Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại
Chương 16: Những đứa trẻ tội nghiệp (Thượng)
Hạ An Khiết
10/04/2023
Đợi một lúc, phu xe cũng đã thu thập hết số táo lên xe.
Thuận đường ra cổng trấn nàng có ghé vào gian hàng tạp hóa mua 100 cân đường phèn tốn 900 văn, thanh toán xong tiền nàng thong thả đi về.
Đang đi về, nàng cảm giác giỏ tre trên tay của mình bị người kéo xuống. Trong lòng nàng hoảng hốt, quay đầu nhìn qua, thì thấy một bóng dáng gầy tong teo mang theo giỏ tre của nàng chạy vào trong hẻm nhỏ. Không hề nghĩ ngợi gì, nàng vội vàng đuổi theo.
Tên cướp này chân khá yếu, chạy không nhanh lắm cho nên chẳng mấy chốc bị nàng đuổi kịp. nàng thầm mắng trong lòng, thể chất kém như vậy cũng học người ta đi ăn cướp, không phải là muốn bị đánh chết hay sao?"
Rất nhanh, nàng đi theo tên cướp kia đến một mái hiên cũ. Tên cướp quay đầu lại, phát hiện nàng đuổi kịp thì sợ đến mức hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm nàng.
Phát hiện tên cướp dừng lại, nàng cũng dừng theo, cẩn thận đánh giá đối phương.
Tên cướp là một tên nhóc nhỏ, thoạt nhìn tầm chín, mười tuổi, ăn mặc quần áo cũ, rách rưới, chằng chịt mụn vá, thân mình cũng rất gầy yếu, đang gắt gao ôm chặt giỏ của nàng. Tên cướp này thế mà có gương mặt khá đẹp trai.
Nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của thằng bé, giống như thể người rất ít đi ăn cướp, nàng nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng nói:
"Ngươi có biết ăn cướp sẽ bị quan bắt nhốt vào trong lao hay không hả? Còn có thể bị dánh, ngươi là không muốn sống nữa sao?"
Tên nhóc lộ ra ánh mắt kinh hoàng, lắp bắp nói: "Ta... Ta không phải cố ý cướp này nọ của ngươi, ngươi có thể hay không đừng đi bao quan?"
"Không được." nàng hừ lạnh một tiếng, nói tiếp, "Mau đưa đồ trả lại đây cho ta."
Tên nhóc có chút do dự, nàng bắt đầu tiến lên từng bước, muốn đem giỏ tre của mình lấy về, bên trong nhưng là có bạc của nàng
Tên nhóc thấy nàng sắp lại gần sợ đến mức đi không nổi, đang do dự không biết nên làm cái gì bây giờ, thì cánh cửa nhà cũ nát phái sau đột nhiên mở, một tiểu nha đầu gầy yếu ẫm theo một đứa bé đi ra, nhìn bộ dạng nha đầu này ước chừng tuổi cũng không lớn.
Nàng cùng tên nhóc kia đều ngây người, đặc biệt là tên nhóc, trên mặt toàn là vẻ mặt lo lắng, sợ hãi.
Tiểu nha đầu kia nhìn thấy trên tay tên nhóc ôm một giỏ tre thì sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch.
Tên nhóc kia một bộ biết sai, oa một tiếng khóc lớn nói: "Oa oa, tỷ, đệ sai rồi, đệ rất sợ tỷ sẽ bỏ đi mới làm chuyện xấu, ô ô, tỷ a, ngươi đừng nóng giận kẻo bệnh lại nặng thêm, đệ đem cái này trả lại cho người ta."
Nói xong đem giỏ tre ôm trong người ném vào trong lòng nàng.
Nàng nhíu mày buồn bực trong lòng, tình huống này rốt cuộc là sao?
Sắc mặt tiểu nha đầu nhìn thấy đệ đệ của mình đưa giỏ tre trả cho nàng mới tốt lên một chút, sau đó xoay sang nàng khom người để đứa bé đang ngủ trên tay xuống đống cỏ khô gần đó, nói:"Vị tỷ tỷ này, thật sự xin lỗi, đây là đệ đệ của ta, hắn... Hắn không phải cố ý, ngài có thể hay không?... Khụ khụ..."
Nha đầu kia còn chưa nói xong, đã ho khù khụ.
