Chương 65: Tôi cũng đang rầu chuyện tặng quà gì đây
Ngũ Quân
11/01/2021
Cuối tuần, Viên Tinh Châu đến Bối Tư Records một chuyến, ký hợp đồng với Lục Khương.
Biểu hiện của Lục Khương so với hôm ấy bình thường hơn rất nhiều, thậm chí còn thay một bộ trang phục nghiêm chỉnh, ký hợp đồng xong lại bắt tay với Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu thấy y nỗ lực biểu hiện ra vẻ ngoài chín chắn, có chút dở khóc dở cười. Nhưng nhắc nhở mấy câu cũng không thể nói quá nhiều, thằng bé chưa chắc sẽ lý giải được, nói nhiều cũng dễ khiến người ta cho rằng mình thích thuyết giáo, khó gần.
"Ký túc xá còn phải đợi qua mấy ngày nữa mới có thể trống chỗ." Viên Tinh Châu nói, "Cậu bây giờ đang ở đâu? Có thể chờ sao?"
Cậu biết một thân một mình ở bên ngoài không dễ dàng, lại cảm thấy tính cách của Lục Khương có chút hướng nội, sợ y ngại mở miệng, cân nhắc có nên hay không cứ bỏ tiền ra trước, thuê khách sạn cho y ở vài ngày.
"Ở nhà bạn em ạ." Lục Khương lại vội vàng xua tay: "Không gấp đâu, em có thể chờ."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy em bắt đầu đi làm từ tuần tới sao ạ, Viên ca?" Lục Khương hỏi, "Em đến gặp anh lúc mấy giờ?"
"Cậu biết lái xe chứ?" Viên Tinh Châu hỏi.
Lục Khương thoáng sửng sốt, có chút xấu hổ, gãi đầu: "Không...... Không biết lắm ạ."
Viên Tinh Châu: "......"
"Em đã ghi danh một lớp dạy lái, hiện đang học rồi." Lục Khương lại bổ sung.
"Vậy cậu đến thẳng phim trường đi, tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu." Viên Tinh Châu kết bạn WeChat với Lục Khương, gửi cho y địa chỉ của đoàn phim và điện thoại của nhân viên công tác bên đó, lại xoay một con số may mắn làm phong bao lì xì.*
Lục Khương nhận được đãi ngộ đặc biệt mà kinh hãi, nhìn chằm chằm di động không dám nhận, lại ngẩng đầu nhìn qua.
"Coi như quà kỷ niệm gặp mặt," Viên Tinh Châu cười nói, "Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai đừng đến muộn."
Lý Nguyên vẫn luôn tủm tỉm cười quan sát ở bên cạnh, chờ đến khi Lục Khương rời đi, chị mới quét mắt đánh giá Viên Tinh Châu một lượt từ trên xuống dưới.
"So với thời điểm mới gặp mặt, cậu càng ngày càng khác, quả nhiên tình yêu có thể sánh ngang với thuốc trợ tim." Lý Nguyên nhấn cho mình một cốc cà phê, nghĩ một lát, quay đầu sang hỏi cậu, "Cậu cảm thấy Lục Khương có thể đảm nhiệm được sao?"
Viên Tinh Châu bị chị trêu, nhếch miệng cười cười, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Tuy nhiên lúc nghe được câu hỏi sau, cậu lại trở nên nghiêm túc, "Trước đây em chưa từng dùng trợ lý, mà vẫn có khả năng ứng phó được, có thể từ từ dạy cậu ta."
Cậu nói xong tạm ngừng một chút, hiểu được nghi vấn của Lý Nguyên, lại nói, "Thời học sinh, thầy giáo đã từng dạy chúng em, đối với một vấn đề không thể suy nghĩ được quá rõ ràng, hãy giảng cho người khác một lần, thông thường sẽ thấm thía hơn một chút, ấn tượng cũng càng sâu sắc hơn."
"Ồ, loạt câu nói kinh điển của "chung một người thầy"* sao," Lý Nguyên cười nói, "Chính xác là như vậy."
"Đại khái đạo lý là tương thông. Đầu óc của Lục Khương không dốt nát. Trong lúc dạy cậu ta, em cũng có thể học cách sắp xếp ý nghĩ của mình." Viên Tinh Châu nói, "Hy vọng chúng em...... cùng nhau trưởng thành vậy."
Câu chưa chắc có thể trợ giúp được gì cho Lục Khương, nhưng ở bên người mình, Lục Khương ít nhất có thể bảo đảm được ấm no, không cần phải quá mức sốt ruột. Đương nhiên, cậu vẫn hy vọng đứa nhỏ này có thể thông minh lanh lợi một chút, rốt cuộc cậu cũng vất vả mãi mới đành lòng trả tiền lương mà!
