Chương 26: Em muốn tìm một người bạn trai như thế nào
Ngũ Quân
11/01/2021
Sau khi ăn xong mấy vị khách mời khác tự giác thu dọn nhà ăn, rửa sạch bát đũa, lại pha một ấm trà, mọi người lại quây quần bên bàn ăn ngồi xuống.
"Giỏi quá đi mất," Một anh trai thẳng đam mê ăn uống bày ra vẻ mặt sùng bái mà nhìn Diệp Hoài, nói, "Chẳng trách bọn họ đều gọi anh là Diệp Thần, anh về sau cũng là thần của em...... Đại thần, anh có thể lưu lại sao?"
"Cậu mắc cười thế!" Doãn Phi cầm trương khăn ướt sát miệng, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Tụi tôi gọi Diệp Thần là ý nói nhan sắc thần tiên của anh ấy, lại không phải thần thật."
Cô nàng nói xong cười với Viên Tinh Châu, chủ động giới thiệu, "Cái ông tướng này người cũng như tên, gọi là Ngải Trì. Em và cậu ta chung một đội."
《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 mùa một tổng cộng có bốn đôi CP, Lý Di và Tôn Giai một đội, Doãn Phi và Ngải Trì một đội, diễn viên múa Ma Âm và khách mời nam Phan Vân Hải một đội, Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha một đội.
Người của bốn đội đều nhận được kịch bản giống nhau, từng đội bàn bạc xem nên phát huy diễn xuất như thế nào.
Tối nay bốn đội lại muốn thi đấu, quyết định xem cuối cùng ai có thể chính thức được quay. Ở bản nước ngoài, quyết định ai có thể thắng được phụ thuộc vào người chủ trì chương trình. Mà tổ sản xuất chương trình sửa loạn một hồi, sửa quy tắc thành bỏ phiếu cho nhau.
Viên Tinh Châu vừa nhìn hệ thống bỏ phiếu liền cảm thấy không đáng tin cậy, như vậy tính chủ quan quá mạnh, kết quả cuối cùng không nhất thiết có quan hệ gì với diễn xuất hay dở thế nào. quan hệ.
Nhưng cậu chỉ là khách mời đặc biệt, cũng không có quyền gì để bỏ phiếu, cho nên chỉ có thể âm thầm bất mãn. Mọi người sau khi ăn xong nghỉ ngơi trong chốc lát, quả nhiên bị tổ sản xuất chương trình thông báo đi đến tòa nhà để quay phim. Viên Tinh Châu và Diệp Hoài cũng sẽ đi qua làm quen với cốt truyện, tiện thể làm chuẩn bị cho buổi diễn tập ngày mai.
Trong tòa nhà A, tổ sản xuất chương trình đã bố trí sẵn mấy gian ngăn cách tạm thời, mỗi cái gian riêng đều có một cái màn hình, hiển thị nội dung trên camera giám sát.
Trong lúc một đội đang tham gia đóng kịch ngắn, một đội khác có thể ở gian riêng của chính đội mình đồng thời theo dõi và bỏ phiếu.
"Bên trong có camera, anh chú ý đừng nói năng tùy tiện." Viên Tinh Châu trước khi đi vào, nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hoài, "Mặc kệ bọn họ diễn như thế nào, đều khen hay là được."
Đây dù sao cũng là show truyền hình thực tế, Viên Tinh Châu rất sợ lỡ như Diệp Hoài thẳng thắn mà nói gì đó, lát sau lại bị tổ sản xuất chương trình cắt nối biên tập một hồi, lúc chiếu lên sẽ đắc tội với người.
"Không nói bậy." Diệp Hoài đáp ứng, "Trong lòng tôi nắm chắc."
Viên Tinh Châu thấy biểu hiện của hắn không giống giả vờ, lúc này mới yên lòng. Mấy người kia rút thăm, bọn họ bèn chọn trước một gian riêng đi vào ngồi.
Quả nhiên, ngay phía trên màn hình có gắn camera, đang hướng về phía mặt của hai người.
Diệp Hoài hiển nhiên là vô cùng phấn khích, sau khi ngồi xuống nhìn đông ngó tây, lại hỏi Viên Tinh Châu: "Ngày mai chúng ta diễn cái gì?"
"Một đôi tình lữ cãi nhau. Ở tiệc buffet trong khách sạn la hét đại náo, cực kỳ không có tố chất. Nam chính đến đây ăn cơm, bị hai ta dọa chạy, phải về phòng, bị nữ chính theo dõi dùng nhan sắc dụ dỗ một phen."
Viên Tinh Châu giải thích cốt truyện cho hắn, "Cốt truyện chính là, nữ chính làm kẻ lừa đảo, đi quyến rũ nam chính chất phác, kết quả phát hiện chính mình thật sự phải lòng hắn, quay đầu tìm hắn hợp lại."
Diệp Hoài vô cùng tò mò: "Nam chính bị lừa bao nhiêu tiền?"
