Chương 19: Ai cần anh quản chuyện của tôi
Annie Dinh
16/04/2023
Minh Hoàng lên tiếng rồi chủ động bước vào thang máy đứng bên phía Thụy Khanh. Giám đốc chi nhánh đành phải bước theo anh, trong bụng thầm nghĩ thì ra Tổng giám đốc nhà cũng vô cùng bình dân, hảo cảm của anh ta dành cho Minh Hoàng lập tức tăng vọt.
Trong khi ấy, Thụy Khanh cũng đã nhận ra Minh Hoàng. Cô sửng sốt một giây rồi chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Minh Hoàng nhìn cô, cất giọng hỏi thăm:
"Hôm nay em không đi học sao?"
Thụy Khanh nghe anh hỏi bất thình lình cũng giật mình. Cô và anh không thân, cộng thêm mối quan hệ với Trúc Khanh gần đây rất kém, nên bản năng khiến cô chẳng muốn thân cận, hay giữ thái độ bình thường với anh.
Lúc nãy cô vốn muốn giả vờ không quen biết, nhưng theo truyền thống gia đình gia giáo, cô không thể không gật đầu chào anh. Chỉ xem như chào hỏi một người quen. Cô không thích anh và nghĩ rằng anh cũng không ưa cô. Tốt nhất là xem như hai người xa lạ.
Thế sao giờ anh lại hỏi thăm như bọn cô thân thiết. Và sao anh biết hôm nay cô có đi học? Chẳng phải mình cô khó hiểu, vị giám đốc chi nhánh cũng đang kín đáo tò mò nhìn Tổng giám đốc nhà mình và cô bé trước mặt. Anh ta đoán Thụy Khanh là người quen của sếp. Chả trách phong thái của cô nhìn khác hẳn.
Anh ta thầm tự hỏi liệu mình có nên chiếu cố đặc biệt cô bé này hôm nay? Nhưng mà giọng sếp hình như cũng không thân lắm với cô bé này. Mối quan hệ giữa hai người như thế nào? Phải thầm quan sát thêm nữa rồi mới tính tiếp được.
Thụy Khanh nhìn Minh Hoàng trả lời lịch sự xa cách: "Sáng nay tôi không có giờ học."
"Lúc còn đi học phải tập trung vào việc học. Nên hạn chế đi loạn như vậy."
Giọng Minh Hoàng như đang đứng trên lập trường của anh trai phê bình em gái. Vì anh chưa hiểu lí do ông bà Hưng luôn bất mãn với cô, nên trong lòng anh mặc định cô không nghe lời. Chắc lại ham chơi hơn ham học nên ba mẹ mới giận hờn.
Bằng chứng là anh đã thấy cô hết chạy chỗ này, đến chỗ kia, sao tập trung học cho được. Có lẽ ông bà Hưng nói cô không nghe lời, nên hai người mới bực mình đến mức này, chứ cha mẹ nào mà không thương con cho được.
Thụy Khanh nhìn anh lạ lùng. Đây là đang phê phán cô sao? Anh có hiểu mình đang làm gì không? Anh lấy tư cách gì quan tâm chuyện của cô? Cho dù anh có là thành viên trong gia đình, thì vai vế cũng chỉ là em rể cô, đừng có tự cho mình ở vị trí cao hơn rồi nhìn xuống. Ở nhà cô đã nghe những lời chỉ trích nhiều rồi, không cần người ngoài phải nói ra nói vào nữa.
"Hình như Trúc Khanh mong anh mấy hôm nay. Nếu có thời gian như vậy thì nên ghé thăm em ấy."
Ý chính là gì? Rảnh rỗi thì đừng có quản chuyện của người ta. Lo chuyện nhà anh trước đi.
Làm sao Minh Hoàng không nhận ra những chiếc gai nhọn ẩn trong lời nói nhẹ nhàng của cô bé này. Người ngoài nghe ra vẫn bình thường, nhưng Minh Hoàng đứng gần cô nhóc có thể thấy cái bĩu môi thoáng qua, biểu cảm khuôn mặt trẻ con mất kiên nhẫn của cô. Tự nhiên anh không ngăn được nụ cười nhẹ trên khóe môi.
Chiều cao anh hơn cô. Từ tầm mắt anh nhìn xuống có thể thấy mái tóc được buộc gọn bằng sợi thun phía sau. Cô mặc chiếc quần jean màu xanh đậm, áo sơ mi kiểu thắt nơ cổ và tay có viền thun màu trắng. Lông mi dài cong cong rủ xuống rợp buồn. Khuôn mặt non nớt không trang điểm nhưng vẫn trắng tự nhiên. Da của cô thật đẹp, như da của trẻ con, có thể búng ra sữa.
Anh có thể nhìn thấy cả đường gân máu nhỏ nhỏ bên sườn má phải, thậm chí cả lông tơ mịn như nhung trên mặt. Bất chợt một ước muốn manh động xẹt qua trong suy nghĩ, anh thật sự muốn đưa tay nhéo gò má bầu bĩnh trẻ con của cô, để có thể cảm nhận được xúc cảm mịn màng do da mặt cô mang lại. Nhưng mà anh biết cô bé này bề ngoài trông hiền lành, thánh thiện thế thôi, chứ đây đích thị là con nhím con không hơn không kém.
