Chương 23: PHẦN 6: Tư tưởng hạn chế nhưng ngoan cường
Murakami Haruki
19/04/2017
Lúc sáu giờ, cô thay quần áo, chải đầu, đánh răng, rồi xịt nước hoa. Tôi ngồi trên sô pha và đọc cuốn Những Cuộc Phiêu Lưu Của Sherlock Holmes.
Câu chuyện bắt đầu bằng: "Anh bạn Watson của tôi có phần hơi hạn chế về
mặt tư duy, nhưng lại sở hữu một tính ngoan cường hết mực." Một câu mở
đầu không tồi.
"Tối nay em sẽ về muộn, anh đừng chờ em," cô nói.
"Công việc à?"
"Em e là vậy. Thật ra đáng lẽ hôm nay em được nghỉ làm, nhưng có phải mọi việc lúc nào cũng theo ý mình đâu. Họ ép em vì ngày mai em bắt đầu nghỉ rồi."
Cô ra khỏi cửa, nhưng chỉ được một chốc cửa lại bật mở.
"Này anh, anh định làm gì với con mèo khi mình đi vắng?" cô hỏi.
"Chết, anh quên bẵng mất. Nhưng em đừng lo, anh sẽ lo liệu vụ đó."
Tôi đem sữa và pho mát ra èo. Răng của nó yếu quá, nó phải gắng lắm mới nhai nổi pho mát.
Không có thứ gì trông đặc biệt có vẻ ăn được trong tủ lạnh, vì thế tôi mở một lon bia và xem tivi. Chương trình tin tức chẳng có gì đáng gọi là tin. Vào những tối Chủ nhật như thế này, luôn là cảnh một vườn thú nào đó. Tôi xem mấy cảnh hươu cao cổ, voi và gấu trúc, rồi tắt ti vi và nhấc máy.
"Chuyện về con mèo của tôi," tôi bảo người đàn ông.
"Con mèo của cậu ư?"
"Đúng, tôi có một con mèo."
"Thì sao?"
"Thì nếu không để con mèo lại cho ai, tôi sẽ không thể đi đâu được."
"Có khối nơi nhận chăm sóc mèo gần đó mà."
"Nó già yếu rồi. Chắc chắn nó sẽ chết nếu ở một tháng trong cũi."
Tôi có thể nghe tiếng móng tay gõ gõ trên mặt bàn. "Rồi sao nữa?"
"Tôi muốn ông nhận chăm sóc nó. Ông có một cái vườn rộng thênh thang, chắc chắn ông có thể chăm sóc được một con mèo."
"Không được. Ông Chủ ghét mèo, và khu vườn là để thu hút chim chóc. Có một con mèo thì cả lũ chim đi hết."
"Ông Chủ đang bất tỉnh nhân sự, và con mèo chẳng còn sức đâu để đuổi chim."
"Thôi được rồi. Tôi sẽ cho bác lái xe đến đón con mèo sáng mai lúc mười giờ."
"Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn và cát để mèo đi vệ sinh. Nó chỉ chịu ăn thức ăn của một hãng thôi, vì thế nếu hết, phiền ông mua thêm."
"Có lẽ phiền cậu nói giúp lại tất cả những chi tiết này cho bác lái xe. Tôi tin là tôi đã nói cậu rồi, tôi bận lắm."
"Tôi muốn duy trì một kênh thông tin thôi. Điều đó giúp xác định trách nhiệm của từng người rõ ràng."
"Trách nhiệm ư?"
"Nói cách khác, nếu như còn mèo chết khi tôi đi, ông sẽ không lấy được gì ở tôi đâu, ngay cả khi tôi có tìm được con cừu đi chăng nữa."
"Hừm," người đàn ông nói. "Thôi được. Cậu hơi bị ảo tưởng đấy, nhưng dân nghiệp dư như cậu thế là khá rồi. Tôi sẽ ghi lại, vì thế làm ơn nói chậm thôi."
