Chương 126: Giúp đỡ
Tiểu Cam Cam
07/02/2023
Tối vài hôm sau, cô gái đứng ở trên lầu nhìn xuống dưới cổng nhà, người phụ nữ đó cứ như âm hồn cứ đứng đó mãi không chịu đi, dù có gọi cho cảnh sát, dù có giam giữ ì quấy rối trật tự thì sau khi được thả ra, bà ta lại tiếp tục đến.1
Đúng là kiên trì thật đấy, đến mức làm cho Lý Uyên phải vỗ tay tán thưởng.
Cô mặc một bộ lễ phục có đính kim tuyến thật xinh, hôm nay có một buổi tiệc ở trong thành phố, cô là một trong số khách mời.
Và đương nhiên, là đi cùng với hắn.
Chuẩn bị sẵn sàng rồi đi xuống dưới nhà, cùng lúc Triệu Thần Hy cũng đã xong, hắn đi phía sau giúp cô nâng váy.
Lý Uyên không từ chối, vì so với sự phản kháng để rồi té sấp mặt thì cô muốn lành lặn hơn.
Hôm nay Triệu Tử Anh không đi, cứ thế mà ngồi chơi cùng Lạc Lạc.
Con bé ngoan ngoãn, khi thấy cha mẹ chuẩn bị ra ngoài cũng không náo loạn, điều này khiến cho Triệu Tử Anh không khỏi khoái chí mà cười:
" Lạc Lạc của chúng ta còn không thèm để tâm đến cha mẹ, hai đứa nên chơi với bé con nhiều hơn đi, kẻo sau này không được quan tâm thì đừng có hỏi lý do".
Lý Uyên cũng cảm thấy dạo này cô dành ít thời gian cho con, nhưng...
Lắc lắc đầu, cô mỉm cười rồi tiến đến hôn vào má con gái:
" Mẹ xin lỗi nhé, sau khi về nhà mẹ sẽ chơi với con sau".
Bé cười khoái chí, bập bẹ:
" Pai pai...".
" Cảm ơn con đã thông cảm cho mẹ nhé~".
Nói vài câu, Lý Uyên hôn tạm biệt con gái rồi ngồi vào xe.
Chạy đến cửa cổng, cô nhẹ giọng nói với Mike:
" Ngừng chút nhé, tôi có việc cần làm".
Chiếc xe màu đen chạy chậm sau đó ngừng lại, Dương Quân Quân nhìn thấy cái phao giữa biển, đương nhiên nhanh chóng bám lấy.
Bà ta tiến đến, đập đập vào cửa xe, Lý Uyên không vội vàng mở cửa, đợi bà ta thét khản cổ:
" Uyên, con ở trong đó có đúng không? Mau mở cửa, ta có chuyện cần nói!!!!!".
Cô hạ kính, nhưng chỉ đủ tầm để lộ đôi mắt thờ ơ:
" Chúng ta còn gì để nói với nhau sao?".
" Cứu cha và anh con đi, con cũng thừa biết cha à anh con sức khoẻ yếu mà, họ làm sao chịu đựng được khi ở trong nhà giam? Uyên, nể tình...".
" Dù sao con cũng là kẻ không ra gì, thêm tội bất hiếu nữa cũng đâu có sao? Dì nhờ con thì chi bằng hãy cầu mong điều tốt đẹp sẽ đến với cha và anh thì hơn".
Sức khoẻ họ yếu thật, quả thực là cô xót lắm.
Vì sức khoẻ yếu nên lúc đánh cô mới dùng hết sức để đánh, cái tát tai lần trước cô không quên đâu. Đúng là hiền lành quá người khác tưởng mình dễ bắt nạt.
Lý Uyên nở nụ cười, cắt ngang câu nói của bà ta:
" Thôi, con phải đến dự tiệc ở thành phố, trời cũng đã tối, ban đêm lạnh lắm, dì hãy về nghỉ ngơi đi nhé~".
