Cuộc Sống Của Thần Toán Ở Thập Niên 70
Chương 5:
Sơn Tra Hoàn Tử
31/10/2024
Cù Khôn đãi hắn không tệ, đưa cho hắn một chồng tiền dày cùng những tờ giấy. “Bảy tử, hãy đãi tốt các huynh đệ.”
Hắn đi qua Hoàng Hậu Đại Đạo để thưởng thức vịt quay, rồi vào câu lạc bộ đêm uống rượu và tán gái, tiêu sái một vòng. Liên tiếp ba ngày, Thất ca cứ vô tư ăn uống, còn lời dặn của Hạ Hỉ thì hắn đã quên béng.
Ngày hôm ấy, Thất ca từ Nhân Hải tiệm rượu bước ra, không vội về nhà mà gọi nhóm côn đồ đi cùng hắn đánh 24 vòng. Chưa đánh xong một vòng, đột nhiên hắn cảm thấy bụng đau quặn. Ban đầu tưởng rằng chỉ là đi tiêu, nhưng ngồi xổm nửa ngày mà vẫn không thấy giảm.
“Thất ca, sắc mặt của anh trông xanh xao như Bạch Vô Thường ấy!” Một tên trong nhóm côn đồ phát hiện.
Thất ca gượng cười, mồ hôi đổ như mưa, cắn răng nói: “Đxx mẹ mày, mau đưa ta đi phòng khám!”
Mùa hè thường có bão tố, gió cuốn đi khắp nơi, Kim Ngư Phố trở nên hỗn độn. Hạ Hỉ giúp Lương Mỹ Phượng vẩy nước quét dọn cửa hàng và lối đi nhỏ. Lúc này, Thất ca dẫn theo một nhóm côn đồ tới, khiến Lương Mỹ Phượnghoảng sợ.
“Thất ca, bảo, bảo hộ phí đã giao rồi mà.” Lương Mỹ Phượng nói lắp bắp, không còn vẻ hung hãn như thường.
“Mỹ Phượng tỷ, đừng sợ.” Thất ca khó được nói chuyện lịch sự, đưa quà tặng cho bà. Ánh mắt của hắn dừng lại ở Hạ Hỉ: “Ta tìm tiểu A Hỉ.”
Lương Mỹ Phượng càng thêm lo lắng, không dám tiếp nhận lễ vật, chết đứng ở sau Hạ Hỉ, van nài: “Thất ca, A Hỉmới chỉ mười bốn, chưa phát triển đầy đủ, trước ngực vẫn còn như bánh bao. Thất ca có thể chờ thêm vài năm nữa.”
Những côn đồ theo sau lập tức phát ra tiếng cười chế giễu.
Thất ca quay lại, tát mạnh vào một tên trong nhóm, khiến bọn họ lập tức cúi đầu không dám nhìn.
Hắn quay lại, mặt nghiêm túc: “Mỹ Phượng tỷ, đừng đùa. Ta tìm tiểu A Hỉ vì có chuyện quan trọng.”
Hạ Hỉ vỗ vỗ vào thân hình đầy đặn của mẹ, động viên bà không cần sợ hãi. Sau đó, cô nói với Thất ca: “Thất ca, bệnh đã khỏi hẳn chưa?”
Thất ca vò đầu cười gượng, rồi chuyển sang đưa lễ vật cho Hạ Hỉ với ánh mắt cầu khẩn: “Hạ đại sư, làm ơn hãy tính cho ta một quẻ.”
Hạ Hỉ giơ tay: “Đừng gọi là đại sư, gọi là A Hỉ thôi.”
Thất ca biết nghe lời, “A Hỉ, giúp thất ca tính một quẻ, sau này ta sẽ không thu phí bảo hộ của ngươi.”
Hạ Hỉ cười, mắt to cong lên như trăng non, thêm phần ngây thơ đáng yêu: “Thất ca muốn tính về vấn đề gì?”
Hắn đi qua Hoàng Hậu Đại Đạo để thưởng thức vịt quay, rồi vào câu lạc bộ đêm uống rượu và tán gái, tiêu sái một vòng. Liên tiếp ba ngày, Thất ca cứ vô tư ăn uống, còn lời dặn của Hạ Hỉ thì hắn đã quên béng.
Ngày hôm ấy, Thất ca từ Nhân Hải tiệm rượu bước ra, không vội về nhà mà gọi nhóm côn đồ đi cùng hắn đánh 24 vòng. Chưa đánh xong một vòng, đột nhiên hắn cảm thấy bụng đau quặn. Ban đầu tưởng rằng chỉ là đi tiêu, nhưng ngồi xổm nửa ngày mà vẫn không thấy giảm.
“Thất ca, sắc mặt của anh trông xanh xao như Bạch Vô Thường ấy!” Một tên trong nhóm côn đồ phát hiện.
Thất ca gượng cười, mồ hôi đổ như mưa, cắn răng nói: “Đxx mẹ mày, mau đưa ta đi phòng khám!”
Mùa hè thường có bão tố, gió cuốn đi khắp nơi, Kim Ngư Phố trở nên hỗn độn. Hạ Hỉ giúp Lương Mỹ Phượng vẩy nước quét dọn cửa hàng và lối đi nhỏ. Lúc này, Thất ca dẫn theo một nhóm côn đồ tới, khiến Lương Mỹ Phượnghoảng sợ.
“Thất ca, bảo, bảo hộ phí đã giao rồi mà.” Lương Mỹ Phượng nói lắp bắp, không còn vẻ hung hãn như thường.
“Mỹ Phượng tỷ, đừng sợ.” Thất ca khó được nói chuyện lịch sự, đưa quà tặng cho bà. Ánh mắt của hắn dừng lại ở Hạ Hỉ: “Ta tìm tiểu A Hỉ.”
Lương Mỹ Phượng càng thêm lo lắng, không dám tiếp nhận lễ vật, chết đứng ở sau Hạ Hỉ, van nài: “Thất ca, A Hỉmới chỉ mười bốn, chưa phát triển đầy đủ, trước ngực vẫn còn như bánh bao. Thất ca có thể chờ thêm vài năm nữa.”
Những côn đồ theo sau lập tức phát ra tiếng cười chế giễu.
Thất ca quay lại, tát mạnh vào một tên trong nhóm, khiến bọn họ lập tức cúi đầu không dám nhìn.
Hắn quay lại, mặt nghiêm túc: “Mỹ Phượng tỷ, đừng đùa. Ta tìm tiểu A Hỉ vì có chuyện quan trọng.”
Hạ Hỉ vỗ vỗ vào thân hình đầy đặn của mẹ, động viên bà không cần sợ hãi. Sau đó, cô nói với Thất ca: “Thất ca, bệnh đã khỏi hẳn chưa?”
Thất ca vò đầu cười gượng, rồi chuyển sang đưa lễ vật cho Hạ Hỉ với ánh mắt cầu khẩn: “Hạ đại sư, làm ơn hãy tính cho ta một quẻ.”
Hạ Hỉ giơ tay: “Đừng gọi là đại sư, gọi là A Hỉ thôi.”
Thất ca biết nghe lời, “A Hỉ, giúp thất ca tính một quẻ, sau này ta sẽ không thu phí bảo hộ của ngươi.”
Hạ Hỉ cười, mắt to cong lên như trăng non, thêm phần ngây thơ đáng yêu: “Thất ca muốn tính về vấn đề gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.