Bọn Hải Băng phía sau chỉ nghĩ Thụy Khanh đang gặp người quen. Các cô có chút ngạc nhiên khi người quen của Thụy Khanh thật tầm cỡ. Vì không nhìn được biểu cảm trên mặt Thụy Khanh, nên không biết cô đang bất mãn. Chỉ có Minh Hoàng thấy được trực diện.
Giám đốc chi nhánh tuy không thấy được biểu cảm lúc nãy của Thụy Khanh, nhưng vì sống lâu cũng nghe ra giọng nói mất kiên nhẫn của cô nhóc này. Nhìn cách giao tiếp của họ, anh ta chợt hiểu mối quan hệ của hai người cũng không tốt lắm. Thế thì dễ cho anh ta, không cần phải đối xử đặc biệt, hay chiếu cố cô bé này. Cứ để cho phòng marketing xử lý thôi.
Thang máy ngừng ở tầng bốn, các bạn trẻ lục đục bước ra tìm đến bộ phận marketing. Minh Hoàng và giám đốc chi nhánh vẫn ở lại trong thang. Trước khi bước ra ngoài, theo nếp nhà, Thụy Khanh vẫn gật đầu chào anh và bước theo bọn Hải Băng. Minh Hoàng cũng bận rộn lên tầng cao nhất họp với giám đốc và các trưởng bộ phận, cứ như vậy hai tầm mắt dần dần cách xa.
Lần lượt từng người báo cáo kết quả kinh doanh và doanh thu trong ba tháng qua. Bộ phận kinh doanh đề xuất những tháng cuối của năm nay, công ty sẽ mở rộng thị trường sang Châu Âu. Phòng pháp lý của công ty đang lo thủ tục đăng ký các chứng nhận cho sản phẩm của công ty, để đáp ứng được quy trình kiểm tra nghiêm ngặt của thị trường phía này.
Minh Hoàng vạch ra những chỗ còn thiếu hụt của chiến lược và yêu cầu bắt đầu tiến hành xâm nhập thị trường. Sau khi họp với bên công ty con này, anh lại chạy về tổng công ty. Có thể nói một ngày của anh vô cùng bận rộn. Cho nên thời gian nghỉ ngơi của anh thật sự rất ít. Lúc nãy Thụy Khanh đã nhắc đến chuyện ghé thăm Trúc Khanh. Thụy Khanh đã nói đúng vì hai tuần anh chưa ghé nhà cô.
Một phần vì chẳng có cảm giác nhớ nhung Trúc Khanh, mặt khác là anh cũng thật sự bận rộn. Minh Hoàng nghĩ anh nên sắp xếp thời gian gặp Trúc Khanh sớm và bày tỏ quan điểm của mình. Anh sẽ không để cô bé tiếp tục mơ mộng nữa, như vậy chỉ làm hại cô bé.
* * *
Sau khi học nhóm xong. Đình Thành nấn ná muốn mời Thụy Khanh đi uống nước với cậu. Cô luôn đi cùng Ngọc Linh và Hải Băng, cậu chẳng có cách nào tiếp cận riêng cô.
Đình Thành có cảm nhận Thụy Khanh biết cậu thích cô, nhưng cô chỉ xem cậu là bạn. Cô cố tình đi với các bạn, không bao giờ cho cậu cơ hội tiếp cận cô. Đình Thành hiểu cô chẳng có tình cảm với cậu, nhưng cậu không thể ngăn mình thôi để ý đến cô.
Sắp tới thời gian học kiến tập, trường phân nhóm dựa theo danh sách. Cậu và cô lẽ ra ở hai nhóm khác nhau, nhưng Đình Thành xin giáo viên cho cậu đổi với một bạn trong nhóm cô. Giáo viên xét thấy việc này chẳng ảnh hưởng đến kết quả kiến tập của các bạn sinh viên nên đồng ý cho cậu đổi.
Đình Thành được như ý nguyện nên tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cuối cùng cậu có thể song hành cũng cô cả học kỳ này. Cậu hy vọng thời gian hai đứa kiến tập cùng nhau có thể giúp cậu rút ngắn khoảng cách với cô.
Nhóm Đình Thành, Thụy Khanh và hai bạn khác may mắn được phân công kiến tập ở một trường tiểu học không quá xa trung tâm. Hải Băng cũng được phân đến một trường gần khu vực của Thụy Khanh, chỉ có Ngọc Linh xui xẻo phải ra tận ngoại thành.
Thụy Khanh cũng không ngờ Đình Thành có mặt trong nhóm mình. Nghe mấy bạn trong lớp nói cậu cố tình xin giáo viên đổi để được kiến tập cùng cô. Thụy Khanh hiểu Đình Thành có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng cô vì không thích nên chẳng muốn lợi dụng bạn.
Trong các buổi kiến tập, biết nhà cô xa trường, Đình Thành đề nghị chở cô nhưng Thụy Khanh không đồng ý. Cô không muốn mắc nợ tình cảm của người ta. Đình Thành hiểu thật ra cô chẳng muốn tạo cơ hội cho cậu, lòng cậu rất buồn nhưng cậu chưa chịu từ bỏ. Để được ở bên cạnh cô nhiều hơn, cậu vứt xe máy ở nhà, sắm một chiếc xe đạp, ngày ngày sau giờ kiến tập, lại đạp xe song song cùng cô ra về.