"Đừng cho nó ăn thịt có mỡ. Nó sẽ nôn hết. Răng nó yếu, vì thế đừng cho nó ăn thức ăn cứng. Buổi sáng, nó uống sữa và ăn thức ăn trong hộp, buổi tối nó ăn một nắm cá khô hoặc thịt hoặc pho mát. Làm ơn thay cát vệ sinh cho nó hằng ngày. Nó không thích cát vệ sinh bẩn. Nó thường bị tiêu chảy, nhưng nếu sau hai ngày mà tiêu chảy vẫn không dứt bác sĩ thú y sẽ kê thuốc cho nó."
Đến đó, tôi dỏng tai lắng nghe tiếng bút bi nguệch ngoạc ở đầu dây bên kia.
"Nó bắt đầu có rận ở trong tai," tôi tiếp tục, "vì thế mỗi ngày một lần ông nên rửa tai cho nó bằng gạc bông thấm với một chút dầu ô liu. Nó không thích và sẽ chống cự đó, vì thế cẩn thận đừng làm lủng màng nhĩ nó. Thêm nữa, nếu ông sợ nó cào rách đồ đạc thì cắt bớt móng cho nó mỗi tuần một lần. Bấm móng tay thông thường là ổn. Tôi khá chắc là nó không có rận, nhưng để chắc ăn, tốt nhất là thỉnh thoảng nên tắm cho nó. Ông có thể mua dầu gội chống rận cho nó tại bất kỳ cửa hàng thú nuôi nào. Sau khi tắm cho nó xong, ông nên lấy khăn lau khô và chải lông nó kỹ càng, và cuối cùng là sấy qua một lần bằng máy sấy tóc. Nếu không nó sẽ cảm lạnh."
Nguệch ngoạc nguệch ngoạc nguệch ngoạc. "Còn gì nữa không?"
"Có thế thôi."
Người đàn ông đọc lại những hạng mục từ sổ. Ông ta ghi chép rất kỹ càng.
"Đúng thế không?"
"Đúng rồi đó."
"Thôi nhé," người đàn ông nói. Và điện thoại cắt phụt.
Trời bên ngoài đã tối. Tôi nhét chút tiền lẻ, thuốc lá và bật lửa trong túi, đi giày thể thao, rồi bước ra ngoài. Tại quán rượu tầng hầm gần nhà, tôi uống bia trong khi nghe đĩa nhạc mới nhất của ban Brothers Johnson. Tôi ăn món cốt lết gà trong khi nghe đĩa nhạc của Bill Withers. Tôi uống chút cà phê trong khi lắng nghe bản "Chiến tranh giữa các vì sao" của Maynard Ferguson. Sau tất cả những thứ ấy, tôi vẫn cảm thấy như mình hầu như chưa ăn gì cả. Người ta dọn cốc cà phê của tôi và tôi bỏ ba đồng xu mười yên vào chiếc điện thoại công cộng màu hồng rồi gọi cho tay đối tác. Thằng con trai lớn nhất của hắn, vẫn còn học cấp một, trả lời điện.
"Chào ngày mới," tôi nói."Phải là chào buổi tối chứ," thằng bé chữa lại. Tôi nhìn đồng hồ. Tất nhiên, thằng bé đúng.
Sau một lát, tay đối tác đến bên điện thoại.
"Mọi chuyện thế nào?" hắn nói.
"Nói chuyện giờ có được không? Tôi không phá ngang bữa cơm của cậu đấy chứ?"
"Bọn tôi đang ăn, nhưng không sao. Không hẳn là một bữa cơm, mà dù sao chăng nữa chuyện của cậu chắc chắn phải thú vị hơn."
Tôi thuật lại một phần cuộc nói chuyện giữa tôi và người đàn ông mặc plet đen. Rồi tôi kể về chiếc xe limousine khổng lồ và Ông Chủ đang hấp hối. Tôi không đả động gì đến chuyện cừu. Hắn sẽ chẳng tin nổi chuyện ấy đâu, mà như thế này đã là quá dài và quá rắc rối. Vì tôi không kể hết nên đương nhiên làm cho câu chuyện khó hiểu hơn bao giờ hết.
"Tôi chẳng hiểu tí gì cả," tay đối tác nói.