Lý Nguyên nghiêng đầu, nhìn cậu cười trong chốc lát.
"Cậu cũng là một đứa trẻ ngoan." Lý Nguyên cười nói, "Vậy để trước tiên cứ để cho cậu ta thích ứng, đầu năm không xếp cho cậu lịch trình nào cả. Mỗi tuần cậu dành ra một khoảng thời gian nhất định, trước hết bắt đầu ôn tập kiến thức thanh nhạc với thầy giáo."
Album của cậu sẽ sớm được phát hành, sau Tết Âm Lịch, Bối Tư còn đã giúp cậu thảo luận việc tham dự một show truyền hình âm nhạc.
Đại ngôn thì bên phía Lý Ngộ đã chốt xong rồi, photoshoot cũng sẽ được quay chụp vào năm sau.
Viên Tinh Châu hốt hoảng ngơ ngác, lúc này mới ý thức được, thế mà đã sắp sửa đến Tết Âm Lịch rồi.
Thứ Hai, Lục Khương đúng giờ đến phim trường, ở bên cạnh có gì học nấy, nỗ lực học cách hầu hạ Viên Tinh Châu. Mấy ngày nay Diệp Hoài bận rộn đi chụp photoshoot của hắn, lại đi nơi khác tham dự họp báo. Viên Tinh Châu trong lúc nhàn hạ, bèn cùng Lục Khương nói chuyện phiếm, hỏi y đón Tết Âm Lịch như thế nào.
"Cùng với bạn em ạ." Lục Khương ngây ngô cười hì hì, "Em tính tặng cậu ấy một đôi giày."
"Giày nào?" Viên Tinh Châu tò mò hỏi.
Lục Khương vội vàng móc di động ra, cho cậu xem, "Là cái này ạ, sang năm cậu ấy muốn tìm việc làm, có một đôi giày da giống như vầy thì tốt hơn cả. Lần trước hai đứa tụi em đi dạo phố, cậu ấy bảo màu sắc của đôi này trông đẹp ra phết."
Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn giá cả, hơn chín ngàn, lập tức có chút giật mình.
Lục Khương giải thích: "Từ lúc em đến đây, cậu ấy vẫn luôn cho em ở nhờ, nên em thấy rất ngại."
"Anh em tốt?" Viên Tinh Châu có chút hâm mộ.
"Không phải. Chỉ là một bạn học bình thường hồi trước." Lục Khương lại cười hì hì, đôi mắt cũng tìm không thấy, "Một người đặc biệt tốt. Em thật sự không biết tặng quà gì thì thích hợp, Viên ca, anh cảm thấy đôi giày này có được không?"
Viên Tinh Châu nhìn một lát, đúng sự thật mà nói: "Tôi không biết. Tôi cũng đang rầu chuyện tặng quà gì đây."
Vào Tết Âm Lịch, không biết đoàn phim của bọn họ có thể được nghỉ hay không. Viên Tinh Châu lên kế hoạch nếu như được nghỉ, sẽ cùng Diệp Hoài đi ra ngoài chơi, ở lại khách sạn. Nếu không nghỉ, thì chính mình ít nhất phải tặng được một món quà tương tự.
Từ lúc hai người xác định mối quan hệ đến nay, vẫn luôn là Diệp Hoài tặng quần áo tặng đồng hồ cho cậu, động một chút là mười mấy loại đồ vật hơn trăm vạn, chiếc đồng hồ đeo tay "cây cầu tình nhân" kia Viên Tinh Châu cũng không nỡ chạm vào. Nhưng mà cậu lại chưa từng tặng cho Diệp Hoài một cái gì cả.
So giá tiền thì so không lại rồi.
Viên Tinh Châu cũng cầm di động, bày ra cùng một vẻ mặt phiền muộn y như Lục Khương, đầy đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc thì tặng cái gì đây nhỉ?
=================================================================
Chú thích:
1. Con số may mắn làm phong bao lì xì: cái này VN mình cũng có í, ví dụ như 888 (phát tài), 68 (lộc phát), 168 (nhất lộ phát/một đường thành công),...
