Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 312: cần cùng hưng gia

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

14/04/2015

Thẩm thị khóc đủ rồi, sớm có thái giám nâng một bộ trang phục ngũ phẩm Cáo Mệnh, trên cùng là khăn choàng vai thêu hoa văn mây tía uyên ương tinh tế, mà sau là một kiện bổ phục cổ tròn vạt phải dệt đôi phượng và cành hoa châu báu linh tinh, phía dưới là bối tử cùng màu, cùng với cổ áo tay áo vạt áo, thêu hoa văn cành cây quấn nhau tinh tế. Trừ quần áo, còn có một thanh ngọc như ý, một quyển nữ giới.

Bổ phục: trang phục có hoa văn đại biểu của quan lại, như tiên hạc, hổ…

Bối tử: xem hình vẽ ở bên dưới, nó như áo khoác ngoài ý

Thẩm thị tiếp nhận trang phục bằng hai tay, lại dập đầu tạ ơn.

Vị quan áo đỏ chờ Thẩm thị dập đầu xong, nói: "Thánh thượng còn có ân điển, khâm ban hai tấm môn biển ngự bút, ngay lúc này liền cho các ngươi treo lên, tạ ơn đi."

Mọi người Tăng gia lại quỳ xuống, có hai người nâng một một tấm môn biển che bằng vải vàng đi tới, sớm có người vào nhà mang ghế cao ra, treo môn biển lên, thay cho cái trước, ở trong một loạt tiếng pháo trúc, kéo ra tấm vải vàng, chỉ thấy trên môn biển viết bốn chữ "Tiến sĩ cập đệ" (thi đậu Tiến sĩ), sớm có thái giám hô: "Đây là bút tích thánh thượng đích thân tự viết, đều quỳ xuống tham bái đi."

Lúc này, không chỉ một nhà Tử Tình, đến quan viên và thôn dân xung quanh, đều đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này, Tử Phúc mang theo gã sai vặt cưỡi khoái mã đúng lúc trở về, cũng chẳng để ý chào hỏi, quỳ xuống tạ ơn trước tiên.

Chờ mọi người vào cửa vườn, đập vào mắt trước tiên là một ruộng dưa hấu và rau xanh, vị quan áo đỏ âm thầm gật gật đầu. Đi đến cửa sân nhà giữa, sớm có người bê ghế cao tới, đứng lên trên, lại có hai người nâng một tấm môn biển vẫn là che vải vàng tới, lần này là bốn chữ "Cần cùng hưng gia" (cần cù và hưng gia).

Mọi người lại là một lần quỳ tạ ơn, sau khi đứng dậy vào chính đường, Tăng Thụy Tường mang theo bốn nhi tử vội vàng chiêu đãi khách nhân, Thẩm thị và Phó thị thương lượng tính thưởng quan viên và thái giám theo tới, Tử Tình và Dương thị, mang theo nha hoàn và Thạch bà tử chuẩn bị một bàn cơm mời khách, vốn Tử Tình muốn để Vương bà tử chuẩn bị. Nhưng Tử Hỉ lén lút nói. Vẫn là hương vị vốn có của nông thôn thì tốt hơn, dù sao những người này trở về là phải phục mệnh với Hoàng đế.

Khó khăn lắm mới đều tiễn bước xong bọn họ, Thẩm thị còn chóng mặt, đứng cửa ở nhà mình. Xem bảng hiệu trên cửa, còn có chút không thể tin được đây là sự thật."Cha nó, ta thật sự thành Cáo Mệnh phu nhân?"

"Đúng vậy. Nương, tiểu Tứ còn lợi hại hơn cả ta, vốn ta còn nghĩ, chờ thêm vài năm nữa, ta thăng lên ngũ phẩm, có thể xin cho nương một cái lệnh phong, không nghĩ tới tiểu Tứ nhanh như vậy đã làm được. Ta cũng là hôm qua mới nghe được tin tức. Sắc trời đã tối, không tiện đi lại, rạng sáng hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, ta đã thức dậy chạy về, nương. Thật sự là quá tốt, về sau, ai dám bất kính với ngươi, thì chính là bất kính với Hoàng thượng, phẩm cấp thấp hơn ngươi, còn phải quỳ xuống với ngươi đó." Tử Phúc nói.

Điền thị ở một bên nghe xong lời này, sắc mặt rất là khó coi, chẳng qua, lúc này. Ai cũng chẳng quan tâm để ý nàng.

Bởi vì Tử Hỉ đang cùng mọi người nói chuyện Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi ở Ngự hoa viên, duyên cớ làm sao lúc đó cho Thẩm thị lệnh phong, "Cho nên, đại ca, phương diện này cũng có một phần công lao của ngươi, đúng ra mà nói. Có công lao của bốn huynh đệ chúng ta, vì hoàng thượng nói, không nói nhà nông, chính là nhà người đọc sách, cũng khó có một cửa bốn nhi tử ai ai cũng thành tú tài, còn ra hai tiến sĩ, hơn nữa chúng ta vẫn là dựa vào một đôi tay của cha mẹ, từ nhà nông hàn môn thoát ra được phần gia nghiệp tiểu địa chủ này, càng là đáng quý."

