Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Chương 39: Gặp Mặt (1)
Bá Đản Tổng Tài
27/07/2024
Tôn Hạ Chí và Chu Hồng Hà thống nhất thời gian gặp mặt là 10 giờ, dì đi làm trước, chờ gần đến giờ, lại để Lâm Niệm đi qua.
Dì đi rồi, Lâm Niệm quét dọn lại ký túc xá một lần, đọc sách một lúc, sắp đến giờ hẹn gặp mặt, cô mới chuẩn bị xuất phát.
Cuối tuần bệnh viện đông đúc náo nhiệt hơn ngày thường, người tới chữa bệnh chen đầy sảnh lớn phòng khám bệnh.
Người nhiều sẽ dễ dàng gây ra mâu thuẫn, có hai người bệnh không biết vì sao cãi nhau ầm ĩ.
Các người bệnh và nhân viên y tế khác đang khuyên can, nhưng hiệu quả cực nhỏ, càng khuyên hai người càng hăng.
Lâm Niệm hơi sợ người tức giận cãi nhau như vậy, bước chân nhích về phía sau.
Hai người cãi nhau đến mức kích động, một người trong số đó đột nhiên túm lấy bình nước muối, ném qua chỗ người còn lại.
Bởi vì người khác lôi kéo, giữa hai người dần giãn ra một khoảng cách. Anh ta ném không chuẩn lắm, bay xoẹt qua đối tượng mình muốn tấn công, lập tức bay tới chỗ Lâm Niệm.
“Ai nha!”
Trong lúc mọi chuyện phát sinh Lâm Niệm không chú ý, chờ nghe được tiếng người khác kinh ngạc hô lên mới quay đầu thì đã chậm.
Bình nước muối bay nhanh tới gần, đại não cô không kịp phản ứng.
Vào lúc nguy cấp, một quyển sách nhỏ bay tới từ một hướng khác, trùng hợp đánh trúng bình nước muối, làm nó lệch khỏi quỹ đạo di chuyển.
“Bang!”
Bình nước muối rớt xuống đất vỡ tan nát, người đứng bốn phía xung à vội vàng lui lại sợ bị thủy tinh bắn trúng.
Lâm Niệm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa xảy ra, nháy mắt, trước mặt cô xuất hiện một người.
Lý Bá Thành khom lưng nhặt quyển sách lên, lắc cho rớt hết vụn thủy tinh trên đó rồi bỏ vào trong túi, đứng dậy liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Niệm, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô gái anh từng gặp qua ảnh chụp cứ vậy xuất hiện trước mặt anh, càng xinh đẹp sống động hơn so với trên ảnh chụp.
Chắc là cô bị dọa sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc hoảng sợ, cần cổ gầy nhỏ hiện ra mạch máu màu xanh lơ, yếu ớt đến nỗi dường như không chịu nổi một cái đánh, rất dễ dàng khiến người khác dâng lên cảm xúc yêu thương.
Yết hầu Lý Bá Thành lăn lộn lên xuống, trong lòng hơi xao động, nhìn Lâm Niệm nhiều hơn vài lần, mở miệng nói: “Không sao rồi.”
Lúc này Lâm Niệm mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, trên trán không biết từ lúc nào đã chảy mồ hôi lạnh.
“Cảm ơn.” Cô ngửa đầu nói lời cảm ơn với anh.
Nếu không nhờ có người này, hôm nay cô ít nhất cũng phải bị phá tướng.
“Chuyện nên làm.”
Anh gật đầu với Lâm Niệm, xoay người đi đến bên cạnh người thân của người động thủ, nhìn anh ta một lúc, mở miệng nói: “Đi xin lỗi.”
Anh cao hơn người đàn ông kia gần một cái đầu, dáng người không cường tráng lắm, nhưng khí chất hung ác, luôn gợi cho người ta cảm giác áp bách không thể bỏ qua.
Người ra tay hoàn toàn không dám từ chối, khác hẳn dáng vẻ không nói lý lẽ vừa nãy, cười nịnh nọt nói xin lỗi.
Mày Lý Bá Thành nhíu lại: “Không phải nói với tôi.”
“À à, tôi biết rồi.” Anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Niệm, cong eo xin lỗi: “Xin lỗi nha cô gái nhỏ, có phải dọa cô rồi không?”
Lâm Niệm: “Đúng vậy.”
Người ra tay cứng họng, lời định nói đều bị chặn lại.
