Chương 159: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (27)
San San Ngu Muội
20/07/2021
Nói thật thì cái nghi lễ quá rườm rà khiến Ngữ Kỳ mệt nhoài người trở về dưỡng tâm điện. Vì là đêm tân hôn cô được ở lại đó, suy nghĩ tính toán một chút rồi mua lượt xuất hồn với giá cắt cổ của 09
Đợi khi nào phải ngủ với nhân vật trong nhiệm vụ cô sẽ xài nó cũng được. Ngẫm lại thấy có vẻ khá ổn đấy, cô cũng không ngần ngại nữa, ngồi yên chơi game đợi Hoắc Minh Dị.
Chỉ có Mộc Nhĩ bên cạnh nhìn thấy cô ngồi yên, cũng không ăn uống gì dù trên bàn có rất nhiều đồ ăn. Trong lòng dấy lên một chút chua xót nhưng cũng không nói gì cả... Bây giờ cũng là nô tỳ nhất đẳng của Tư Phi, không thể không quy củ.
Hoắc Minh Dị trở về phòng khuôn mặt hơi ửng hồng một chút, hôm nay hắn uống nhiều nhưng chỉ có một chút xíu choáng. Thấy Ngữ Kỳ vẫn ngồi đợi mình thì đi thẳng tới giường ôm từ phía sau dụi đầu vào vai cô hít thở.
"Thật thơm."
"Xong các nghi lễ rườm rà của ngươi rồi?" Ngữ Kỳ bị làm phiền trong lúc chơi game chỉ hỏi một câu lơ đãng.
"Ừm, ta xong rồi." Không còn xài từ trẫm nữa, hôn nhẹ xuống vai cô ôm muốn khảm cô vào người. Khẩy tay cho Mộc Nhĩ ra ngoài đóng cửa lại..
Đôi môi hắn dần không yên vị... Dần dần chuyển lên cắn nhẹ vào cổ Ngữ Kỳ một cái khiến cô rùng mình.
Ngữ Kỳ thấy mình nên xài xuất hồn thì ngoài cửa liên tục gõ, tiếng của Thái công công đầy lo sợ
"Hoàng thượng... Hoàng thượng...!"
Hoắc Minh Dị rất muốn mặc kệ, nhưng tiếng của Thái công công cũng dai dẳng không kém. Trán hắn nổi gân xanh ngồi chỉnh tề lại gằn giọng
"Nói."
"Hoàng thượng, ngự thiện phòng và thái y cục bị cháy. Người mau tới..." Thái công công nói gấp gáp.
Hoắc Minh Dị lúc này mặt cũng nghiêm trọng hơn đứng bật dậy đi ra khỏi phòng.
Cô đang định xài thì ngớ ra, cháy á? Thôi cô cũng không muốn đi hóng hớt làm gì. Chắc đêm nay tên Hoắc Minh Dị cũng không quay lại đâu, cô không rảnh quay lại đâu.
Vì mọi người dồn hết vào hai nơi cùng cháy đó thế nên yên tĩnh lạ thường trên con đường cô đi.
"Ngữ Kỳ." Một giọng nam dịu dàng vang lên ngay sau lưng cô
Ngữ Kỳ quay lại thấy Hoắc Triển Bạch đứng tiêu soái mỉm cười, cô hành lễ nói
"Vương gia."
"Sao nàng lại ở đây vào ban đêm như vậy?" Hoắc Triển Bạch như có như không quên không gọi cô là nương nương hay Tư Phi. Nhưng Ngữ Kỳ cũng không thích bị gọi thế, vậy nên cô cũng không để tâm.
"Ngự thiện phòng, thái y cục bất ngờ cháy lớn. Vương gia sao ngài còn chưa trở về? Tối nay ở lại hoàng cung ư?" Ngữ Kỳ đổi chủ đề hàm ý sao ngươi còn chưa đi để bổn tiểu thư còn đi dạo.
"Ta chuẩn bị về ngay đây, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi." Hoắc Triển Bạch tiếp tục mỉm cười dịu dàng.
Mà nụ cười dịu dàng này càng khiến Ngữ Kỳ thấy quỷ mị kiểu gì đó, cô cúi đầu cáo từ rồi quay lưng bỏ đi không để ý Hoắc Triển Bạch vẫn nhìn theo cô
"Muốn động phòng? Chữa cháy đi rồi tính tiếp." Hoắc Triển Bạch ý vị cười trên môi ngâm một bài thơ quay lưng rời đi.