Ở lớp kiến tập, nếu việc nào cần dùng sức, cậu đều chạy tới giành với Thụy Khanh. Cứ như vậy khiến cô vô cùng áy náy. Rồi không muốn mắc nợ, cô hẹn cậu uống nước sau giờ kiến tập. Cô chỉ muốn mọi thứ rõ ràng, không muốn lợi dụng tình cảm của người ta.
Ngồi đối diện Đình Thành trong quán, Thụy Khanh cố sắp xếp ý nghĩ để nói, tránh cho người ta tổn thương. Từ nhỏ đến lớn, cô sống trong chiếc ô của gia đình, chưa có kinh nghiệm yêu đương và xử lý chuyện tình cảm kiểu này. Mặt cô có dấu hiệu đỏ lên.
Thụy Khanh cúi mặt che giấu bối rối mà không hay Đình Thành đang lặng lẽ ngắm mình. Trong lòng cậu lúc này ưa thích không thôi. Tay cậu vươn tới ly nước của cô, khuấy đều giúp cô.
"Khanh uống nước đi."
"Mình, mình cám ơn." Giọng Thụy Khanh hơi run.
Cô lại cúi mặt hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm, rồi mới ngước nhìn Đình Thành gian nan nói từng lời:
"Thành này, Khanh xin lỗi nếu mấy lời Khanh nói ra có thể khiến Thành buồn. Khanh hiểu Thành có cảm tình với Khanh, nhưng mà hiện tại Khanh chỉ xem chuyện học là quan trọng nhất. Khanh không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Thế nên.. Thành đừng thích Khanh nữa được không?" Mặt mũi cô lúc này đỏ như táo chín.
Đình Thành nhìn cô vất vả sắp xếp từ ngữ mà thương. Kiểu người gì hiền lành đáng yêu vượt mức cho phép. Đến từ chối người ta mà cũng phải ráng nói nhẹ nhàng, tránh cho người ta tổn thương. Cô cứ làm như cô là người có lỗi, nên mới khiến cậu thích cô. Đình Thành quyết định cứ đeo đuổi cô, cho dù cô không thích, cậu vẫn sẽ kiên trì tới cùng.
Cậu bạn nhìn cô bày tỏ thẳng thắn: "Thành thích Khanh là chuyện của Thành. Khanh không cần phải cảm thấy áy náy. Khanh hãy cứ là Khanh và đừng suy nghĩ gì nữa."
"Nhưng mà, nhưng mà Khanh không muốn Thành mất thời gian nữa."
"Khanh cứ mặc kệ Thành đi."
Thụy Khanh buồn bực trong lòng. Cô đã nói đến mức này vẫn không đá động được bạn học. Cô có quyền không đáp lại tình cảm của người ta, nhưng không có quyền ngăn người ta thích và theo đuổi mình. Hơn nữa sự theo đuổi của người ta không hề phiền hà đến cô. Mỗi ngày người ta chỉ chạy phía sau cô sau giờ kiến tập. Trong việc học nhóm thì đỡ đần giúp cô, cũng không gây phản cảm, không khiến cô khó chịu.
Thụy Khanh hiểu Đình Thành đang dùng chiến lược kiên trì theo đuổi và đợi một ngày cô cảm động. Thụy Khanh không có kinh nghiệm yêu đương và trong lòng bị nỗi buồn gia đình chiếm hết tâm trí, nên chẳng còn tinh thần nghĩ ra phương án đối phó.
Một điều nữa là cô được bao bọc từ nhỏ. Ba mẹ đưa đi đón về, không hề va chạm với đời, nên trưởng thành chậm hơn các bạn đồng trang lứa. Cô chẳng biết nhiều tình cảm nam nữ và cảm thấy lo sợ khi bạn học có ý với mình.
Cô không bài xích Đình Thành nhưng không thích bị bạn học này theo đuổi. Mỗi khi cậu kín đáo nhìn, hoặc âm thầm giúp đỡ, cô chỉ thấy ngại hơn là cảm động, ngoài ra không có cảm giác thẹn thùng. Biểu cảm đỏ mặt của cô vì ngại nhận ân tình của người ta và ngại phiền người ta, chứ không phải vì cảm xúc nam nữ.
Cô nhiều lần khước từ sự quan tâm của Đình Thành, nhưng cậu bạn vẫn không từ bỏ. Thụy Khanh mệt mỏi mà không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng khó xử này. Mỗi ngày chỉ có thể gồng mình, cố gắng tự làm việc nhóm phân công, tránh tiếp xúc với Đình Thành hết mức có thể. Cô hy vọng một ngày nào đó người bạn này sẽ chán nản từ bỏ.
* * *
Minh Hoàng họp xong với công ty đối tác gần nhà Quốc Toàn, tiện đường anh ghé sang thăm hai vợ chồng hắn và thảo luận thêm về thiết kế dự án mới. Trời chiều vẫn còn sớm, những tia nắng cuối ngày vẫn chưa ngã về tây. Hoàng hôn vẫn còn vương vấn mãi đâu đây. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải rác xuống lòng đường.
