Chương 6
Bút Chì
25/07/2014
Bầu trời càng
lúc càng âm u hơn. Ngày chủ nhật quả là ảm đảm. Những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu
xuất hiện. Ánh mắt Thiên Bình càng lúc càng hiện rõ sự lo lắng. Anh cứ trầm như
nhìn ra phía cửa sổ. Thấy vậy Kim Ngưu ngồi trên tò mò hỏi:
- Sao cậu lại lo lắng như vậy chứ? Ai có thể làm Thiên Bình không tập trung vào bài giảng đấy?
Cự Giải từ đâu chui vào hỏi thăm:
- Nhớ Sư Tử à? Đúng rồi… nhắc đến Sư Tử, mình đi có chút việc đây!
Thiên Bình lạnh lùng hướng ánh mắt của mình về phía Cự Giải cho đến khi cậu ta rời khỏi lớp. Bảo Bình chạy lại vỗ vai Thiên Bình cười xòa:
- Tớ biết cậu đang lo lắng chuyện gì mà. Hãy mau đi tìm cô ấy đi. Cô ấy khi buồn thì thường hay lang thang dưới mưa lắm!
Xử Nữ xoa cằm:
- Thích lang thang dưới mưa… là Son….
Song Ngư hét lên ngắt lời Xử Nữ:
- Xử Nữ à tớ nhờ cậu một việc nhé!
- Sao cậu không nhờ tớ hả? Tớ thông minh hơn hắn mà.
Kim Ngưu bĩu môi, Xử Nữ nháy máy tinh nghịch:
- Cậu ghen hả? Yên tâm tớ sẽ trả cô ấy về lành lặn cho cậu!
Thiên Bình ngồi lặng nghe chuyện tình cảm của Kim Ngưu và Song Ngư. Đầu óc anh rối bời. Anh có nên… anh nhìn thẳng vào khoảng không vô định và vô tình anh nhìn thấy ánh mắt của Thiên Yết. Cái ánh mắt đấy thoáng làm anh giật mình, môi Thiên Yết mấp máy điều gì đó. Thiên bình lẩm bẩm nhẹ từng chữ:
- Hãy… đi… tìm… cô… ấy! Không… có nhiều… cơ hội… để cậu làm lại đâu!
Anh mỉm cười nhẹ, đứng phắt dậy nhảy ra ngoài. Anh còn quay lại nháy mắt với Thiên Yết với hàm ý cảm ơn cô. Mọi người tròn mắt còn Yết thì nở nụ cười thật nhẹ.
Ánh đèn quán bar sáng “lấp lánh”. Nhân Mã ngồi nhâm nhi cooktail. Anh nhếch mép cười rồi thở dài. Anh rối bời khi chính anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh nhớ lại hồi ức của tối hôm qua.
- Buông tớ ra! – Song Tử hét lên, nước mắt của cô nóng hổi lăn dài trên gò má.
Nhân Mã bất lực, anh thấy trái tim mình đau thắt và quặn lại đau hết mức. Anh kéo Song Tử vào lòng và ôm chầm lấy cô, mặc cho Song Tử có hét lên, có đánh anh, cố gắng đẩy anh ra xa. Trong lúc kiệt sức, Song Tử nằm trọn trong vòng tay của Nhân Mã. Cô khóc nức nở:
- Sao lại là cậu! Sao không phải là Thiên Bình! Tại sao?
Nhân Mã ngớ người. Hóa ra người Song Tử thích là Thiên Bình. Anh ôm chặt Song Tử, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
- Song Tử à… Tử Nhi của tớ à. Tớ thích cậu lâu lắm rồi đấy cậu biết không hả? Cậu có biết khi tớ và cậu có hôn ước tớ đã vui đến như nào không? Lúc đó tớ tưởng rằng, cậu sẽ là của tớ mãi mãi cơ. Nhưng ai ngờ… cậu hủy hôn ước với tớ. Tớ hụt hẫng lắm!
Song Tử vẫn khóc, cô không nói gì cả. Nhân Mã không biết làm cách nào để Song Tử hết khóc. Anh nắm chặt lấy bả vai của cô, anh nhìn cô khóc. Càng nhìn thì lòng anh càng thắt lại. Nhân Mã tiến lại gần sát vào mặt cô và bất ngờ đặt dôi môi của mình lên môi cô, chia sẻ vị mặn của nước mắt với cô. Thật sự thì Song Tử nín khóc, Nhân Mã cũng thoáng giật mình khi không biết kết quả nó lại như thế này. Năm giây tròn mắt, Song Tử ẩn mạnh Nhân Mã ra, người cô run lên cầm cập. Cô bịt miệng mình lắp bắp:
- Cậu… cậu… Nhân Mã… cậu…
Nhân Mã cười trêu đùa:
- Sao? Xúc động quá không nói lên lời à?
