Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 76
Tạp Nhĩ Tư
01/09/2019
Edit: Canina
“Giá cả còn có thể thương lượng. Nếu chê giá quá thấp, ta hoàn toàn có thể tăng thêm một chút. Ngươi cũng có thể ra giá, nếu hợp lý, ta tất sẽ trả đủ.” Quản gia hòa ái nói, mua la la với hắn bây giờ là tình thế bắt buộc, bằng không trở về sẽ không tiện báo cáo.
Tôn Huệ cực kỳ không muốn, hai con la la khó khăn lắm mới trưởng thành, hàng năm đều sinh la la con, hiện tại bán, nàng thực khó có thể đáp ứng. Nếu người ta chỉ cần một con, giá mua cao chút, nàng còn có thể thương lượng, nhưng nếu bán cả hai con, vạn vạn lần không thể.
Cho nên nàng từ chối:“Chuyện này thực sự là khó xử, hai con la la này chính là tiền đồ trọng yếu của nhà ta, không bằng ngài tới nơi khác hỏi thăm được không?” Lời nói uyển chuyển, chỉ sợ đối phương mất hứng, phải biết rằng ở huyện này, Trương gia cũng được coi là thân hào nông thôn có danh vọng, người ta muốn chèn ép một tiểu hài tử như mình thật quá dễ dàng.
Sắc mặt quản gia chợt trầm xuống, hắn trước giờ chưa từng bị cự tuyệt lần nào, lên giọng áp chế:“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ta đã để cho ngươi tùy ý ra giá, đừng có mà không biết điều, hai con la la này ta nhất định phải mua, bằng không chỗ lão gia ta biết phải ăn nói thế nào.” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tôn Huệ, bức bách:“Ngươi nói đi, giá bao nhiêu?” Là người chưởng quản cửa hàng của Trương cử nhân, không hung ác một chút sao có thể đè ép người?
Tôn Huệ toát mồ hôi hai bên thái dương, có chút khẩn trương, nếu ở đời trước, nàng hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình cự tuyệt, mất hứng còn có thể nhăn mặt đuổi người. Nhưng hiện tại khác rồi, nếu thực sự làm như vậy, bản thân sẽ không có quả ngon để ăn, còn liên lụy người nhà.
“Vậy ngài xem, bao nhiêu thì thích hợp?” Quên đi, Tôn Huệ nghĩ, kiếm ít tiền chút cũng được, trăm ngàn lần đừng chọc tai họa cho người nhà. Tiền về sau còn có thể kiếm, nhưng nếu gây họa, cả nhà mình sẽ không dễ sống, chỉ sợ còn phải lưu lạc nơi khác.
Quản gia chắp tay sau lưng, nói:“Bảo ngươi ra giá thì cứ ra đi, đừng có lằng nhằng.” Hắn cũng không phải kẻ thích ỷ thế hiếp người, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy với Tôn Huệ, trực tiếp động thủ là được rồi. Lần này nếu không phải tặng lễ cho Huyện lệnh, cũng không cần cường ngạnh mua la la mà người chủ không muốn bán.
Tôn Huệ nghĩ nghĩ, rốt cuộc không dám đòi nhiều, nói:“Vậy ba lượng hai đi, nếu ngài thật sự muốn mua, ta liền lấy giá đó.” Nếu bán lẻ, giá tiền này không coi là rẻ, giống như con la la đầu tiên nàng mua, cũng chỉ cỡ 1 xâu là nhiều. Nhưng mà, hiện tại nàng đã nuôi nó lớn lên khỏe mạnh, còn đẻ con, sang năm còn có thể lại thêm 1 lứa, cho nên giá này tính ra cũng không đắt, nếu được chọn, Tôn Huệ thà rằng không bán.
Quản gia mơ hồ biết giá, bởi vậy cũng hiểu được tiểu cô nương trước mặt này ra giá khá tiện nghi, đại khái là bị mình hù dọa. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, lấy từ trong tay áo ra một nén bạc, đưa cho nàng:“Nơi này có năm lượng bạc, ngươi bán hai con la la cho ta cũng không coi là thua thiệt, lúc trước chẳng phải ngươi còn cho chúng ta thuê 2 con sao, đến mùa sẽ đưa lại đây, không lo sang năm không có la la con.”
