Chương 73: Điên máu lắm rồi
Tiểu Cam Cam
11/07/2022
Lục Nghiên Dương ảo não thở dài, hắn cũng cưng chiều nhưng mà kết quả nó lạ lắm. Sao cô cứ tức giận mà không có tý vui vẻ nào hết vậy?
Hạ Đông. Quân nhìn ra bên ngoài cửa kính, cô gái ngồi ở bàn làm việc dường như không hững không nguôi giận mà còn cáu gắt hơn trước
Hắn dựa vào đâu mà lấy đi hết phần công việc thuộc về cô chứ?
Càng nghĩ lai càng khó chịu, không lẽ bây giờ cô bỏ việc? Dù ở lại cũng chẳng có ích lợi gì, cứ như là hắn chỉ đang miễn cưỡng cho cô một công việc chẳng có tý quyền lợi gì
Alex vỗ vỗ vai bạn mình, chẳng mấy vui vẻ gì mà bày ra giọng an ủi
“ Tôi bị đá thê thảm mà cậu không rút ra được chút xíu kinh nghiệm nào hay sao? “
Thực lòng hắn chỉ là muốn giúp cô giảm bớt luọng công việc thôi
Hạ Đông Quân gãi gãi đầu - “ Nếu ngừoi được giúp không thấy tốt thì sao có thể được xem là tốt? Hơn nữa, có ai quyên góp tiền mà lại trưng ra cái ngữ khí ‘ tôi đây nhiều tiền nên bố thí đấy’ không?”
“ ….”
“ Cậu không thể nói thẳng là vì muốn để cô ấy đỡ cực nhọc hơn hay sao?”
Lục Nghiên Dương nhíu mày - “ Sến sẩm”
“ Thích sến sẩm hay muốn mất vợ?”
“ …….”
“ Đã đói đến mức ốm tong teo mà còn kén cá chọn canh. Nghiệp chướng của cậu có khi còn nhiều hơn tôi”
“ ……”
“ Khi về nhà tìm cơ hội mà giải thích đi. Nhớ dẹp bỏ cái ngữ điệu gợi đòn và đưa cái sự sến sẫm vào”
Thấy hắn không trả lời, dường như vẫn còn cảm thấy bản thân không thể làm được, Hạ Đông Quân gằn giọng
“ Biết không hả?”
*******
Tan làm, hắn lái xe đưa cô về nhà. Trong lòng vẫn lăn tăn vấn đề nên sến sẫm như thế nào để không cảm thấy tởm. Hắn chưa bao giờ nói những câu tình cảm, sao biết cách làm cho cô vui?
Thực là khó khăn quá đi
Dù không muốn nhưng để cho cô vui, hắn đã nghĩ rất nhiều lời ngon ngọt. Chẳng biết có kết quả hay lại bị phản tác dụng, nhưng phải thử thôi
“ E hèm ….” - Lục Nghiên Dương hắng giọng
Nghe thấy tiếng động, cô xoay đầu qua nhìn theo quán tính, tiện thể tặng cho hắn cái lườm rôi tiếp tục nhìn ra cửa xe
Bây giờ chỉ cần hắn thở thôi cô cũng đã thấy khó ưa, sao có thể tiếp nhận những câu nói mang đến những điều ‘bất ngờ’ cho được?
“ Tôi …. Em …. Không phải ….”
“ Chậc” - Kiều Uyển Nhi tặc lưỡi, mất kiên nhẫn xoay sang nhìn hắn rồi lớn tiếng
“ Có gì thì mau nói rõ đi, tổng giám đốc. Anh cứ úp úp mở mở tôi muốn dễ chịu cũng không làm được đâu”
Hắn lái xe trong sự hồi hộp, sao cô gọi tổng giám đốc nghe có vẻ châm chọc thế nhỉ?