*CHÁT!!!!* Song Tử tát Nhân Mã. Anh bàng hoàng đến tròn mắt. Song Tử chả nói gì cả, cô thụt lùi lại với anh rồi quay gót bỏ chạy. Nhân Mã cũng lẳng lặng đi, anh nhếch mép cười, tay chạm lên vùng má đang ửng lên.
Anh lại nhếch mép cười lần nữa. Quá khứ hôm qua thật là chua chát quá. Anh không dám nhìn mặt Song Tử nữa rồi, chả lẽ ngay bây giờ anh sẽ chọn cách chấm dứt cuộc tình đơn phương này? Anh định bấm nút gọi cho Cự Giải nhưng…
- A lô? – Một giọng con gái lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
- Cự Giả à… Tớ yêu Song Tử đến phát điên rồi. Tớ không thể giữ cô ấy lại. Tớ chỉ hét lên nhìn lần rằng tớ yêu cô ấy, yêu da diết và tha thiết!
Thiên Yết bàng hoàng trước câu nói đó. Đôi chân của cô như không có cảm giác nữa rồi. Anh gọi nhầm số à… vậy ra là… cô nhếch mép cười nhưng vẫn lặng thinh. Nhân Mã tiếp tục:
- Tớ nhớ Song Tử… Tớ thật sự nhớ Song Tử… Nhớ… nhớ… rất rất nhớ!
Thiên Yết cắn chặt môi mình rồi cô chạy thật nhanh đến chỗ của Nhân Mã. Cô đủ thông minh để biết được anh đang ở đâu!
Những hạt mưa cứ thế trút xuống hối hả. Dòng người qua lại cũng ít hơn. Vừa đi Thiên Bình vừa hét:
- Song Tử!!! Cậu ở đâu?
Thiên Bình hớt hải chạy đôn chạy đáo để tìm được hình bóng ấy. Anh đang rất lo sợ, anh thật sự mới hiểu tình cảm của mình, mới hiểu được lý trí của anh không cho phép anh được che giấu tình cảm đó. Anh không quan tâm mưa đang hất vào mặt anh đau rát, không quan tâm đến sức khỏe của mình. Khi anh hoàn toàn tuyệt vọng vì không tìm thấy Song Tử, anh gục xuống, bât giác rơi nước mắt hòa vào cùng mưa. Bỗng sau lưng anh có tiếng khản đặc vì khóc:
- Thiên Bình!?
Thiên Bình giật mình quay lại. Điều đầu tiên anh làm là đứng dậy, mỉm cười một nụ cười thật tươi:
- Cậu đây rồi!
Nói rồi anh chạy lại ôm cái thân người bé nhỏ đấy, mong manh ấy đang run lên vì lạnh. Những dòng nước mắt hạnh phúc hòa với nước mưa lạnh lẽo. Anh nhấc bổng Song Tử lên:
- Cuối cùng thì tớ cũng tìm thấy cậu rồi! Sao hôm nay cậu không đi học hả? Biết tớ lo lắng thế nào không hả?
Song Tử giật mình ôm chặt lấy Thiên Bình trong mưa. Cô đỏ mặt nhớ lại chuyện hôm qua. Thiên Bình ôm chặt lấy mặt cô, anh ghé sát bờ môi của mình vào môi Song Tử. Nhưng Song Tử lại ẩn nhẹ anh ra. Điều này làm Thiên Bình hụt hẫng, bất giác vòng ôm của anh lỏng dần, lạnh lùng đáp:
- Cậu vẫn thích Nhân Mã sao?
- Thích Nhân Mã? – Song Tử ngạc nhiên – Tớ không thích Nhân Mã mà nếu có thì Nhân Mã cũng không thích tớ! < nàng không nhớ hôm qua nàng bị gì hả Song Tử? >
Thiên Bình cười xòa như muốn nói gì đó nhưng anh lại chọn cách câm lặng. Khi nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên Bình, Song Tử mới chợt nhớ lại, cô lấy hết dũng khí:
- Thiên Bình à! Thật ra… Tớ thích cậu lâu rồi nhưng chỉ vì cậu không thích mẫu người như tớ nên tớ không dám tiếp cận cậu.
Thiên Bình ngạc nhiên rồi anh mỉm cười:
- Mẫu người như cậu thật ra rất thu thút ánh nhìn của tớ. Tớ cũng yêu một người như cậu vậy… À không… Người đó là cậu!
- Ưmmm…
Thiên Bình vừa dứt lời thì anh đặt lên môi Song Tử một cái hôn hớp hồn nồng cháy. Nó làm Song Tử rơi vào trạng thái mê man. Mặc dù không thể trao cho anh nụ hôn đầu nhưng nụ hôn như này còn ngọt ngào và lãng mạn hơn rất rất nhiều. Nụ hôn có cái mặn của nước mắt, trong của nước mưa và nó có Thiên Bình!