5 lượng bạc này, xem như món tiền lớn nhất Tôn Huệ từng gặp từ khi xuyên tới, cảm giác cầm trên tay thật nặng.“Này có chút hơn đi?” Tôn Huệ ngược lại không dám thu, 5 lượng bạc, mua trâu cũng đủ rồi.
“Đã nói là cho ngươi, ta mua la la là để tặng lễ, rẻ quá sẽ không thành tâm!”
Tuy nói hai con la la này là để tặng lễ cho Huyện lệnh, nhưng thật ra chỉ là vật bổ sung thôi, lễ vật trọng yếu sớm đã chuẩn bị. Có điều cũng không thể ép giá quá, nếu bị người khác biết sẽ không hay.
Thấy lời này không giống làm bộ, Tôn Huệ cũng đành thu nhận bạc, dẫn quản gia tới chỗ hai con la la, cười nói:“Đều ở đây, ngài hiện tại mang chúng đi, hay là ngày mai lúc đưa đậu hũ ta sẽ dẫn chúng tới?” Lúc này tâm tính cũng bình thản xuống, dù sao nàng không thể phản kháng, hơn nữa bạc cũng nhiều, sau này còn thường xuyên đưa đậu hũ, cũng không tính thiệt thòi.
“Ta sẽ đưa đi luôn, sáng mai còn phải đem đi tặng.” Quản gia nói xong liền bước tới dắt hai con la la. Lễ vật đều đã chuẩn bị tốt, chờ mua được la la mang về, cùng mang tặng Huyện lệnh.
Nói đến la la này, chính là do lúc Huyện lệnh phu nhân tới Trương gia làm khách, trên bàn có một chén canh hạnh nhân hương vị sữa la la, tiểu nữ nhi nhà Huyện lệnh cực kỳ thích uống. Mặc dù không nói rõ, nhưng cũng hỏi thăm làm sao có thứ này, phu nhân tự nhiên không tiện cự tuyệt, một ngụm đáp ứng sẽ tìm giúp. La la trong nhà, tiểu thư còn muốn dùng, đương nhiên sẽ không đem tặng, liền bảo quản gia đi ra ngoài tìm mua. Cũng không biết sao mà tình cờ tới thôn này lại nghe tin nhà Tôn gia có la la mẹ vừa mới sinh con, thật sự là đúng dịp.
Trong chuồng, la la con đã cao lớn quá đầu gối người đang ăn cỏ bên mẹ nó, thấy người lạ, sợ tới mức trốn ngay sau lưng mẹ.
“Hai con la la này tuy không lớn nhưng không hề thiếu sữa, mỗi con có thể vắt được 5 cân, rất đủ dùng.” Tôn Huệ chỉ vào hai con la la, giới thiệu.“Ngài ở đây chờ chút, ta đi lấy dây thừng.”
Dây thừng bằng vải bố, vừa chắc chắn vừa không làm đau la la, lúc chúng bị kéo đi liền ra sức giãy giụa, một con trong đó còn liều mạng kêu lên, đá chân, không chịu dịch bước.
Tên sai vặt khỏe mạnh, hắc một tiếng, mím môi cố sức kéo, miệng nói:“Súc sinh, không lẽ ta không chế phục được mi sao?” Thét to một tiếng, dứt khoát kéo đi.
La la bị kéo cổ ăn đau, đành phải đi theo tên sai vặt.
Tôn Huệ có chút không đành lòng, miệng mấp máy, quay đầu nói với quản gia:“Ta nghĩ dù sao nó cũng là lễ vật, đừng nên kéo thô bạo như vậy thì hơn, nếu nó bị thương rồi đem đi tặng cũng không hay.”
Quản gia vốn không để ý, hắn thường thấy người ta đối xử với súc vật như vậy, nhưng Tôn Huệ nói thế hắn cũng thấy có lý, dù sao cũng không nên làm la la bị thương, đem đi tặng lễ xác thực không đẹp mắt. Cho nên hắn mở miệng nói:“Nhẹ tay chút, dắt nó đi từ từ, làm sao đừng để nó bị thương! Xú tiểu tử.”