Nói xong, Mike hiểu ý mà lái xe, Dương Quân Quân chạy theo gào thét, được một đoạn thì kiệt sức nên dần không đuổi theo nữa.
Nữ chính ngôn tình sau khi đã xả được cục tức thì tâm trạng sẽ thế nào?
Điềm đạm, cười nhẹ nhàng và thở ra, nhớ lại chuyện quá khứ sau đó không còn lưu luyến gì nữa.
Lý Uyên nhẹ nhàng tựa đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng Dương Quân Quân thông qua kính chiếu hậu đang thở hổn hển, gương mặt cô tự đắc vô cùng.
Đã~ cái nư ghê.
Cô nhịp nhịp chân, khoanh tay trước ngực cố gắng nén cơ thể lắc lư vì quá phấn khích, âm thầm ngân một giai điệu tươi vui.
Nhìn vào trong xe, nụ cười tắt hẳn.
Triệu Thần Hy ánh mắt dán chặc vào người cô, Lý Uyên cũng nhìn hắn.
Một lúc lâu thì cô lại xoay đầu ra ngoài cửa kính, bộ dạng chẳng có gì lo lắng.
Dù sao thì hắn cũng biết cô không phải người hiền lành thánh thiện, dù có biết thêm thì cũng chẳng có gì.
Ghét thì ghét thôi.
"........." - Hắn không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn.
Chỉ có Mike đang lái xe, nhìn hắn trong kính chiếu hậu, cậu không thể nào thở được khi trông thấy gương mặt của hắn thế kia.
Dù bề ngoài không có gì bất ổn, nhưng theo hắn nhiều năm, cậu cảm nhận được bầu không khí màu hồng toả ra và nghe được nội tâm của hắn đang vang vọng trong đầu mình:
- Vợ mình đáng yêu quá, thích quá đi. Sao lại có người ứng xử hay như thế được cơ chứ? Yêu quá.
Người ta nói yêu rồi thì đầu óc mụ mị quả không sai, bây giờ cô có làm gì thì trong mắt hắn vẫn dễ thương.
* Mike kiểu: Cú tui!!!!!!
Đúng là kiên trì thật đấy, đến mức làm cho Lý Uyên phải vỗ tay tán thưởng.
Cô mặc một bộ lễ phục có đính kim tuyến thật xinh, hôm nay có một buổi tiệc ở trong thành phố, cô là một trong số khách mời.
Và đương nhiên, là đi cùng với hắn.
Chuẩn bị sẵn sàng rồi đi xuống dưới nhà, cùng lúc Triệu Thần Hy cũng đã xong, hắn đi phía sau giúp cô nâng váy.
Lý Uyên không từ chối, vì so với sự phản kháng để rồi té sấp mặt thì cô muốn lành lặn hơn.
Hôm nay Triệu Tử Anh không đi, cứ thế mà ngồi chơi cùng Lạc Lạc.
Con bé ngoan ngoãn, khi thấy cha mẹ chuẩn bị ra ngoài cũng không náo loạn, điều này khiến cho Triệu Tử Anh không khỏi khoái chí mà cười:
" Lạc Lạc của chúng ta còn không thèm để tâm đến cha mẹ, hai đứa nên chơi với bé con nhiều hơn đi, kẻo sau này không được quan tâm thì đừng có hỏi lý do".
Lý Uyên cũng cảm thấy dạo này cô dành ít thời gian cho con, nhưng...
Lắc lắc đầu, cô mỉm cười rồi tiến đến hôn vào má con gái:
" Mẹ xin lỗi nhé, sau khi về nhà mẹ sẽ chơi với con sau".
Bé cười khoái chí, bập bẹ:
" Pai pai...".
" Cảm ơn con đã thông cảm cho mẹ nhé~".
Nói vài câu, Lý Uyên hôn tạm biệt con gái rồi ngồi vào xe.