- Sao cậu lại lo lắng như vậy chứ? Ai có thể làm Thiên Bình không tập trung vào bài giảng đấy?
Cự Giải từ đâu chui vào hỏi thăm:
- Nhớ Sư Tử à? Đúng rồi… nhắc đến Sư Tử, mình đi có chút việc đây!
Thiên Bình lạnh lùng hướng ánh mắt của mình về phía Cự Giải cho đến khi cậu ta rời khỏi lớp. Bảo Bình chạy lại vỗ vai Thiên Bình cười xòa:
- Tớ biết cậu đang lo lắng chuyện gì mà. Hãy mau đi tìm cô ấy đi. Cô ấy khi buồn thì thường hay lang thang dưới mưa lắm!
Xử Nữ xoa cằm:
- Thích lang thang dưới mưa… là Son….
Song Ngư hét lên ngắt lời Xử Nữ:
- Xử Nữ à tớ nhờ cậu một việc nhé!
- Sao cậu không nhờ tớ hả? Tớ thông minh hơn hắn mà.
Kim Ngưu bĩu môi, Xử Nữ nháy máy tinh nghịch:
- Cậu ghen hả? Yên tâm tớ sẽ trả cô ấy về lành lặn cho cậu!
Thiên Bình ngồi lặng nghe chuyện tình cảm của Kim Ngưu và Song Ngư. Đầu óc anh rối bời. Anh có nên… anh nhìn thẳng vào khoảng không vô định và vô tình anh nhìn thấy ánh mắt của Thiên Yết. Cái ánh mắt đấy thoáng làm anh giật mình, môi Thiên Yết mấp máy điều gì đó. Thiên bình lẩm bẩm nhẹ từng chữ:
- Hãy… đi… tìm… cô… ấy! Không… có nhiều… cơ hội… để cậu làm lại đâu!
Anh mỉm cười nhẹ, đứng phắt dậy nhảy ra ngoài. Anh còn quay lại nháy mắt với Thiên Yết với hàm ý cảm ơn cô. Mọi người tròn mắt còn Yết thì nở nụ cười thật nhẹ.
Ánh đèn quán bar sáng “lấp lánh”. Nhân Mã ngồi nhâm nhi cooktail. Anh nhếch mép cười rồi thở dài. Anh rối bời khi chính anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh nhớ lại hồi ức của tối hôm qua.
- Buông tớ ra! – Song Tử hét lên, nước mắt của cô nóng hổi lăn dài trên gò má.
Nhân Mã bất lực, anh thấy trái tim mình đau thắt và quặn lại đau hết mức. Anh kéo Song Tử vào lòng và ôm chầm lấy cô, mặc cho Song Tử có hét lên, có đánh anh, cố gắng đẩy anh ra xa. Trong lúc kiệt sức, Song Tử nằm trọn trong vòng tay của Nhân Mã. Cô khóc nức nở:
- Sao lại là cậu! Sao không phải là Thiên Bình! Tại sao?
Nhân Mã ngớ người. Hóa ra người Song Tử thích là Thiên Bình. Anh ôm chặt Song Tử, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
- Song Tử à… Tử Nhi của tớ à. Tớ thích cậu lâu lắm rồi đấy cậu biết không hả? Cậu có biết khi tớ và cậu có hôn ước tớ đã vui đến như nào không? Lúc đó tớ tưởng rằng, cậu sẽ là của tớ mãi mãi cơ. Nhưng ai ngờ… cậu hủy hôn ước với tớ. Tớ hụt hẫng lắm!
Song Tử vẫn khóc, cô không nói gì cả. Nhân Mã không biết làm cách nào để Song Tử hết khóc. Anh nắm chặt lấy bả vai của cô, anh nhìn cô khóc. Càng nhìn thì lòng anh càng thắt lại. Nhân Mã tiến lại gần sát vào mặt cô và bất ngờ đặt dôi môi của mình lên môi cô, chia sẻ vị mặn của nước mắt với cô. Thật sự thì Song Tử nín khóc, Nhân Mã cũng thoáng giật mình khi không biết kết quả nó lại như thế này. Năm giây tròn mắt, Song Tử ẩn mạnh Nhân Mã ra, người cô run lên cầm cập. Cô bịt miệng mình lắp bắp:
- Cậu… cậu… Nhân Mã… cậu…
Nhân Mã cười trêu đùa:
- Sao? Xúc động quá không nói lên lời à?
