Chương 43: PHẦN 8: Cuộc hẹn lúc mười hai giờ
Murakami Haruki
19/04/2017
Tôi đang đợi cậu," người đàn ông mặc bộ lê đen nói. "Mặc dù mới chỉ được hai mươi phút."
"Làm sao ông biết được."
"Địa điểm á, hay thời gian?"
"Thời gian," tôi nói, đặt ba lô xuống.
"Cậu nghĩ làm thế nào tôi được làm thư ký cho Ông Chủ? Sự mẫn cán ư? IQ ư? Sự khéo léo ư? Không. Tôi là thư ký cho Ông Chủ vì khả năng đặc biệt của tôi. Giác quan thứ sáu. Tôi tin đó là cách cậu gọi nó."
Ông ta mặc áo khoác nhồi lông màu be, quần trượt tuyết và đeo kính hiệu Ray-Ban màu xanh.
"Chúng tôi từng có nhiều điểm giống nhau, Ông Chủ và tôi. Những thứ vượt ra khỏi sự hợp lý, tính logic và giá trị đạo đức."
"Từng ư?"
"Ông Chủ qua đời cách đây một tuần. Chúng tôi có một lễ tang tuyệt đẹp. Cả Tokyo giờ đang đảo lộn, cố gắng quyết định ai là người kế nhiệm. Cả một lô một lốc những bọn tầm thường đang chạy nháo nhác như là lũ ngốc."
Tôi thở dài. Người đàn ông lấy chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc ra khỏi túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc cắt nhỏ, châm lửa.
"Cậu dùng thuốc lá không?"
"Không, cảm ơn." Tôi đáp.
"Nhưng tôi phải nói cậu đã thực hiện việc của mình. Hơn tôi mong đợi. Nói thật là, cậu khiến tôi ngạc nhiên. Lúc đầu tôi nghĩ tôi có thể phải giúp cậu và đưa ra gợi ý cho cậu khi cậu bế tắc. Điều đó khiến việc cậu gặp Giáo sư Cừu còn hơn một sáng kiến thiên tài. Tôi gần như mong cậu cân nhắc chuyện làm cho tôi."
"Vậy theo tôi hiểu ông nói thế nghĩa là ông biết về nơi này ngay từ đầu phải không?"
"Tất nhiên rồi. Thôi nào, cậu nghĩ tôi là ai kia chứ?"
"Vậy, tôi có thể hỏi ông một điều được không?"
"Dĩ nhiên rồi," người đàn ông đáp vô cùng phấn chấn. "Nhưng ngắn thôi."
"Tại sao ông không nói cho tôi biết ngay từ đầu?"
"Tôi muốn cậu lặn lội đến đây một cách tự nguyện. Và tôi muốn cậu dụ anh ta khỏi hang."
"Hang ư?"
"Cái hang tinh thần của anh ta. Khi một người bị cừu nhập, anh ta tạm thời trở nên mụ mẫm và lui về sống ẩn dật. Giống như, nói ví dụ, chứng bệnh suy nhược thần kinh do chiến tranh gây ra. Vai trò của cậu là dụ anh ta ra khỏi trạng thái đó. Tuy nhiên, để anh ta tìm cậu, cậu phải như một tấm bảng tinh khôi, mà cậu đúng là thế. Thật đơn giản, đúng không?"
"Khá đơn giản."
"Chỉ cần gieo hạt, thế là mọi thứ đều đơn giản. Xây dựng chương trình mới là phần khó. Xét cho cùng, máy tính không thể tránh giùm cho sai lầm của con người. Làm bằng tay thì lại càng chẳng có gì để nói. À, nhưng thật là vui thú không gì sánh bằng khi quan sát một chương trình được xây dựng kỳ công tiến triển hệt như kế hoạch."
Tôi nhún vai."Vậy thì," người đàn ông tiếp tục, "cuộc săn cừu hoang của chúng ta đã gần kết thúc. Nhờ vào tính toán của tôi và sự ngây thơ của cậu. Tôi đã bắt được anh ta ngay nơi tôi mong muốn. Đúng chưa?"
"Có vẻ như vậy," tôi nói. "Cậu ấy đang đợi ông trên đó. Nói là ông hẹn gặp vào đúng mười hai giờ."
Người đàn ông và tôi cùng liếc nhìn đồng hồ. Mười giờ bốn mươi.
"Tôi phải đi thôi," người đàn ông nói. "Không được để anh ta đợi lâu. Cậu có thể đi xe jeep xuống, nếu cậu muốn. Ồ vâng, đây là để thưởng công cho cậu."
Người đàn ông thò tay vào trong túi rút ra một tấm séc đưa cho tôi. Tôi bỏ túi mà không buồn nhìn.
"Cậu không muốn kiểm tra à?"
"Tôi không nghĩ điều đó cần thiết."
Người đàn ông cười, rõ ràng là thấy thú vị. "Thật vui được làm ăn với cậu. Mà nhân tiện đây, tay đối tác của cậu đã đóng cửa công ty. Thật đáng tiếc. Công ty có triển vọng thế kia. Có cả một tương lai tươi sáng cho ngành quảng cáo. Cậu nên tự mình đi theo ngành đó."