Âm nhảy xuống từ nóc nhà đi sau Hoắc Triển Bạch, phủi phủi tay đầy tro đen đi, tự dưng cảm thán mình lúc phóng hoả còn muốn khóc, năm nay làm ám vệ thật vất cả quá mà, may mà tên Oan đi làm nhiệm vụ chưa về. Hắn mà bị tên đó tóm được thì đúng là xách quần chạy, dù gì cũng là một lò luyện mà ra. Biết rõ thể lực của đối phương ra sao. Vốn nghĩ chắc sẽ không có vụ đánh nhau đâu nhưng cuối cùng cảm giác rút kiếm đánh nhau không còn xa nữa.
"Âm." Hoắc Triển Bạch lên tiếng.
"Có thuộc hạ." Âm hoàn hồn trả lời
"Về sự việc của Thiên An Nhan, ngươi đã điều tra xong chưa?" Hắn không ngờ vị hôn thê của mình là con trai... Có cảm giác đêm tân hôn sẽ thế nào? Bỗng dưng rùng mình một cái rồi nghiêm túc hỏi.
Âm thì thầm vào tai hắn một hồi khiến khuôn mặt dịu dàng của Hoắc Triển Bạch lại loé lên tia ngạc nhiên
"Hoắc Từ Mạt? Đệ ấy cũng ra chiến trường?!"
Âm gật nhẹ đầu tỏ ý xác thực, hắn trầm ngâm trong đôi chút rồi đi tiếp trong đầu hàng vạn thứ tính toán.
Sau ngày hôm đó thực sự là chữa cháy mất cả đêm. Ngữ Kỳ cũng không quan tâm lắm chỉ trở về Tư Ngữ Cung từ sớm, đóng cửa không ra ngoài mặc kệ thế gian có nổi sùng thế nào.
Hoắc Minh Dị cũng không thể tới thăm được Ngữ Kỳ quá nhiều, tấu chương đột ngột tăng đến chóng mặt, mà phần nhiều là của Hoắc Triển Bạch.
Sau gần một tuần trôi qua, tin đồn dấy lên rằng hoàng thượng sau đêm động phòng liền chán Tư Phi.
Ngữ Kỳ vẫn chơi game và mặc kệ đời ngoài việc cô cho người hỏi thăm tung tích của Thiên Quân An. Hắn ở ngoài chiến trường mới một tuần mà chiến công đầu tiên cũng đã có. Là quái vật nhất định là quái vật!
"Nương nương, người có muốn đi thăm hoàng thượng một chút không?" Mộc Nhĩ thấy cô gần như không hoạt động gì trong lòng đau xót đề nghị.
"Ừm, cũng được." Ngữ Kỳ đứng dậy, chơi game cũng lâu. Cô cần vận động người lại một chút thôi
Ngồi trên kiệu tới thư phòng của Hoắc Minh Dị cô mới có thể nhìn kỹ khung cảnh nơi đây hơn. Rất đẹp và trang nghiêm nhưng thực chất chỉ là nhà tù đầy xa hoa...
"Thân phận dù tôn quý tới đâu cũng cuối cùng vẫn phải nằm trong tay người khác định đoạt."
Mộc Nhĩ bỗng dựng lại mất mấy bước chân rồi nhanh chóng bắt nhịp lại. Tới dưỡng tâm điện, Ngữ Kỳ cầm bánh hoa quế nhẹ nhàng bước vào...
"Hoàng... Hoàng thượng..." Mộc Nhĩ sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Huệ Di đang nhón cả người lên ôm lấy Hoắc Minh Dị có động tác nuốn hôn..
[Cảnh này quen quen] 09 xoa xoa cầm rồi chợt nhớ ra, cười gian xảo lấy tay đẩy nhẹ Ngữ Kỳ.
Bánh hoa quế rơi xuống đất, Hoắc Minh Dị thấy cô thì đẩy Huệ Di ra. Ngữ Kỳ nhìn bánh hoa quế chỉ thở dài một tiếng rồi quay lưng chậm dãi bỏ đi
"Nàng... Chờ một chút." Hoắc Minh Dị muốn đuổi theo
"Đừng đi, Minh Dị ca ca!" Huệ Di cầm tay hắn giữ lại.
[Wow... Ký...]
[Mi còn nói nữa đợi xong thế giới này thì xác định đi!] Ngữ Kỳ trợn mắt, nhưng sau đó lấy lại vẻ bi thương. Cô phải đi tranh giải Oscar mới được! Phí phạm của trời mà!
09 nhìn ký chủ tự luyến chậc chậc lưỡi rồi ngó nhìn hai người đang kéo với đẩy kia, cười gian.
Ây da, kịch hay vẫn còn dài.
.
.
.
.
.