*CHÁT!!!!* Song Tử tát Nhân Mã. Anh bàng hoàng đến tròn mắt. Song Tử chả nói gì cả, cô thụt lùi lại với anh rồi quay gót bỏ chạy. Nhân Mã cũng lẳng lặng đi, anh nhếch mép cười, tay chạm lên vùng má đang ửng lên.
Anh lại nhếch mép cười lần nữa. Quá khứ hôm qua thật là chua chát quá. Anh không dám nhìn mặt Song Tử nữa rồi, chả lẽ ngay bây giờ anh sẽ chọn cách chấm dứt cuộc tình đơn phương này? Anh định bấm nút gọi cho Cự Giải nhưng…
- A lô? – Một giọng con gái lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.
- Cự Giả à… Tớ yêu Song Tử đến phát điên rồi. Tớ không thể giữ cô ấy lại. Tớ chỉ hét lên nhìn lần rằng tớ yêu cô ấy, yêu da diết và tha thiết!
Thiên Yết bàng hoàng trước câu nói đó. Đôi chân của cô như không có cảm giác nữa rồi. Anh gọi nhầm số à… vậy ra là… cô nhếch mép cười nhưng vẫn lặng thinh. Nhân Mã tiếp tục:
- Tớ nhớ Song Tử… Tớ thật sự nhớ Song Tử… Nhớ… nhớ… rất rất nhớ!
Thiên Yết cắn chặt môi mình rồi cô chạy thật nhanh đến chỗ của Nhân Mã. Cô đủ thông minh để biết được anh đang ở đâu!
Những hạt mưa cứ thế trút xuống hối hả. Dòng người qua lại cũng ít hơn. Vừa đi Thiên Bình vừa hét:
- Song Tử!!! Cậu ở đâu?
Thiên Bình hớt hải chạy đôn chạy đáo để tìm được hình bóng ấy. Anh đang rất lo sợ, anh thật sự mới hiểu tình cảm của mình, mới hiểu được lý trí của anh không cho phép anh được che giấu tình cảm đó. Anh không quan tâm mưa đang hất vào mặt anh đau rát, không quan tâm đến sức khỏe của mình. Khi anh hoàn toàn tuyệt vọng vì không tìm thấy Song Tử, anh gục xuống, bât giác rơi nước mắt hòa vào cùng mưa. Bỗng sau lưng anh có tiếng khản đặc vì khóc:
- Thiên Bình!?
Thiên Bình giật mình quay lại. Điều đầu tiên anh làm là đứng dậy, mỉm cười một nụ cười thật tươi:
- Cậu đây rồi!
Nói rồi anh chạy lại ôm cái thân người bé nhỏ đấy, mong manh ấy đang run lên vì lạnh. Những dòng nước mắt hạnh phúc hòa với nước mưa lạnh lẽo. Anh nhấc bổng Song Tử lên:
- Cuối cùng thì tớ cũng tìm thấy cậu rồi! Sao hôm nay cậu không đi học hả? Biết tớ lo lắng thế nào không hả?
Song Tử giật mình ôm chặt lấy Thiên Bình trong mưa. Cô đỏ mặt nhớ lại chuyện hôm qua. Thiên Bình ôm chặt lấy mặt cô, anh ghé sát bờ môi của mình vào môi Song Tử. Nhưng Song Tử lại ẩn nhẹ anh ra. Điều này làm Thiên Bình hụt hẫng, bất giác vòng ôm của anh lỏng dần, lạnh lùng đáp:
- Cậu vẫn thích Nhân Mã sao?
- Thích Nhân Mã? – Song Tử ngạc nhiên – Tớ không thích Nhân Mã mà nếu có thì Nhân Mã cũng không thích tớ! < nàng không nhớ hôm qua nàng bị gì hả Song Tử? >
Thiên Bình cười xòa như muốn nói gì đó nhưng anh lại chọn cách câm lặng. Khi nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên Bình, Song Tử mới chợt nhớ lại, cô lấy hết dũng khí:
- Thiên Bình à! Thật ra… Tớ thích cậu lâu rồi nhưng chỉ vì cậu không thích mẫu người như tớ nên tớ không dám tiếp cận cậu.
Thiên Bình ngạc nhiên rồi anh mỉm cười:
- Mẫu người như cậu thật ra rất thu thút ánh nhìn của tớ. Tớ cũng yêu một người như cậu vậy… À không… Người đó là cậu!
- Ưmmm…
Thiên Bình vừa dứt lời thì anh đặt lên môi Song Tử một cái hôn hớp hồn nồng cháy. Nó làm Song Tử rơi vào trạng thái mê man. Mặc dù không thể trao cho anh nụ hôn đầu nhưng nụ hôn như này còn ngọt ngào và lãng mạn hơn rất rất nhiều. Nụ hôn có cái mặn của nước mắt, trong của nước mưa và nó có Thiên Bình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.