Chương 104: chất chứa trong lòng
Tiểu Cam Cam
30/01/2023
Kiều Uyển Nhi khuấy ly nước cam, nhìn Lý Uyên đang xấu hỏ cúi đầu, bờ vai nhỏ nhắn run run vô cùng đáng thương.
“ Cô không có ý tốt khi tiếp cận chồng tôi, nếu như bảo không ghét cô chắc chắn là nói dối. Nhưng nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô, tôi cũng sẽ làm như vậy để bảo vệ bản thân. Tôi không cao thượng đến mức vì tránh làm tổn thương người khác mà dồn bản thân vào ngõ cục”
Lý Uyên nhắm chặt mắt, không biết nên nói gì mới phải.
Cô gái trước mặt không an ủi, không cảm thông, càng không nói với cô việc cô làm có thể tha thứ được. Kiều Uyển Nhi chỉ đơn giản nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“ Chuyện đúng sai trên đời này khó nói lắm, có thể đối với tôi và những người không liên can … việc cô làm là sai trái, nhưng đối với bản thân cô, khi không có ai chở che bảo vệ, nó lại đúng. Là do cô không có nhiều sự lựa chọn, vậy thì tôi sẽ đóng vai người tốt một lần, mở cho cô một cánh cửa … còn việc có bước vào hay không … tuỳ vào cô” - Kiều Uyển Nhi nói xong những lời cần nói, không nấn ná lại lâu mà rời đi.
Bên ngoài, một người đàn ông đang đứng tựa lưng vào xe ô tô, khi nhìn thấy cô ấy bước ra, gương mặt lạnh lùng được thay bằng một nụ cười hết sức ôn nhu. Người đó không ai khác chính là Lục Nghiên Dương.
Lý Uyên ngồi ở đó, nhìn ra bên ngoài, đợi họ bước vào bên trong, cô lại cúi xuống, chực trào nước mắt.
“ Xin lỗi … tôi thực sự … xin lồi …”.
Cô gái nhỏ ngồi đó lặng lẽ khóc.
Đến cúi cùng … vẫn không có đủ dũng khí ở trước mặt Kiều Uyển Nhi nói ra hai từ ‘xin lỗi’.
Một cô gái có ơn trả ơn, có thù báo thù, nhưng sâu bên trong nội tâm lại lương thiện và cao cả biết bao. Lý Uyên ngưỡng mộ vô cùng.
Lục Nghiên Dương lấy cô ấy làm vợ, không phải là Kiều Uyển Nhi có phúc, mà là anh ấy may mắn mới tìm được cô ấy.
Không biết cô rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ biết tầm nhìn đều bị nước mắt che mất, bao nhiêu đau thương đều trút bỏ, nhưng lại không dám gây ra tiếng động vì sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác.
Chính vì như thế mà cảm xúc càng dồn nén nhiều hơn, Lý Uyên cảm thấy lồng ngực như có hàng trăm hàng vạn mũi tên đang châm chích, vô cùng khó chịu.
Tầm mắt bị cản, vậy nên cô không thấy được phía đối diện kia có một người đàn ông đang ngồi, ánh mắt hướng về cô, mang đầy bi thương cùng lo lắng.
Chưa bao giờ hắn thấy cô khóc như thế, lần đầu gặp nhau ở quán rượu, dù cô lúc đó trong lòng đang rối như tơ nhưng vẫn cố gắng kìm hãm cái cảm xúc bất lực.
Khi đến nhà hắn, bị hắn gây biết bao khó dễ, dù đang ang thai, cảm xúc không ổn định vẫn gắn gượng vượt qua.
Vợ hắn quả nhiên là loại người bình thản trước khó khăn, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện mới trút hết những cảm xúc không vui.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, hắn hận không thể bay về quá khứ rồi đấm cho bản thân vài cái. Sao có thể đối xử với cô như thế?
Triệu Thần Hy muốn đưa khăn tay cho cô, nhưng lấy ra lại cất vào.
Sợ cô nhìn thấy hắn, lại không vui.
“……..” - Hắn suy ngẫm đôi chút, vẫn cảm thấy bản thân không nên ở lại đây thì hơn. Khẽ đứng lên, đi ra ngoài.
Lát sau, Lý Uyên trút hết gánh nặng liền lấy khăn giấy trong túi lau đôi mắt có chút sưng, đeo kính râm và khẩu trang vào, rồi sau đó bước ra ngoài quầy lễ tân.
Cô hít hít cái mũi rồi nói:
“ Thanh toán”.
Nhân viên nhìn cô, Lý Uyên nhìn lại, kính râm màu đen lại thêm lúc nãy khóc nhiều quá nên không nhìn rõ cho lắm.
Chẳng lẽ vì trả lời trống không cho nên nhân vien đang nghĩ cô thái độ?
Vì cô vừa khóc xong, sắp nấc đến nơi nên mới không muốn nói nhiều\~
Bây giờ giải thích thế nào đây?
Nhân viên ấp úng, mỉm cười rồi nói:
“ Lúc nãy … chồng chị đã thanh toán rồi ạ”.
“…” - Chồng?
Lý Uyên nghĩ ngợi, là hắn sao?
Hắn đi theo cô? Là theo dõi?
Nhân viên ngập ngừng rồi nói thêm:
“ Lúc nãy … anh ấy đến ngồi đối diện …”.
“ Đối diện? Là khi nào?”.
“ Lúc nãy chị … cúi đầu nên không nhìn thấy. Vẻ mặt của chồng chị … trông lo lắng lắm ạ. Anh nhà đúng là chu đáo, đã vậy còn rất đẹp trai”.