Viên Tinh Châu: "Vẫn chưa bị lừa tiền."
"Xem ra cũng không phải người chất phác." Diệp Hoài nói, "Yêu đương mà không tiêu tiền, thế chẳng phải là chơi lưu manh sao......"
Viên Tinh Châu: "......"
Hai người thuận miệng tán gẫu linh tinh, Viên Tinh Châu lại bỗng nhiên nhớ tới "người yêu" mà Nguyên Trừng đề cập tới. Nghe giọng điệu của Diệp Hoài, trước kia yêu đương hẳn là rất hào phóng.
"Nếu anh là nam chính," Viên Tinh Châu nhịn không được mà hỏi, "Anh sẽ thế nào?"
Diệp Hoài nói: "Không thích, thì xuất phát từ phép lịch sự cũng phải đưa một chút tiền tống cổ chứ. Thích thì không cần phải nói...... dọn cả nhà sang còn được."
Một tư thế con ông cháu cha sống động như thật, Viên Tinh Châu lại thoáng sửng sốt.
"Em sao vậy?" Diệp Hoài quay đầu sang, nhìn cậu.
"Bắt đầu rồi," Viên Tinh Châu đã xoay mặt đi, chỉ vào màn hình, "Đội đầu tiên là Doãn Phi."
Cao trào của đoạn cốt truyện này nằm ở hành vi quyến rũ của nữ chính lừa đảo, cùng với cử chỉ đáp lại đầy thận trọng của nam chính thật thà. Thế nhưng Doãn Phi và Ngải Trì đều quá non, diễn đến như là học sinh tiểu học đánh nhau, không hề có tí gợi cảm gì đáng nói.
Viên Tinh Châu trợn mắt nhìn màn hình, lại hoàn toàn xem không vào.
Hóa ra Diệp Hoài đối với người mình không thích, cũng sẽ tặng quà tống cổ để giữ thể diện sao? Vậy cây đàn guitar kia......
Trái tim Viên Tinh Châu đập thình thịch không ngừng. Cậu suýt nữa thì quên mất xuất thân của Diệp Hoài, người này nhà ngoại là châu báu thế gia, nhà nội lại cha truyền con nối là kinh thương kỳ tài*, luận về giá trị tài sản, không biết phải cho nổ tanh bành mấy cậu Hoắc Dương Thanh. Hơn mười vạn thật sự không coi là nhiều, chẳng qua chỉ bằng giá hai chiếc túi xách nam thần của hắn.
*chỗ này dịch ra mất hay nên tôi để, châu báu thế gia là "gia tộc danh tiếng buôn đá quý", kinh thương kỳ tài là "tài kinh doanh giỏi giang xuất chúng".
Chỉ là cây đàn guitar kia Viên Tinh Châu tuy rằng không tính toán nhận, trong lòng lại là vui sướng -- cậu cho rằng Diệp Hoài cũng có một chút, dù cho là một tí tẹo teo không đáng kể mà thôi, coi trọng mình, cho nên mới tặng quà cho mình.
Hiện giờ xem ra, việc này cũng có khả năng là chính cậu tự mình đa tình.
Cũng phải thôi, Diệp Hoài lúc trước còn tưởng rằng mình biết đàn piano biết nấu cơm, nếu thật sự có một chút để ý, làm sao sẽ ngay cả những điều đó cũng không biết?
Viên Tinh Châu nghênh đón một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, cả người đều thanh tỉnh.
Người ở trên màn hình không biết từ khi nào đổi thành Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha.
Viên Tinh Châu nhìn Nguyên Trừng trên màn ảnh, lại nghĩ không thể không thừa nhận, Nguyên Trừng tuy rằng đối xử mới mình không tốt, nhưng thật ra ngoại hình rất đáng yêu, mắt hạnh nhân, sống mũi cao, so với mình đẹp hơn nhiều.
Ở trong nhóm với độ nổi tiếng lót đáy nhiều năm, Viên Tinh Châu tự nhận chỗ tốt duy nhất đó là tự mình hiểu lấy, cho nên Diệp Hoài ngay cả Nguyên Trừng cũng không thích, thì làm sao lại sẽ chú ý tới mình?
Cũng không biết người yêu của Diệp Hoài trông như thế nào, khẳng định là một cậu con trai đặc biệt xinh đẹp và đáng yêu đi?
Hắn và cậu con trai kia ở bên nhau, lại sẽ là dáng vẻ như thế nào?
"Đẹp sao?" Diệp Hoài đột nhiên cất tiếng, liếc nhìn Viên Tinh Châu một cái.
Trên màn hình Đàm Ngôn Kha đang cùng Nguyên Trừng chào bế mạc, Viên Tinh Châu ngẩn ra một chút, cứng đờ gật đầu: "Đẹp."
Diệp Hoài lại không nói nữa.
Viên Tinh Châu nhìn thấy Lý Di cùng Tôn Giai đi vào, sợ chính mình thẫn thờ quá rõ ràng, vội hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn màn hình.