Anh ta nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, không quá tình nguyện móc ra hai tờ một đồng từ trong túi.
“Cô cầm tiền đi, mua chút đồ ăn ngon bồi bổ sức khỏe.”
Dì đi rồi, Lâm Niệm quét dọn lại ký túc xá một lần, đọc sách một lúc, sắp đến giờ hẹn gặp mặt, cô mới chuẩn bị xuất phát.
Cuối tuần bệnh viện đông đúc náo nhiệt hơn ngày thường, người tới chữa bệnh chen đầy sảnh lớn phòng khám bệnh.
Người nhiều sẽ dễ dàng gây ra mâu thuẫn, có hai người bệnh không biết vì sao cãi nhau ầm ĩ.
Các người bệnh và nhân viên y tế khác đang khuyên can, nhưng hiệu quả cực nhỏ, càng khuyên hai người càng hăng.
Lâm Niệm hơi sợ người tức giận cãi nhau như vậy, bước chân nhích về phía sau.
Hai người cãi nhau đến mức kích động, một người trong số đó đột nhiên túm lấy bình nước muối, ném qua chỗ người còn lại.
Bởi vì người khác lôi kéo, giữa hai người dần giãn ra một khoảng cách. Anh ta ném không chuẩn lắm, bay xoẹt qua đối tượng mình muốn tấn công, lập tức bay tới chỗ Lâm Niệm.
“Ai nha!”
Trong lúc mọi chuyện phát sinh Lâm Niệm không chú ý, chờ nghe được tiếng người khác kinh ngạc hô lên mới quay đầu thì đã chậm.
Bình nước muối bay nhanh tới gần, đại não cô không kịp phản ứng.
Vào lúc nguy cấp, một quyển sách nhỏ bay tới từ một hướng khác, trùng hợp đánh trúng bình nước muối, làm nó lệch khỏi quỹ đạo di chuyển.
“Bang!”
Bình nước muối rớt xuống đất vỡ tan nát, người đứng bốn phía xung à vội vàng lui lại sợ bị thủy tinh bắn trúng.
Lâm Niệm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa xảy ra, nháy mắt, trước mặt cô xuất hiện một người.
Lý Bá Thành khom lưng nhặt quyển sách lên, lắc cho rớt hết vụn thủy tinh trên đó rồi bỏ vào trong túi, đứng dậy liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Niệm, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô gái anh từng gặp qua ảnh chụp cứ vậy xuất hiện trước mặt anh, càng xinh đẹp sống động hơn so với trên ảnh chụp.
Chắc là cô bị dọa sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc hoảng sợ, cần cổ gầy nhỏ hiện ra mạch máu màu xanh lơ, yếu ớt đến nỗi dường như không chịu nổi một cái đánh, rất dễ dàng khiến người khác dâng lên cảm xúc yêu thương.
Yết hầu Lý Bá Thành lăn lộn lên xuống, trong lòng hơi xao động, nhìn Lâm Niệm nhiều hơn vài lần, mở miệng nói: “Không sao rồi.”
Lúc này Lâm Niệm mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, trên trán không biết từ lúc nào đã chảy mồ hôi lạnh.
“Cảm ơn.” Cô ngửa đầu nói lời cảm ơn với anh.
Nếu không nhờ có người này, hôm nay cô ít nhất cũng phải bị phá tướng.
“Chuyện nên làm.”
Anh gật đầu với Lâm Niệm, xoay người đi đến bên cạnh người thân của người động thủ, nhìn anh ta một lúc, mở miệng nói: “Đi xin lỗi.”
Anh cao hơn người đàn ông kia gần một cái đầu, dáng người không cường tráng lắm, nhưng khí chất hung ác, luôn gợi cho người ta cảm giác áp bách không thể bỏ qua.
Người ra tay hoàn toàn không dám từ chối, khác hẳn dáng vẻ không nói lý lẽ vừa nãy, cười nịnh nọt nói xin lỗi.
Mày Lý Bá Thành nhíu lại: “Không phải nói với tôi.”
“À à, tôi biết rồi.” Anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Niệm, cong eo xin lỗi: “Xin lỗi nha cô gái nhỏ, có phải dọa cô rồi không?”
Lâm Niệm: “Đúng vậy.”
Người ra tay cứng họng, lời định nói đều bị chặn lại.
Anh ta nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, không quá tình nguyện móc ra hai tờ một đồng từ trong túi.
“Cô cầm tiền đi, mua chút đồ ăn ngon bồi bổ sức khỏe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.