Chương 35: Vật Thế Thân Là Hoàng Hậu (18)
San San Ngu Muội
14/12/2017
Bỗng sau hôm đó, chiến sự bắt đầu bùng nổ. Ngữ Kỳ ngạc nhiên, không phải chiến sự phải hai tháng nữa mới nổ ra sao?
Muốn hỏi hệ thống nhưng chỉ nhận được một mảng im lặng, ngạc nhiên rồi cũng phải qua đi. Cô vội vã chuẩn bị thư nói với phụ thân. Bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán
Khúc Thừa Mặc nhận thánh chỉ ra biên cương chinh chiến cùng Sở tướng quân. Khi hắn tới, chỉ trầm mặc nhìn cô
Ngữ Kỳ cũng nhìn hắn, Khúc Thừa Mặc cười nhẹ hôn lên trán trắng ngần của cô một cái dịu dàng
- Kỳ nhi, ta sắp phải ra biên cương, cũng không biết bản thân bao giờ về. Nàng ở đây ngoan ngoãn, Khúc Thừa Ân sẽ chăm sóc tốt cho nàng..
Cô chỉ gật nhẹ một cái không nói gì, hắn muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, đứng dậy quay lưng chuẩn bị rời đi. Giọng hơi cứng ngắc
- Ta rất muốn đem nàng ngắm nhìn thế giới kia, nhưng chỉ sợ biên cương không để ta thực hiện điều đó. Về có thể ta sẽ có chuyện, ta không muốn nàng có gì xảy ra...
Hắn đang nói bỗng người được xoay lại, hai lòng bàn tây ấm áp mềm mại áp lên má hắn, ép hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của cô
- Ta sẽ không để ngươi chết. - Ngữ Kỳ chắc chắn.
Dù phải mất một nửa điểm tích phân để mua thuốc cải tử hoàn sinh ta cũng mua, ta chưa muốn bị phạt~ Đó là lời trong lòng của cô...
Khúc Thừa Mặc lại không nhận ra sự kỳ quái trong lời nói của cô, căn bản không nghi ngờ lời nói của cô mà ôn nhu xoa đầu
- Được, nàng không để ta chết. Ta cũng sẽ không chết, còn phải trở về bên nàng!
Sau cuộc nói chuyện với Khúc Thừa Mặc, cô hơi run nhẹ. Mai cô sẽ trốn ra biên cương cùng, mong sẽ không có chuyện gì xảy ra
Cô thu xếp các thứ để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, bỗng eo được ôm làm cô muốn dựng lông lên
Khúc Thừa Ân ôm cô từ đằng sau, dựa dựa cọ cọ hít lấy mùi hương của cô
- Nàng đang làm gì thập thò như vậy?
Ngươi là ma đấy à? Ngữ Kỳ xoay mặt nhìn hắn. Khúc Thừa Ân ôm cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói
- Ngày mai cha nàng phải ra biên cương, nàng có muốn ra tiễn không?
Cô lắc đầu, tiễn con khỉ. Bà đây đi theo thì tiễn làm cái gì? Khúc Thừa Ân cũng không nói thêm gì, cọ nhè nhẹ thì nhìn trên đầu cô vẫn thuỷ chung cài chiếc trâm mẫu đơn cũ kĩ. Đôi mắt tràn ngập ôn nhu
[ Ting! Độ hảo cảm của nam chủ Khúc Thừa Ân tăng lên 1%]
- Không phải người rất yêu thích Ôn tần sao? Dạo này cứ lui tới đây, người không sợ nàng ta buồn? - Ngữ Kỳ phá vỡ sự im lặng
- Nàng đuổi ta? - Khúc Thừa Ân không có ý nhắc tới Lý Hoà Nhi
Ngữ Kỳ cầm tay hắn lên áp vào má, nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay to của hắn. Khúc Thừa Ân lần đầu tiên thấy cô chủ động chạm vào bản thân liền ngơ
- Thừa Ân đại ca, người trưởng thành rồi. Không còn cần sự chanh chua của ta để xù lông lên bảo vệ nữa.
Hắn chỉ nhìn nàng, không có ý định chen lời vào. Từ đôi mắt long lanh hoạt bát bỗng đổi sắc thành đôi mắt trầm tĩnh như nước, Ngữ Kỳ lúc này để cho nguyên chủ nhập vào thân xác nói những lời trong lòng
- Tính ta không hề chanh chua, nhưng ta sẵn sàng chanh chua để bảo vệ người và Thừa Mặc đại ca.. ta biết bản thân ta không tốt, chanh chua để cả hai đều ghét ta. Nhưng khi nhận được xạ hương, trái tim ta rất đau..
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 2%]
- Ta cho ám vệ theo dõi người, ta thấy một cô gái khuynh thành bên cạnh người, ta thấy người rất vui vẻ. Mỗi lần như vậy trái tim ta lại đau đớn, nhưng ta lựa chọn nhắm mắt coi như không thấy gì, chỉ mong một đời bình an..
