Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 73
Tạp Nhĩ Tư
01/09/2019
Năm nay hoa quả được mùa, nho thu được ngoại trừ để lại cho người nhà ăn và đưa tặng mấy nhà quan hệ tốt thì đều mang lên trấn bán.
Lúc đầu Tôn Huệ cũng bày sạp ở chợ phiên hai ngày, nhưng người hỏi thăm thì nhiều, người nếm thử cũng không ít, nhưng cuối cùng chẳng có mấy người mua, nếu có mua cũng phàn nàn giá cả không rẻ, mặc cả kỳ kèo mãi mới quyết định mua một cân hai cân mang đi. Vì vậy, hai ngày qua đi nàng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải bỏ ra không ít nho cho bọn họ ăn chùa, bản thân cũng bị mệt mỏi giày vò.
Nếu như bán ở chợ phiên không dễ, Tôn Huệ nghĩ dứt khoát chuyển địa bàn, lên trấn bán. Cuộc sống ở trên trấn dù sao cũng khấm khá hơn nông thôn, người có tiền trong tay cũng nhiều hơn, lại đông người qua lại, mỗi ngày hẳn là có thể bán được chút ít hoa quả. Cũng không biết phải bày quầy hàng bày ở đâu, liệu có người quấy rối hay không, loại người vô thử vô thực chắc là không ít! Đừng để cuối cùng không bán được đồ, bản thân còn đắc tội người ta, người trên đó đám du côn nông thôn sao có thể so sánh.
Đột nhiên nhớ tới lý chính, ở trên trấn ông ấy cũng chút quan hệ, tới đó hỏi thăm một chút, đi cửa sau, thăm hỏi đám địa đầu xà ở đó một phen, về sau, chắc là sẽ không có kẻ nào làm khó dễ mình.
Nghĩ đến liền làm, Tôn Huệ cầm rổ hái mấy chùm nho chín mọng đẹp mắt, đóng cửa, hướng về phía nhà lý chính mà đi. Trên đường đi, gặp người quen biết liền chào hỏi, ước chừng nửa khắc đã đến nhà lý chính.
Gõ cửa, chính là nương tử lý chính ra mở.
Nương tử lý chính thấy Tôn Huệ bèn cười nói: “Sao lại tới đây giờ này, chớ không phải là lại tới tặng hoa quả đó chứ? Ha ha.” Hai ngày trước được tặng nho và táo, bọn nhóc trong nhà cực kỳ thích ăn, nếu như không phải sợ ăn nhiều đau bụng, hạn chế hắn, chỉ sợ không tới hai ngày hắn liền ăn hết sạch! Kỳ thật không chỉ tụi nhỏ, chính bà cũng ưa thích ăn, nho nhiều nước chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
“Thím đoán thật tài tình, thím nhìn này, chẳng phải cháu mang nho đến đây sao!” Xốc lớp vải đậy trên rổ lên, lộ ra mấy chùm nho chín mọng, Tôn Huệ cười nói.
Thấy Tôn Huệ thực sự mang nho tới, lý chính nương tử vội vàng cự tuyệt: “Thím chỉ nói đùa chút thôi, mau mang nho về, còn phải bán lấy tiền chứ.” Vừa rồi bà chỉ đùa thôi, không thật sự muốn Tôn Huệ mang hoa quả tới, cái kia người ta còn phải đem bán lấy tiền, lúc trước nếm thử là được rồi, không thể nhận thêm nữa.
“Thím nhận đi mà, nói thật với thím, đây cũng không phải là tặng không đâu, là có chuyện nhờ thím giúp, được không ạ? Thím không nhận, chính cháu lại không tiện mở miệng.” Tôn Huệ nửa đùa nửa thật.
Nương tử lý chính chọt trán nàng, vờ cả giận nói: “Coi thím là người ngoài à? Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần làm bộ.”
“Hi hi, chẳng phải là cháu đang định làm phiền thím nên mới mang tạ lễ đến trước hay sao.” Tôn Huệ đưa rổ cho bà, nói: “Thím cầm lấy rổ, hai ngày nữa cháu tới lấy.”
“Con nhóc này!” Nương tử lý chính thầm nói, thật là một đứa biết làm nên chuyện, phải nhắc nhở con mình học tập một chút, lễ nhiều không ai trách, bất kể có quen hay không, nhờ người ta làm việc cũng nên chuẩn bị lễ cảm ơn.”Vậy thím nhận. Cháu nói một chút xem là chuyện gì đi?”