Tuy vậy, Lý Di diễn vai nữ chính lừa đảo mà một thân chính khí, Tôn Giai đóng vai người thành thật lại thoạt trông láu cá, ánh mắt lập loè, như là đang chột dạ.
Viên Tinh Châu nhìn một lát, nhớ đến lúc chạng vạng, Tôn Giai cũng biểu hiện như thế này. Trong ánh mắt mang theo ý tứ đánh giá rõ rệt, rồi lại sợ hãi trước sự đe dọa của Diệp Hoài, cuối cùng lại ngượng ngùng mà tránh ra, khiến Viên Tinh Châu thất vọng cực kỳ.
Chỉ là dục vọng chiếm hữu của Diệp Hoài và tình cảm không liên quan gì đến nhau, có lẽ đổi thành người đại diện hoặc bạn bè, hắn cũng là bá đạo như thế này.
Bầu không khí trong gian phòng riêng rõ ràng trầm lắng xuống.
Viên Tinh Châu nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, Diệp Hoài lại nhìn cậu, ý đồ nhìn ra nội tâm cậu đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà mãi cho đến khi đội thứ tư diễn xong, hắn cũng không ra được bất kỳ kết quả gì.
Đội chiến thắng cuối cùng phải được quyết định dựa trên kết quả bỏ phiếu của mọi người. Hai người bọn họ không cần bỏ phiếu, vì vậy có thể trở về nghỉ ngơi.
Diệp Hoài lại nhìn Viên Tinh Châu đờ đẫn chào hỏi nhân viên công tác, tiếp theo đó lẳng lặng mà đi trở về.
Không gian trong núi yên tĩnh, đèn nấm ở hai bên đường nhỏ phát ra tia sáng yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một ô đất vuông ở ngay dưới chân.
"Sao thế?" Diệp Hoài suy đoán lung tung, nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, bèn dứt khoát hỏi, "Thấy em không vui?"
Viên Tinh Châu đang bận cân nhắc về sau tìm bạn trai như thế nào, nghe vậy sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không có không có."
Cậu theo bản năng mà ngoảnh mặt ra đằng sau nhìn.
"Camera không đi theo." Diệp Hoài vẫn hỏi, "Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Viên Tinh Châu: "Thật sự không làm sao hết."
"Coi tôi là đồ ngốc sao?" Diệp Hoài tức khắc không vui, ngừng lại, "Lúc xem người ta diễn em không phải còn đang vui vẻ sao, sau đó đột nhiên lại không nói nữa. Nghĩ cái gì vậy?"
Viên Tinh Châu: "......"
"Em," Viên Tinh Châu ho nhẹ một tiếng, cười nói, "Em nghĩ tới cây đàn guitar kia, anh lúc lấy về nhà nhớ bảo dưỡng kỹ càng một chút."
Diệp Hoài: "Em có ý gì?"
"Không có gì." Trong bóng đêm, hai người đều không thấy được biểu cảm của nhau, Viên Tinh Châu thả lỏng một chốc, nói, "Em không muốn nhận."
Diệp Hoài không nhúc nhích một hồi lâu, hai người đứng ở trên đường nhỏ giằng co trong im lặng.
Viên Tinh Châu đột nhiên lại có chút hối hận, cậu có thể cảm giác được Diệp Hoài rất khó chịu, lỡ như người này bùng nổ, chính mình dỗ không được thì biết làm sao đây?
"Bởi vì tôi muốn xem cơ bụng của em?" Qua một hồi lâu, Diệp Hoài lại nghẹn ra tới một câu như vậy.
"Không phải." Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, "Không liên quan đến chuyện đó."
Diệp Hoài: "......"
"Xin lỗi anh." Viên Tinh Châu nói, "Em không nên nói ra lúc này, chỉ là, chỉ là...... Ầy, chúng ta có thể nào trở về rồi lại nói được không?"
Mấy người kia quay xong rồi nhất định cũng sẽ về tòa nhà C, bọn họ đứng đây thế này, vừa nhìn là biết cãi nhau.
"Tôi chỉ hỏi em một việc." Diệp Hoài gằn từng chữ một, dùng ngữ điệu chắc nịch không thể nghi ngờ mà hỏi, "Ban nãy, lúc từ trong tòa nhà đi ra, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
Viên Tinh Châu: "Em......"
"Đừng lừa gạt tôi......" Diệp Hoài nói, "Tôi có thể nhìn ra."
"Em đang nghĩ," Viên Tinh Châu có chút lo lắng hắn phát cáu lên, thật thà nói, "Đợi đến sau khi cởi trói...... em muốn tìm một người bạn trai như thế nào......"
Viên Tinh Châu sau khi nói xong, quả thật cả người không được tự nhiên.
May mà Diệp Hoài chỉ là gật đầu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, lập tức nhấc chân đi về phía trước, dường như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cậu lấy một cái.