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 1%]
- Cho tới bây giờ ta đủ can đảm rồi, xin người đừng đối tốt với ta nữa. Chỉ cần ta tốt với người là được rồi, chỉ cần ta cố gắng thêm một chút nữa, Thừa Ân đại ca và Thừa Mặc đại ca sẽ hạnh phúc.. - Sở Ngữ Kỳ nở nụ cười xinh đẹp trầm tĩnh trong veo
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 1%]
- Nàng đang nói gì vậy! - Khúc Thừa Ân trong lòng bỗng có linh cảm không tốt..
Nhưng thời hạn của nguyên chủ có hạn, cô đang bị kéo ra khỏi thân thể. Chỉ nuối tiếc nhìn Khúc Thừa Ân một cái, Ngữ Kỳ trở về thân thể điều đầu tiên cô làm chính là nằm lên giường quay lưng lạnh nhạt nói
- Ngủ đi, ta mệt rồi, ngày mai người còn phải lên triều thần. Không nên thức khuya
Hắn muốn hỏi nữa nhưng cô chỉ im lặng không nói lời nào, hắn ôm cô vào lòng cô cũng không phản ứng làm hắn cảm thấy sợ hãi càng ôm chặt hơn, đợi cô đã ngủ say rồi mới vuốt nhẹ mái tóc của cô thì thầm
- Nàng cứ như bây giờ, có được không...?
Sáng ra hắn dậy sớm đã đi khỏi, để cho cô ngủ nhưng khi hắn vừa rời khỏi cô liền mở mắt. Thuốc mê nồng nặc trong phòng làm cả ám vệ lẫn Mộc Nhĩ ngã ra đất ngủ say
Trước khi đi cô tháo chiếc trâm xuống đặt xuống lá thư còn vương mực...
Đến lúc Mộc Nhĩ tỉnh lại thấy lá thư trên bàn, sợ hãi chạy tới tìm Khúc Thừa Ân.
Khúc Thừa Ân thấy công công hớt hải nói khẽ vào tai hắn, hắn tái mặt đi
Hắn đang ở triều thần liền cầm vội lá thư trên tay đọc, đơn giản chỉ là vài dòng chữ ngắn ngủi trên đó
Yêu là gì? Ngươi có hiểu không?
Khúc Thừa Ân ngày hôm đó hiểu sâu sắc... Yêu là gì... Yêu chính là mù quáng... Yêu chính là ngu ngốc...!
Muốn hỏi hệ thống nhưng chỉ nhận được một mảng im lặng, ngạc nhiên rồi cũng phải qua đi. Cô vội vã chuẩn bị thư nói với phụ thân. Bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán
Khúc Thừa Mặc nhận thánh chỉ ra biên cương chinh chiến cùng Sở tướng quân. Khi hắn tới, chỉ trầm mặc nhìn cô
Ngữ Kỳ cũng nhìn hắn, Khúc Thừa Mặc cười nhẹ hôn lên trán trắng ngần của cô một cái dịu dàng
- Kỳ nhi, ta sắp phải ra biên cương, cũng không biết bản thân bao giờ về. Nàng ở đây ngoan ngoãn, Khúc Thừa Ân sẽ chăm sóc tốt cho nàng..
Cô chỉ gật nhẹ một cái không nói gì, hắn muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, đứng dậy quay lưng chuẩn bị rời đi. Giọng hơi cứng ngắc
- Ta rất muốn đem nàng ngắm nhìn thế giới kia, nhưng chỉ sợ biên cương không để ta thực hiện điều đó. Về có thể ta sẽ có chuyện, ta không muốn nàng có gì xảy ra...
Hắn đang nói bỗng người được xoay lại, hai lòng bàn tây ấm áp mềm mại áp lên má hắn, ép hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của cô
- Ta sẽ không để ngươi chết. - Ngữ Kỳ chắc chắn.
Dù phải mất một nửa điểm tích phân để mua thuốc cải tử hoàn sinh ta cũng mua, ta chưa muốn bị phạt~ Đó là lời trong lòng của cô...
Khúc Thừa Mặc lại không nhận ra sự kỳ quái trong lời nói của cô, căn bản không nghi ngờ lời nói của cô mà ôn nhu xoa đầu
- Được, nàng không để ta chết. Ta cũng sẽ không chết, còn phải trở về bên nàng!
Sau cuộc nói chuyện với Khúc Thừa Mặc, cô hơi run nhẹ. Mai cô sẽ trốn ra biên cương cùng, mong sẽ không có chuyện gì xảy ra
Cô thu xếp các thứ để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, bỗng eo được ôm làm cô muốn dựng lông lên
Khúc Thừa Ân ôm cô từ đằng sau, dựa dựa cọ cọ hít lấy mùi hương của cô
- Nàng đang làm gì thập thò như vậy?
