Chương 28: PHẦN 7: Tạm biệt khách sạn Cá Heo
Murakami Haruki
19/04/2017
Chúng tôi mất một ngày chuẩn bị cho chuyến đi.
Chúng tôi mua đồ leo núi và thực phẩm gọn nhẹ tại một cửa hàng thể thao, mua áo len dày cộp dành cho ngư dân và tất len tại cửa hàng bách hóa. Tại hiệu sách, chúng tôi mua một tấm bản đồ tỷ lệ 1:50000 của khu vực chúng tôi sắp đến và một cuốn sách về lịch sử địa phương. Chúng tôi cũng mang ủng lông đế đinh và đồ mặc loại có lót nhiệt.
"Tất cả những áo áo quần quần này không có bất cứ ích lợi nào cho loại công việc nào của em," cô nói.
"Khi ra ngoài trời tuyết, em không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện đó đâu," tôi nói.
"Anh định ở lại đến khi tuyết rơi nhiều sao?"
"Không nói được. Nhưng anh biết tuyết bắt đầu rơi vào cuối tháng Mười. Tốt hơn là hãy chuẩn bị đầy đủ. Không biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Chúng tôi lôi những gì mua được về khách sạn, nhét vào một chiếc ba lô lớn, rồi chúng tôi tập hợp tất cả những đồ phụ chúng tôi mua từ Tokyo, để lại nhờ chủ khách sạn Cá Heo giữ hộ. Thật ra, hầu như tất cả những gì cô mang trong túi mình là đồ lặt vặt. Một hộp trang điểm, năm cuốn sách và sáu băng cát xét, một túi đầy tất dài và đồ lót, áo phông và quần soóc, một đồng hồ báo thức du lịch, một cuốn sổ ký họa và một bộ hai mươi tư bút chì màu, văn phòng phẩm và phong bì, khăn tắm, túi đồ cứu thương nhỏ, máy sấy tóc, bông gạc.
"Nhưng tại sao em lại mang theo váy đầm và giầy cao gót?"
"Em biết làm gì nếu chúng ta đi dự tiệc?" cô nài nỉ.
Không dùng lý lẽ được với cô. Cô gắng cho cái váy, gấp gọn gàng và giày cao gót vào trong ba lô của chúng tôi cùng với các vật dụng đã được loại bớt. Với đồ trang điểm, cô chuyển sang một chiếc hộp trang điểm bỏ túi mua ở cửa hàng gần đó.
Người chủ khách sạn lịch sự đón nhận túi hành lý. Tôi trả tiền cho cả ngày hôm sau và nói với ông chúng tôi sẽ trở lại sau một hai tuần.
"Ông cụ tôi có giúp gì được cho anh không?" ông hỏi đầy lo lắng.
Tôi nói là ông ấy đã giúp nhiều lắm.
"Tôi thỉnh thoảng mong mình có thể đi tìm kiếm một thứ gì đó," ông tuyên bố, "nhưng trước khi đi xa đến mức ấy, bản thân tôi không hề biết được là đi tìm cái gì. Còn cha tôi, ông ấy là người đi kiếm tìm một điều gì đó suốt cả đời. Đến tận bây giờ ông vẫn đang tìm kiếm. Ngay từ khi tôi còn bé, cha tôi đã kể cho tôi nghe về con cừu trắng đến với ông trong giấc mơ. Vì thế tôi luôn nghĩ đó chính là cuộc sống. Một cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ."
Tiền sảnh khách sạn Cá Heo lặng như tờ. Một bà phục vụ già đi lên đi xuống cầu thang với chiếc giẻ lau.
"Cha tôi giờ đã bảy mươi ba tuổi rồi mà vẫn không thấy cừu đâu. Tôi không biết liệu thứ đó thậm chí có tồn tại hay không. Tôi không khỏi nghĩ rằng cuộc đời ông đã không hạnh phúc, nhưng ông chế nhạo tôi và không lắng nghe một lời nào tôi nói. Đó là bởi vì tôi không có mục đích trên đời."
"Nhưng ông có khách sạn Cá Heo," bạn gái tôi nói dịu dàng.
"Ngoài ra, cha ông đã để cuộc tìm kiếm cừu cho người khác," tôi thêm vào. "Chúng tôi đảm đương phần còn lại."
Người chủ khách sạn mỉm cười.
"Nếu đúng như thế, tôi không còn biết nói gì hơn. Hai chúng tôi nên sống hòa thuận hạnh phúc."
"Tôi rất hy vọng thế," tôi nói.
Lát sau, khi chúng tôi còn lại một mình, cô hỏi tôi, "Anh có thật sự nghĩ rằng hai người đó xứng đáng có nhau không?"
"Họ đã cùng nhau lâu thế này... Họ sẽ ổn thôi. Ít nhất là, sau một khoảng trống bốn mươi hai năm. Giờ thì chúng ta phải truy tìm con cừu đó."
"Em thích hai người đó."
"Anh cũng thích hai người đó."
Chúng tôi xếp đồ xong rồi ăn nằm với nhau, sau đó ra ngoài xem phim. Trong bộ phim cũng có nhiều đàn ông và đàn bà ăn nằm với nhau. Rốt cuộc thì xem người khác ăn nằm với nhau chẳng có gì sai cả.