Viên Tinh Châu nhìn hắn đi qua trước người mình, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Mà biểu hiện của Diệp Hoài cũng xác minh phỏng đoán của cậu trước đó, cậu ở đáy lòng tự giễu mà bật cười, rồi lại yên lặng đi theo sau lưng, bước lên bậc thang, trở lại nơi ở.
Diệp Hoài mở cửa bước vào, đi thẳng về phía góc tường, sau đó nhấc cây đàn guitar lên, đẩy ra một cánh cửa trượt trên bức tường pha lê.
Viên Tinh Châu phát hiện ra sự khác thường, không kịp bật đèn, cả người vội vàng nhào tới.
"Anh muốn làm gì!" Viên Tinh Châu túm một phát giữ chặt lấy bao đựng đàn.
Diệp Hoài cũng không nhìn cậu, cánh tay dùng sức, thế mà giằng bao đựng đàn về được rất nhiều.
Viên Tinh Châu bất chấp hình tượng, dứt khoát quấn cả thân mình lên bao đựng đàn, gắt gao ôm lấy.
"Anh anh, anh bình tĩnh." Viên Tinh Châu bị dọa đến không nhẹ, ngẩng đầu lên luôn miệng nói: "...... Anh muốn làm gì?"
"Vứt đi." Diệp Hoài quay đầu lại, lạnh nhạt nói, "Liên quan gì đến em?"
Viên Tinh Châu: "......"
Lời này Viên Tinh Châu không muốn đáp, thế nhưng đàn này cậu cũng không dám buông.
Diệp Hoài lôi kéo, khẽ nhíu mày: "Buông tay."
Viên Tinh Châu: "Em không."
Diệp Hoài: "Buông tay."
Viên Tinh Châu: "Không mà."
Diệp Hoài: "......"
"Em không phải không nhận sao?" Diệp Hoài hỏi, "Em không nhận, vậy thì nó với em không có liên quan một xu bạc nào hết. Tôi hôm nay không vứt, ngày mai cũng sẽ đốt nó."
Viên Tinh Châu rốt cuộc ý thức được, Diệp Hoài lần này là thật sự tức giận.
Cơ mà lần này là cái gì quấy phá đây? Lòng tự trọng?
Nhưng chính mình cũng không thể cứ mãi tạm bợ như vậy được.
"Em không muốn tùy tiện nhận quà của người khác." Viên Tinh Châu nói, "Anh có tiêu chuẩn tặng quà của anh, thích hay không thích đều sẽ đưa. Nhưng em cũng có tiêu chuẩn của em."
Cậu nói đến đây dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh cũng biết, bọn họ đều nói qua điều kiện của em...... Em không muốn đào mỏ người khác, cho nên có thể không nhận quà thì sẽ không nhận, nếu nhận, ít nhất cũng phải tặng lại được một món tương tự. Món quà này của anh quá nặng."
Tuy rằng hiện giờ cậu cũng không đến nỗi tặng lại không nổi một món quà như thế, thế nhưng vừa nghĩ đến thứ này có khả năng là quà tống cổ xuất phát từ phép lịch sự của Diệp Hoài, Viên Tinh Châu lại đặc biệt không thể chấp nhận.
Chắc có lẽ chính mình cũng bị lòng tự trọng quấy phá...... Viên Tinh Châu thầm nghĩ ở trong lòng, lại không dám nói ra.
Diệp Hoài dường như cũng không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, đưa tay lên, cuối cùng lại buông xuống.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Diệp Hoài rốt cuộc chịu bại trận, xoay người, bật đèn, đi toilet.
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt bao đựng đàn xuống, cách cửa sổ rất xa, rồi lại nhớ tới Diệp Hoài không mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhanh chóng tìm ra từ trong vali, đưa qua cho hắn.
"Giữ lại cho bạn trai em đi." Diệp Hoài mặt không cảm xúc nói, "Làm phiền ngài tốn kém rồi, cảm ơn ý tốt!"
Viên Tinh Châu sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, "Em không có, em chỉ là nghĩ thế thôi."
"À, thế sao?" Diệp Hoài rửa mặt xong, tùy tiện lau qua, sau đó cởi quần áo lên giường, "Em có thể đốt cho hắn ở trong mơ."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu lại tự mình rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ, lên giường ngủ. Diệp Hoài ở bên cạnh lật tới lật lui, dường như có chút bực bội. Viên Tinh Châu trong lòng vô cùng không thoải mái, rồi lại ý thức được, Diệp Hoài có thể nào nhịn xuống không đánh răng? Phải biết rằng lúc vừa mới đến ký túc xá, người này tìm bàn chải đánh răng, tìm đến mức suýt chút nữa phá banh cả căn nhà.
Cậu đang nghĩ ngợi, lại cảm giác được người bên cạnh vừa động đậy, Diệp Hoài quả thật ngồi dậy.
Viên Tinh Châu: "......"