Ta làm gì, ta hổng làm gì hết. Các nàng có vẹo cổ cũng không phải do bổn đại nhân. bwahahaha, dù gì cũng vẹo rồi, đừng nắn lại. Để ta cười thêm mấy bữa đã =)))))))))
Đợi khi nào phải ngủ với nhân vật trong nhiệm vụ cô sẽ xài nó cũng được. Ngẫm lại thấy có vẻ khá ổn đấy, cô cũng không ngần ngại nữa, ngồi yên chơi game đợi Hoắc Minh Dị.
Chỉ có Mộc Nhĩ bên cạnh nhìn thấy cô ngồi yên, cũng không ăn uống gì dù trên bàn có rất nhiều đồ ăn. Trong lòng dấy lên một chút chua xót nhưng cũng không nói gì cả... Bây giờ cũng là nô tỳ nhất đẳng của Tư Phi, không thể không quy củ.
Hoắc Minh Dị trở về phòng khuôn mặt hơi ửng hồng một chút, hôm nay hắn uống nhiều nhưng chỉ có một chút xíu choáng. Thấy Ngữ Kỳ vẫn ngồi đợi mình thì đi thẳng tới giường ôm từ phía sau dụi đầu vào vai cô hít thở.
"Thật thơm."
"Xong các nghi lễ rườm rà của ngươi rồi?" Ngữ Kỳ bị làm phiền trong lúc chơi game chỉ hỏi một câu lơ đãng.
"Ừm, ta xong rồi." Không còn xài từ trẫm nữa, hôn nhẹ xuống vai cô ôm muốn khảm cô vào người. Khẩy tay cho Mộc Nhĩ ra ngoài đóng cửa lại..
Đôi môi hắn dần không yên vị... Dần dần chuyển lên cắn nhẹ vào cổ Ngữ Kỳ một cái khiến cô rùng mình.
Ngữ Kỳ thấy mình nên xài xuất hồn thì ngoài cửa liên tục gõ, tiếng của Thái công công đầy lo sợ
"Hoàng thượng... Hoàng thượng...!"
Hoắc Minh Dị rất muốn mặc kệ, nhưng tiếng của Thái công công cũng dai dẳng không kém. Trán hắn nổi gân xanh ngồi chỉnh tề lại gằn giọng
"Nói."
"Hoàng thượng, ngự thiện phòng và thái y cục bị cháy. Người mau tới..." Thái công công nói gấp gáp.
Hoắc Minh Dị lúc này mặt cũng nghiêm trọng hơn đứng bật dậy đi ra khỏi phòng.
Cô đang định xài thì ngớ ra, cháy á? Thôi cô cũng không muốn đi hóng hớt làm gì. Chắc đêm nay tên Hoắc Minh Dị cũng không quay lại đâu, cô không rảnh quay lại đâu.
Vì mọi người dồn hết vào hai nơi cùng cháy đó thế nên yên tĩnh lạ thường trên con đường cô đi.
"Ngữ Kỳ." Một giọng nam dịu dàng vang lên ngay sau lưng cô
Ngữ Kỳ quay lại thấy Hoắc Triển Bạch đứng tiêu soái mỉm cười, cô hành lễ nói
"Vương gia."
"Sao nàng lại ở đây vào ban đêm như vậy?" Hoắc Triển Bạch như có như không quên không gọi cô là nương nương hay Tư Phi. Nhưng Ngữ Kỳ cũng không thích bị gọi thế, vậy nên cô cũng không để tâm.
"Ngự thiện phòng, thái y cục bất ngờ cháy lớn. Vương gia sao ngài còn chưa trở về? Tối nay ở lại hoàng cung ư?" Ngữ Kỳ đổi chủ đề hàm ý sao ngươi còn chưa đi để bổn tiểu thư còn đi dạo.
"Ta chuẩn bị về ngay đây, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi." Hoắc Triển Bạch tiếp tục mỉm cười dịu dàng.
Mà nụ cười dịu dàng này càng khiến Ngữ Kỳ thấy quỷ mị kiểu gì đó, cô cúi đầu cáo từ rồi quay lưng bỏ đi không để ý Hoắc Triển Bạch vẫn nhìn theo cô
"Muốn động phòng? Chữa cháy đi rồi tính tiếp." Hoắc Triển Bạch ý vị cười trên môi ngâm một bài thơ quay lưng rời đi.
Âm nhảy xuống từ nóc nhà đi sau Hoắc Triển Bạch, phủi phủi tay đầy tro đen đi, tự dưng cảm thán mình lúc phóng hoả còn muốn khóc, năm nay làm ám vệ thật vất cả quá mà, may mà tên Oan đi làm nhiệm vụ chưa về. Hắn mà bị tên đó tóm được thì đúng là xách quần chạy, dù gì cũng là một lò luyện mà ra. Biết rõ thể lực của đối phương ra sao. Vốn nghĩ chắc sẽ không có vụ đánh nhau đâu nhưng cuối cùng cảm giác rút kiếm đánh nhau không còn xa nữa.