Tên sai vặt nghe thế liền buông lỏng tay một chút, không cố sống cố chết kéo la la như lúc nãy nữa, thừa dịp quản gia lên xe, quay lại trừng mắt nhìn Tôn Huệ, nhỏ giọng lầu bầu:“Xú nha đầu thích xen vào việc của người khác, ta làm việc lại cần ngươi chỉ dạy sao.”
Tôn Huệ không nghe thấy hắn nói cái gì, dù gì cũng không phải lời hay ho, nàng không thèm để ý, đối phương không có khả năng lại tới gây sự.
Chờ quản gia rời đi, Tôn Huệ nhìn bạc trong tay có chút lo lắng, sợ làm rơi mất, vội vã chạy ra đóng cổng, đi vào trong phòng, đem bạc giấu đi.
Không lâu sau, Tôn mẫu vội chạy về, bà vốn đang làm việc ở ngoài ruộng, là Lý thẩm mua đậu hũ trở về thấy lo lắng, liền đi tìm Tôn mẫu, nói cho bà biết nhà bà có người tới. Tôn mẫu nghe xong miêu tả, đại khái cũng đoán được người đến là ai, nhưng không biết họ tới là có chuyện gì, sợ đối nữ nhi không tốt, liền chạy lại đây.
Thấy nữ nhi, Tôn mẫu nói ngay:“Con bé này, có người đến tìm, mặc kệ thế nào thì cũng phải gọi nương qua chứ, gặp chuyện có người lớn cũng dễ xử lý, vạn nhất hắn bắt nạt con thì biết gọi ai?” Bà cảm thấy hết sức phiền lòng, con nhóc kia nói không nghe, lá gan quá lớn!
Tôn Huệ xua tay, ý bảo nương không cần khẩn trương như vậy:“Là quản gia nhà Trương cử nhân, lần trước đã từng đến rồi, hơn nữa nói chuyện ngay trong sân, hàng xóm xung quanh cũng có người ở nhà, thực sự nếu ông ta tới gây rối, con sẽ hét lên là được mà.” Hơn nữa lúc này người tới mua đậu hũ nhiều như vậy, giữa ban ngày ban mặt có gì đâu mà sợ, cho nên Tôn Huệ mới không đi gọi Tôn mẫu.
“Cho dù như vậy cũng không được, đã là cô nương thì phải cẩn thận một chút, đây đâu phải chuyện đùa!” Tôn mẫu vẫn không thôi lo lắng, dí dí trán nữ nhi một cái nói:“Dù sao từ giờ con đều phải nghe lời ta, cũng đừng lên trấn bán hàng nữa, dứt khoát ở nhà chờ xuất giá.” Chuyện này không thể nói chơi được, còn không tới vài ngày nữa con bé sẽ xuất giá, nhất định không cho phép xảy ra chuyện. Bà hiểu con mình tốt, nhưng nếu dính phải mấy lời bậy bạ quả thực sẽ khó mà giải thích.
“Con biết rồi nương, về sau con sẽ chú ý.” Tôn Huệ gật đầu ưng thuận, chính nàng vẫn biết phải quý trọng thanh danh, mặc dù có nhiều chuyện nàng không thấy có vấn đề gì, nhưng ở thế giới này thì khác. Dù sao cũng chẳng thể thay đổi được thế giới, như vậy đành phải cố gắng thích ứng mới có thể sống tốt.
Kéo nương vào buồng trong, Tôn Huệ cười nói:“Con nói nương nghe một chuyện, là chuyện tốt!” Tôn mẫu nói:“Sao, cái gì chuyện tốt, nói thử xem.” “Con vừa bán hai con la la mẹ đi rồi, chính là bán cho quản gia nhà họ Trương vừa mới tới.” “Sao lại bán, không phải con muốn nuôi để sang năm la la mẹ sinh la la con sao?” Đây chính là nữ nhi tự mình nói, bà cũng đồng ý, nếu nuôi tốt, cuối năm sau, bán hơn phân nửa số la la trong nhà, nhất định có thể xây phòng ở cho con trai.
Tôn Huệ không đề cập tới việc quản gia có ý ép buộc, nàng chỉ nói:“Ra giá cao, ta con liền bán đi, nương có biết hai con la la này bán được bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“5 lượng đó! Mẹ nói xem, đối phương ra giá cao vậy, con có thể cự tuyệt sao?” Tôn Huệ nói.
