Chương 66
Bút Chì
05/12/2014
-
Woaa!
Hoàng hôn! – Ánh mắt Bảo Bình sáng rực lên.
Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.
Xử Nữ cười nhẹ:
- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!
- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.
Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:
- Nè… Chúng mình kết hôn đi!
- Cái gì cơ?
Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:
- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…
Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.
Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:
- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!
Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.
Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…
….
Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:
- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!
Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.
Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:
- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.
Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.
Xử Nữ cười nhẹ:
- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!
- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.
Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:
- Nè… Chúng mình kết hôn đi!
- Cái gì cơ?
Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:
- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…
Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.
Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:
- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!
Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.
Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…
….
Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:
- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!
Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.
Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:
- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.
Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.