"Bàn chải đánh răng đâu?" Diệp Hoài bưng vẻ mặt khó chịu, đứng ở đuôi giường tỏa ra khí lạnh, "Trước tiên mượn của bạn trai em một chút, lúc sau trả lại cho hắn cả vốn lẫn lời."
=================================================
"Giỏi quá đi mất," Một anh trai thẳng đam mê ăn uống bày ra vẻ mặt sùng bái mà nhìn Diệp Hoài, nói, "Chẳng trách bọn họ đều gọi anh là Diệp Thần, anh về sau cũng là thần của em...... Đại thần, anh có thể lưu lại sao?"
"Cậu mắc cười thế!" Doãn Phi cầm trương khăn ướt sát miệng, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Tụi tôi gọi Diệp Thần là ý nói nhan sắc thần tiên của anh ấy, lại không phải thần thật."
Cô nàng nói xong cười với Viên Tinh Châu, chủ động giới thiệu, "Cái ông tướng này người cũng như tên, gọi là Ngải Trì. Em và cậu ta chung một đội."
《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 mùa một tổng cộng có bốn đôi CP, Lý Di và Tôn Giai một đội, Doãn Phi và Ngải Trì một đội, diễn viên múa Ma Âm và khách mời nam Phan Vân Hải một đội, Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha một đội.
Người của bốn đội đều nhận được kịch bản giống nhau, từng đội bàn bạc xem nên phát huy diễn xuất như thế nào.
Tối nay bốn đội lại muốn thi đấu, quyết định xem cuối cùng ai có thể chính thức được quay. Ở bản nước ngoài, quyết định ai có thể thắng được phụ thuộc vào người chủ trì chương trình. Mà tổ sản xuất chương trình sửa loạn một hồi, sửa quy tắc thành bỏ phiếu cho nhau.
Viên Tinh Châu vừa nhìn hệ thống bỏ phiếu liền cảm thấy không đáng tin cậy, như vậy tính chủ quan quá mạnh, kết quả cuối cùng không nhất thiết có quan hệ gì với diễn xuất hay dở thế nào. quan hệ.
Nhưng cậu chỉ là khách mời đặc biệt, cũng không có quyền gì để bỏ phiếu, cho nên chỉ có thể âm thầm bất mãn. Mọi người sau khi ăn xong nghỉ ngơi trong chốc lát, quả nhiên bị tổ sản xuất chương trình thông báo đi đến tòa nhà để quay phim. Viên Tinh Châu và Diệp Hoài cũng sẽ đi qua làm quen với cốt truyện, tiện thể làm chuẩn bị cho buổi diễn tập ngày mai.
Trong tòa nhà A, tổ sản xuất chương trình đã bố trí sẵn mấy gian ngăn cách tạm thời, mỗi cái gian riêng đều có một cái màn hình, hiển thị nội dung trên camera giám sát.
Trong lúc một đội đang tham gia đóng kịch ngắn, một đội khác có thể ở gian riêng của chính đội mình đồng thời theo dõi và bỏ phiếu.
"Bên trong có camera, anh chú ý đừng nói năng tùy tiện." Viên Tinh Châu trước khi đi vào, nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hoài, "Mặc kệ bọn họ diễn như thế nào, đều khen hay là được."
Đây dù sao cũng là show truyền hình thực tế, Viên Tinh Châu rất sợ lỡ như Diệp Hoài thẳng thắn mà nói gì đó, lát sau lại bị tổ sản xuất chương trình cắt nối biên tập một hồi, lúc chiếu lên sẽ đắc tội với người.
"Không nói bậy." Diệp Hoài đáp ứng, "Trong lòng tôi nắm chắc."
Viên Tinh Châu thấy biểu hiện của hắn không giống giả vờ, lúc này mới yên lòng. Mấy người kia rút thăm, bọn họ bèn chọn trước một gian riêng đi vào ngồi.
Quả nhiên, ngay phía trên màn hình có gắn camera, đang hướng về phía mặt của hai người.
Diệp Hoài hiển nhiên là vô cùng phấn khích, sau khi ngồi xuống nhìn đông ngó tây, lại hỏi Viên Tinh Châu: "Ngày mai chúng ta diễn cái gì?"
"Một đôi tình lữ cãi nhau. Ở tiệc buffet trong khách sạn la hét đại náo, cực kỳ không có tố chất. Nam chính đến đây ăn cơm, bị hai ta dọa chạy, phải về phòng, bị nữ chính theo dõi dùng nhan sắc dụ dỗ một phen."
Viên Tinh Châu giải thích cốt truyện cho hắn, "Cốt truyện chính là, nữ chính làm kẻ lừa đảo, đi quyến rũ nam chính chất phác, kết quả phát hiện chính mình thật sự phải lòng hắn, quay đầu tìm hắn hợp lại."
Diệp Hoài vô cùng tò mò: "Nam chính bị lừa bao nhiêu tiền?"
Viên Tinh Châu: "Vẫn chưa bị lừa tiền."
"Xem ra cũng không phải người chất phác." Diệp Hoài nói, "Yêu đương mà không tiêu tiền, thế chẳng phải là chơi lưu manh sao......"
