Chương 132: Bí bách
Tiểu Cam Cam
14/02/2023
Triệu Thần Hy nghe cô nói, bực dọc đi đến bàn làm việc, bỏ tập tài liệu lên bàn, mặt nhăn mày nhíu, thở dài lên tiếng:
" Em không cần áy náy mà đến tận đây, cơ thể của anh, anh biết rõ nhất, anh đã nói không có gì là không có gì".
" Sao lại không có gì? Hôm qua cái lọ hoa đập vào... chắc chắn là sưng to" - Lý Uyên vừa nói vừa tiến đến chỗ hắn, tiếp tục lên tiếng:
" Mau để tôi xem, nếu thực sự không sao thì tôi sẽ về ngay, tuyệt đối không làm phí thời gian của anh đâu".
Lý Uyên đến gần, chẳng hề khách khí nắm lấy cổ áo của hắn rồi kéo, ngay cả caravat cũng bị cô nhanh chóng gỡ ra. Triệu Thần Hy có chút kinh ngạc, hắn đâu thể ngờ được cô lại làm ra chuyện này, lắp bắp mà hỏi:
" Em... em làm cái gì...".
" Tôi nói rồi, để tôi xem thử".
" Đây là nơi làm việc, em cởi đồ anh ra như thế lỡ như có ai trông thấy thì sao đây?".
" Lúc nãy tôi đã nói với Mike đừng để cho ai vào đây rồi, kiểm tra xong, nếu anh không sao tôi sẽ rời đi ngay, mau cởi ra".
Triệu Thần Hy giằng lại cổ áo đang bị cô nắm, nhíu mày:
" Tay em vẫn còn đau, đừng có náo".
" Nếu không muốn tôi đau thì anh đứng yên đừng có phản kháng nữa".
" Hai đứa...".
Một giọng nói từ phía cửa vang lên, cả hai người đang giằng co, ngừng lại rồi nhìn về hướng cửa. Chỉ thấy Triệu Tử Anh đang mở cửa, nhìn không chớp mắt.
" Cả hai... đang làm gì vậy?".
Cố tình giấu diếm bản thân bị thương, nay lại đang trong tư thế khá ám muội, Lý Uyên đã cởi được hai cái cúc áo, khuôn ngực bị lộ ra, quần áo xộc xệch...
Triệu Tử Anh không gây khó dễ, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đóng cửa:
" Có lẽ em đang bận, vậy khi nào xong việc... đến văn phòng tìm chị".
"............".
Cửa đóng lại, được một giây lại mở ra, gương mặt Triệu Tử Anh có chút lúng túng, song, vẫn lên tiếng:
" Chị biết hai đứa đang ở độ tuổi sung mãn, nhưng mà Uyên... việc gì ra việc đó, nơi này là công ty... nếu muốn làm gì thì tốt nhất nên về nhà".
"...........".
Cửa đóng lại, căn phòng trở nên im lặng.
Lý Uyên ngây người nhìn theo hướng Triệu Tử Anh bỏ đi, rồi lại nhìn Triệu Thần Hy, vài giây sau cô chợt nhận ra vì sao Triệu Tử Anh lại nói những câu khó hiểu.
Cô bây giờ đang nắm lấy cổ áo của hắn, bộ dạng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
" Ách, chị... không phải như chị nghỉ đâu!!!" - Lý Uyên lúng túng rồi chạy theo Triệu Tử Anh rồi giải thích.
Triệu Tử Anh đứng lại, Lý Uyên có chút khẩn trương, khoa chân múa tay rồi nói:
" Thực ra chuyện này là...
..... là.....".
Giải thích kiểu gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại nói hắn bị thương lại không thèm gọi bác sĩ đến khám nên em mới xem hộ? Nếu nói vậy thì sẽ bị hỏi vì sao lại bị thương, lúc đó lại biết được... cái hành động ngu ngốc của cô ngày hôm qua.
Nhưng cũng không thể để cho chị ấy hiểu lầm thế này được.
Đang lúc Lý Uyên định nói ra sự thật thì hắn từ trong phòng xông ra, luống cuống cài lại cúc áo rồi nói:
" Chị, chị đừng có nghĩ bậy, chúng em không có làm gì ở đây cả".
"...........''.
Cả ba người đột nhiên ở trong phòng không nói, lại đứng ở trước cửa, làm cho Mike đứng đó có chút không biết nên làm gì. Cậu vốn đứng ở đây để bảo vệ, không cho ai quấy rầy người trong phòng, nhưng đột nhiên bây giờ lại đứng ở đây cả...
Mike gãi gãi tai, nhỏ giọng:
" Lát nữa tôi sẽ quay lại ạ".
Cả ba người không có vẻ gì là chú ý đến, nên cậu rời đi khá dễ dàng.
Triệu Tử Anh nắm lấy tay Lý Uyên, gương mặt cực kỳ nghiêm nghị:
" Uyên, chị biết hôm nay em muốn đến công ty là vì có việc... nhưng chị thực sự không ngờ tới việc em muốn làm lại là... e hèm, dù sao đi nữa, về nhà hãy làm, ở công ty, nếu có ai đó nhìn thấy thì không hay. May là lúc nãy người vào là chị, nếu như là người khác trông thấy thì không biết lại bàn tán thế nào".
" Em...".
" Nghe lời chị, nếu như bí quá không chịu được thì thơm thơm vài cái, chứ đừng có..." - Triệu Tử Anh nghĩ nghĩ đôi chút rồi tiếp tục nói - "... đừng có khiến quần áo không được ngay ngắn".1
Còn chưa kịp giải thích gì thì Triệu Tử Anh đi mất.