"Ông điên đấy hả." Tôi nói.
"Mong là chúng ta sẽ gặp lại nhau," người đàn ông nói. Rồi ông ta xuống đi bộ qua khúc quanh tới cao nguyên.
"Cá Trích vẫn khỏe," người lái xe nói trong lúc lái chiếc jeep xuống. "Đâm béo đẹp ra."
Tôi ngồi ghế cạnh người lái xe. Bác ta như một người khác so với người đã lái chiếc limo quái vật trước đây. Bác ta kể khá chi tiết cho tôi về đám tang Ông Chủ và việc chăm sóc Cá Trích, nhưng tôi hầu như không nghe thấy gì.
Lúc mười một rưỡi chiếc xe jeep đỗ trước ga tàu. Thị trấn hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ trừ một ông già đang cào tuyết khỏi giao lộ và một con chó gầy nhẳng ngồi vẫy đuôi gần đó.
"Cám ơn bác," tôi nói với người lái xe.
"Không có gì," bác ta nói. "Nhân tiện, cậu đã thử số điện thoại của Chúa chưa?"
"Chưa, tôi chưa có thời gian."
"Kể từ khi Ông Chủ chết, tôi không gọi được. Cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Có lẽ chỉ vì Chúa đang bận thôi," tôi gợi ý.
"Có lẽ vậy." Người lái xe nói. "Thôi giữ gìn sức khỏe nhé."
"Cám ơn bác," tôi đáp.
Có một chuyến tàu rời ga đúng lúc mười hai giờ. Không ma nào trên sân ga. Trên tàu chỉ có bốn hành khách, bao gồm cả tôi. Ngay cả như vậy, thật nhẹ nhõm khi trông thấy mọi người sau một thời gian dài. Bằng cách nào đó, tôi đã quay trở lại được đất của những người sống. Cho dù nó có nhàm chán hay tầm thường đến cỡ nào, đây là thế giới của tôi.
Chuông báo tàu khởi hành rung lên trong khi tôi đang nhai thỏi sô cô la. Rồi, khi chuông dừng lại và tàu kêu lách cách chuẩn bị chuyển bánh, tiếng nổ ở đằng xa vang lên. Tôi mở toang cửa sổ thò đầu ra ngoài. Mười giây sau có một tiếng nổ thứ hai. Tàu bắt đầu chuyển động. Sau ba phút, theo hướng ngọn núi hình nón, một cột khói đen từ từ bốc lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào đó cho đến khi đoàn tàu lượn qua khúc quanh bên phải và không còn nhìn thấy khói nữa.
"Làm sao ông biết được."
"Địa điểm á, hay thời gian?"
"Thời gian," tôi nói, đặt ba lô xuống.
"Cậu nghĩ làm thế nào tôi được làm thư ký cho Ông Chủ? Sự mẫn cán ư? IQ ư? Sự khéo léo ư? Không. Tôi là thư ký cho Ông Chủ vì khả năng đặc biệt của tôi. Giác quan thứ sáu. Tôi tin đó là cách cậu gọi nó."
Ông ta mặc áo khoác nhồi lông màu be, quần trượt tuyết và đeo kính hiệu Ray-Ban màu xanh.
"Chúng tôi từng có nhiều điểm giống nhau, Ông Chủ và tôi. Những thứ vượt ra khỏi sự hợp lý, tính logic và giá trị đạo đức."
"Từng ư?"
"Ông Chủ qua đời cách đây một tuần. Chúng tôi có một lễ tang tuyệt đẹp. Cả Tokyo giờ đang đảo lộn, cố gắng quyết định ai là người kế nhiệm. Cả một lô một lốc những bọn tầm thường đang chạy nháo nhác như là lũ ngốc."
Tôi thở dài. Người đàn ông lấy chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc ra khỏi túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc cắt nhỏ, châm lửa.
"Cậu dùng thuốc lá không?"
"Không, cảm ơn." Tôi đáp.
"Nhưng tôi phải nói cậu đã thực hiện việc của mình. Hơn tôi mong đợi. Nói thật là, cậu khiến tôi ngạc nhiên. Lúc đầu tôi nghĩ tôi có thể phải giúp cậu và đưa ra gợi ý cho cậu khi cậu bế tắc. Điều đó khiến việc cậu gặp Giáo sư Cừu còn hơn một sáng kiến thiên tài. Tôi gần như mong cậu cân nhắc chuyện làm cho tôi."
"Vậy theo tôi hiểu ông nói thế nghĩa là ông biết về nơi này ngay từ đầu phải không?"
"Tất nhiên rồi. Thôi nào, cậu nghĩ tôi là ai kia chứ?"
"Vậy, tôi có thể hỏi ông một điều được không?"
"Dĩ nhiên rồi," người đàn ông đáp vô cùng phấn chấn. "Nhưng ngắn thôi."
"Tại sao ông không nói cho tôi biết ngay từ đầu?"