"Âm." Hoắc Triển Bạch lên tiếng.
"Có thuộc hạ." Âm hoàn hồn trả lời
"Về sự việc của Thiên An Nhan, ngươi đã điều tra xong chưa?" Hắn không ngờ vị hôn thê của mình là con trai... Có cảm giác đêm tân hôn sẽ thế nào? Bỗng dưng rùng mình một cái rồi nghiêm túc hỏi.
Âm thì thầm vào tai hắn một hồi khiến khuôn mặt dịu dàng của Hoắc Triển Bạch lại loé lên tia ngạc nhiên
"Hoắc Từ Mạt? Đệ ấy cũng ra chiến trường?!"
Âm gật nhẹ đầu tỏ ý xác thực, hắn trầm ngâm trong đôi chút rồi đi tiếp trong đầu hàng vạn thứ tính toán.
Sau ngày hôm đó thực sự là chữa cháy mất cả đêm. Ngữ Kỳ cũng không quan tâm lắm chỉ trở về Tư Ngữ Cung từ sớm, đóng cửa không ra ngoài mặc kệ thế gian có nổi sùng thế nào.
Hoắc Minh Dị cũng không thể tới thăm được Ngữ Kỳ quá nhiều, tấu chương đột ngột tăng đến chóng mặt, mà phần nhiều là của Hoắc Triển Bạch.
Sau gần một tuần trôi qua, tin đồn dấy lên rằng hoàng thượng sau đêm động phòng liền chán Tư Phi.
Ngữ Kỳ vẫn chơi game và mặc kệ đời ngoài việc cô cho người hỏi thăm tung tích của Thiên Quân An. Hắn ở ngoài chiến trường mới một tuần mà chiến công đầu tiên cũng đã có. Là quái vật nhất định là quái vật!
"Nương nương, người có muốn đi thăm hoàng thượng một chút không?" Mộc Nhĩ thấy cô gần như không hoạt động gì trong lòng đau xót đề nghị.
"Ừm, cũng được." Ngữ Kỳ đứng dậy, chơi game cũng lâu. Cô cần vận động người lại một chút thôi
Ngồi trên kiệu tới thư phòng của Hoắc Minh Dị cô mới có thể nhìn kỹ khung cảnh nơi đây hơn. Rất đẹp và trang nghiêm nhưng thực chất chỉ là nhà tù đầy xa hoa...
"Thân phận dù tôn quý tới đâu cũng cuối cùng vẫn phải nằm trong tay người khác định đoạt."
Mộc Nhĩ bỗng dựng lại mất mấy bước chân rồi nhanh chóng bắt nhịp lại. Tới dưỡng tâm điện, Ngữ Kỳ cầm bánh hoa quế nhẹ nhàng bước vào...
"Hoàng... Hoàng thượng..." Mộc Nhĩ sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Huệ Di đang nhón cả người lên ôm lấy Hoắc Minh Dị có động tác nuốn hôn..
[Cảnh này quen quen] 09 xoa xoa cầm rồi chợt nhớ ra, cười gian xảo lấy tay đẩy nhẹ Ngữ Kỳ.
Bánh hoa quế rơi xuống đất, Hoắc Minh Dị thấy cô thì đẩy Huệ Di ra. Ngữ Kỳ nhìn bánh hoa quế chỉ thở dài một tiếng rồi quay lưng chậm dãi bỏ đi
"Nàng... Chờ một chút." Hoắc Minh Dị muốn đuổi theo
"Đừng đi, Minh Dị ca ca!" Huệ Di cầm tay hắn giữ lại.
[Wow... Ký...]
[Mi còn nói nữa đợi xong thế giới này thì xác định đi!] Ngữ Kỳ trợn mắt, nhưng sau đó lấy lại vẻ bi thương. Cô phải đi tranh giải Oscar mới được! Phí phạm của trời mà!
09 nhìn ký chủ tự luyến chậc chậc lưỡi rồi ngó nhìn hai người đang kéo với đẩy kia, cười gian.
Ây da, kịch hay vẫn còn dài.
.
.
.
.
.
Ta làm gì, ta hổng làm gì hết. Các nàng có vẹo cổ cũng không phải do bổn đại nhân. bwahahaha, dù gì cũng vẹo rồi, đừng nắn lại. Để ta cười thêm mấy bữa đã =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.