Vừa theo nương tử lý chính vào trong nhà, Tôn Huệ vừa nói ra tính toán của mình: “Thím cũng biết trái cây nhà cháu trồng ra, người nhà ăn không hết, bởi vì khá là nhiều. Vài ngày trước cháu cũng mang tới chợ phiên bán một ít, nhưng căn bản không có bao mấy người mua, người nếm thì nhiều, bán được chẳng bao nhiêu. Vì vậy cháu định mang lên trấn bán, chỗ ấy có lẽ nhiều người mua hơn, thế nhưng cháu lại không có người quen trên ấy, nhiều chuyện sẽ không hiểu. Sau đó cháu mới nghĩ tới nhà thím, các ngài dù sao cũng có quan hệ rộng rãi, cháu bèn tới xin thím giúp đỡ, muốn lên trấn bán chút ít hoa quả thì cần phải chuẩn bị những gì.”
Thật là một người thông thấu, người khác không ăn chút thiệt thòi, là sẽ không nghĩ ra được, còn có rất nhiều kẻ đụng đầu vào tường cũng không quay đầu lại. Chậc chậc, nương tử lý chính lại nghĩ, nếu Tôn Huệ là nam tử, nhất định sau này sẽ rất có tiền đồ.
“Không nói gạt cháu, nhà thím ở trong trấn vẫn có phần thể diện, cháu muốn bán hoa quả, không phải chuyện lớn gì, chuẩn bị gì đó thì không nói, nhưng mà muốn được người ta nể tình, cũng không dễ, phải xem cháu muốn bày vị trí quầy hàng ở đâu, trong bao lâu, mỗi tháng đưa cho người ta hơn trăm văn, hoặc là hơn mười văn, còn phải xem mỗi ngày bán được bao nhiêu.” Nương tử lý chính rót chén nước, giải thích.
Tôn Huệ thầm tính toán một chút, cho dù mất đi chừng trăm văn tiền cũng vẫn còn có lợi, chỉ cần có thể mở một quầy hàng, mỗi ngày bán hàng thuận lợi, như vậy vẫn có thể có lãi. Cười gật đầu: “Mỗi tháng đưa cho người ta nhiều như vậy, là đưa nhiều lần, hay là mỗi cuối tháng đưa 1 lần? Là đưa cho một người, hay là nhiều người. Thỉnh cầu thím cẩn thận nói cho cháu nghe một chút đi.” Cái này cần hỏi rõ ràng, nếu như ba ngày hai hôm lại tới một người, vậy thì thà đừng đi, nếu không biết bao nhiêu cho đủ!
Nương tử lý chính khoát tay, nói: “Đương nhiên là đưa cho một người, người quản lý quầy hàng trên trấn chính là lão Tề, tại vùng này đám du côn lưu manh đều sợ ông ta, chỉ cần cho ông ta chỗ tốt, người khác cũng không dám qua nháo sự. Đương nhiên, cũng chính là bởi vì như thế, giá cả sẽ không quá rẻ, nhưng mà, vẫn tương đối có lợi đấy, cháu là cô nương nhà, không thể so với người khác, bày quầy bán hàng muốn không bị quấy rối thì phải chịu mất thêm ít tiền.” Nữ hài tử, lại vừa mới đính hôn, bỏ chút tiền ấy mua an toàn mới tốt. Nói tới đây, nương tử lý chính lại tiếp tục nói: “Thím sẽ nói với ông ta một chút, tiền này sẽ chờ tới khi cháu bán hàng xong, cuối cùng cùng tính một lượt, như thế được không?”
Lý chính và lão Tề quan hệ không tệ, cũng giúp hắn mấy lần, chút mặt mũi này hắn nhất định sẽ cho.
“Vậy thì rất cám ơn thím!” Nghe nói chỉ cần đưa tiền cho một người, hơn nữa còn là một người rất có uy tín, Tôn Huệ đã thầm hài lòng, gật đầu nói: “Tốt, tiền này cháu sẽ đưa, không biết thím có thể dẫn tiến một phen?”