"Chuyện này hoàn toàn bí mật, cậu hiểu chứ. Nếu chuyện này hở ra đồng nghĩa với cậu sẽ gặp rất nhiếu rắc rối. Ý tôi muốn nói là, với gia đình cậu và tất cả..." tôi bỏ dở giữa chừng, hình dung cảnh căn hộ bốn buồng cao cấp của hắn, cô vợ với chứng bệnh cao huyết áp và hai thằng con ngỗ ngược. "Ý tôi là, chuyện như thế đấy."
"Tôi hiểu."
"Dù sao thì mai tôi cũng phải lên đường rồi. Chắc là một chuyến đi dài. Một tháng, hai tháng, ba tháng, tôi thật sự không biết. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại Tokyo."
"Ô... ừm."
"Vì thế tôi muốn cậu tiếp quản mọi thứ ở công ty. Tôi sẽ rút ra. Tôi không muốn gây cho cậu bất kỳ rắc rối nào. Công việc của tôi cơ bản đã hoàn thành, và đối với vụ kinh doanh chung của tôi với cậu, cậu vẫn nắm giữ phần quan trọng. Tôi chỉ nửa làm nửa chơi ở đó."
"Nhưng tôi cần cậu ở đó để giái quyết mọi chi tiết."
"Củng cố lại dịch vụ cơ bản, và trở lại mô hình ngày trước. Bỏ tất cả việc quảng cáo và biên tập đi. Chuyển nó trở lại thành văn phòng dịch thuật. Giống như bản thân cậu nói hôm trước. Giữ lại một thư ký và tống khứ hết đám nhân viên bán thời gian còn lại đi. Cậu không cần họ nữa. Sẽ không ai kêu ca gì nếu cậu trả họ hai tháng lương do kết thúc hợp đồng. Còn về văn phòng, cậu có thể chuyển đến một chỗ nhỏ hơn. Tất nhiên là doanh thu sẽ giảm nhưng chi phí sẽ giảm theo. Và trừ phần của tôi đi, phần của cậu sẽ tăng lên, thế nên thật ra cậu sẽ không bị thiệt. Cậu không phải lo về việc bóc lột ai quá đáng, và thuế sẽ không còn là vấn đề nữa. Sẽ là lý tưởng cho cậu đấy."
"Không làm thế được," hắn nói, sau chút yên lặng. "Mọi việc sẽ không ra đâu vào đâu, tôi biết là thế mà."
"Tôi nói với cậu là mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Tôi đã từng chinh chiến với cậu, thế nên tôi biết, không vấn đề gì."
"Mọi việc trót lọt bởi vì tôi với cậu cùng sát cánh bên nhau," hắn nói. "Chưa từng có thứ gì tôi tự làm một mình lại thành công cả."
"Cậu nghe này. Tôi không nói chuyện mở rộng kinh doanh. Tôi nói là cậu nên củng cố lại. Vụ kinh doanh dịch thuật hồi trước cách mạng công nghiệp mà chúng ta từng làm ấy. Cậu và một thư ký, cộng với năm hay sáu cộng tác viên tự do mà cậu có thể thuê làm. Chả có lý do gì mà không thành công được cả."
Có một tiếng cách, đồng xu mười yên cuối cùng rơi vào trong máy. Tôi bỏ tiếp ba đồng xu nữa vào máy.
"Tôi không được như cậu," hắn nói. "Cậu có thể thành công bằng chính sức mình. Tôi thì không. Mọi việc chẳng đâu vào đâu trừ phi tôi có ai đó để than phiền hay trao đổi ý kiến."
Tôi đặt tay lên nơi ống nghe và thở dài. Lại vẫn cái vòng lẩn quẩn đó. Con dê đen ăn lá thư chưa đọc của con dê trắng, con dê trắng ăn lá thư của con dê đen...
"A lô, a lô?" tay đối tác nói.
"Tôi nghe đây," tôi nói.
