn cố gắng mà nhỏ giọng:
" Cả hai đứa … có mặt con trẻ ở cạnh mà sao không tinh tế gì hết vậy?".
Cô ấy thở dài, lắc lắc đầu, nhìn em trai với vẻ mặt như đang muốn nói ’ vô phương cứu chữa’, rồi lại nhìn sang Lý Uyên chán nản tặc lưỡi:
" Nếu muốn thịt nhau thì nói với chị một tiếng, để Lạc Lạc ngủ với chị, sao lại cho con thấy cảnh đó?".
“???” - Lý Uyên.
" Chị … có phải chị hiểu lầm gì đó rồi hay không?".
" Chị hiểu lầm cái gì? Con bé vừa nãy bám lấy chị rồi bảo ba ăn thịt mẹ, hai đứa rốt cuộc làm cái trò gì trước mặt cháu gái đáng yêu ngây thơ của chị thế hả?".
" Không phải mà, lúc nãy Lạc Lạc muốn chơi trò chơi, bảo anh ta …" - Cô xoay sang chỉ vào Triệu Thần Hy rồi nói tiếp:
" Làm chó sói, nếu không thì sẽ không chịu ngủ … làm gì có chuyện em làm việc gì gì đó trước mặt con chứ?".
Triệu Tử Anh trưng ra gương mặt khó ở hệt như tới tháng rồi nói:
" Thế giới động vật có nhiều loài sao nhất định phải làm chó sói?".
Lý Uyên ngay lập tức chỉ vào hắn:
" Là anh ta khơi mào, nếu không thì con bé cũng không biết".
Triệu Thần Hy: “…”.
Ánh mắt của hai người phụ nữ đổ dồn về phía hắn, người đàn ông chỉ có thể bất lực thở dài rồi lên tiếng:
" Không phải bình thường chị rất hay đọc truyện ‘cô bé quàng khăn đỏ’ cho con gái em nghe hay sao? Em diễn chó sói thì có gì không được".
“…”.
Nghe thấy cũng có lý, Triệu Tử Anh nghĩ ngợi rồi chỉ thẳng mặt em trai, lạnh giọng:
" Chị cảnh cáo em đấy, em hỏng rồi thì không sửa được, nhưng đừng có mà dạy hư cháu gái của chị".
Hắn dè chừng nhìn cô, rồi căng thẳng ra hiệu cho chị mình làm ơn đừng có đốt nhà, cắn răng nghiến lợi mà nói:
" Em hỏng khi nào chứ? Chị đừng có nói xấu em có được không?".
Triệu Tử Anh nhìn em trai với vẻ mặt hiển nhiên, sẵn giọng liền phán xét:
" Em lên mạng tìm xem tin tức tốt về em có bao nhiêu".
“…”.
" Em ngủ trước" - Lý Uyên nhìn cũng không thèm, xoay người bước vào trong phòng rồi …
RẦM!!!
Đóng cửa.
Người đàn ông nhìn chị mình, Triệu Tử Anh lúc này mới nhận ra sai lầm, vội đưa tay che miệng, áy náy không dám nhìn em trai lấy một cái rồi chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.