Nương tử lý chính cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, nộp tiền là một chuyện, người thì không cần dẫn tiến gì đâu, miễn cho xảy ra lắm chuyện!” Vỗ vỗ vai Tôn Huệ, đáp ứng nói: “Yên tâm đi, cháu cứ về nhà chờ, thím sẽ nhờ bác trai đi nói một tiếng, nhất định sẽ tìm cho cháu một vị trí bán hàng tốt.” Rốt cuộc cũng chẳng phải là công việc hay ho gì, không dính dáng đến mới tốt, đối với các cô nương mà nói, thanh danh vô cùng quan trọng
Có thể không cần tiếp xúc, Tôn Huệ vẫn rất cam tâm tình nguyện, tuy rằng dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng cũng có thể buộc bản thân đi kết giao, nhưng mà hiện tại có thể tránh đi, thì sao nàng lại không hài lòng cho được. Nàng cũng không có những tâm tính kia, có thể nhấc lên quan hệ với những người trong bạch đạo hắc đạo gì.”Rất đa tạ thím, vì chuyện của cháu đành phải phiền toái người đi một chuyến.” Chỉ vào mấy chùm nho để trên bàn, nương tử lý chính cười giỡn nói: “Thím cũng đâu có làm việc không công, chỗ tốt đã nhận rồi đây thôi!”
Nhìn nhau cười cười, Tôn Huệ gật đầu thật mạnh, nói: “Tốt, nếu thím thích, lần sau cháu sẽ mang tới cho người nếm thử.” “Ấy đừng!” Nương tử lý chính vội vàng ngăn lại nói: “Thím nhận lần này là lần cuối thôi, lần sau thím cũng phải tiêu tiền mua, nếu không cứ mãi ăn chùa, trong lòng thím sẽ băn khoăn.” Nương tử lý chính thầm suy nghĩ, về sau nếu muốn ăn sẽ kêu người tới chỗ Tôn Huệ mua lấy một ít, bản thân tự đi mua sợ rằng con bé sẽ không thu tiền.
“Đến lúc đó rồi nói sau, nếu như người nhà ăn không hết, cũng không thể mặc cho nó hư hỏng! Đến lúc đó đưa tới, người phải ăn giùm mới được.” Tôn Huệ nói. Lại nói đùa hai câu, Tôn Huệ nhìn thời gian cũng không sớm, việc trong nhà còn bề bồn, liền cáo từ nói: “Thím, vậy giờ cháu đi về trước, có tin tức thím cứ nhắn cho cháu.”
“Đợi một chút, thím cất nho để cháu mang rổ về.” Vừa nói, nương tử lý chính vừa thả nho sang một cái giỏ khác: “Yên tâm đi, trong hai ngày này, thím sẽ nhắn cho cháu.”
Từ nhà lý chính đi ra, lúc trở về thuận tiện cắt cỏ, gia súc trong nhà càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng đi đường nàng cũng tranh thủ cắt cỏ luôn, thế nhưng nhiều khi không đủ cho chúng nó ăn. Bây giờ càng nghĩ càng thấy rằng lúc này là thời điểm bán đi một ít gia súc, có thể tích lũy ít tiền, người cũng đỡ mệt. Thế nhưng bây giờ vẫn còn đang là mùa hạ, chờ đến mùa đông, nhất là mấy ngày trước lễ mừng năm mới, khi đó nhất định sẽ có nhiều người mua hơn.
Về đến nhà, cho gia súc ăn cỏ uống nước xong, Tôn Huệ bận rộn một hồi thì đã đến nấu cơm thời gian, nàng vừa định đi làm thì Chu Đồng lại tới, kéo nàng vào trong nhà: “Muội ở nhà một mình nấu cơm làm cái gì? Đi, mau đi với tỷ, cơm nước chuẩn bị xong rồi.”
Tôn Huệ từ chối không được, hơn nữa nàng chỉ có một mình, nấu nướng mất công, cũng không thể ngày nào cũng húp cháo, hoặc là ăn rau dưa suốt?
“Nghe nói muội muốn lên trấn mở quầy hàng?” Trên đường đi Chu đồng hỏi, nàng cũng vừa mới nghe được cha mẹ nói chuyện.
“Đúng, hôm nay muội tới nhà lý chính, lấy,nhờ ông ấy giúp đỡ tìm xem quan hệ, xem có thể bày quầy hàng trên trấn không.” Tôn Huệ nói.