Nhìn thấy nàng ho khan, sắc mặt tên nhóc kia bị dọa tái nhợt, cuồng quýt chạy từ bên nàng qua đỡ, nói năng lộn xộn:
"Tỷ, ngươi không sao chứ? Tỷ, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ dám nữa, ngươi đừng dọa ta sợ."
Tên nhóc nói xong, bỗng nhiên quay lại nhìn nàng, sắc mặt đỏ đậm, bộ dáng có chút đáng sợ. Nàng hoảng sợ, ôm giỏ tre lùi về phía sau từng bước theo bản năng.
Tên nhóc kia nhìn nàng một lúc, môi run run, liền quỳ gối xuống trước mặt nàng, khàn giọng nói:
"Vị tỷ tỷ này, đều là lỗi của ta, van cầu ngươi tha thứ cho ta đi, thật sự là bệnh của tỷ ta càng ngày càng nặng ta mới đi cướp bao bố của ngài kiếm tiền bốc thuốc, ta biết sai rồi, sau này ta cũng không dám nữa, van cầu ngài đứng đưa ta lên quan phủ, cũng đừng trách tỷ của ta, có được không?"
Nàng chưa từng chứng kiến người ta quỳ trước mặt mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên."
"Vậy ngài có tha thứ cho ta không? Sẽ không mang ta lên gặp quan chứ?" Tên nhóc ngẩng mặt nhìn nàng, sắc mặt đã bình tĩnh hơn.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh hắn cũng tốt hơn rất nhiều, chính là đứng dựa vào bức tường thở phì phò. Tiểu nha đầu nhìn nàng, vẻ mặt đau khổ.
Nàng nhíu nhíu mày, đại khái là đoán được chuyện gì đang xảy ra, hướng tên nhóc kia nói: "Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không bắt ngươi lên gặp quan là được."
Nàng đoán ba đứa này là tỷ đệ, tỷ tỷ bị bệnh, trong nhà nghèo không có tiền chữa bệnh nên tên nhóc này mới đi ra ngoài cướp này nọ.
Tên nhóc nghe nàng nói vậy mới lộ ra tươi cười, hướng nàng nói cảm tạ rồi nhanh nhẹn đứng lên. Nàng nhận thấy không còn việc gì liên quan đến nàng nữa mới giỏ tre bố chuẩn bị rời đi.
Thuận đường ra cổng trấn nàng có ghé vào gian hàng tạp hóa mua 100 cân đường phèn tốn 900 văn, thanh toán xong tiền nàng thong thả đi về.
Đang đi về, nàng cảm giác giỏ tre trên tay của mình bị người kéo xuống. Trong lòng nàng hoảng hốt, quay đầu nhìn qua, thì thấy một bóng dáng gầy tong teo mang theo giỏ tre của nàng chạy vào trong hẻm nhỏ. Không hề nghĩ ngợi gì, nàng vội vàng đuổi theo.
Tên cướp này chân khá yếu, chạy không nhanh lắm cho nên chẳng mấy chốc bị nàng đuổi kịp. nàng thầm mắng trong lòng, thể chất kém như vậy cũng học người ta đi ăn cướp, không phải là muốn bị đánh chết hay sao?"
Rất nhanh, nàng đi theo tên cướp kia đến một mái hiên cũ. Tên cướp quay đầu lại, phát hiện nàng đuổi kịp thì sợ đến mức hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm nàng.
Phát hiện tên cướp dừng lại, nàng cũng dừng theo, cẩn thận đánh giá đối phương.
Tên cướp là một tên nhóc nhỏ, thoạt nhìn tầm chín, mười tuổi, ăn mặc quần áo cũ, rách rưới, chằng chịt mụn vá, thân mình cũng rất gầy yếu, đang gắt gao ôm chặt giỏ của nàng. Tên cướp này thế mà có gương mặt khá đẹp trai.
Nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của thằng bé, giống như thể người rất ít đi ăn cướp, nàng nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng nói:
"Ngươi có biết ăn cướp sẽ bị quan bắt nhốt vào trong lao hay không hả? Còn có thể bị dánh, ngươi là không muốn sống nữa sao?"
Tên nhóc lộ ra ánh mắt kinh hoàng, lắp bắp nói: "Ta... Ta không phải cố ý cướp này nọ của ngươi, ngươi có thể hay không đừng đi bao quan?"