“ Tôi không có dành việc của em, cũng … không có nghĩ em kém cỏi nên không tin tưởng”
Kiều Uyển Nhi nở nụ cừoi tươi như hoa, xoay sang rồi ngọt giọng
“ Tôi biết mà, anh là người độ lượng, suy nghĩ cũng vô cùng vô cùng tốt. Chỉ trách tôi lòng dạ hẹp hòi đã nghĩ xấu cho anh. Tổng giám đốc đại nhân đại lượng xin hãy tha thứ cho kẻ ngu dốt này, đừng chấp nhất với tôi”
“ …..” - Lục Nghiên Dương xoay sang nhìn cô vài giây rồi chuyên tâm lái xe, hắn có chút lo lắng, nhỏ giọng khi nói ra câu tiếp theo
“ Con người em … sao lại nhỏ nhen quá vậy?”
“ Đúng đó, tôi rất~ là nhỏ mọn, hay suy bụng ta ra bụng người. Dù người khác có cho tôi tiền thì trong mắt tôi cũng chẳng khác đồ bố thí là bao …”
Nói đến đây, sắc mặt tươi cười bỗng trở nên đanh lại, xám xịt. Hắn còn chưa hết rén thì cô lại bồi thêm một câu
“ Vừa lòng anh rồi chứ?”
“ …… tôi …”
“ Tóm lại, đồ anh cũng đã đem đi, giải thích làm gì cho vô nghĩa”
“ …..”
Nói ra những câu tức giận này, cô cũng cảm thấy bản thân rất nhỏ nhen. Nhưng thực sự không chịu được mà
Nếu đã sắp xếp cho cô công việc thì cũng phải để cho cô cố gắng hoàn thành tốt việc được giao mới phải
Chưa bao giừo cô lại thấy điên máu như lúc này, nếu như không phải cần nương nhờ thì cô đã xông đến bóp cổ rồi đánh hắn một trận cho ra trò rồi
Hãy cảm ơn thân phận của anh đi, nhờ nó mà cái đầu trên cổ anh mới còn vẹn nguyên đấy!!!
Cô xoay đầu ra ngoài cửa xe, không thèm để tâm đến người đang lái xe nữa. Trong lòng niệm cả trăm lần câu thần chú bản thân hay sử dụng khi máu điên sắp dồn lên não
- Tức giận là kẻ thù của sắc đẹp, chúng ta không nên vì những chuyện không đâu mà tức giận
Hạ Đông. Quân nhìn ra bên ngoài cửa kính, cô gái ngồi ở bàn làm việc dường như không hững không nguôi giận mà còn cáu gắt hơn trước
Hắn dựa vào đâu mà lấy đi hết phần công việc thuộc về cô chứ?
Càng nghĩ lai càng khó chịu, không lẽ bây giờ cô bỏ việc? Dù ở lại cũng chẳng có ích lợi gì, cứ như là hắn chỉ đang miễn cưỡng cho cô một công việc chẳng có tý quyền lợi gì
Alex vỗ vỗ vai bạn mình, chẳng mấy vui vẻ gì mà bày ra giọng an ủi
“ Tôi bị đá thê thảm mà cậu không rút ra được chút xíu kinh nghiệm nào hay sao? “
Thực lòng hắn chỉ là muốn giúp cô giảm bớt luọng công việc thôi
Hạ Đông Quân gãi gãi đầu - “ Nếu ngừoi được giúp không thấy tốt thì sao có thể được xem là tốt? Hơn nữa, có ai quyên góp tiền mà lại trưng ra cái ngữ khí ‘ tôi đây nhiều tiền nên bố thí đấy’ không?”
“ ….”
“ Cậu không thể nói thẳng là vì muốn để cô ấy đỡ cực nhọc hơn hay sao?”
Lục Nghiên Dương nhíu mày - “ Sến sẩm”
“ Thích sến sẩm hay muốn mất vợ?”
“ …….”
“ Đã đói đến mức ốm tong teo mà còn kén cá chọn canh. Nghiệp chướng của cậu có khi còn nhiều hơn tôi”
“ ……”
“ Khi về nhà tìm cơ hội mà giải thích đi. Nhớ dẹp bỏ cái ngữ điệu gợi đòn và đưa cái sự sến sẫm vào”
Thấy hắn không trả lời, dường như vẫn còn cảm thấy bản thân không thể làm được, Hạ Đông Quân gằn giọng
“ Biết không hả?”