“Lý chính quen biết nhiều người trên trấn, có ông ấy hỗ trợ, quầy hàng của muội sẽ không có người quấy rầy.” Chu Đồng nói: “Nếu nhận được tin tức cụ thể, muội hãy nói tỷ một tiếng, tỷ giúp muội chuyển hàng.” Một mình mở quầy bán hàng dù sao cũng không tiện, có người giúp đỡ một chút mới tốt.
“Thì vì như vậy nên muội mới tới nhà lý chính nhờ giúp.” Tôn Huệ đáp lời, sau đó liền từ chối: “Tâm ý của tỷ muội hiểu, nhưng chỗ muội không cần người giúp đỡ đâu, mình muội là đủ rồi. Tỷ ở nhà còn phải nấu cơm giúp việc nhà, bây giờ ngoài ruộng cũng bận rộn, cha mẹ sẽ không thể ở nhà.”
Chu Đồng cũng đã đính hôn, Tôn Huệ sợ gia đình bên kia của Chu Đồng biết chuyện mở quầy bán hàng, trong lòng mất hứng. Vì vậy thà để bản thân bận rộn một chút, dù sao cũng không có gì.
“Còn chưa tới ngày mùa, tỷ nói tới giúp muội, để mẹ về sớm một chút nấu cơm là được.” Biết rõ Tôn Huệ không muốn làm phiền bản thân, cũng sợ mình bị người ta nói xấu, cho nên mới phải cự tuyệt. Nhưng mà, nàng nghĩ đến, việc này cũng không coi là khác người, người khác thấy thế nào, nàng cũng không quan tâm.
Tôn Huệ vẫn còn đang nghĩ làm thế nào để cự tuyệt, tìm lý do nói: “Mẹ về sớm nấu cơm cũng không có gì, nhưng còn tiểu đệ thì sao, cũng không thể để mặc nó ở nhà một mình, hoặc là mang theo lên trấn?”
Chu Đồng nói: “Bảo mẹ dẫn nó theo ra ruộng là được, trước kia chẳng phải cũng từng như vậy sao? Tốt rồi, muội đừng có mà lèo nhèo, chúng ta quyết định vậy đi, hôm đó tỷ sẽ tới tìm muội.” Nói rồi sẽ không cho phép Tôn Huệ từ chối, cứ quyết định như vậy là được.
Lúc đầu Tôn Huệ cũng bày sạp ở chợ phiên hai ngày, nhưng người hỏi thăm thì nhiều, người nếm thử cũng không ít, nhưng cuối cùng chẳng có mấy người mua, nếu có mua cũng phàn nàn giá cả không rẻ, mặc cả kỳ kèo mãi mới quyết định mua một cân hai cân mang đi. Vì vậy, hai ngày qua đi nàng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải bỏ ra không ít nho cho bọn họ ăn chùa, bản thân cũng bị mệt mỏi giày vò.
Nếu như bán ở chợ phiên không dễ, Tôn Huệ nghĩ dứt khoát chuyển địa bàn, lên trấn bán. Cuộc sống ở trên trấn dù sao cũng khấm khá hơn nông thôn, người có tiền trong tay cũng nhiều hơn, lại đông người qua lại, mỗi ngày hẳn là có thể bán được chút ít hoa quả. Cũng không biết phải bày quầy hàng bày ở đâu, liệu có người quấy rối hay không, loại người vô thử vô thực chắc là không ít! Đừng để cuối cùng không bán được đồ, bản thân còn đắc tội người ta, người trên đó đám du côn nông thôn sao có thể so sánh.
Đột nhiên nhớ tới lý chính, ở trên trấn ông ấy cũng chút quan hệ, tới đó hỏi thăm một chút, đi cửa sau, thăm hỏi đám địa đầu xà ở đó một phen, về sau, chắc là sẽ không có kẻ nào làm khó dễ mình.
Nghĩ đến liền làm, Tôn Huệ cầm rổ hái mấy chùm nho chín mọng đẹp mắt, đóng cửa, hướng về phía nhà lý chính mà đi. Trên đường đi, gặp người quen biết liền chào hỏi, ước chừng nửa khắc đã đến nhà lý chính.
Gõ cửa, chính là nương tử lý chính ra mở.