Lý Uyên suy nghĩ, nhưng cô không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ cúi đầu rồi bước ra bên ngoài.
“ Cô không có ý tốt khi tiếp cận chồng tôi, nếu như bảo không ghét cô chắc chắn là nói dối. Nhưng nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô, tôi cũng sẽ làm như vậy để bảo vệ bản thân. Tôi không cao thượng đến mức vì tránh làm tổn thương người khác mà dồn bản thân vào ngõ cục”
Lý Uyên nhắm chặt mắt, không biết nên nói gì mới phải.
Cô gái trước mặt không an ủi, không cảm thông, càng không nói với cô việc cô làm có thể tha thứ được. Kiều Uyển Nhi chỉ đơn giản nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“ Chuyện đúng sai trên đời này khó nói lắm, có thể đối với tôi và những người không liên can … việc cô làm là sai trái, nhưng đối với bản thân cô, khi không có ai chở che bảo vệ, nó lại đúng. Là do cô không có nhiều sự lựa chọn, vậy thì tôi sẽ đóng vai người tốt một lần, mở cho cô một cánh cửa … còn việc có bước vào hay không … tuỳ vào cô” - Kiều Uyển Nhi nói xong những lời cần nói, không nấn ná lại lâu mà rời đi.
Bên ngoài, một người đàn ông đang đứng tựa lưng vào xe ô tô, khi nhìn thấy cô ấy bước ra, gương mặt lạnh lùng được thay bằng một nụ cười hết sức ôn nhu. Người đó không ai khác chính là Lục Nghiên Dương.
Lý Uyên ngồi ở đó, nhìn ra bên ngoài, đợi họ bước vào bên trong, cô lại cúi xuống, chực trào nước mắt.
“ Xin lỗi … tôi thực sự … xin lồi …”.
Cô gái nhỏ ngồi đó lặng lẽ khóc.
Đến cúi cùng … vẫn không có đủ dũng khí ở trước mặt Kiều Uyển Nhi nói ra hai từ ‘xin lỗi’.
Một cô gái có ơn trả ơn, có thù báo thù, nhưng sâu bên trong nội tâm lại lương thiện và cao cả biết bao. Lý Uyên ngưỡng mộ vô cùng.
Lục Nghiên Dương lấy cô ấy làm vợ, không phải là Kiều Uyển Nhi có phúc, mà là anh ấy may mắn mới tìm được cô ấy.
Không biết cô rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ biết tầm nhìn đều bị nước mắt che mất, bao nhiêu đau thương đều trút bỏ, nhưng lại không dám gây ra tiếng động vì sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác.
Chính vì như thế mà cảm xúc càng dồn nén nhiều hơn, Lý Uyên cảm thấy lồng ngực như có hàng trăm hàng vạn mũi tên đang châm chích, vô cùng khó chịu.
Tầm mắt bị cản, vậy nên cô không thấy được phía đối diện kia có một người đàn ông đang ngồi, ánh mắt hướng về cô, mang đầy bi thương cùng lo lắng.
Chưa bao giờ hắn thấy cô khóc như thế, lần đầu gặp nhau ở quán rượu, dù cô lúc đó trong lòng đang rối như tơ nhưng vẫn cố gắng kìm hãm cái cảm xúc bất lực.
Khi đến nhà hắn, bị hắn gây biết bao khó dễ, dù đang ang thai, cảm xúc không ổn định vẫn gắn gượng vượt qua.
Vợ hắn quả nhiên là loại người bình thản trước khó khăn, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện mới trút hết những cảm xúc không vui.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, hắn hận không thể bay về quá khứ rồi đấm cho bản thân vài cái. Sao có thể đối xử với cô như thế?
Triệu Thần Hy muốn đưa khăn tay cho cô, nhưng lấy ra lại cất vào.
Sợ cô nhìn thấy hắn, lại không vui.
“……..” - Hắn suy ngẫm đôi chút, vẫn cảm thấy bản thân không nên ở lại đây thì hơn. Khẽ đứng lên, đi ra ngoài.
Lát sau, Lý Uyên trút hết gánh nặng liền lấy khăn giấy trong túi lau đôi mắt có chút sưng, đeo kính râm và khẩu trang vào, rồi sau đó bước ra ngoài quầy lễ tân.
Cô hít hít cái mũi rồi nói:
“ Thanh toán”.
Nhân viên nhìn cô, Lý Uyên nhìn lại, kính râm màu đen lại thêm lúc nãy khóc nhiều quá nên không nhìn rõ cho lắm.
Chẳng lẽ vì trả lời trống không cho nên nhân vien đang nghĩ cô thái độ?
Vì cô vừa khóc xong, sắp nấc đến nơi nên mới không muốn nói nhiều\~
Bây giờ giải thích thế nào đây?
Nhân viên ấp úng, mỉm cười rồi nói:
“ Lúc nãy … chồng chị đã thanh toán rồi ạ”.
“…” - Chồng?
Lý Uyên nghĩ ngợi, là hắn sao?
Hắn đi theo cô? Là theo dõi?
Nhân viên ngập ngừng rồi nói thêm:
“ Lúc nãy … anh ấy đến ngồi đối diện …”.
“ Đối diện? Là khi nào?”.
“ Lúc nãy chị … cúi đầu nên không nhìn thấy. Vẻ mặt của chồng chị … trông lo lắng lắm ạ. Anh nhà đúng là chu đáo, đã vậy còn rất đẹp trai”.
Lý Uyên suy nghĩ, nhưng cô không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ cúi đầu rồi bước ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.