Đây có lẽ là buổi chiều sớm nhất anh đến nhà Quốc Toàn trong bao nhiêu năm qua. Trước giờ bọn anh gặp nhau vào cuối tuần, hoặc rất trễ vào cuối ngày. Thời gian của anh vô cùng bận rộn, nên mỗi lúc anh đến đây thường sau giờ cơm tối của người ta. Chiều nay chỉ vì tiện đường, nên anh đến sớm hơn thường lệ.
Hai vợ chồng Quốc Toàn mở công ty tại nhà nên không phải di chuyển như anh. Nhà hắn ít người, chỉ có hai vợ chồng, con gái và một người giúp việc. Anh đến đây thường nên chị giúp việc đã quen thuộc với anh. Anh vừa tới cửa đã được chị tiếp đón nhiệt tình.
Đi qua khoảng sân nhỏ trước nhà để vào cổng chính, anh đã nghe tiếng đàn du dương thánh thót truyền ra từ phòng khách. Đây là lần đầu tiên đến đây mà anh nghe được tiếng đàn. Chắc Vân Tú đang học, bé con này học cũng nhanh quá, tiếng đàn thật truyền cảm du dương.
Chân không tự giác đưa anh bước nhanh vào phòng khách, thấy bé Tú đang ngồi bên cô giáo trước phím đàn. Hai tay Thụy Khanh lướt trên phím, đang độc tấu bài nhạc nào đó. Chả trách tiếng đàn điêu luyện như vậy. Dáng cô ngồi bên dương cầm trông thật sang trọng. Bên cạnh là hình ảnh trái ngược của Vân Tú.
Hình như bé con đang mè nheo cô giáo đàn cho nghe bài hát mình thích. Anh thấy Thụy Khanh vừa dứt bài nhạc, Vân Tú vỗ tay vang dội: "Cô Khanh đàn hay quá đi. Giờ cô chỉ con đàn bài này nha. Con muốn mai mốt biểu diễn bài này, hông thích bài 'Bông Hồng Tặng Cô' đâu."
Minh Hoàng nghe giọng Thụy Khanh trả lời nhẹ nhàng, có chút cưng chiều, khác xa với mỗi lần trò chuyện với anh, toàn ẩn gai nhọn bên trong.
"Vân Tú muốn tập bài này cũng được. Nhưng bài kia con tập lâu rồi, sợ tập bài này không kịp nè bé cưng."
Nhóc con phụng phịu: "Nhưng con thích bài này hà cô Khanh ơi. Cho con đàn bài này đi mà."
Hai cô trò bận tranh chấp mà không hay người lạ xâm nhập. Lúc này anh đã vào đến phòng khách và đang ngồi xuống chiếc ghế sau lưng hai cô trò, nhưng chẳng ai hay biết gì. Hai cô trò chỉ lo trò chuyện với nhau, chẳng ai buồn ngước lên tương tác với anh. Cái kiểu này ăn trộm vào nhà khuân sạch mọi thứ dễ như trở bàn tay.
"Vậy bé Tú nhìn nốt nhạc thử đàn cho cô nghe xem sao." Thụy Khanh đề nghị.
Vân Tú hăm hở đặt hai tay lên phím đàn, bắt đầu dạo nhạc bài 'Bụi Phấn'. Vì mới thử tập nên dù Minh Hoàng không rành dương cầm cũng có thể nghe ra sự trút trắc của cô bé. Giai điệu du dương nhưng không truyền cảm bằng lúc nãy Thụy Khanh độc tấu.
Thụy Khanh cũng đang chăm chú nghe để tìm sự bất ổn và sửa cho Vân Tú. Hai cô trò say sưa không hay rằng có một khán giả bất đắc dĩ ngồi theo dõi nãy giờ. Đợi Vân Tú kết thúc bài nhạc, Thụy Khanh bắt đầu sửa cho cô bé.
Đúng lúc này hai vợ chồng Quốc Toàn xuống đến phòng khách. Hai người đã quen với mấy buổi học đàn của con gái nên không bận tâm nhiều, chỉ đi đến ngồi xuống ghế dài cạnh ghế Minh Hoàng. Quốc Toàn nhìn anh có chút ngạc nhiên:
"Sao nay mày đến đây sớm vậy?"
"Đi công việc gần đây rồi ghé ngang luôn."
Chị Vân nghe thế mở miệng chọc ngay: "Thì ra là tiện đường, chứ sao mà rồng đến nhà tôm giờ này."
Minh Hoàng chỉ cười, lười phản ứng. Quốc Toàn nhìn thời gian không sai biệt thế là đề nghị anh ở lại ăn tối. Tiếc rằng anh chỉ định ghé chơi, không nghĩ sẽ ở lại ăn tối, nên mở miệng từ chối. Hai vợ chồng cũng không miễn cưỡng anh.
Ba người ngồi đó trò chuyện về công việc trong tiếng đàn du dương hai cô trò đằng kia mang lại. Gần một giờ sau hai cô trò mới chịu đứng dậy. Bé Tú duỗi người rồi bám vào Thụy Khanh.
