Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 16
Xuân Vị Lục
23/11/2022
Dư Dung đã âm thầm đồng ý rồi, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra vẻ lúng túng: “Theo lý thuyết thì ta nên giúp việc này, nhưng Mai Mai cũng là một tú nương, lại còn là em gái ruột của tỷ.
Chắc muội ấy cũng biết chuyện xảy ra sáng nay, muội ấy có chút thành kiến với ta. Nếu ta đồng ý với tỷ, sợ là muội ấy sẽ không vui, còn cảm thấy ta đang cố ý gây chuyện với muội ấy cơ?”
Dư Mai cũng có bản lĩnh và năng lực thế nào, không có ai có thể hiểu rõ hơn Dư Đào. Có lẽ Lý thị thật sự coi Dư Mai là niềm tự hào, nhưng thường ngày Dư Đào đã giúp đỡ em gái ruột này không biết bao nhiêu lần rồi.
Dư Đào lại nghe Dư Dung nói như vậy nữa, bèn lập tức nói: “Đừng vội nói như vậy, đó chỉ là một cái mác thôi. Có lẽ muội không hiểu nó, nhưng ta thì rất hiểu rõ, chuyện này phải làm phiền muội rồi.”
Lúc này Dư Dung mới đồng ý.
Dư Đào thấy nàng đồng ý bèn đặt gùi xuống, lại lấy ra một gói đậu bắp xào từ trong phòng nàng ấy, đưa cho Dư Dung.
Dư Dung nhận lấy rồi nói: “Ta định sẽ thêu uyên ương nghịch nước, đại tỷ thấy thế nào?”
Dư Đào đỏ mặt gật đầu.
Chỉ thấy Dư Dung lấy ra một vài thứ như chỉ thêu và kim, khung thêu và nhiều loại dụng cụ khác nữa từ trong hộp.
Dư Đào ở đứng ở một bên vừa nhìn, vừa cảm thấy mình không tìm sai người. Dư Dung quả thật giống như những gì mẹ nàng ta nói, là một người có tay nghề giỏi.
Nếu nói về thêu khăn trùm đầu, thật ra cũng không khó.
Đối với những tú nữ như đám người Dư Dung, bọn họ đều làm thành thạo cả rồi, khoảng năm sáu ngày là có thể thêu xong. Nhưng hiện giờ nàng không thể không màng đến sức khỏe bản thân giống như trước kia nữa.
Những công việc có thể làm xong trong năm sáu ngày thì cũng phải làm trong vòng mười ngày nửa tháng.
Nói thì nói như vậy, nhưng việc đã đến tay thì cũng không thể chậm trễ được.
***
Đợi đến khi trời mờ tối, Dư Đào mới quay trở về, còn Dư Dung mới để Dư Thụ vào trong nói chuyện.
Bởi vì Dư Tùng vừa về đã vội chạy đi tìm những người bạn trước đó có quen biết để chơi rồi. Dư Thụ còn nhỏ tuổi, ngược lại rất thân thiết với tỷ tỷ của mình.
Nàng đưa hết bánh gạo và đậu bắp cho Dư Thụ: “Cứ ăn ở chỗ tỷ đây, đừng đi ra ngoài để cho người nhà bên chi thứ hai nhìn thấy.”
Chắc muội ấy cũng biết chuyện xảy ra sáng nay, muội ấy có chút thành kiến với ta. Nếu ta đồng ý với tỷ, sợ là muội ấy sẽ không vui, còn cảm thấy ta đang cố ý gây chuyện với muội ấy cơ?”
Dư Mai cũng có bản lĩnh và năng lực thế nào, không có ai có thể hiểu rõ hơn Dư Đào. Có lẽ Lý thị thật sự coi Dư Mai là niềm tự hào, nhưng thường ngày Dư Đào đã giúp đỡ em gái ruột này không biết bao nhiêu lần rồi.
Dư Đào lại nghe Dư Dung nói như vậy nữa, bèn lập tức nói: “Đừng vội nói như vậy, đó chỉ là một cái mác thôi. Có lẽ muội không hiểu nó, nhưng ta thì rất hiểu rõ, chuyện này phải làm phiền muội rồi.”
Lúc này Dư Dung mới đồng ý.
Dư Đào thấy nàng đồng ý bèn đặt gùi xuống, lại lấy ra một gói đậu bắp xào từ trong phòng nàng ấy, đưa cho Dư Dung.
Dư Dung nhận lấy rồi nói: “Ta định sẽ thêu uyên ương nghịch nước, đại tỷ thấy thế nào?”
Dư Đào đỏ mặt gật đầu.
Chỉ thấy Dư Dung lấy ra một vài thứ như chỉ thêu và kim, khung thêu và nhiều loại dụng cụ khác nữa từ trong hộp.
Dư Đào ở đứng ở một bên vừa nhìn, vừa cảm thấy mình không tìm sai người. Dư Dung quả thật giống như những gì mẹ nàng ta nói, là một người có tay nghề giỏi.
Nếu nói về thêu khăn trùm đầu, thật ra cũng không khó.
Đối với những tú nữ như đám người Dư Dung, bọn họ đều làm thành thạo cả rồi, khoảng năm sáu ngày là có thể thêu xong. Nhưng hiện giờ nàng không thể không màng đến sức khỏe bản thân giống như trước kia nữa.
Những công việc có thể làm xong trong năm sáu ngày thì cũng phải làm trong vòng mười ngày nửa tháng.
Nói thì nói như vậy, nhưng việc đã đến tay thì cũng không thể chậm trễ được.
***
Đợi đến khi trời mờ tối, Dư Đào mới quay trở về, còn Dư Dung mới để Dư Thụ vào trong nói chuyện.
Bởi vì Dư Tùng vừa về đã vội chạy đi tìm những người bạn trước đó có quen biết để chơi rồi. Dư Thụ còn nhỏ tuổi, ngược lại rất thân thiết với tỷ tỷ của mình.
Nàng đưa hết bánh gạo và đậu bắp cho Dư Thụ: “Cứ ăn ở chỗ tỷ đây, đừng đi ra ngoài để cho người nhà bên chi thứ hai nhìn thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.