Viên Tinh Châu: "......"
Hai người thuận miệng tán gẫu linh tinh, Viên Tinh Châu lại bỗng nhiên nhớ tới "người yêu" mà Nguyên Trừng đề cập tới. Nghe giọng điệu của Diệp Hoài, trước kia yêu đương hẳn là rất hào phóng.
"Nếu anh là nam chính," Viên Tinh Châu nhịn không được mà hỏi, "Anh sẽ thế nào?"
Diệp Hoài nói: "Không thích, thì xuất phát từ phép lịch sự cũng phải đưa một chút tiền tống cổ chứ. Thích thì không cần phải nói...... dọn cả nhà sang còn được."
Một tư thế con ông cháu cha sống động như thật, Viên Tinh Châu lại thoáng sửng sốt.
"Em sao vậy?" Diệp Hoài quay đầu sang, nhìn cậu.
"Bắt đầu rồi," Viên Tinh Châu đã xoay mặt đi, chỉ vào màn hình, "Đội đầu tiên là Doãn Phi."
Cao trào của đoạn cốt truyện này nằm ở hành vi quyến rũ của nữ chính lừa đảo, cùng với cử chỉ đáp lại đầy thận trọng của nam chính thật thà. Thế nhưng Doãn Phi và Ngải Trì đều quá non, diễn đến như là học sinh tiểu học đánh nhau, không hề có tí gợi cảm gì đáng nói.
Viên Tinh Châu trợn mắt nhìn màn hình, lại hoàn toàn xem không vào.
Hóa ra Diệp Hoài đối với người mình không thích, cũng sẽ tặng quà tống cổ để giữ thể diện sao? Vậy cây đàn guitar kia......
Trái tim Viên Tinh Châu đập thình thịch không ngừng. Cậu suýt nữa thì quên mất xuất thân của Diệp Hoài, người này nhà ngoại là châu báu thế gia, nhà nội lại cha truyền con nối là kinh thương kỳ tài*, luận về giá trị tài sản, không biết phải cho nổ tanh bành mấy cậu Hoắc Dương Thanh. Hơn mười vạn thật sự không coi là nhiều, chẳng qua chỉ bằng giá hai chiếc túi xách nam thần của hắn.
*chỗ này dịch ra mất hay nên tôi để, châu báu thế gia là "gia tộc danh tiếng buôn đá quý", kinh thương kỳ tài là "tài kinh doanh giỏi giang xuất chúng".
Chỉ là cây đàn guitar kia Viên Tinh Châu tuy rằng không tính toán nhận, trong lòng lại là vui sướng -- cậu cho rằng Diệp Hoài cũng có một chút, dù cho là một tí tẹo teo không đáng kể mà thôi, coi trọng mình, cho nên mới tặng quà cho mình.
Hiện giờ xem ra, việc này cũng có khả năng là chính cậu tự mình đa tình.
Cũng phải thôi, Diệp Hoài lúc trước còn tưởng rằng mình biết đàn piano biết nấu cơm, nếu thật sự có một chút để ý, làm sao sẽ ngay cả những điều đó cũng không biết?
Viên Tinh Châu nghênh đón một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, cả người đều thanh tỉnh.
Người ở trên màn hình không biết từ khi nào đổi thành Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha.
Viên Tinh Châu nhìn Nguyên Trừng trên màn ảnh, lại nghĩ không thể không thừa nhận, Nguyên Trừng tuy rằng đối xử mới mình không tốt, nhưng thật ra ngoại hình rất đáng yêu, mắt hạnh nhân, sống mũi cao, so với mình đẹp hơn nhiều.
Ở trong nhóm với độ nổi tiếng lót đáy nhiều năm, Viên Tinh Châu tự nhận chỗ tốt duy nhất đó là tự mình hiểu lấy, cho nên Diệp Hoài ngay cả Nguyên Trừng cũng không thích, thì làm sao lại sẽ chú ý tới mình?
Cũng không biết người yêu của Diệp Hoài trông như thế nào, khẳng định là một cậu con trai đặc biệt xinh đẹp và đáng yêu đi?
Hắn và cậu con trai kia ở bên nhau, lại sẽ là dáng vẻ như thế nào?
"Đẹp sao?" Diệp Hoài đột nhiên cất tiếng, liếc nhìn Viên Tinh Châu một cái.
Trên màn hình Đàm Ngôn Kha đang cùng Nguyên Trừng chào bế mạc, Viên Tinh Châu ngẩn ra một chút, cứng đờ gật đầu: "Đẹp."
Diệp Hoài lại không nói nữa.
Viên Tinh Châu nhìn thấy Lý Di cùng Tôn Giai đi vào, sợ chính mình thẫn thờ quá rõ ràng, vội hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn màn hình.
Tuy vậy, Lý Di diễn vai nữ chính lừa đảo mà một thân chính khí, Tôn Giai đóng vai người thành thật lại thoạt trông láu cá, ánh mắt lập loè, như là đang chột dạ.