Ở đầu dây bên kia, tôi có thể nghe tiếng hai đứa con hắn đang đánh nhau chí chóe giành ti vi. "Hãy nghĩ đến bọn trẻ nhà cậu," tôi nói. Không thật sự công bằng, nhưng tôi không còn quân bài nào để chơi nữa. "Cậu không được phép yếu đuối. Nếu cậu buông xuôi, sẽ là dấu chấm hết cho tất cả mọi người. Nếu cậu muốn chống lại thế giới, cậu không nên có con. Hãy tu tỉnh lại đi, điều chỉnh lại việc kinh doanh, bỏ rượu chè đi."
Hắn im lặng một lúc lâu. Cô phục vụ đem cho tôi một cái gạt tàn. Tôi lấy tay ra hiệu gọi một ly bia nữa.
"Cậu dồn tôi vào chân tường thế này," hắn nói. "Tôi sẽ cố hết sức. Tôi không tự tin là mọi việc sẽ đâu vào đấy, nhưng..."
Tôi rót bia ra ly và nhấp một ngụm. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Nghĩ lại sáu năm trước mà xem. Tiền không mà quan hệ cũng không, nhưng rồi mọi thứ đều trót lọt, đúng không nào?" tôi nói.
"Tôi sẽ gọi cho cậu sau."
"Ờ."
"Cám ơn về mọi thứ. Trong suốt thời gian qua mọi thứ đều tuyệt," tôi nói.
"Khi nào cậu xong việc phải làm và quay trở lại Tokyo, ta hãy hợp tác cùng nhau nhé."
"Tất nhiên rồi."
Tôi dập máy.
Cả hắn và tôi đều hiểu khả năng tôi quay trở lại làm việc ít đến thế nào. Làm với nhau sáu năm và hiểu quá rõ về nhau.
Tôi bê ly bia lại bàn mình.
Giờ đây khi công việc không còn là mối quan tâm nữa, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Một cách từ từ nhưng chắc chắn, tôi đang khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Tôi đã đánh mất quê hương, mất thời niên thiếu, mất vợ, trong ba tháng nữa tôi sẽ đánh mất những năm tháng tuổi đôi mươi của mình. Tôi không hình dung được tôi sẽ còn lại gì khi sáu mươi tuổi. Không nghĩ đến những chuyện này. Thậm chí cũng không sao biết được điều gì sẽ xảy ra trong vòng một tháng nữa.
Tôi về nhà và chui vào giường với tập truyện Sherlock Holmes. Đèn tắt lúc mười một giờ và tôi nhanh chóng thiếp đi. Tôi không hề tỉnh giấc lấy một lần trước khi trời sáng.
"Tối nay em sẽ về muộn, anh đừng chờ em," cô nói.
"Công việc à?"
"Em e là vậy. Thật ra đáng lẽ hôm nay em được nghỉ làm, nhưng có phải mọi việc lúc nào cũng theo ý mình đâu. Họ ép em vì ngày mai em bắt đầu nghỉ rồi."
Cô ra khỏi cửa, nhưng chỉ được một chốc cửa lại bật mở.
"Này anh, anh định làm gì với con mèo khi mình đi vắng?" cô hỏi.
"Chết, anh quên bẵng mất. Nhưng em đừng lo, anh sẽ lo liệu vụ đó."
Tôi đem sữa và pho mát ra èo. Răng của nó yếu quá, nó phải gắng lắm mới nhai nổi pho mát.
Không có thứ gì trông đặc biệt có vẻ ăn được trong tủ lạnh, vì thế tôi mở một lon bia và xem tivi. Chương trình tin tức chẳng có gì đáng gọi là tin. Vào những tối Chủ nhật như thế này, luôn là cảnh một vườn thú nào đó. Tôi xem mấy cảnh hươu cao cổ, voi và gấu trúc, rồi tắt ti vi và nhấc máy.
"Chuyện về con mèo của tôi," tôi bảo người đàn ông.
"Con mèo của cậu ư?"
"Đúng, tôi có một con mèo."
"Thì sao?"
"Thì nếu không để con mèo lại cho ai, tôi sẽ không thể đi đâu được."
"Có khối nơi nhận chăm sóc mèo gần đó mà."
"Nó già yếu rồi. Chắc chắn nó sẽ chết nếu ở một tháng trong cũi."
Tôi có thể nghe tiếng móng tay gõ gõ trên mặt bàn. "Rồi sao nữa?"