Tôn mẫu nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh, thở dài nói:“Cư nhiên có nhiều như vậy, sớm biết như vậy, lần trước cũng bán luôn con la la mẹ kia cho hắn. Bán lúc này có lợi hơn nhiều.” Người khác ra giá cũng không cao như vậy, thịt la la cái lại không ngon bằng thịt la la đực, mùi vị cũng có chút thiếu sót, cho nên giá bán kém hơn chút, một con la la chỉ chừng 1 xâu tiền là mua được.
Tôn Huệ nói:“Lần trước mà bán chắc không được giá như này đâu, lần này sở dĩ ra giá cao, là vì Trương gia muốn đem la la đi tặng cho người ta.”
Cũng không biết là tặng cho ai.
Thế nhưng thử nghĩ cũng biết chắc chỉ có vài nhà mới có thể khiến Trương cử nhân phải đi tặng lễ.
Tôn mẫu đi tới bên nàng, nhỏ giọng nói:“Bạc cất kỹ chưa? Giấu chỗ nào bí ẩn chút, nhất định không thể để người ta trộm mất.” Bà hoàn toàn không nghĩ tới việc cầm số tiền đó, cũng không thể cầm.
Tôn Huệ gật đầu thì thầm:“ Con biết rồi, nơi giấu tiền người khác sẽ không dự đoán được.” Trong nhà luôn không có người, không giấu chỗ kín, vạn nhất thực bị lấy đi mất, lúc ấy nàng muốn khóc cũng khóc không nổi.
Tôn Huệ nghĩ, bạc này không dùng để xây phòng ở, nếu chỗ nào có ruộng nước thích hợp mà nói, cũng có thể mua trước. Phòng ở từ từ xây cũng được, mua ruộng có tương lai hơn. Hơn nữa tuổi đệ đệ không lớn lắm, nơi ở cũng không cần yêu cầu cao quá.Canina: Đã rất lâu rất lâu rất lâu mới quay lại, thú thực là ta không nghĩ vẫn còn có người theo dõi, định drop luôn ai dè…hahaha
“Giá cả còn có thể thương lượng. Nếu chê giá quá thấp, ta hoàn toàn có thể tăng thêm một chút. Ngươi cũng có thể ra giá, nếu hợp lý, ta tất sẽ trả đủ.” Quản gia hòa ái nói, mua la la với hắn bây giờ là tình thế bắt buộc, bằng không trở về sẽ không tiện báo cáo.
Tôn Huệ cực kỳ không muốn, hai con la la khó khăn lắm mới trưởng thành, hàng năm đều sinh la la con, hiện tại bán, nàng thực khó có thể đáp ứng. Nếu người ta chỉ cần một con, giá mua cao chút, nàng còn có thể thương lượng, nhưng nếu bán cả hai con, vạn vạn lần không thể.
Cho nên nàng từ chối:“Chuyện này thực sự là khó xử, hai con la la này chính là tiền đồ trọng yếu của nhà ta, không bằng ngài tới nơi khác hỏi thăm được không?” Lời nói uyển chuyển, chỉ sợ đối phương mất hứng, phải biết rằng ở huyện này, Trương gia cũng được coi là thân hào nông thôn có danh vọng, người ta muốn chèn ép một tiểu hài tử như mình thật quá dễ dàng.
Sắc mặt quản gia chợt trầm xuống, hắn trước giờ chưa từng bị cự tuyệt lần nào, lên giọng áp chế:“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ta đã để cho ngươi tùy ý ra giá, đừng có mà không biết điều, hai con la la này ta nhất định phải mua, bằng không chỗ lão gia ta biết phải ăn nói thế nào.” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tôn Huệ, bức bách:“Ngươi nói đi, giá bao nhiêu?” Là người chưởng quản cửa hàng của Trương cử nhân, không hung ác một chút sao có thể đè ép người?
Tôn Huệ toát mồ hôi hai bên thái dương, có chút khẩn trương, nếu ở đời trước, nàng hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình cự tuyệt, mất hứng còn có thể nhăn mặt đuổi người. Nhưng hiện tại khác rồi, nếu thực sự làm như vậy, bản thân sẽ không có quả ngon để ăn, còn liên lụy người nhà.