Lúc Thụy Khanh đứng lên, trên người đã bị con kangaroo Vân Tú dính chặt. Cô vừa xoay người lại đã thấy phòng khách có hơn ba người và cái người cô ghét chạm trán nhất cũng đang có mặt nơi đây.
(Còn tiếp)
Trong khi ấy, Thụy Khanh cũng đã nhận ra Minh Hoàng. Cô sửng sốt một giây rồi chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Minh Hoàng nhìn cô, cất giọng hỏi thăm:
"Hôm nay em không đi học sao?"
Thụy Khanh nghe anh hỏi bất thình lình cũng giật mình. Cô và anh không thân, cộng thêm mối quan hệ với Trúc Khanh gần đây rất kém, nên bản năng khiến cô chẳng muốn thân cận, hay giữ thái độ bình thường với anh.
Lúc nãy cô vốn muốn giả vờ không quen biết, nhưng theo truyền thống gia đình gia giáo, cô không thể không gật đầu chào anh. Chỉ xem như chào hỏi một người quen. Cô không thích anh và nghĩ rằng anh cũng không ưa cô. Tốt nhất là xem như hai người xa lạ.
Thế sao giờ anh lại hỏi thăm như bọn cô thân thiết. Và sao anh biết hôm nay cô có đi học? Chẳng phải mình cô khó hiểu, vị giám đốc chi nhánh cũng đang kín đáo tò mò nhìn Tổng giám đốc nhà mình và cô bé trước mặt. Anh ta đoán Thụy Khanh là người quen của sếp. Chả trách phong thái của cô nhìn khác hẳn.
Anh ta thầm tự hỏi liệu mình có nên chiếu cố đặc biệt cô bé này hôm nay? Nhưng mà giọng sếp hình như cũng không thân lắm với cô bé này. Mối quan hệ giữa hai người như thế nào? Phải thầm quan sát thêm nữa rồi mới tính tiếp được.
Thụy Khanh nhìn Minh Hoàng trả lời lịch sự xa cách: "Sáng nay tôi không có giờ học."
"Lúc còn đi học phải tập trung vào việc học. Nên hạn chế đi loạn như vậy."
Giọng Minh Hoàng như đang đứng trên lập trường của anh trai phê bình em gái. Vì anh chưa hiểu lí do ông bà Hưng luôn bất mãn với cô, nên trong lòng anh mặc định cô không nghe lời. Chắc lại ham chơi hơn ham học nên ba mẹ mới giận hờn.
Bằng chứng là anh đã thấy cô hết chạy chỗ này, đến chỗ kia, sao tập trung học cho được. Có lẽ ông bà Hưng nói cô không nghe lời, nên hai người mới bực mình đến mức này, chứ cha mẹ nào mà không thương con cho được.
Thụy Khanh nhìn anh lạ lùng. Đây là đang phê phán cô sao? Anh có hiểu mình đang làm gì không? Anh lấy tư cách gì quan tâm chuyện của cô? Cho dù anh có là thành viên trong gia đình, thì vai vế cũng chỉ là em rể cô, đừng có tự cho mình ở vị trí cao hơn rồi nhìn xuống. Ở nhà cô đã nghe những lời chỉ trích nhiều rồi, không cần người ngoài phải nói ra nói vào nữa.
"Hình như Trúc Khanh mong anh mấy hôm nay. Nếu có thời gian như vậy thì nên ghé thăm em ấy."
Ý chính là gì? Rảnh rỗi thì đừng có quản chuyện của người ta. Lo chuyện nhà anh trước đi.
Làm sao Minh Hoàng không nhận ra những chiếc gai nhọn ẩn trong lời nói nhẹ nhàng của cô bé này. Người ngoài nghe ra vẫn bình thường, nhưng Minh Hoàng đứng gần cô nhóc có thể thấy cái bĩu môi thoáng qua, biểu cảm khuôn mặt trẻ con mất kiên nhẫn của cô. Tự nhiên anh không ngăn được nụ cười nhẹ trên khóe môi.
Chiều cao anh hơn cô. Từ tầm mắt anh nhìn xuống có thể thấy mái tóc được buộc gọn bằng sợi thun phía sau. Cô mặc chiếc quần jean màu xanh đậm, áo sơ mi kiểu thắt nơ cổ và tay có viền thun màu trắng. Lông mi dài cong cong rủ xuống rợp buồn. Khuôn mặt non nớt không trang điểm nhưng vẫn trắng tự nhiên. Da của cô thật đẹp, như da của trẻ con, có thể búng ra sữa.
Anh có thể nhìn thấy cả đường gân máu nhỏ nhỏ bên sườn má phải, thậm chí cả lông tơ mịn như nhung trên mặt. Bất chợt một ước muốn manh động xẹt qua trong suy nghĩ, anh thật sự muốn đưa tay nhéo gò má bầu bĩnh trẻ con của cô, để có thể cảm nhận được xúc cảm mịn màng do da mặt cô mang lại. Nhưng mà anh biết cô bé này bề ngoài trông hiền lành, thánh thiện thế thôi, chứ đây đích thị là con nhím con không hơn không kém.