Nương tử lý chính thấy Tôn Huệ bèn cười nói: “Sao lại tới đây giờ này, chớ không phải là lại tới tặng hoa quả đó chứ? Ha ha.” Hai ngày trước được tặng nho và táo, bọn nhóc trong nhà cực kỳ thích ăn, nếu như không phải sợ ăn nhiều đau bụng, hạn chế hắn, chỉ sợ không tới hai ngày hắn liền ăn hết sạch! Kỳ thật không chỉ tụi nhỏ, chính bà cũng ưa thích ăn, nho nhiều nước chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
“Thím đoán thật tài tình, thím nhìn này, chẳng phải cháu mang nho đến đây sao!” Xốc lớp vải đậy trên rổ lên, lộ ra mấy chùm nho chín mọng, Tôn Huệ cười nói.
Thấy Tôn Huệ thực sự mang nho tới, lý chính nương tử vội vàng cự tuyệt: “Thím chỉ nói đùa chút thôi, mau mang nho về, còn phải bán lấy tiền chứ.” Vừa rồi bà chỉ đùa thôi, không thật sự muốn Tôn Huệ mang hoa quả tới, cái kia người ta còn phải đem bán lấy tiền, lúc trước nếm thử là được rồi, không thể nhận thêm nữa.
“Thím nhận đi mà, nói thật với thím, đây cũng không phải là tặng không đâu, là có chuyện nhờ thím giúp, được không ạ? Thím không nhận, chính cháu lại không tiện mở miệng.” Tôn Huệ nửa đùa nửa thật.
Nương tử lý chính chọt trán nàng, vờ cả giận nói: “Coi thím là người ngoài à? Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần làm bộ.”
“Hi hi, chẳng phải là cháu đang định làm phiền thím nên mới mang tạ lễ đến trước hay sao.” Tôn Huệ đưa rổ cho bà, nói: “Thím cầm lấy rổ, hai ngày nữa cháu tới lấy.”
“Con nhóc này!” Nương tử lý chính thầm nói, thật là một đứa biết làm nên chuyện, phải nhắc nhở con mình học tập một chút, lễ nhiều không ai trách, bất kể có quen hay không, nhờ người ta làm việc cũng nên chuẩn bị lễ cảm ơn.”Vậy thím nhận. Cháu nói một chút xem là chuyện gì đi?”
Vừa theo nương tử lý chính vào trong nhà, Tôn Huệ vừa nói ra tính toán của mình: “Thím cũng biết trái cây nhà cháu trồng ra, người nhà ăn không hết, bởi vì khá là nhiều. Vài ngày trước cháu cũng mang tới chợ phiên bán một ít, nhưng căn bản không có bao mấy người mua, người nếm thì nhiều, bán được chẳng bao nhiêu. Vì vậy cháu định mang lên trấn bán, chỗ ấy có lẽ nhiều người mua hơn, thế nhưng cháu lại không có người quen trên ấy, nhiều chuyện sẽ không hiểu. Sau đó cháu mới nghĩ tới nhà thím, các ngài dù sao cũng có quan hệ rộng rãi, cháu bèn tới xin thím giúp đỡ, muốn lên trấn bán chút ít hoa quả thì cần phải chuẩn bị những gì.”
Thật là một người thông thấu, người khác không ăn chút thiệt thòi, là sẽ không nghĩ ra được, còn có rất nhiều kẻ đụng đầu vào tường cũng không quay đầu lại. Chậc chậc, nương tử lý chính lại nghĩ, nếu Tôn Huệ là nam tử, nhất định sau này sẽ rất có tiền đồ.
“Không nói gạt cháu, nhà thím ở trong trấn vẫn có phần thể diện, cháu muốn bán hoa quả, không phải chuyện lớn gì, chuẩn bị gì đó thì không nói, nhưng mà muốn được người ta nể tình, cũng không dễ, phải xem cháu muốn bày vị trí quầy hàng ở đâu, trong bao lâu, mỗi tháng đưa cho người ta hơn trăm văn, hoặc là hơn mười văn, còn phải xem mỗi ngày bán được bao nhiêu.” Nương tử lý chính rót chén nước, giải thích.