“Vậy ngài xem, bao nhiêu thì thích hợp?” Quên đi, Tôn Huệ nghĩ, kiếm ít tiền chút cũng được, trăm ngàn lần đừng chọc tai họa cho người nhà. Tiền về sau còn có thể kiếm, nhưng nếu gây họa, cả nhà mình sẽ không dễ sống, chỉ sợ còn phải lưu lạc nơi khác.
Quản gia chắp tay sau lưng, nói:“Bảo ngươi ra giá thì cứ ra đi, đừng có lằng nhằng.” Hắn cũng không phải kẻ thích ỷ thế hiếp người, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy với Tôn Huệ, trực tiếp động thủ là được rồi. Lần này nếu không phải tặng lễ cho Huyện lệnh, cũng không cần cường ngạnh mua la la mà người chủ không muốn bán.
Tôn Huệ nghĩ nghĩ, rốt cuộc không dám đòi nhiều, nói:“Vậy ba lượng hai đi, nếu ngài thật sự muốn mua, ta liền lấy giá đó.” Nếu bán lẻ, giá tiền này không coi là rẻ, giống như con la la đầu tiên nàng mua, cũng chỉ cỡ 1 xâu là nhiều. Nhưng mà, hiện tại nàng đã nuôi nó lớn lên khỏe mạnh, còn đẻ con, sang năm còn có thể lại thêm 1 lứa, cho nên giá này tính ra cũng không đắt, nếu được chọn, Tôn Huệ thà rằng không bán.
Quản gia mơ hồ biết giá, bởi vậy cũng hiểu được tiểu cô nương trước mặt này ra giá khá tiện nghi, đại khái là bị mình hù dọa. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, lấy từ trong tay áo ra một nén bạc, đưa cho nàng:“Nơi này có năm lượng bạc, ngươi bán hai con la la cho ta cũng không coi là thua thiệt, lúc trước chẳng phải ngươi còn cho chúng ta thuê 2 con sao, đến mùa sẽ đưa lại đây, không lo sang năm không có la la con.”
5 lượng bạc này, xem như món tiền lớn nhất Tôn Huệ từng gặp từ khi xuyên tới, cảm giác cầm trên tay thật nặng.“Này có chút hơn đi?” Tôn Huệ ngược lại không dám thu, 5 lượng bạc, mua trâu cũng đủ rồi.
“Đã nói là cho ngươi, ta mua la la là để tặng lễ, rẻ quá sẽ không thành tâm!”
Tuy nói hai con la la này là để tặng lễ cho Huyện lệnh, nhưng thật ra chỉ là vật bổ sung thôi, lễ vật trọng yếu sớm đã chuẩn bị. Có điều cũng không thể ép giá quá, nếu bị người khác biết sẽ không hay.
Thấy lời này không giống làm bộ, Tôn Huệ cũng đành thu nhận bạc, dẫn quản gia tới chỗ hai con la la, cười nói:“Đều ở đây, ngài hiện tại mang chúng đi, hay là ngày mai lúc đưa đậu hũ ta sẽ dẫn chúng tới?” Lúc này tâm tính cũng bình thản xuống, dù sao nàng không thể phản kháng, hơn nữa bạc cũng nhiều, sau này còn thường xuyên đưa đậu hũ, cũng không tính thiệt thòi.
“Ta sẽ đưa đi luôn, sáng mai còn phải đem đi tặng.” Quản gia nói xong liền bước tới dắt hai con la la. Lễ vật đều đã chuẩn bị tốt, chờ mua được la la mang về, cùng mang tặng Huyện lệnh.
Nói đến la la này, chính là do lúc Huyện lệnh phu nhân tới Trương gia làm khách, trên bàn có một chén canh hạnh nhân hương vị sữa la la, tiểu nữ nhi nhà Huyện lệnh cực kỳ thích uống. Mặc dù không nói rõ, nhưng cũng hỏi thăm làm sao có thứ này, phu nhân tự nhiên không tiện cự tuyệt, một ngụm đáp ứng sẽ tìm giúp. La la trong nhà, tiểu thư còn muốn dùng, đương nhiên sẽ không đem tặng, liền bảo quản gia đi ra ngoài tìm mua. Cũng không biết sao mà tình cờ tới thôn này lại nghe tin nhà Tôn gia có la la mẹ vừa mới sinh con, thật sự là đúng dịp.