Ngươi là ma đấy à? Ngữ Kỳ xoay mặt nhìn hắn. Khúc Thừa Ân ôm cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói
- Ngày mai cha nàng phải ra biên cương, nàng có muốn ra tiễn không?
Cô lắc đầu, tiễn con khỉ. Bà đây đi theo thì tiễn làm cái gì? Khúc Thừa Ân cũng không nói thêm gì, cọ nhè nhẹ thì nhìn trên đầu cô vẫn thuỷ chung cài chiếc trâm mẫu đơn cũ kĩ. Đôi mắt tràn ngập ôn nhu
[ Ting! Độ hảo cảm của nam chủ Khúc Thừa Ân tăng lên 1%]
- Không phải người rất yêu thích Ôn tần sao? Dạo này cứ lui tới đây, người không sợ nàng ta buồn? - Ngữ Kỳ phá vỡ sự im lặng
- Nàng đuổi ta? - Khúc Thừa Ân không có ý nhắc tới Lý Hoà Nhi
Ngữ Kỳ cầm tay hắn lên áp vào má, nhắm mắt lại cảm nhận bàn tay to của hắn. Khúc Thừa Ân lần đầu tiên thấy cô chủ động chạm vào bản thân liền ngơ
- Thừa Ân đại ca, người trưởng thành rồi. Không còn cần sự chanh chua của ta để xù lông lên bảo vệ nữa.
Hắn chỉ nhìn nàng, không có ý định chen lời vào. Từ đôi mắt long lanh hoạt bát bỗng đổi sắc thành đôi mắt trầm tĩnh như nước, Ngữ Kỳ lúc này để cho nguyên chủ nhập vào thân xác nói những lời trong lòng
- Tính ta không hề chanh chua, nhưng ta sẵn sàng chanh chua để bảo vệ người và Thừa Mặc đại ca.. ta biết bản thân ta không tốt, chanh chua để cả hai đều ghét ta. Nhưng khi nhận được xạ hương, trái tim ta rất đau..
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 2%]
- Ta cho ám vệ theo dõi người, ta thấy một cô gái khuynh thành bên cạnh người, ta thấy người rất vui vẻ. Mỗi lần như vậy trái tim ta lại đau đớn, nhưng ta lựa chọn nhắm mắt coi như không thấy gì, chỉ mong một đời bình an..
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 1%]
- Cho tới bây giờ ta đủ can đảm rồi, xin người đừng đối tốt với ta nữa. Chỉ cần ta tốt với người là được rồi, chỉ cần ta cố gắng thêm một chút nữa, Thừa Ân đại ca và Thừa Mặc đại ca sẽ hạnh phúc.. - Sở Ngữ Kỳ nở nụ cười xinh đẹp trầm tĩnh trong veo
[Ting! Độ hảo cảm của nam chủ tăng lên 1%]
- Nàng đang nói gì vậy! - Khúc Thừa Ân trong lòng bỗng có linh cảm không tốt..
Nhưng thời hạn của nguyên chủ có hạn, cô đang bị kéo ra khỏi thân thể. Chỉ nuối tiếc nhìn Khúc Thừa Ân một cái, Ngữ Kỳ trở về thân thể điều đầu tiên cô làm chính là nằm lên giường quay lưng lạnh nhạt nói
- Ngủ đi, ta mệt rồi, ngày mai người còn phải lên triều thần. Không nên thức khuya
Hắn muốn hỏi nữa nhưng cô chỉ im lặng không nói lời nào, hắn ôm cô vào lòng cô cũng không phản ứng làm hắn cảm thấy sợ hãi càng ôm chặt hơn, đợi cô đã ngủ say rồi mới vuốt nhẹ mái tóc của cô thì thầm
- Nàng cứ như bây giờ, có được không...?
Sáng ra hắn dậy sớm đã đi khỏi, để cho cô ngủ nhưng khi hắn vừa rời khỏi cô liền mở mắt. Thuốc mê nồng nặc trong phòng làm cả ám vệ lẫn Mộc Nhĩ ngã ra đất ngủ say
Trước khi đi cô tháo chiếc trâm xuống đặt xuống lá thư còn vương mực...
Đến lúc Mộc Nhĩ tỉnh lại thấy lá thư trên bàn, sợ hãi chạy tới tìm Khúc Thừa Ân.
Khúc Thừa Ân thấy công công hớt hải nói khẽ vào tai hắn, hắn tái mặt đi
Hắn đang ở triều thần liền cầm vội lá thư trên tay đọc, đơn giản chỉ là vài dòng chữ ngắn ngủi trên đó
Yêu là gì? Ngươi có hiểu không?
Khúc Thừa Ân ngày hôm đó hiểu sâu sắc... Yêu là gì... Yêu chính là mù quáng... Yêu chính là ngu ngốc...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.