2. Loạt câu nói kinh điển của thầy cô: câu đầy đủ mình tìm thấy được là 同一个世界, 同一个老师 (chung một thế giới, chung một người thầy), chỉ người thầy giáo ở bất cứ đâu cũng sẽ có những nét tương đồng, có điểm chung. Ví dụ nhé, ai cũng đã từng gặp qua thầy/cô nói mấy câu như là "chưa thấy cái lớp nào tệ như cái lớp này", "ra ngoài đừng có bảo là học sinh của tôi", "không ai xung phong cô gọi nha" =))
Biểu hiện của Lục Khương so với hôm ấy bình thường hơn rất nhiều, thậm chí còn thay một bộ trang phục nghiêm chỉnh, ký hợp đồng xong lại bắt tay với Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu thấy y nỗ lực biểu hiện ra vẻ ngoài chín chắn, có chút dở khóc dở cười. Nhưng nhắc nhở mấy câu cũng không thể nói quá nhiều, thằng bé chưa chắc sẽ lý giải được, nói nhiều cũng dễ khiến người ta cho rằng mình thích thuyết giáo, khó gần.
"Ký túc xá còn phải đợi qua mấy ngày nữa mới có thể trống chỗ." Viên Tinh Châu nói, "Cậu bây giờ đang ở đâu? Có thể chờ sao?"
Cậu biết một thân một mình ở bên ngoài không dễ dàng, lại cảm thấy tính cách của Lục Khương có chút hướng nội, sợ y ngại mở miệng, cân nhắc có nên hay không cứ bỏ tiền ra trước, thuê khách sạn cho y ở vài ngày.
"Ở nhà bạn em ạ." Lục Khương lại vội vàng xua tay: "Không gấp đâu, em có thể chờ."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy em bắt đầu đi làm từ tuần tới sao ạ, Viên ca?" Lục Khương hỏi, "Em đến gặp anh lúc mấy giờ?"
"Cậu biết lái xe chứ?" Viên Tinh Châu hỏi.
Lục Khương thoáng sửng sốt, có chút xấu hổ, gãi đầu: "Không...... Không biết lắm ạ."
Viên Tinh Châu: "......"
"Em đã ghi danh một lớp dạy lái, hiện đang học rồi." Lục Khương lại bổ sung.
"Vậy cậu đến thẳng phim trường đi, tôi sẽ gửi địa điểm cho cậu." Viên Tinh Châu kết bạn WeChat với Lục Khương, gửi cho y địa chỉ của đoàn phim và điện thoại của nhân viên công tác bên đó, lại xoay một con số may mắn làm phong bao lì xì.*
Lục Khương nhận được đãi ngộ đặc biệt mà kinh hãi, nhìn chằm chằm di động không dám nhận, lại ngẩng đầu nhìn qua.
"Coi như quà kỷ niệm gặp mặt," Viên Tinh Châu cười nói, "Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai đừng đến muộn."
Lý Nguyên vẫn luôn tủm tỉm cười quan sát ở bên cạnh, chờ đến khi Lục Khương rời đi, chị mới quét mắt đánh giá Viên Tinh Châu một lượt từ trên xuống dưới.
"So với thời điểm mới gặp mặt, cậu càng ngày càng khác, quả nhiên tình yêu có thể sánh ngang với thuốc trợ tim." Lý Nguyên nhấn cho mình một cốc cà phê, nghĩ một lát, quay đầu sang hỏi cậu, "Cậu cảm thấy Lục Khương có thể đảm nhiệm được sao?"
Viên Tinh Châu bị chị trêu, nhếch miệng cười cười, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Tuy nhiên lúc nghe được câu hỏi sau, cậu lại trở nên nghiêm túc, "Trước đây em chưa từng dùng trợ lý, mà vẫn có khả năng ứng phó được, có thể từ từ dạy cậu ta."
Cậu nói xong tạm ngừng một chút, hiểu được nghi vấn của Lý Nguyên, lại nói, "Thời học sinh, thầy giáo đã từng dạy chúng em, đối với một vấn đề không thể suy nghĩ được quá rõ ràng, hãy giảng cho người khác một lần, thông thường sẽ thấm thía hơn một chút, ấn tượng cũng càng sâu sắc hơn."
"Ồ, loạt câu nói kinh điển của "chung một người thầy"* sao," Lý Nguyên cười nói, "Chính xác là như vậy."
"Đại khái đạo lý là tương thông. Đầu óc của Lục Khương không dốt nát. Trong lúc dạy cậu ta, em cũng có thể học cách sắp xếp ý nghĩ của mình." Viên Tinh Châu nói, "Hy vọng chúng em...... cùng nhau trưởng thành vậy."
Câu chưa chắc có thể trợ giúp được gì cho Lục Khương, nhưng ở bên người mình, Lục Khương ít nhất có thể bảo đảm được ấm no, không cần phải quá mức sốt ruột. Đương nhiên, cậu vẫn hy vọng đứa nhỏ này có thể thông minh lanh lợi một chút, rốt cuộc cậu cũng vất vả mãi mới đành lòng trả tiền lương mà!