"Tôi muốn ông nhận chăm sóc nó. Ông có một cái vườn rộng thênh thang, chắc chắn ông có thể chăm sóc được một con mèo."
"Không được. Ông Chủ ghét mèo, và khu vườn là để thu hút chim chóc. Có một con mèo thì cả lũ chim đi hết."
"Ông Chủ đang bất tỉnh nhân sự, và con mèo chẳng còn sức đâu để đuổi chim."
"Thôi được rồi. Tôi sẽ cho bác lái xe đến đón con mèo sáng mai lúc mười giờ."
"Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn và cát để mèo đi vệ sinh. Nó chỉ chịu ăn thức ăn của một hãng thôi, vì thế nếu hết, phiền ông mua thêm."
"Có lẽ phiền cậu nói giúp lại tất cả những chi tiết này cho bác lái xe. Tôi tin là tôi đã nói cậu rồi, tôi bận lắm."
"Tôi muốn duy trì một kênh thông tin thôi. Điều đó giúp xác định trách nhiệm của từng người rõ ràng."
"Trách nhiệm ư?"
"Nói cách khác, nếu như còn mèo chết khi tôi đi, ông sẽ không lấy được gì ở tôi đâu, ngay cả khi tôi có tìm được con cừu đi chăng nữa."
"Hừm," người đàn ông nói. "Thôi được. Cậu hơi bị ảo tưởng đấy, nhưng dân nghiệp dư như cậu thế là khá rồi. Tôi sẽ ghi lại, vì thế làm ơn nói chậm thôi."
"Đừng cho nó ăn thịt có mỡ. Nó sẽ nôn hết. Răng nó yếu, vì thế đừng cho nó ăn thức ăn cứng. Buổi sáng, nó uống sữa và ăn thức ăn trong hộp, buổi tối nó ăn một nắm cá khô hoặc thịt hoặc pho mát. Làm ơn thay cát vệ sinh cho nó hằng ngày. Nó không thích cát vệ sinh bẩn. Nó thường bị tiêu chảy, nhưng nếu sau hai ngày mà tiêu chảy vẫn không dứt bác sĩ thú y sẽ kê thuốc cho nó."
Đến đó, tôi dỏng tai lắng nghe tiếng bút bi nguệch ngoạc ở đầu dây bên kia.
"Nó bắt đầu có rận ở trong tai," tôi tiếp tục, "vì thế mỗi ngày một lần ông nên rửa tai cho nó bằng gạc bông thấm với một chút dầu ô liu. Nó không thích và sẽ chống cự đó, vì thế cẩn thận đừng làm lủng màng nhĩ nó. Thêm nữa, nếu ông sợ nó cào rách đồ đạc thì cắt bớt móng cho nó mỗi tuần một lần. Bấm móng tay thông thường là ổn. Tôi khá chắc là nó không có rận, nhưng để chắc ăn, tốt nhất là thỉnh thoảng nên tắm cho nó. Ông có thể mua dầu gội chống rận cho nó tại bất kỳ cửa hàng thú nuôi nào. Sau khi tắm cho nó xong, ông nên lấy khăn lau khô và chải lông nó kỹ càng, và cuối cùng là sấy qua một lần bằng máy sấy tóc. Nếu không nó sẽ cảm lạnh."
Nguệch ngoạc nguệch ngoạc nguệch ngoạc. "Còn gì nữa không?"
"Có thế thôi."
Người đàn ông đọc lại những hạng mục từ sổ. Ông ta ghi chép rất kỹ càng.
"Đúng thế không?"
"Đúng rồi đó."
"Thôi nhé," người đàn ông nói. Và điện thoại cắt phụt.