Chỉ còn lại hai người đứng ở đó, Lý Uyên ngây ra, nhìn theo bóng dáng chị ấy rời đi, thầm mắng:
" Hỏng thật rồi".
" Em không cần áy náy mà đến tận đây, cơ thể của anh, anh biết rõ nhất, anh đã nói không có gì là không có gì".
" Sao lại không có gì? Hôm qua cái lọ hoa đập vào... chắc chắn là sưng to" - Lý Uyên vừa nói vừa tiến đến chỗ hắn, tiếp tục lên tiếng:
" Mau để tôi xem, nếu thực sự không sao thì tôi sẽ về ngay, tuyệt đối không làm phí thời gian của anh đâu".
Lý Uyên đến gần, chẳng hề khách khí nắm lấy cổ áo của hắn rồi kéo, ngay cả caravat cũng bị cô nhanh chóng gỡ ra. Triệu Thần Hy có chút kinh ngạc, hắn đâu thể ngờ được cô lại làm ra chuyện này, lắp bắp mà hỏi:
" Em... em làm cái gì...".
" Tôi nói rồi, để tôi xem thử".
" Đây là nơi làm việc, em cởi đồ anh ra như thế lỡ như có ai trông thấy thì sao đây?".
" Lúc nãy tôi đã nói với Mike đừng để cho ai vào đây rồi, kiểm tra xong, nếu anh không sao tôi sẽ rời đi ngay, mau cởi ra".
Triệu Thần Hy giằng lại cổ áo đang bị cô nắm, nhíu mày:
" Tay em vẫn còn đau, đừng có náo".
" Nếu không muốn tôi đau thì anh đứng yên đừng có phản kháng nữa".
" Hai đứa...".
Một giọng nói từ phía cửa vang lên, cả hai người đang giằng co, ngừng lại rồi nhìn về hướng cửa. Chỉ thấy Triệu Tử Anh đang mở cửa, nhìn không chớp mắt.
" Cả hai... đang làm gì vậy?".
Cố tình giấu diếm bản thân bị thương, nay lại đang trong tư thế khá ám muội, Lý Uyên đã cởi được hai cái cúc áo, khuôn ngực bị lộ ra, quần áo xộc xệch...
Triệu Tử Anh không gây khó dễ, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đóng cửa:
" Có lẽ em đang bận, vậy khi nào xong việc... đến văn phòng tìm chị".
"............".
Cửa đóng lại, được một giây lại mở ra, gương mặt Triệu Tử Anh có chút lúng túng, song, vẫn lên tiếng:
" Chị biết hai đứa đang ở độ tuổi sung mãn, nhưng mà Uyên... việc gì ra việc đó, nơi này là công ty... nếu muốn làm gì thì tốt nhất nên về nhà".
"...........".
Cửa đóng lại, căn phòng trở nên im lặng.
Lý Uyên ngây người nhìn theo hướng Triệu Tử Anh bỏ đi, rồi lại nhìn Triệu Thần Hy, vài giây sau cô chợt nhận ra vì sao Triệu Tử Anh lại nói những câu khó hiểu.
Cô bây giờ đang nắm lấy cổ áo của hắn, bộ dạng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
" Ách, chị... không phải như chị nghỉ đâu!!!" - Lý Uyên lúng túng rồi chạy theo Triệu Tử Anh rồi giải thích.
Triệu Tử Anh đứng lại, Lý Uyên có chút khẩn trương, khoa chân múa tay rồi nói:
" Thực ra chuyện này là...
..... là.....".
Giải thích kiểu gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại nói hắn bị thương lại không thèm gọi bác sĩ đến khám nên em mới xem hộ? Nếu nói vậy thì sẽ bị hỏi vì sao lại bị thương, lúc đó lại biết được... cái hành động ngu ngốc của cô ngày hôm qua.
Nhưng cũng không thể để cho chị ấy hiểu lầm thế này được.
Đang lúc Lý Uyên định nói ra sự thật thì hắn từ trong phòng xông ra, luống cuống cài lại cúc áo rồi nói:
" Chị, chị đừng có nghĩ bậy, chúng em không có làm gì ở đây cả".
"...........''.
Cả ba người đột nhiên ở trong phòng không nói, lại đứng ở trước cửa, làm cho Mike đứng đó có chút không biết nên làm gì. Cậu vốn đứng ở đây để bảo vệ, không cho ai quấy rầy người trong phòng, nhưng đột nhiên bây giờ lại đứng ở đây cả...
Mike gãi gãi tai, nhỏ giọng:
" Lát nữa tôi sẽ quay lại ạ".
Cả ba người không có vẻ gì là chú ý đến, nên cậu rời đi khá dễ dàng.
Triệu Tử Anh nắm lấy tay Lý Uyên, gương mặt cực kỳ nghiêm nghị:
" Uyên, chị biết hôm nay em muốn đến công ty là vì có việc... nhưng chị thực sự không ngờ tới việc em muốn làm lại là... e hèm, dù sao đi nữa, về nhà hãy làm, ở công ty, nếu có ai đó nhìn thấy thì không hay. May là lúc nãy người vào là chị, nếu như là người khác trông thấy thì không biết lại bàn tán thế nào".
" Em...".
" Nghe lời chị, nếu như bí quá không chịu được thì thơm thơm vài cái, chứ đừng có..." - Triệu Tử Anh nghĩ nghĩ đôi chút rồi tiếp tục nói - "... đừng có khiến quần áo không được ngay ngắn".1
Còn chưa kịp giải thích gì thì Triệu Tử Anh đi mất.
Chỉ còn lại hai người đứng ở đó, Lý Uyên ngây ra, nhìn theo bóng dáng chị ấy rời đi, thầm mắng:
" Hỏng thật rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.