Chạy đến cửa cổng, cô nhẹ giọng nói với Mike:
" Ngừng chút nhé, tôi có việc cần làm".
Chiếc xe màu đen chạy chậm sau đó ngừng lại, Dương Quân Quân nhìn thấy cái phao giữa biển, đương nhiên nhanh chóng bám lấy.
Bà ta tiến đến, đập đập vào cửa xe, Lý Uyên không vội vàng mở cửa, đợi bà ta thét khản cổ:
" Uyên, con ở trong đó có đúng không? Mau mở cửa, ta có chuyện cần nói!!!!!".
Cô hạ kính, nhưng chỉ đủ tầm để lộ đôi mắt thờ ơ:
" Chúng ta còn gì để nói với nhau sao?".
" Cứu cha và anh con đi, con cũng thừa biết cha à anh con sức khoẻ yếu mà, họ làm sao chịu đựng được khi ở trong nhà giam? Uyên, nể tình...".
" Dù sao con cũng là kẻ không ra gì, thêm tội bất hiếu nữa cũng đâu có sao? Dì nhờ con thì chi bằng hãy cầu mong điều tốt đẹp sẽ đến với cha và anh thì hơn".
Sức khoẻ họ yếu thật, quả thực là cô xót lắm.
Vì sức khoẻ yếu nên lúc đánh cô mới dùng hết sức để đánh, cái tát tai lần trước cô không quên đâu. Đúng là hiền lành quá người khác tưởng mình dễ bắt nạt.
Lý Uyên nở nụ cười, cắt ngang câu nói của bà ta:
" Thôi, con phải đến dự tiệc ở thành phố, trời cũng đã tối, ban đêm lạnh lắm, dì hãy về nghỉ ngơi đi nhé~".
Nói xong, Mike hiểu ý mà lái xe, Dương Quân Quân chạy theo gào thét, được một đoạn thì kiệt sức nên dần không đuổi theo nữa.
Nữ chính ngôn tình sau khi đã xả được cục tức thì tâm trạng sẽ thế nào?
Điềm đạm, cười nhẹ nhàng và thở ra, nhớ lại chuyện quá khứ sau đó không còn lưu luyến gì nữa.
Lý Uyên nhẹ nhàng tựa đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng Dương Quân Quân thông qua kính chiếu hậu đang thở hổn hển, gương mặt cô tự đắc vô cùng.
Đã~ cái nư ghê.
Cô nhịp nhịp chân, khoanh tay trước ngực cố gắng nén cơ thể lắc lư vì quá phấn khích, âm thầm ngân một giai điệu tươi vui.
Nhìn vào trong xe, nụ cười tắt hẳn.
Triệu Thần Hy ánh mắt dán chặc vào người cô, Lý Uyên cũng nhìn hắn.
Một lúc lâu thì cô lại xoay đầu ra ngoài cửa kính, bộ dạng chẳng có gì lo lắng.
Dù sao thì hắn cũng biết cô không phải người hiền lành thánh thiện, dù có biết thêm thì cũng chẳng có gì.
Ghét thì ghét thôi.
"........." - Hắn không nói gì, chỉ im lặng mà nhìn.
Chỉ có Mike đang lái xe, nhìn hắn trong kính chiếu hậu, cậu không thể nào thở được khi trông thấy gương mặt của hắn thế kia.
Dù bề ngoài không có gì bất ổn, nhưng theo hắn nhiều năm, cậu cảm nhận được bầu không khí màu hồng toả ra và nghe được nội tâm của hắn đang vang vọng trong đầu mình:
- Vợ mình đáng yêu quá, thích quá đi. Sao lại có người ứng xử hay như thế được cơ chứ? Yêu quá.
Người ta nói yêu rồi thì đầu óc mụ mị quả không sai, bây giờ cô có làm gì thì trong mắt hắn vẫn dễ thương.
* Mike kiểu: Cú tui!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.