Trong chuồng, la la con đã cao lớn quá đầu gối người đang ăn cỏ bên mẹ nó, thấy người lạ, sợ tới mức trốn ngay sau lưng mẹ.
“Hai con la la này tuy không lớn nhưng không hề thiếu sữa, mỗi con có thể vắt được 5 cân, rất đủ dùng.” Tôn Huệ chỉ vào hai con la la, giới thiệu.“Ngài ở đây chờ chút, ta đi lấy dây thừng.”
Dây thừng bằng vải bố, vừa chắc chắn vừa không làm đau la la, lúc chúng bị kéo đi liền ra sức giãy giụa, một con trong đó còn liều mạng kêu lên, đá chân, không chịu dịch bước.
Tên sai vặt khỏe mạnh, hắc một tiếng, mím môi cố sức kéo, miệng nói:“Súc sinh, không lẽ ta không chế phục được mi sao?” Thét to một tiếng, dứt khoát kéo đi.
La la bị kéo cổ ăn đau, đành phải đi theo tên sai vặt.
Tôn Huệ có chút không đành lòng, miệng mấp máy, quay đầu nói với quản gia:“Ta nghĩ dù sao nó cũng là lễ vật, đừng nên kéo thô bạo như vậy thì hơn, nếu nó bị thương rồi đem đi tặng cũng không hay.”
Quản gia vốn không để ý, hắn thường thấy người ta đối xử với súc vật như vậy, nhưng Tôn Huệ nói thế hắn cũng thấy có lý, dù sao cũng không nên làm la la bị thương, đem đi tặng lễ xác thực không đẹp mắt. Cho nên hắn mở miệng nói:“Nhẹ tay chút, dắt nó đi từ từ, làm sao đừng để nó bị thương! Xú tiểu tử.”
Tên sai vặt nghe thế liền buông lỏng tay một chút, không cố sống cố chết kéo la la như lúc nãy nữa, thừa dịp quản gia lên xe, quay lại trừng mắt nhìn Tôn Huệ, nhỏ giọng lầu bầu:“Xú nha đầu thích xen vào việc của người khác, ta làm việc lại cần ngươi chỉ dạy sao.”
Tôn Huệ không nghe thấy hắn nói cái gì, dù gì cũng không phải lời hay ho, nàng không thèm để ý, đối phương không có khả năng lại tới gây sự.
Chờ quản gia rời đi, Tôn Huệ nhìn bạc trong tay có chút lo lắng, sợ làm rơi mất, vội vã chạy ra đóng cổng, đi vào trong phòng, đem bạc giấu đi.
Không lâu sau, Tôn mẫu vội chạy về, bà vốn đang làm việc ở ngoài ruộng, là Lý thẩm mua đậu hũ trở về thấy lo lắng, liền đi tìm Tôn mẫu, nói cho bà biết nhà bà có người tới. Tôn mẫu nghe xong miêu tả, đại khái cũng đoán được người đến là ai, nhưng không biết họ tới là có chuyện gì, sợ đối nữ nhi không tốt, liền chạy lại đây.
Thấy nữ nhi, Tôn mẫu nói ngay:“Con bé này, có người đến tìm, mặc kệ thế nào thì cũng phải gọi nương qua chứ, gặp chuyện có người lớn cũng dễ xử lý, vạn nhất hắn bắt nạt con thì biết gọi ai?” Bà cảm thấy hết sức phiền lòng, con nhóc kia nói không nghe, lá gan quá lớn!
Tôn Huệ xua tay, ý bảo nương không cần khẩn trương như vậy:“Là quản gia nhà Trương cử nhân, lần trước đã từng đến rồi, hơn nữa nói chuyện ngay trong sân, hàng xóm xung quanh cũng có người ở nhà, thực sự nếu ông ta tới gây rối, con sẽ hét lên là được mà.” Hơn nữa lúc này người tới mua đậu hũ nhiều như vậy, giữa ban ngày ban mặt có gì đâu mà sợ, cho nên Tôn Huệ mới không đi gọi Tôn mẫu.