"Không được." nàng hừ lạnh một tiếng, nói tiếp, "Mau đưa đồ trả lại đây cho ta."
Tên nhóc có chút do dự, nàng bắt đầu tiến lên từng bước, muốn đem giỏ tre của mình lấy về, bên trong nhưng là có bạc của nàng
Tên nhóc thấy nàng sắp lại gần sợ đến mức đi không nổi, đang do dự không biết nên làm cái gì bây giờ, thì cánh cửa nhà cũ nát phái sau đột nhiên mở, một tiểu nha đầu gầy yếu ẫm theo một đứa bé đi ra, nhìn bộ dạng nha đầu này ước chừng tuổi cũng không lớn.
Nàng cùng tên nhóc kia đều ngây người, đặc biệt là tên nhóc, trên mặt toàn là vẻ mặt lo lắng, sợ hãi.
Tiểu nha đầu kia nhìn thấy trên tay tên nhóc ôm một giỏ tre thì sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch.
Tên nhóc kia một bộ biết sai, oa một tiếng khóc lớn nói: "Oa oa, tỷ, đệ sai rồi, đệ rất sợ tỷ sẽ bỏ đi mới làm chuyện xấu, ô ô, tỷ a, ngươi đừng nóng giận kẻo bệnh lại nặng thêm, đệ đem cái này trả lại cho người ta."
Nói xong đem giỏ tre ôm trong người ném vào trong lòng nàng.
Nàng nhíu mày buồn bực trong lòng, tình huống này rốt cuộc là sao?
Sắc mặt tiểu nha đầu nhìn thấy đệ đệ của mình đưa giỏ tre trả cho nàng mới tốt lên một chút, sau đó xoay sang nàng khom người để đứa bé đang ngủ trên tay xuống đống cỏ khô gần đó, nói:"Vị tỷ tỷ này, thật sự xin lỗi, đây là đệ đệ của ta, hắn... Hắn không phải cố ý, ngài có thể hay không?... Khụ khụ..."
Nha đầu kia còn chưa nói xong, đã ho khù khụ.
Nhìn thấy nàng ho khan, sắc mặt tên nhóc kia bị dọa tái nhợt, cuồng quýt chạy từ bên nàng qua đỡ, nói năng lộn xộn:
"Tỷ, ngươi không sao chứ? Tỷ, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ dám nữa, ngươi đừng dọa ta sợ."
Tên nhóc nói xong, bỗng nhiên quay lại nhìn nàng, sắc mặt đỏ đậm, bộ dáng có chút đáng sợ. Nàng hoảng sợ, ôm giỏ tre lùi về phía sau từng bước theo bản năng.
Tên nhóc kia nhìn nàng một lúc, môi run run, liền quỳ gối xuống trước mặt nàng, khàn giọng nói:
"Vị tỷ tỷ này, đều là lỗi của ta, van cầu ngươi tha thứ cho ta đi, thật sự là bệnh của tỷ ta càng ngày càng nặng ta mới đi cướp bao bố của ngài kiếm tiền bốc thuốc, ta biết sai rồi, sau này ta cũng không dám nữa, van cầu ngài đứng đưa ta lên quan phủ, cũng đừng trách tỷ của ta, có được không?"
Nàng chưa từng chứng kiến người ta quỳ trước mặt mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên."
"Vậy ngài có tha thứ cho ta không? Sẽ không mang ta lên gặp quan chứ?" Tên nhóc ngẩng mặt nhìn nàng, sắc mặt đã bình tĩnh hơn.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh hắn cũng tốt hơn rất nhiều, chính là đứng dựa vào bức tường thở phì phò. Tiểu nha đầu nhìn nàng, vẻ mặt đau khổ.
Nàng nhíu nhíu mày, đại khái là đoán được chuyện gì đang xảy ra, hướng tên nhóc kia nói: "Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không bắt ngươi lên gặp quan là được."
Nàng đoán ba đứa này là tỷ đệ, tỷ tỷ bị bệnh, trong nhà nghèo không có tiền chữa bệnh nên tên nhóc này mới đi ra ngoài cướp này nọ.
Tên nhóc nghe nàng nói vậy mới lộ ra tươi cười, hướng nàng nói cảm tạ rồi nhanh nhẹn đứng lên. Nàng nhận thấy không còn việc gì liên quan đến nàng nữa mới giỏ tre bố chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.