Viên Tinh Châu nhìn một lát, nhớ đến lúc chạng vạng, Tôn Giai cũng biểu hiện như thế này. Trong ánh mắt mang theo ý tứ đánh giá rõ rệt, rồi lại sợ hãi trước sự đe dọa của Diệp Hoài, cuối cùng lại ngượng ngùng mà tránh ra, khiến Viên Tinh Châu thất vọng cực kỳ.
Chỉ là dục vọng chiếm hữu của Diệp Hoài và tình cảm không liên quan gì đến nhau, có lẽ đổi thành người đại diện hoặc bạn bè, hắn cũng là bá đạo như thế này.
Bầu không khí trong gian phòng riêng rõ ràng trầm lắng xuống.
Viên Tinh Châu nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, Diệp Hoài lại nhìn cậu, ý đồ nhìn ra nội tâm cậu đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà mãi cho đến khi đội thứ tư diễn xong, hắn cũng không ra được bất kỳ kết quả gì.
Đội chiến thắng cuối cùng phải được quyết định dựa trên kết quả bỏ phiếu của mọi người. Hai người bọn họ không cần bỏ phiếu, vì vậy có thể trở về nghỉ ngơi.
Diệp Hoài lại nhìn Viên Tinh Châu đờ đẫn chào hỏi nhân viên công tác, tiếp theo đó lẳng lặng mà đi trở về.
Không gian trong núi yên tĩnh, đèn nấm ở hai bên đường nhỏ phát ra tia sáng yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một ô đất vuông ở ngay dưới chân.
"Sao thế?" Diệp Hoài suy đoán lung tung, nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, bèn dứt khoát hỏi, "Thấy em không vui?"
Viên Tinh Châu đang bận cân nhắc về sau tìm bạn trai như thế nào, nghe vậy sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không có không có."
Cậu theo bản năng mà ngoảnh mặt ra đằng sau nhìn.
"Camera không đi theo." Diệp Hoài vẫn hỏi, "Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Viên Tinh Châu: "Thật sự không làm sao hết."
"Coi tôi là đồ ngốc sao?" Diệp Hoài tức khắc không vui, ngừng lại, "Lúc xem người ta diễn em không phải còn đang vui vẻ sao, sau đó đột nhiên lại không nói nữa. Nghĩ cái gì vậy?"
Viên Tinh Châu: "......"
"Em," Viên Tinh Châu ho nhẹ một tiếng, cười nói, "Em nghĩ tới cây đàn guitar kia, anh lúc lấy về nhà nhớ bảo dưỡng kỹ càng một chút."
Diệp Hoài: "Em có ý gì?"
"Không có gì." Trong bóng đêm, hai người đều không thấy được biểu cảm của nhau, Viên Tinh Châu thả lỏng một chốc, nói, "Em không muốn nhận."
Diệp Hoài không nhúc nhích một hồi lâu, hai người đứng ở trên đường nhỏ giằng co trong im lặng.
Viên Tinh Châu đột nhiên lại có chút hối hận, cậu có thể cảm giác được Diệp Hoài rất khó chịu, lỡ như người này bùng nổ, chính mình dỗ không được thì biết làm sao đây?
"Bởi vì tôi muốn xem cơ bụng của em?" Qua một hồi lâu, Diệp Hoài lại nghẹn ra tới một câu như vậy.
"Không phải." Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, "Không liên quan đến chuyện đó."
Diệp Hoài: "......"
"Xin lỗi anh." Viên Tinh Châu nói, "Em không nên nói ra lúc này, chỉ là, chỉ là...... Ầy, chúng ta có thể nào trở về rồi lại nói được không?"
Mấy người kia quay xong rồi nhất định cũng sẽ về tòa nhà C, bọn họ đứng đây thế này, vừa nhìn là biết cãi nhau.
"Tôi chỉ hỏi em một việc." Diệp Hoài gằn từng chữ một, dùng ngữ điệu chắc nịch không thể nghi ngờ mà hỏi, "Ban nãy, lúc từ trong tòa nhà đi ra, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
Viên Tinh Châu: "Em......"
"Đừng lừa gạt tôi......" Diệp Hoài nói, "Tôi có thể nhìn ra."
"Em đang nghĩ," Viên Tinh Châu có chút lo lắng hắn phát cáu lên, thật thà nói, "Đợi đến sau khi cởi trói...... em muốn tìm một người bạn trai như thế nào......"
Viên Tinh Châu sau khi nói xong, quả thật cả người không được tự nhiên.
May mà Diệp Hoài chỉ là gật đầu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, lập tức nhấc chân đi về phía trước, dường như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cậu lấy một cái.
Viên Tinh Châu nhìn hắn đi qua trước người mình, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Mà biểu hiện của Diệp Hoài cũng xác minh phỏng đoán của cậu trước đó, cậu ở đáy lòng tự giễu mà bật cười, rồi lại yên lặng đi theo sau lưng, bước lên bậc thang, trở lại nơi ở.