“Cho dù như vậy cũng không được, đã là cô nương thì phải cẩn thận một chút, đây đâu phải chuyện đùa!” Tôn mẫu vẫn không thôi lo lắng, dí dí trán nữ nhi một cái nói:“Dù sao từ giờ con đều phải nghe lời ta, cũng đừng lên trấn bán hàng nữa, dứt khoát ở nhà chờ xuất giá.” Chuyện này không thể nói chơi được, còn không tới vài ngày nữa con bé sẽ xuất giá, nhất định không cho phép xảy ra chuyện. Bà hiểu con mình tốt, nhưng nếu dính phải mấy lời bậy bạ quả thực sẽ khó mà giải thích.
“Con biết rồi nương, về sau con sẽ chú ý.” Tôn Huệ gật đầu ưng thuận, chính nàng vẫn biết phải quý trọng thanh danh, mặc dù có nhiều chuyện nàng không thấy có vấn đề gì, nhưng ở thế giới này thì khác. Dù sao cũng chẳng thể thay đổi được thế giới, như vậy đành phải cố gắng thích ứng mới có thể sống tốt.
Kéo nương vào buồng trong, Tôn Huệ cười nói:“Con nói nương nghe một chuyện, là chuyện tốt!” Tôn mẫu nói:“Sao, cái gì chuyện tốt, nói thử xem.” “Con vừa bán hai con la la mẹ đi rồi, chính là bán cho quản gia nhà họ Trương vừa mới tới.” “Sao lại bán, không phải con muốn nuôi để sang năm la la mẹ sinh la la con sao?” Đây chính là nữ nhi tự mình nói, bà cũng đồng ý, nếu nuôi tốt, cuối năm sau, bán hơn phân nửa số la la trong nhà, nhất định có thể xây phòng ở cho con trai.
Tôn Huệ không đề cập tới việc quản gia có ý ép buộc, nàng chỉ nói:“Ra giá cao, ta con liền bán đi, nương có biết hai con la la này bán được bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“5 lượng đó! Mẹ nói xem, đối phương ra giá cao vậy, con có thể cự tuyệt sao?” Tôn Huệ nói.
Tôn mẫu nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh, thở dài nói:“Cư nhiên có nhiều như vậy, sớm biết như vậy, lần trước cũng bán luôn con la la mẹ kia cho hắn. Bán lúc này có lợi hơn nhiều.” Người khác ra giá cũng không cao như vậy, thịt la la cái lại không ngon bằng thịt la la đực, mùi vị cũng có chút thiếu sót, cho nên giá bán kém hơn chút, một con la la chỉ chừng 1 xâu tiền là mua được.
Tôn Huệ nói:“Lần trước mà bán chắc không được giá như này đâu, lần này sở dĩ ra giá cao, là vì Trương gia muốn đem la la đi tặng cho người ta.”
Cũng không biết là tặng cho ai.
Thế nhưng thử nghĩ cũng biết chắc chỉ có vài nhà mới có thể khiến Trương cử nhân phải đi tặng lễ.
Tôn mẫu đi tới bên nàng, nhỏ giọng nói:“Bạc cất kỹ chưa? Giấu chỗ nào bí ẩn chút, nhất định không thể để người ta trộm mất.” Bà hoàn toàn không nghĩ tới việc cầm số tiền đó, cũng không thể cầm.
Tôn Huệ gật đầu thì thầm:“ Con biết rồi, nơi giấu tiền người khác sẽ không dự đoán được.” Trong nhà luôn không có người, không giấu chỗ kín, vạn nhất thực bị lấy đi mất, lúc ấy nàng muốn khóc cũng khóc không nổi.
Tôn Huệ nghĩ, bạc này không dùng để xây phòng ở, nếu chỗ nào có ruộng nước thích hợp mà nói, cũng có thể mua trước. Phòng ở từ từ xây cũng được, mua ruộng có tương lai hơn. Hơn nữa tuổi đệ đệ không lớn lắm, nơi ở cũng không cần yêu cầu cao quá.Canina: Đã rất lâu rất lâu rất lâu mới quay lại, thú thực là ta không nghĩ vẫn còn có người theo dõi, định drop luôn ai dè…hahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.