Trời bên ngoài đã tối. Tôi nhét chút tiền lẻ, thuốc lá và bật lửa trong túi, đi giày thể thao, rồi bước ra ngoài. Tại quán rượu tầng hầm gần nhà, tôi uống bia trong khi nghe đĩa nhạc mới nhất của ban Brothers Johnson. Tôi ăn món cốt lết gà trong khi nghe đĩa nhạc của Bill Withers. Tôi uống chút cà phê trong khi lắng nghe bản "Chiến tranh giữa các vì sao" của Maynard Ferguson. Sau tất cả những thứ ấy, tôi vẫn cảm thấy như mình hầu như chưa ăn gì cả. Người ta dọn cốc cà phê của tôi và tôi bỏ ba đồng xu mười yên vào chiếc điện thoại công cộng màu hồng rồi gọi cho tay đối tác. Thằng con trai lớn nhất của hắn, vẫn còn học cấp một, trả lời điện.
"Chào ngày mới," tôi nói."Phải là chào buổi tối chứ," thằng bé chữa lại. Tôi nhìn đồng hồ. Tất nhiên, thằng bé đúng.
Sau một lát, tay đối tác đến bên điện thoại.
"Mọi chuyện thế nào?" hắn nói.
"Nói chuyện giờ có được không? Tôi không phá ngang bữa cơm của cậu đấy chứ?"
"Bọn tôi đang ăn, nhưng không sao. Không hẳn là một bữa cơm, mà dù sao chăng nữa chuyện của cậu chắc chắn phải thú vị hơn."
Tôi thuật lại một phần cuộc nói chuyện giữa tôi và người đàn ông mặc plet đen. Rồi tôi kể về chiếc xe limousine khổng lồ và Ông Chủ đang hấp hối. Tôi không đả động gì đến chuyện cừu. Hắn sẽ chẳng tin nổi chuyện ấy đâu, mà như thế này đã là quá dài và quá rắc rối. Vì tôi không kể hết nên đương nhiên làm cho câu chuyện khó hiểu hơn bao giờ hết.
"Tôi chẳng hiểu tí gì cả," tay đối tác nói.
"Chuyện này hoàn toàn bí mật, cậu hiểu chứ. Nếu chuyện này hở ra đồng nghĩa với cậu sẽ gặp rất nhiếu rắc rối. Ý tôi muốn nói là, với gia đình cậu và tất cả..." tôi bỏ dở giữa chừng, hình dung cảnh căn hộ bốn buồng cao cấp của hắn, cô vợ với chứng bệnh cao huyết áp và hai thằng con ngỗ ngược. "Ý tôi là, chuyện như thế đấy."
"Tôi hiểu."
"Dù sao thì mai tôi cũng phải lên đường rồi. Chắc là một chuyến đi dài. Một tháng, hai tháng, ba tháng, tôi thật sự không biết. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại Tokyo."
"Ô... ừm."
"Vì thế tôi muốn cậu tiếp quản mọi thứ ở công ty. Tôi sẽ rút ra. Tôi không muốn gây cho cậu bất kỳ rắc rối nào. Công việc của tôi cơ bản đã hoàn thành, và đối với vụ kinh doanh chung của tôi với cậu, cậu vẫn nắm giữ phần quan trọng. Tôi chỉ nửa làm nửa chơi ở đó."
"Nhưng tôi cần cậu ở đó để giái quyết mọi chi tiết."
"Củng cố lại dịch vụ cơ bản, và trở lại mô hình ngày trước. Bỏ tất cả việc quảng cáo và biên tập đi. Chuyển nó trở lại thành văn phòng dịch thuật. Giống như bản thân cậu nói hôm trước. Giữ lại một thư ký và tống khứ hết đám nhân viên bán thời gian còn lại đi. Cậu không cần họ nữa. Sẽ không ai kêu ca gì nếu cậu trả họ hai tháng lương do kết thúc hợp đồng. Còn về văn phòng, cậu có thể chuyển đến một chỗ nhỏ hơn. Tất nhiên là doanh thu sẽ giảm nhưng chi phí sẽ giảm theo. Và trừ phần của tôi đi, phần của cậu sẽ tăng lên, thế nên thật ra cậu sẽ không bị thiệt. Cậu không phải lo về việc bóc lột ai quá đáng, và thuế sẽ không còn là vấn đề nữa. Sẽ là lý tưởng cho cậu đấy."
"Không làm thế được," hắn nói, sau chút yên lặng. "Mọi việc sẽ không ra đâu vào đâu, tôi biết là thế mà."