*******
Tan làm, hắn lái xe đưa cô về nhà. Trong lòng vẫn lăn tăn vấn đề nên sến sẫm như thế nào để không cảm thấy tởm. Hắn chưa bao giờ nói những câu tình cảm, sao biết cách làm cho cô vui?
Thực là khó khăn quá đi
Dù không muốn nhưng để cho cô vui, hắn đã nghĩ rất nhiều lời ngon ngọt. Chẳng biết có kết quả hay lại bị phản tác dụng, nhưng phải thử thôi
“ E hèm ….” - Lục Nghiên Dương hắng giọng
Nghe thấy tiếng động, cô xoay đầu qua nhìn theo quán tính, tiện thể tặng cho hắn cái lườm rôi tiếp tục nhìn ra cửa xe
Bây giờ chỉ cần hắn thở thôi cô cũng đã thấy khó ưa, sao có thể tiếp nhận những câu nói mang đến những điều ‘bất ngờ’ cho được?
“ Tôi …. Em …. Không phải ….”
“ Chậc” - Kiều Uyển Nhi tặc lưỡi, mất kiên nhẫn xoay sang nhìn hắn rồi lớn tiếng
“ Có gì thì mau nói rõ đi, tổng giám đốc. Anh cứ úp úp mở mở tôi muốn dễ chịu cũng không làm được đâu”
Hắn lái xe trong sự hồi hộp, sao cô gọi tổng giám đốc nghe có vẻ châm chọc thế nhỉ?
“ Tôi không có dành việc của em, cũng … không có nghĩ em kém cỏi nên không tin tưởng”
Kiều Uyển Nhi nở nụ cừoi tươi như hoa, xoay sang rồi ngọt giọng
“ Tôi biết mà, anh là người độ lượng, suy nghĩ cũng vô cùng vô cùng tốt. Chỉ trách tôi lòng dạ hẹp hòi đã nghĩ xấu cho anh. Tổng giám đốc đại nhân đại lượng xin hãy tha thứ cho kẻ ngu dốt này, đừng chấp nhất với tôi”
“ …..” - Lục Nghiên Dương xoay sang nhìn cô vài giây rồi chuyên tâm lái xe, hắn có chút lo lắng, nhỏ giọng khi nói ra câu tiếp theo
“ Con người em … sao lại nhỏ nhen quá vậy?”
“ Đúng đó, tôi rất~ là nhỏ mọn, hay suy bụng ta ra bụng người. Dù người khác có cho tôi tiền thì trong mắt tôi cũng chẳng khác đồ bố thí là bao …”
Nói đến đây, sắc mặt tươi cười bỗng trở nên đanh lại, xám xịt. Hắn còn chưa hết rén thì cô lại bồi thêm một câu
“ Vừa lòng anh rồi chứ?”
“ …… tôi …”
“ Tóm lại, đồ anh cũng đã đem đi, giải thích làm gì cho vô nghĩa”
“ …..”
Nói ra những câu tức giận này, cô cũng cảm thấy bản thân rất nhỏ nhen. Nhưng thực sự không chịu được mà
Nếu đã sắp xếp cho cô công việc thì cũng phải để cho cô cố gắng hoàn thành tốt việc được giao mới phải
Chưa bao giừo cô lại thấy điên máu như lúc này, nếu như không phải cần nương nhờ thì cô đã xông đến bóp cổ rồi đánh hắn một trận cho ra trò rồi
Hãy cảm ơn thân phận của anh đi, nhờ nó mà cái đầu trên cổ anh mới còn vẹn nguyên đấy!!!
Cô xoay đầu ra ngoài cửa xe, không thèm để tâm đến người đang lái xe nữa. Trong lòng niệm cả trăm lần câu thần chú bản thân hay sử dụng khi máu điên sắp dồn lên não
- Tức giận là kẻ thù của sắc đẹp, chúng ta không nên vì những chuyện không đâu mà tức giận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.