Bọn Hải Băng phía sau chỉ nghĩ Thụy Khanh đang gặp người quen. Các cô có chút ngạc nhiên khi người quen của Thụy Khanh thật tầm cỡ. Vì không nhìn được biểu cảm trên mặt Thụy Khanh, nên không biết cô đang bất mãn. Chỉ có Minh Hoàng thấy được trực diện.
Giám đốc chi nhánh tuy không thấy được biểu cảm lúc nãy của Thụy Khanh, nhưng vì sống lâu cũng nghe ra giọng nói mất kiên nhẫn của cô nhóc này. Nhìn cách giao tiếp của họ, anh ta chợt hiểu mối quan hệ của hai người cũng không tốt lắm. Thế thì dễ cho anh ta, không cần phải đối xử đặc biệt, hay chiếu cố cô bé này. Cứ để cho phòng marketing xử lý thôi.
Thang máy ngừng ở tầng bốn, các bạn trẻ lục đục bước ra tìm đến bộ phận marketing. Minh Hoàng và giám đốc chi nhánh vẫn ở lại trong thang. Trước khi bước ra ngoài, theo nếp nhà, Thụy Khanh vẫn gật đầu chào anh và bước theo bọn Hải Băng. Minh Hoàng cũng bận rộn lên tầng cao nhất họp với giám đốc và các trưởng bộ phận, cứ như vậy hai tầm mắt dần dần cách xa.
Lần lượt từng người báo cáo kết quả kinh doanh và doanh thu trong ba tháng qua. Bộ phận kinh doanh đề xuất những tháng cuối của năm nay, công ty sẽ mở rộng thị trường sang Châu Âu. Phòng pháp lý của công ty đang lo thủ tục đăng ký các chứng nhận cho sản phẩm của công ty, để đáp ứng được quy trình kiểm tra nghiêm ngặt của thị trường phía này.
Minh Hoàng vạch ra những chỗ còn thiếu hụt của chiến lược và yêu cầu bắt đầu tiến hành xâm nhập thị trường. Sau khi họp với bên công ty con này, anh lại chạy về tổng công ty. Có thể nói một ngày của anh vô cùng bận rộn. Cho nên thời gian nghỉ ngơi của anh thật sự rất ít. Lúc nãy Thụy Khanh đã nhắc đến chuyện ghé thăm Trúc Khanh. Thụy Khanh đã nói đúng vì hai tuần anh chưa ghé nhà cô.
Một phần vì chẳng có cảm giác nhớ nhung Trúc Khanh, mặt khác là anh cũng thật sự bận rộn. Minh Hoàng nghĩ anh nên sắp xếp thời gian gặp Trúc Khanh sớm và bày tỏ quan điểm của mình. Anh sẽ không để cô bé tiếp tục mơ mộng nữa, như vậy chỉ làm hại cô bé.
* * *
Sau khi học nhóm xong. Đình Thành nấn ná muốn mời Thụy Khanh đi uống nước với cậu. Cô luôn đi cùng Ngọc Linh và Hải Băng, cậu chẳng có cách nào tiếp cận riêng cô.
Đình Thành có cảm nhận Thụy Khanh biết cậu thích cô, nhưng cô chỉ xem cậu là bạn. Cô cố tình đi với các bạn, không bao giờ cho cậu cơ hội tiếp cận cô. Đình Thành hiểu cô chẳng có tình cảm với cậu, nhưng cậu không thể ngăn mình thôi để ý đến cô.
Sắp tới thời gian học kiến tập, trường phân nhóm dựa theo danh sách. Cậu và cô lẽ ra ở hai nhóm khác nhau, nhưng Đình Thành xin giáo viên cho cậu đổi với một bạn trong nhóm cô. Giáo viên xét thấy việc này chẳng ảnh hưởng đến kết quả kiến tập của các bạn sinh viên nên đồng ý cho cậu đổi.
Đình Thành được như ý nguyện nên tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cuối cùng cậu có thể song hành cũng cô cả học kỳ này. Cậu hy vọng thời gian hai đứa kiến tập cùng nhau có thể giúp cậu rút ngắn khoảng cách với cô.
Nhóm Đình Thành, Thụy Khanh và hai bạn khác may mắn được phân công kiến tập ở một trường tiểu học không quá xa trung tâm. Hải Băng cũng được phân đến một trường gần khu vực của Thụy Khanh, chỉ có Ngọc Linh xui xẻo phải ra tận ngoại thành.
Thụy Khanh cũng không ngờ Đình Thành có mặt trong nhóm mình. Nghe mấy bạn trong lớp nói cậu cố tình xin giáo viên đổi để được kiến tập cùng cô. Thụy Khanh hiểu Đình Thành có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng cô vì không thích nên chẳng muốn lợi dụng bạn.
Trong các buổi kiến tập, biết nhà cô xa trường, Đình Thành đề nghị chở cô nhưng Thụy Khanh không đồng ý. Cô không muốn mắc nợ tình cảm của người ta. Đình Thành hiểu thật ra cô chẳng muốn tạo cơ hội cho cậu, lòng cậu rất buồn nhưng cậu chưa chịu từ bỏ. Để được ở bên cạnh cô nhiều hơn, cậu vứt xe máy ở nhà, sắm một chiếc xe đạp, ngày ngày sau giờ kiến tập, lại đạp xe song song cùng cô ra về.