"Tôi nói với cậu là mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Tôi đã từng chinh chiến với cậu, thế nên tôi biết, không vấn đề gì."
"Mọi việc trót lọt bởi vì tôi với cậu cùng sát cánh bên nhau," hắn nói. "Chưa từng có thứ gì tôi tự làm một mình lại thành công cả."
"Cậu nghe này. Tôi không nói chuyện mở rộng kinh doanh. Tôi nói là cậu nên củng cố lại. Vụ kinh doanh dịch thuật hồi trước cách mạng công nghiệp mà chúng ta từng làm ấy. Cậu và một thư ký, cộng với năm hay sáu cộng tác viên tự do mà cậu có thể thuê làm. Chả có lý do gì mà không thành công được cả."
Có một tiếng cách, đồng xu mười yên cuối cùng rơi vào trong máy. Tôi bỏ tiếp ba đồng xu nữa vào máy.
"Tôi không được như cậu," hắn nói. "Cậu có thể thành công bằng chính sức mình. Tôi thì không. Mọi việc chẳng đâu vào đâu trừ phi tôi có ai đó để than phiền hay trao đổi ý kiến."
Tôi đặt tay lên nơi ống nghe và thở dài. Lại vẫn cái vòng lẩn quẩn đó. Con dê đen ăn lá thư chưa đọc của con dê trắng, con dê trắng ăn lá thư của con dê đen...
"A lô, a lô?" tay đối tác nói.
"Tôi nghe đây," tôi nói.
Ở đầu dây bên kia, tôi có thể nghe tiếng hai đứa con hắn đang đánh nhau chí chóe giành ti vi. "Hãy nghĩ đến bọn trẻ nhà cậu," tôi nói. Không thật sự công bằng, nhưng tôi không còn quân bài nào để chơi nữa. "Cậu không được phép yếu đuối. Nếu cậu buông xuôi, sẽ là dấu chấm hết cho tất cả mọi người. Nếu cậu muốn chống lại thế giới, cậu không nên có con. Hãy tu tỉnh lại đi, điều chỉnh lại việc kinh doanh, bỏ rượu chè đi."
Hắn im lặng một lúc lâu. Cô phục vụ đem cho tôi một cái gạt tàn. Tôi lấy tay ra hiệu gọi một ly bia nữa.
"Cậu dồn tôi vào chân tường thế này," hắn nói. "Tôi sẽ cố hết sức. Tôi không tự tin là mọi việc sẽ đâu vào đấy, nhưng..."
Tôi rót bia ra ly và nhấp một ngụm. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Nghĩ lại sáu năm trước mà xem. Tiền không mà quan hệ cũng không, nhưng rồi mọi thứ đều trót lọt, đúng không nào?" tôi nói.
"Tôi sẽ gọi cho cậu sau."
"Ờ."
"Cám ơn về mọi thứ. Trong suốt thời gian qua mọi thứ đều tuyệt," tôi nói.
"Khi nào cậu xong việc phải làm và quay trở lại Tokyo, ta hãy hợp tác cùng nhau nhé."
"Tất nhiên rồi."
Tôi dập máy.
Cả hắn và tôi đều hiểu khả năng tôi quay trở lại làm việc ít đến thế nào. Làm với nhau sáu năm và hiểu quá rõ về nhau.
Tôi bê ly bia lại bàn mình.
Giờ đây khi công việc không còn là mối quan tâm nữa, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Một cách từ từ nhưng chắc chắn, tôi đang khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Tôi đã đánh mất quê hương, mất thời niên thiếu, mất vợ, trong ba tháng nữa tôi sẽ đánh mất những năm tháng tuổi đôi mươi của mình. Tôi không hình dung được tôi sẽ còn lại gì khi sáu mươi tuổi. Không nghĩ đến những chuyện này. Thậm chí cũng không sao biết được điều gì sẽ xảy ra trong vòng một tháng nữa.
Tôi về nhà và chui vào giường với tập truyện Sherlock Holmes. Đèn tắt lúc mười một giờ và tôi nhanh chóng thiếp đi. Tôi không hề tỉnh giấc lấy một lần trước khi trời sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.