Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn
Chương 46
Xuân Vị Lục
02/12/2022
Bình thường Dư Dung đều không thường nấu ăn nên còn không không kịp phản ứng lại, liền lắc đầu. Trương thị luôn đứng bếp, thuận miệng nói: “Con hỏi chuyện này làm gì? Nội tạng heo vừa tanh vừa thối, rất khó làm.”
“Tam thẩm có tin con có thể làm thức ăn ngon cho thím không?” Dư Quyên tràn đầy tự tin.
Trương thị cười khúc khích: “Con thật là một đứa trẻ rồi nhỉ? Nội tạng heo chỉ cần có nguyên liệu là có thể làm đồ ăn ngon, nhưng muối nhiều tốn tiền, gia vị cũng đắt đỏ. Nông dân chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để làm thứ này, cho nên ta mới nói không dễ làm.”
Dư Quyên thấy Trương thị chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không còn giống như người đàn bà chanh chua đanh đá trước đây, vốn không muốn hỏi nhiều. Nhưng trong phạm vi nhận thức của nàng ta, Trương thị biết nấu ăn, những người khác không nấu được hương vị đó.
“Vậy ta làm một bàn tiệc toàn cá, trên trấn có người bán như công thức của ta không?” Dư Quyên lại nói.
Thế này thì Dư Dung cũng không nhịn được nữa: “Quyên Nhi, muội xem muội còn nhỏ, sao cứ nói mấy lời nói nhảm này thế? Đừng nói là tiệc toàn cá, hay tiệc toàn dê, phủ thành thiếu gì chứ. Muội chưa đi ra khỏi thôn, không biết người bên ngoài như thế nào, sau này đừng nói những lời chọc người khác chê cười này.”
Dư Tùng cũng nói: “Quyên Nhi mau về đi, bây giờ cũng buổi trưa rồi, muội còn không về ăn cơm đi.”
Nhà cũ nhà họ Dư một ngày ăn hai bữa, sáng sớm ăn một bữa, buổi chiều ăn một bữa. Đây là quy định bà cụ Dư đặt ra. Nhưng quy định của nhà họ Dư chi thứ ba do Dư Dung và Trương thị bàn bạc, một ngày ăn ba bữa. Mặc dù không thể mỗi ngày đều có cá có thịt, thế nhưng ăn no hơn trước đây nhiều. Tiểu Thụ cũng mập lên trông thấy.
Dư Quyên cảm thấy vô cùng thất bại. Những gì nàng ta học được ở hiện đại hoàn toàn không có đất dụng võ ở nơi này. Cổ đại cũng không lạc hậu như những gì nàng ta nghĩ. Mà chỉ có những người có tay nghề như Dư Dung mới có thể sống nổi. Nguyện vọng cấp bách muốn thay đổi nhà họ Dư của nàng ta lại thất bại một lần nữa, mà đợi tới khi nàng ta về nhà, việc nàng ta phải đối mặt chính là phân nhà ở riêng.
Nguyên nhân là Triệu lại bắt đầu khó ở. Lần này Lý thị chi trưởng cũng cảm thấy không chịu nổi: “Những người này không thể để cho chúng ta thơm lây được miếng nào mà, lại còn phải móc tiền ra cho các nàng. Dù sao chi thứ hai cũng ở trong sương phòng, không bằng chia sương phòng cho bọn họ là được.”
“Tam thẩm có tin con có thể làm thức ăn ngon cho thím không?” Dư Quyên tràn đầy tự tin.
Trương thị cười khúc khích: “Con thật là một đứa trẻ rồi nhỉ? Nội tạng heo chỉ cần có nguyên liệu là có thể làm đồ ăn ngon, nhưng muối nhiều tốn tiền, gia vị cũng đắt đỏ. Nông dân chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để làm thứ này, cho nên ta mới nói không dễ làm.”
Dư Quyên thấy Trương thị chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không còn giống như người đàn bà chanh chua đanh đá trước đây, vốn không muốn hỏi nhiều. Nhưng trong phạm vi nhận thức của nàng ta, Trương thị biết nấu ăn, những người khác không nấu được hương vị đó.
“Vậy ta làm một bàn tiệc toàn cá, trên trấn có người bán như công thức của ta không?” Dư Quyên lại nói.
Thế này thì Dư Dung cũng không nhịn được nữa: “Quyên Nhi, muội xem muội còn nhỏ, sao cứ nói mấy lời nói nhảm này thế? Đừng nói là tiệc toàn cá, hay tiệc toàn dê, phủ thành thiếu gì chứ. Muội chưa đi ra khỏi thôn, không biết người bên ngoài như thế nào, sau này đừng nói những lời chọc người khác chê cười này.”
Dư Tùng cũng nói: “Quyên Nhi mau về đi, bây giờ cũng buổi trưa rồi, muội còn không về ăn cơm đi.”
Nhà cũ nhà họ Dư một ngày ăn hai bữa, sáng sớm ăn một bữa, buổi chiều ăn một bữa. Đây là quy định bà cụ Dư đặt ra. Nhưng quy định của nhà họ Dư chi thứ ba do Dư Dung và Trương thị bàn bạc, một ngày ăn ba bữa. Mặc dù không thể mỗi ngày đều có cá có thịt, thế nhưng ăn no hơn trước đây nhiều. Tiểu Thụ cũng mập lên trông thấy.
Dư Quyên cảm thấy vô cùng thất bại. Những gì nàng ta học được ở hiện đại hoàn toàn không có đất dụng võ ở nơi này. Cổ đại cũng không lạc hậu như những gì nàng ta nghĩ. Mà chỉ có những người có tay nghề như Dư Dung mới có thể sống nổi. Nguyện vọng cấp bách muốn thay đổi nhà họ Dư của nàng ta lại thất bại một lần nữa, mà đợi tới khi nàng ta về nhà, việc nàng ta phải đối mặt chính là phân nhà ở riêng.
Nguyên nhân là Triệu lại bắt đầu khó ở. Lần này Lý thị chi trưởng cũng cảm thấy không chịu nổi: “Những người này không thể để cho chúng ta thơm lây được miếng nào mà, lại còn phải móc tiền ra cho các nàng. Dù sao chi thứ hai cũng ở trong sương phòng, không bằng chia sương phòng cho bọn họ là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.