Tôn Huệ thầm tính toán một chút, cho dù mất đi chừng trăm văn tiền cũng vẫn còn có lợi, chỉ cần có thể mở một quầy hàng, mỗi ngày bán hàng thuận lợi, như vậy vẫn có thể có lãi. Cười gật đầu: “Mỗi tháng đưa cho người ta nhiều như vậy, là đưa nhiều lần, hay là mỗi cuối tháng đưa 1 lần? Là đưa cho một người, hay là nhiều người. Thỉnh cầu thím cẩn thận nói cho cháu nghe một chút đi.” Cái này cần hỏi rõ ràng, nếu như ba ngày hai hôm lại tới một người, vậy thì thà đừng đi, nếu không biết bao nhiêu cho đủ!
Nương tử lý chính khoát tay, nói: “Đương nhiên là đưa cho một người, người quản lý quầy hàng trên trấn chính là lão Tề, tại vùng này đám du côn lưu manh đều sợ ông ta, chỉ cần cho ông ta chỗ tốt, người khác cũng không dám qua nháo sự. Đương nhiên, cũng chính là bởi vì như thế, giá cả sẽ không quá rẻ, nhưng mà, vẫn tương đối có lợi đấy, cháu là cô nương nhà, không thể so với người khác, bày quầy bán hàng muốn không bị quấy rối thì phải chịu mất thêm ít tiền.” Nữ hài tử, lại vừa mới đính hôn, bỏ chút tiền ấy mua an toàn mới tốt. Nói tới đây, nương tử lý chính lại tiếp tục nói: “Thím sẽ nói với ông ta một chút, tiền này sẽ chờ tới khi cháu bán hàng xong, cuối cùng cùng tính một lượt, như thế được không?”
Lý chính và lão Tề quan hệ không tệ, cũng giúp hắn mấy lần, chút mặt mũi này hắn nhất định sẽ cho.
“Vậy thì rất cám ơn thím!” Nghe nói chỉ cần đưa tiền cho một người, hơn nữa còn là một người rất có uy tín, Tôn Huệ đã thầm hài lòng, gật đầu nói: “Tốt, tiền này cháu sẽ đưa, không biết thím có thể dẫn tiến một phen?”
Nương tử lý chính cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, nộp tiền là một chuyện, người thì không cần dẫn tiến gì đâu, miễn cho xảy ra lắm chuyện!” Vỗ vỗ vai Tôn Huệ, đáp ứng nói: “Yên tâm đi, cháu cứ về nhà chờ, thím sẽ nhờ bác trai đi nói một tiếng, nhất định sẽ tìm cho cháu một vị trí bán hàng tốt.” Rốt cuộc cũng chẳng phải là công việc hay ho gì, không dính dáng đến mới tốt, đối với các cô nương mà nói, thanh danh vô cùng quan trọng
Có thể không cần tiếp xúc, Tôn Huệ vẫn rất cam tâm tình nguyện, tuy rằng dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng cũng có thể buộc bản thân đi kết giao, nhưng mà hiện tại có thể tránh đi, thì sao nàng lại không hài lòng cho được. Nàng cũng không có những tâm tính kia, có thể nhấc lên quan hệ với những người trong bạch đạo hắc đạo gì.”Rất đa tạ thím, vì chuyện của cháu đành phải phiền toái người đi một chuyến.” Chỉ vào mấy chùm nho để trên bàn, nương tử lý chính cười giỡn nói: “Thím cũng đâu có làm việc không công, chỗ tốt đã nhận rồi đây thôi!”
Nhìn nhau cười cười, Tôn Huệ gật đầu thật mạnh, nói: “Tốt, nếu thím thích, lần sau cháu sẽ mang tới cho người nếm thử.” “Ấy đừng!” Nương tử lý chính vội vàng ngăn lại nói: “Thím nhận lần này là lần cuối thôi, lần sau thím cũng phải tiêu tiền mua, nếu không cứ mãi ăn chùa, trong lòng thím sẽ băn khoăn.” Nương tử lý chính thầm suy nghĩ, về sau nếu muốn ăn sẽ kêu người tới chỗ Tôn Huệ mua lấy một ít, bản thân tự đi mua sợ rằng con bé sẽ không thu tiền.
“Đến lúc đó rồi nói sau, nếu như người nhà ăn không hết, cũng không thể mặc cho nó hư hỏng! Đến lúc đó đưa tới, người phải ăn giùm mới được.” Tôn Huệ nói. Lại nói đùa hai câu, Tôn Huệ nhìn thời gian cũng không sớm, việc trong nhà còn bề bồn, liền cáo từ nói: “Thím, vậy giờ cháu đi về trước, có tin tức thím cứ nhắn cho cháu.”