Diệp Hoài mở cửa bước vào, đi thẳng về phía góc tường, sau đó nhấc cây đàn guitar lên, đẩy ra một cánh cửa trượt trên bức tường pha lê.
Viên Tinh Châu phát hiện ra sự khác thường, không kịp bật đèn, cả người vội vàng nhào tới.
"Anh muốn làm gì!" Viên Tinh Châu túm một phát giữ chặt lấy bao đựng đàn.
Diệp Hoài cũng không nhìn cậu, cánh tay dùng sức, thế mà giằng bao đựng đàn về được rất nhiều.
Viên Tinh Châu bất chấp hình tượng, dứt khoát quấn cả thân mình lên bao đựng đàn, gắt gao ôm lấy.
"Anh anh, anh bình tĩnh." Viên Tinh Châu bị dọa đến không nhẹ, ngẩng đầu lên luôn miệng nói: "...... Anh muốn làm gì?"
"Vứt đi." Diệp Hoài quay đầu lại, lạnh nhạt nói, "Liên quan gì đến em?"
Viên Tinh Châu: "......"
Lời này Viên Tinh Châu không muốn đáp, thế nhưng đàn này cậu cũng không dám buông.
Diệp Hoài lôi kéo, khẽ nhíu mày: "Buông tay."
Viên Tinh Châu: "Em không."
Diệp Hoài: "Buông tay."
Viên Tinh Châu: "Không mà."
Diệp Hoài: "......"
"Em không phải không nhận sao?" Diệp Hoài hỏi, "Em không nhận, vậy thì nó với em không có liên quan một xu bạc nào hết. Tôi hôm nay không vứt, ngày mai cũng sẽ đốt nó."
Viên Tinh Châu rốt cuộc ý thức được, Diệp Hoài lần này là thật sự tức giận.
Cơ mà lần này là cái gì quấy phá đây? Lòng tự trọng?
Nhưng chính mình cũng không thể cứ mãi tạm bợ như vậy được.
"Em không muốn tùy tiện nhận quà của người khác." Viên Tinh Châu nói, "Anh có tiêu chuẩn tặng quà của anh, thích hay không thích đều sẽ đưa. Nhưng em cũng có tiêu chuẩn của em."
Cậu nói đến đây dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh cũng biết, bọn họ đều nói qua điều kiện của em...... Em không muốn đào mỏ người khác, cho nên có thể không nhận quà thì sẽ không nhận, nếu nhận, ít nhất cũng phải tặng lại được một món tương tự. Món quà này của anh quá nặng."
Tuy rằng hiện giờ cậu cũng không đến nỗi tặng lại không nổi một món quà như thế, thế nhưng vừa nghĩ đến thứ này có khả năng là quà tống cổ xuất phát từ phép lịch sự của Diệp Hoài, Viên Tinh Châu lại đặc biệt không thể chấp nhận.
Chắc có lẽ chính mình cũng bị lòng tự trọng quấy phá...... Viên Tinh Châu thầm nghĩ ở trong lòng, lại không dám nói ra.
Diệp Hoài dường như cũng không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, đưa tay lên, cuối cùng lại buông xuống.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Diệp Hoài rốt cuộc chịu bại trận, xoay người, bật đèn, đi toilet.
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt bao đựng đàn xuống, cách cửa sổ rất xa, rồi lại nhớ tới Diệp Hoài không mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhanh chóng tìm ra từ trong vali, đưa qua cho hắn.
"Giữ lại cho bạn trai em đi." Diệp Hoài mặt không cảm xúc nói, "Làm phiền ngài tốn kém rồi, cảm ơn ý tốt!"
Viên Tinh Châu sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, "Em không có, em chỉ là nghĩ thế thôi."
"À, thế sao?" Diệp Hoài rửa mặt xong, tùy tiện lau qua, sau đó cởi quần áo lên giường, "Em có thể đốt cho hắn ở trong mơ."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu lại tự mình rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ, lên giường ngủ. Diệp Hoài ở bên cạnh lật tới lật lui, dường như có chút bực bội. Viên Tinh Châu trong lòng vô cùng không thoải mái, rồi lại ý thức được, Diệp Hoài có thể nào nhịn xuống không đánh răng? Phải biết rằng lúc vừa mới đến ký túc xá, người này tìm bàn chải đánh răng, tìm đến mức suýt chút nữa phá banh cả căn nhà.
Cậu đang nghĩ ngợi, lại cảm giác được người bên cạnh vừa động đậy, Diệp Hoài quả thật ngồi dậy.
Viên Tinh Châu: "......"
"Bàn chải đánh răng đâu?" Diệp Hoài bưng vẻ mặt khó chịu, đứng ở đuôi giường tỏa ra khí lạnh, "Trước tiên mượn của bạn trai em một chút, lúc sau trả lại cho hắn cả vốn lẫn lời."
=================================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.