Chúng tôi mua đồ leo núi và thực phẩm gọn nhẹ tại một cửa hàng thể thao, mua áo len dày cộp dành cho ngư dân và tất len tại cửa hàng bách hóa. Tại hiệu sách, chúng tôi mua một tấm bản đồ tỷ lệ 1:50000 của khu vực chúng tôi sắp đến và một cuốn sách về lịch sử địa phương. Chúng tôi cũng mang ủng lông đế đinh và đồ mặc loại có lót nhiệt.
"Tất cả những áo áo quần quần này không có bất cứ ích lợi nào cho loại công việc nào của em," cô nói.
"Khi ra ngoài trời tuyết, em không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện đó đâu," tôi nói.
"Anh định ở lại đến khi tuyết rơi nhiều sao?"
"Không nói được. Nhưng anh biết tuyết bắt đầu rơi vào cuối tháng Mười. Tốt hơn là hãy chuẩn bị đầy đủ. Không biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Chúng tôi lôi những gì mua được về khách sạn, nhét vào một chiếc ba lô lớn, rồi chúng tôi tập hợp tất cả những đồ phụ chúng tôi mua từ Tokyo, để lại nhờ chủ khách sạn Cá Heo giữ hộ. Thật ra, hầu như tất cả những gì cô mang trong túi mình là đồ lặt vặt. Một hộp trang điểm, năm cuốn sách và sáu băng cát xét, một túi đầy tất dài và đồ lót, áo phông và quần soóc, một đồng hồ báo thức du lịch, một cuốn sổ ký họa và một bộ hai mươi tư bút chì màu, văn phòng phẩm và phong bì, khăn tắm, túi đồ cứu thương nhỏ, máy sấy tóc, bông gạc.
"Nhưng tại sao em lại mang theo váy đầm và giầy cao gót?"
"Em biết làm gì nếu chúng ta đi dự tiệc?" cô nài nỉ.
Không dùng lý lẽ được với cô. Cô gắng cho cái váy, gấp gọn gàng và giày cao gót vào trong ba lô của chúng tôi cùng với các vật dụng đã được loại bớt. Với đồ trang điểm, cô chuyển sang một chiếc hộp trang điểm bỏ túi mua ở cửa hàng gần đó.
Người chủ khách sạn lịch sự đón nhận túi hành lý. Tôi trả tiền cho cả ngày hôm sau và nói với ông chúng tôi sẽ trở lại sau một hai tuần.
"Ông cụ tôi có giúp gì được cho anh không?" ông hỏi đầy lo lắng.
Tôi nói là ông ấy đã giúp nhiều lắm.
"Tôi thỉnh thoảng mong mình có thể đi tìm kiếm một thứ gì đó," ông tuyên bố, "nhưng trước khi đi xa đến mức ấy, bản thân tôi không hề biết được là đi tìm cái gì. Còn cha tôi, ông ấy là người đi kiếm tìm một điều gì đó suốt cả đời. Đến tận bây giờ ông vẫn đang tìm kiếm. Ngay từ khi tôi còn bé, cha tôi đã kể cho tôi nghe về con cừu trắng đến với ông trong giấc mơ. Vì thế tôi luôn nghĩ đó chính là cuộc sống. Một cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ."
Tiền sảnh khách sạn Cá Heo lặng như tờ. Một bà phục vụ già đi lên đi xuống cầu thang với chiếc giẻ lau.
"Cha tôi giờ đã bảy mươi ba tuổi rồi mà vẫn không thấy cừu đâu. Tôi không biết liệu thứ đó thậm chí có tồn tại hay không. Tôi không khỏi nghĩ rằng cuộc đời ông đã không hạnh phúc, nhưng ông chế nhạo tôi và không lắng nghe một lời nào tôi nói. Đó là bởi vì tôi không có mục đích trên đời."
"Nhưng ông có khách sạn Cá Heo," bạn gái tôi nói dịu dàng.
"Ngoài ra, cha ông đã để cuộc tìm kiếm cừu cho người khác," tôi thêm vào. "Chúng tôi đảm đương phần còn lại."
Người chủ khách sạn mỉm cười.
"Nếu đúng như thế, tôi không còn biết nói gì hơn. Hai chúng tôi nên sống hòa thuận hạnh phúc."
"Tôi rất hy vọng thế," tôi nói.
Lát sau, khi chúng tôi còn lại một mình, cô hỏi tôi, "Anh có thật sự nghĩ rằng hai người đó xứng đáng có nhau không?"
"Họ đã cùng nhau lâu thế này... Họ sẽ ổn thôi. Ít nhất là, sau một khoảng trống bốn mươi hai năm. Giờ thì chúng ta phải truy tìm con cừu đó."
"Em thích hai người đó."
"Anh cũng thích hai người đó."
Chúng tôi xếp đồ xong rồi ăn nằm với nhau, sau đó ra ngoài xem phim. Trong bộ phim cũng có nhiều đàn ông và đàn bà ăn nằm với nhau. Rốt cuộc thì xem người khác ăn nằm với nhau chẳng có gì sai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.