“Đợi một chút, thím cất nho để cháu mang rổ về.” Vừa nói, nương tử lý chính vừa thả nho sang một cái giỏ khác: “Yên tâm đi, trong hai ngày này, thím sẽ nhắn cho cháu.”
Từ nhà lý chính đi ra, lúc trở về thuận tiện cắt cỏ, gia súc trong nhà càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng đi đường nàng cũng tranh thủ cắt cỏ luôn, thế nhưng nhiều khi không đủ cho chúng nó ăn. Bây giờ càng nghĩ càng thấy rằng lúc này là thời điểm bán đi một ít gia súc, có thể tích lũy ít tiền, người cũng đỡ mệt. Thế nhưng bây giờ vẫn còn đang là mùa hạ, chờ đến mùa đông, nhất là mấy ngày trước lễ mừng năm mới, khi đó nhất định sẽ có nhiều người mua hơn.
Về đến nhà, cho gia súc ăn cỏ uống nước xong, Tôn Huệ bận rộn một hồi thì đã đến nấu cơm thời gian, nàng vừa định đi làm thì Chu Đồng lại tới, kéo nàng vào trong nhà: “Muội ở nhà một mình nấu cơm làm cái gì? Đi, mau đi với tỷ, cơm nước chuẩn bị xong rồi.”
Tôn Huệ từ chối không được, hơn nữa nàng chỉ có một mình, nấu nướng mất công, cũng không thể ngày nào cũng húp cháo, hoặc là ăn rau dưa suốt?
“Nghe nói muội muốn lên trấn mở quầy hàng?” Trên đường đi Chu đồng hỏi, nàng cũng vừa mới nghe được cha mẹ nói chuyện.
“Đúng, hôm nay muội tới nhà lý chính, lấy,nhờ ông ấy giúp đỡ tìm xem quan hệ, xem có thể bày quầy hàng trên trấn không.” Tôn Huệ nói.
“Lý chính quen biết nhiều người trên trấn, có ông ấy hỗ trợ, quầy hàng của muội sẽ không có người quấy rầy.” Chu Đồng nói: “Nếu nhận được tin tức cụ thể, muội hãy nói tỷ một tiếng, tỷ giúp muội chuyển hàng.” Một mình mở quầy bán hàng dù sao cũng không tiện, có người giúp đỡ một chút mới tốt.
“Thì vì như vậy nên muội mới tới nhà lý chính nhờ giúp.” Tôn Huệ đáp lời, sau đó liền từ chối: “Tâm ý của tỷ muội hiểu, nhưng chỗ muội không cần người giúp đỡ đâu, mình muội là đủ rồi. Tỷ ở nhà còn phải nấu cơm giúp việc nhà, bây giờ ngoài ruộng cũng bận rộn, cha mẹ sẽ không thể ở nhà.”
Chu Đồng cũng đã đính hôn, Tôn Huệ sợ gia đình bên kia của Chu Đồng biết chuyện mở quầy bán hàng, trong lòng mất hứng. Vì vậy thà để bản thân bận rộn một chút, dù sao cũng không có gì.
“Còn chưa tới ngày mùa, tỷ nói tới giúp muội, để mẹ về sớm một chút nấu cơm là được.” Biết rõ Tôn Huệ không muốn làm phiền bản thân, cũng sợ mình bị người ta nói xấu, cho nên mới phải cự tuyệt. Nhưng mà, nàng nghĩ đến, việc này cũng không coi là khác người, người khác thấy thế nào, nàng cũng không quan tâm.
Tôn Huệ vẫn còn đang nghĩ làm thế nào để cự tuyệt, tìm lý do nói: “Mẹ về sớm nấu cơm cũng không có gì, nhưng còn tiểu đệ thì sao, cũng không thể để mặc nó ở nhà một mình, hoặc là mang theo lên trấn?”
Chu Đồng nói: “Bảo mẹ dẫn nó theo ra ruộng là được, trước kia chẳng phải cũng từng như vậy sao? Tốt rồi, muội đừng có mà lèo nhèo, chúng ta quyết định vậy đi, hôm đó tỷ sẽ tới tìm muội.” Nói rồi sẽ không cho phép Tôn Huệ từ chối, cứ quyết định như vậy là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.