"Tôi muốn cậu lặn lội đến đây một cách tự nguyện. Và tôi muốn cậu dụ anh ta khỏi hang."
"Hang ư?"
"Cái hang tinh thần của anh ta. Khi một người bị cừu nhập, anh ta tạm thời trở nên mụ mẫm và lui về sống ẩn dật. Giống như, nói ví dụ, chứng bệnh suy nhược thần kinh do chiến tranh gây ra. Vai trò của cậu là dụ anh ta ra khỏi trạng thái đó. Tuy nhiên, để anh ta tìm cậu, cậu phải như một tấm bảng tinh khôi, mà cậu đúng là thế. Thật đơn giản, đúng không?"
"Khá đơn giản."
"Chỉ cần gieo hạt, thế là mọi thứ đều đơn giản. Xây dựng chương trình mới là phần khó. Xét cho cùng, máy tính không thể tránh giùm cho sai lầm của con người. Làm bằng tay thì lại càng chẳng có gì để nói. À, nhưng thật là vui thú không gì sánh bằng khi quan sát một chương trình được xây dựng kỳ công tiến triển hệt như kế hoạch."
Tôi nhún vai."Vậy thì," người đàn ông tiếp tục, "cuộc săn cừu hoang của chúng ta đã gần kết thúc. Nhờ vào tính toán của tôi và sự ngây thơ của cậu. Tôi đã bắt được anh ta ngay nơi tôi mong muốn. Đúng chưa?"
"Có vẻ như vậy," tôi nói. "Cậu ấy đang đợi ông trên đó. Nói là ông hẹn gặp vào đúng mười hai giờ."
Người đàn ông và tôi cùng liếc nhìn đồng hồ. Mười giờ bốn mươi.
"Tôi phải đi thôi," người đàn ông nói. "Không được để anh ta đợi lâu. Cậu có thể đi xe jeep xuống, nếu cậu muốn. Ồ vâng, đây là để thưởng công cho cậu."
Người đàn ông thò tay vào trong túi rút ra một tấm séc đưa cho tôi. Tôi bỏ túi mà không buồn nhìn.
"Cậu không muốn kiểm tra à?"
"Tôi không nghĩ điều đó cần thiết."
Người đàn ông cười, rõ ràng là thấy thú vị. "Thật vui được làm ăn với cậu. Mà nhân tiện đây, tay đối tác của cậu đã đóng cửa công ty. Thật đáng tiếc. Công ty có triển vọng thế kia. Có cả một tương lai tươi sáng cho ngành quảng cáo. Cậu nên tự mình đi theo ngành đó."
"Ông điên đấy hả." Tôi nói.
"Mong là chúng ta sẽ gặp lại nhau," người đàn ông nói. Rồi ông ta xuống đi bộ qua khúc quanh tới cao nguyên.
"Cá Trích vẫn khỏe," người lái xe nói trong lúc lái chiếc jeep xuống. "Đâm béo đẹp ra."
Tôi ngồi ghế cạnh người lái xe. Bác ta như một người khác so với người đã lái chiếc limo quái vật trước đây. Bác ta kể khá chi tiết cho tôi về đám tang Ông Chủ và việc chăm sóc Cá Trích, nhưng tôi hầu như không nghe thấy gì.
Lúc mười một rưỡi chiếc xe jeep đỗ trước ga tàu. Thị trấn hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ trừ một ông già đang cào tuyết khỏi giao lộ và một con chó gầy nhẳng ngồi vẫy đuôi gần đó.
"Cám ơn bác," tôi nói với người lái xe.
"Không có gì," bác ta nói. "Nhân tiện, cậu đã thử số điện thoại của Chúa chưa?"
"Chưa, tôi chưa có thời gian."
"Kể từ khi Ông Chủ chết, tôi không gọi được. Cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Có lẽ chỉ vì Chúa đang bận thôi," tôi gợi ý.
"Có lẽ vậy." Người lái xe nói. "Thôi giữ gìn sức khỏe nhé."
"Cám ơn bác," tôi đáp.
Có một chuyến tàu rời ga đúng lúc mười hai giờ. Không ma nào trên sân ga. Trên tàu chỉ có bốn hành khách, bao gồm cả tôi. Ngay cả như vậy, thật nhẹ nhõm khi trông thấy mọi người sau một thời gian dài. Bằng cách nào đó, tôi đã quay trở lại được đất của những người sống. Cho dù nó có nhàm chán hay tầm thường đến cỡ nào, đây là thế giới của tôi.
Chuông báo tàu khởi hành rung lên trong khi tôi đang nhai thỏi sô cô la. Rồi, khi chuông dừng lại và tàu kêu lách cách chuẩn bị chuyển bánh, tiếng nổ ở đằng xa vang lên. Tôi mở toang cửa sổ thò đầu ra ngoài. Mười giây sau có một tiếng nổ thứ hai. Tàu bắt đầu chuyển động. Sau ba phút, theo hướng ngọn núi hình nón, một cột khói đen từ từ bốc lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào đó cho đến khi đoàn tàu lượn qua khúc quanh bên phải và không còn nhìn thấy khói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.