Lý Nguyên nghiêng đầu, nhìn cậu cười trong chốc lát.
"Cậu cũng là một đứa trẻ ngoan." Lý Nguyên cười nói, "Vậy để trước tiên cứ để cho cậu ta thích ứng, đầu năm không xếp cho cậu lịch trình nào cả. Mỗi tuần cậu dành ra một khoảng thời gian nhất định, trước hết bắt đầu ôn tập kiến thức thanh nhạc với thầy giáo."
Album của cậu sẽ sớm được phát hành, sau Tết Âm Lịch, Bối Tư còn đã giúp cậu thảo luận việc tham dự một show truyền hình âm nhạc.
Đại ngôn thì bên phía Lý Ngộ đã chốt xong rồi, photoshoot cũng sẽ được quay chụp vào năm sau.
Viên Tinh Châu hốt hoảng ngơ ngác, lúc này mới ý thức được, thế mà đã sắp sửa đến Tết Âm Lịch rồi.
Thứ Hai, Lục Khương đúng giờ đến phim trường, ở bên cạnh có gì học nấy, nỗ lực học cách hầu hạ Viên Tinh Châu. Mấy ngày nay Diệp Hoài bận rộn đi chụp photoshoot của hắn, lại đi nơi khác tham dự họp báo. Viên Tinh Châu trong lúc nhàn hạ, bèn cùng Lục Khương nói chuyện phiếm, hỏi y đón Tết Âm Lịch như thế nào.
"Cùng với bạn em ạ." Lục Khương ngây ngô cười hì hì, "Em tính tặng cậu ấy một đôi giày."
"Giày nào?" Viên Tinh Châu tò mò hỏi.
Lục Khương vội vàng móc di động ra, cho cậu xem, "Là cái này ạ, sang năm cậu ấy muốn tìm việc làm, có một đôi giày da giống như vầy thì tốt hơn cả. Lần trước hai đứa tụi em đi dạo phố, cậu ấy bảo màu sắc của đôi này trông đẹp ra phết."
Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn giá cả, hơn chín ngàn, lập tức có chút giật mình.
Lục Khương giải thích: "Từ lúc em đến đây, cậu ấy vẫn luôn cho em ở nhờ, nên em thấy rất ngại."
"Anh em tốt?" Viên Tinh Châu có chút hâm mộ.
"Không phải. Chỉ là một bạn học bình thường hồi trước." Lục Khương lại cười hì hì, đôi mắt cũng tìm không thấy, "Một người đặc biệt tốt. Em thật sự không biết tặng quà gì thì thích hợp, Viên ca, anh cảm thấy đôi giày này có được không?"
Viên Tinh Châu nhìn một lát, đúng sự thật mà nói: "Tôi không biết. Tôi cũng đang rầu chuyện tặng quà gì đây."
Vào Tết Âm Lịch, không biết đoàn phim của bọn họ có thể được nghỉ hay không. Viên Tinh Châu lên kế hoạch nếu như được nghỉ, sẽ cùng Diệp Hoài đi ra ngoài chơi, ở lại khách sạn. Nếu không nghỉ, thì chính mình ít nhất phải tặng được một món quà tương tự.
Từ lúc hai người xác định mối quan hệ đến nay, vẫn luôn là Diệp Hoài tặng quần áo tặng đồng hồ cho cậu, động một chút là mười mấy loại đồ vật hơn trăm vạn, chiếc đồng hồ đeo tay "cây cầu tình nhân" kia Viên Tinh Châu cũng không nỡ chạm vào. Nhưng mà cậu lại chưa từng tặng cho Diệp Hoài một cái gì cả.
So giá tiền thì so không lại rồi.
Viên Tinh Châu cũng cầm di động, bày ra cùng một vẻ mặt phiền muộn y như Lục Khương, đầy đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc thì tặng cái gì đây nhỉ?
=================================================================
Chú thích:
1. Con số may mắn làm phong bao lì xì: cái này VN mình cũng có í, ví dụ như 888 (phát tài), 68 (lộc phát), 168 (nhất lộ phát/một đường thành công),...
2. Loạt câu nói kinh điển của thầy cô: câu đầy đủ mình tìm thấy được là 同一个世界, 同一个老师 (chung một thế giới, chung một người thầy), chỉ người thầy giáo ở bất cứ đâu cũng sẽ có những nét tương đồng, có điểm chung. Ví dụ nhé, ai cũng đã từng gặp qua thầy/cô nói mấy câu như là "chưa thấy cái lớp nào tệ như cái lớp này", "ra ngoài đừng có bảo là học sinh của tôi", "không ai xung phong cô gọi nha" =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.