Ở lớp kiến tập, nếu việc nào cần dùng sức, cậu đều chạy tới giành với Thụy Khanh. Cứ như vậy khiến cô vô cùng áy náy. Rồi không muốn mắc nợ, cô hẹn cậu uống nước sau giờ kiến tập. Cô chỉ muốn mọi thứ rõ ràng, không muốn lợi dụng tình cảm của người ta.
Ngồi đối diện Đình Thành trong quán, Thụy Khanh cố sắp xếp ý nghĩ để nói, tránh cho người ta tổn thương. Từ nhỏ đến lớn, cô sống trong chiếc ô của gia đình, chưa có kinh nghiệm yêu đương và xử lý chuyện tình cảm kiểu này. Mặt cô có dấu hiệu đỏ lên.
Thụy Khanh cúi mặt che giấu bối rối mà không hay Đình Thành đang lặng lẽ ngắm mình. Trong lòng cậu lúc này ưa thích không thôi. Tay cậu vươn tới ly nước của cô, khuấy đều giúp cô.
"Khanh uống nước đi."
"Mình, mình cám ơn." Giọng Thụy Khanh hơi run.
Cô lại cúi mặt hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm, rồi mới ngước nhìn Đình Thành gian nan nói từng lời:
"Thành này, Khanh xin lỗi nếu mấy lời Khanh nói ra có thể khiến Thành buồn. Khanh hiểu Thành có cảm tình với Khanh, nhưng mà hiện tại Khanh chỉ xem chuyện học là quan trọng nhất. Khanh không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Thế nên.. Thành đừng thích Khanh nữa được không?" Mặt mũi cô lúc này đỏ như táo chín.
Đình Thành nhìn cô vất vả sắp xếp từ ngữ mà thương. Kiểu người gì hiền lành đáng yêu vượt mức cho phép. Đến từ chối người ta mà cũng phải ráng nói nhẹ nhàng, tránh cho người ta tổn thương. Cô cứ làm như cô là người có lỗi, nên mới khiến cậu thích cô. Đình Thành quyết định cứ đeo đuổi cô, cho dù cô không thích, cậu vẫn sẽ kiên trì tới cùng.
Cậu bạn nhìn cô bày tỏ thẳng thắn: "Thành thích Khanh là chuyện của Thành. Khanh không cần phải cảm thấy áy náy. Khanh hãy cứ là Khanh và đừng suy nghĩ gì nữa."
"Nhưng mà, nhưng mà Khanh không muốn Thành mất thời gian nữa."
"Khanh cứ mặc kệ Thành đi."
Thụy Khanh buồn bực trong lòng. Cô đã nói đến mức này vẫn không đá động được bạn học. Cô có quyền không đáp lại tình cảm của người ta, nhưng không có quyền ngăn người ta thích và theo đuổi mình. Hơn nữa sự theo đuổi của người ta không hề phiền hà đến cô. Mỗi ngày người ta chỉ chạy phía sau cô sau giờ kiến tập. Trong việc học nhóm thì đỡ đần giúp cô, cũng không gây phản cảm, không khiến cô khó chịu.
Thụy Khanh hiểu Đình Thành đang dùng chiến lược kiên trì theo đuổi và đợi một ngày cô cảm động. Thụy Khanh không có kinh nghiệm yêu đương và trong lòng bị nỗi buồn gia đình chiếm hết tâm trí, nên chẳng còn tinh thần nghĩ ra phương án đối phó.
Một điều nữa là cô được bao bọc từ nhỏ. Ba mẹ đưa đi đón về, không hề va chạm với đời, nên trưởng thành chậm hơn các bạn đồng trang lứa. Cô chẳng biết nhiều tình cảm nam nữ và cảm thấy lo sợ khi bạn học có ý với mình.
Cô không bài xích Đình Thành nhưng không thích bị bạn học này theo đuổi. Mỗi khi cậu kín đáo nhìn, hoặc âm thầm giúp đỡ, cô chỉ thấy ngại hơn là cảm động, ngoài ra không có cảm giác thẹn thùng. Biểu cảm đỏ mặt của cô vì ngại nhận ân tình của người ta và ngại phiền người ta, chứ không phải vì cảm xúc nam nữ.
Cô nhiều lần khước từ sự quan tâm của Đình Thành, nhưng cậu bạn vẫn không từ bỏ. Thụy Khanh mệt mỏi mà không biết làm sao để thoát khỏi tình trạng khó xử này. Mỗi ngày chỉ có thể gồng mình, cố gắng tự làm việc nhóm phân công, tránh tiếp xúc với Đình Thành hết mức có thể. Cô hy vọng một ngày nào đó người bạn này sẽ chán nản từ bỏ.
* * *
Minh Hoàng họp xong với công ty đối tác gần nhà Quốc Toàn, tiện đường anh ghé sang thăm hai vợ chồng hắn và thảo luận thêm về thiết kế dự án mới. Trời chiều vẫn còn sớm, những tia nắng cuối ngày vẫn chưa ngã về tây. Hoàng hôn vẫn còn vương vấn mãi đâu đây. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải rác xuống lòng đường.
Đây có lẽ là buổi chiều sớm nhất anh đến nhà Quốc Toàn trong bao nhiêu năm qua. Trước giờ bọn anh gặp nhau vào cuối tuần, hoặc rất trễ vào cuối ngày. Thời gian của anh vô cùng bận rộn, nên mỗi lúc anh đến đây thường sau giờ cơm tối của người ta. Chiều nay chỉ vì tiện đường, nên anh đến sớm hơn thường lệ.
Hai vợ chồng Quốc Toàn mở công ty tại nhà nên không phải di chuyển như anh. Nhà hắn ít người, chỉ có hai vợ chồng, con gái và một người giúp việc. Anh đến đây thường nên chị giúp việc đã quen thuộc với anh. Anh vừa tới cửa đã được chị tiếp đón nhiệt tình.
Đi qua khoảng sân nhỏ trước nhà để vào cổng chính, anh đã nghe tiếng đàn du dương thánh thót truyền ra từ phòng khách. Đây là lần đầu tiên đến đây mà anh nghe được tiếng đàn. Chắc Vân Tú đang học, bé con này học cũng nhanh quá, tiếng đàn thật truyền cảm du dương.
Chân không tự giác đưa anh bước nhanh vào phòng khách, thấy bé Tú đang ngồi bên cô giáo trước phím đàn. Hai tay Thụy Khanh lướt trên phím, đang độc tấu bài nhạc nào đó. Chả trách tiếng đàn điêu luyện như vậy. Dáng cô ngồi bên dương cầm trông thật sang trọng. Bên cạnh là hình ảnh trái ngược của Vân Tú.
Hình như bé con đang mè nheo cô giáo đàn cho nghe bài hát mình thích. Anh thấy Thụy Khanh vừa dứt bài nhạc, Vân Tú vỗ tay vang dội: "Cô Khanh đàn hay quá đi. Giờ cô chỉ con đàn bài này nha. Con muốn mai mốt biểu diễn bài này, hông thích bài 'Bông Hồng Tặng Cô' đâu."
Minh Hoàng nghe giọng Thụy Khanh trả lời nhẹ nhàng, có chút cưng chiều, khác xa với mỗi lần trò chuyện với anh, toàn ẩn gai nhọn bên trong.
"Vân Tú muốn tập bài này cũng được. Nhưng bài kia con tập lâu rồi, sợ tập bài này không kịp nè bé cưng."
Nhóc con phụng phịu: "Nhưng con thích bài này hà cô Khanh ơi. Cho con đàn bài này đi mà."
Hai cô trò bận tranh chấp mà không hay người lạ xâm nhập. Lúc này anh đã vào đến phòng khách và đang ngồi xuống chiếc ghế sau lưng hai cô trò, nhưng chẳng ai hay biết gì. Hai cô trò chỉ lo trò chuyện với nhau, chẳng ai buồn ngước lên tương tác với anh. Cái kiểu này ăn trộm vào nhà khuân sạch mọi thứ dễ như trở bàn tay.
"Vậy bé Tú nhìn nốt nhạc thử đàn cho cô nghe xem sao." Thụy Khanh đề nghị.
Vân Tú hăm hở đặt hai tay lên phím đàn, bắt đầu dạo nhạc bài 'Bụi Phấn'. Vì mới thử tập nên dù Minh Hoàng không rành dương cầm cũng có thể nghe ra sự trút trắc của cô bé. Giai điệu du dương nhưng không truyền cảm bằng lúc nãy Thụy Khanh độc tấu.
Thụy Khanh cũng đang chăm chú nghe để tìm sự bất ổn và sửa cho Vân Tú. Hai cô trò say sưa không hay rằng có một khán giả bất đắc dĩ ngồi theo dõi nãy giờ. Đợi Vân Tú kết thúc bài nhạc, Thụy Khanh bắt đầu sửa cho cô bé.
Đúng lúc này hai vợ chồng Quốc Toàn xuống đến phòng khách. Hai người đã quen với mấy buổi học đàn của con gái nên không bận tâm nhiều, chỉ đi đến ngồi xuống ghế dài cạnh ghế Minh Hoàng. Quốc Toàn nhìn anh có chút ngạc nhiên:
"Sao nay mày đến đây sớm vậy?"
"Đi công việc gần đây rồi ghé ngang luôn."
Chị Vân nghe thế mở miệng chọc ngay: "Thì ra là tiện đường, chứ sao mà rồng đến nhà tôm giờ này."
Minh Hoàng chỉ cười, lười phản ứng. Quốc Toàn nhìn thời gian không sai biệt thế là đề nghị anh ở lại ăn tối. Tiếc rằng anh chỉ định ghé chơi, không nghĩ sẽ ở lại ăn tối, nên mở miệng từ chối. Hai vợ chồng cũng không miễn cưỡng anh.
Ba người ngồi đó trò chuyện về công việc trong tiếng đàn du dương hai cô trò đằng kia mang lại. Gần một giờ sau hai cô trò mới chịu đứng dậy. Bé Tú duỗi người rồi bám vào Thụy Khanh.
Lúc Thụy Khanh đứng lên, trên người đã bị con kangaroo Vân Tú dính chặt. Cô vừa xoay người lại đã thấy phòng khách có hơn ba người và cái người cô ghét chạm trán nhất cũng đang có mặt nơi đây.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.