"Ngươi nếu nói như vậy, vẫn là công lao của Tình nhi lớn nhất, nếu không có Tình nhi nghĩ đến bán câu đối, thì không có sau đó mua hạt giống dưa hấu, tất nhiên cũng có những chuyện tốt sau này." Tử Phúc nói.



Tử Tình thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, đến Tăng Thụy Tường cũng nói: "Đúng là như thế, Tình nhi là phúc tinh của chúng ta."

"Xem cha cùng đại ca nói kìa, ta chỉ là vừa khéo thôi. Nếu không có hạt giống dưa hấu, chúng ta nuôi gà nuôi vịt, còn có đồ thêu của nương, cuộc sống vẫn chậm rãi khá lên, chẳng qua chỉ là chậm một chút thôi." Tử Tình nói.

"Người khác thì ta không biết, ta có thể có hôm nay, tuyệt đối không thoát khỏi sự dạy bảo của tỷ tỷ, cha mẹ ta đây mới lạy rồi, tỷ tỷ xin mời ngồi, nhận một lạy của tiểu đệ." Tử Hỉ nghiêm túc nói.

Tử Tình cười nhéo Tử Hỉ một cái, nói: "Lạy thì không cần, cần nhớ kỹ tỷ tỷ là được. Tỷ tỷ cũng không mưu cầu ngươi cái gì, tiền đồ của ngươi, tốt, so với cái gì cũng hơn."

Tử Hỉ nghe xong lạy một cái thật dài với Tử Tình, nói: "Tỷ có lệnh, đệ nhất định không dám quên."

Tử Tình cười xoa nhẹ một cái đầu Tử Hỉ, nói: "Tỷ tỷ vẫn còn không thích ứng, ngươi vẫn là biến trở về bộ dáng ban đầu đi."

Mọi người nghe xong cười ha ha.

Tăng Thụy Tường và mọi người thương lượng chuyện bày rượu, Tử Tình thấy vậy cũng trở về nhà, mệt mỏi một ngày này, đã sớm muốn nằm xuống nghỉ ngơi tử tế rồi.

Ngày hôm sau, Tử Tình trở về nhà mẹ đẻ từ sớm, Tử Phúc đang chuẩn bị quay về Xương châu, hắn là tạm thời xin nghỉ một ngày trở về, mọi người vừa đưa đến cửa, hai vợ chồng Thẩm Kiến Nhân mang theo Hà thị xuống xe lừa.

Tiêu thị thấy Thẩm thị cười nói: "Muội muội có việc mừng, chúc mừng muội muội, muội muội bây giờ đã thành Cáo Mệnh phu nhân, cũng là vinh quang không nghĩ tới. Nương ta biết được, cũng là khóc cho đến nửa đêm, nói ngươi cuối cùng cũng chịu đựng qua rồi. Như thế nào, ta kẻ làm mối này cũng là không sai được chứ? Trước kia Tam ca ngươi thấy ngươi chịu khổ, cũng oán trách ta không ít."

"Là bọn nhỏ không chịu thua kém, ta nuôi sáu nhi nữ này, đứa nào cũng xuất sắc, đến ngay cả Vũ nhi ít tuổi nhất, cũng hơn ta năm đó nhiều, ta nha, đã sớm thấy đủ rồi. Hôm nay nhìn mấy người bọn họ, bao nhiêu oán bao nhiêu hận, ta cũng không đủ sức đi so đo. Lại nói tiếp, còn muốn cảm tạ cuộc sống khổ cực lúc trước, nếu không có những đau khổ kia, mấy đứa Tử Phúc cũng không thể sớm hiểu chuyện như vậy." Thẩm thị nói xong, sớm tiến lên dắt tay Hà thị, mẹ con hai người lại là một hồi lệ nóng nhìn nhau.

"Phải nha, đứa nhỏ nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, muội muội nếu nghĩ như vậy là đúng rồi, ta cũng tò mò, làm sao muội muội dạy dỗ mấy đứa nhỏ tốt như vậy? Mấy ngày nay, nương ta cũng cằn nhằn bọn họ không ít, sớm biết như thế, mấy đứa nhà ta, cũng để ở chỗ ngươi là tốt rồi, cũng đi theo học một chút tiến bộ." Tiêu thị cũng đi theo vừa gạt nước mắt vừa cười nói.

Tử Phúc và mấy người Hà thị hàn huyên vài câu đơn giản, thuận tiện hỏi tính toán của hai nhi tử kia nhà Thẩm Kiến Nhân, "Cậu nghĩ kỹ rồi, vừa nhờ người gửi thư cho ta, muốn ta nói, mấy biểu ca vẫn là trở về An Châu thì tốt hơn."

"Đúng vậy, vẫn là cả nhà cốt nhục đoàn viên mới tốt, lão Tam không có vấn đề gì, tiếp quản gia nghiệp buôn bán chính đáng, lão đại kia, có lẽ vẫn là phải nhờ cháu ngoại trai tìm cho đường ra, ngươi xem rồi tính toán, chỉ là đừng khiến cháu ngoại trai khó xử là được rồi." Tiêu thị nói.



Tử Phúc gật đầu, thúc ngựa đi.

Mọi người ở đây vừa định vào nhà, lão gia tử và Điền thị cùng Tăng Thụy Khánh đến, Thẩm thị trầm mặt xuống, Tử Tình chạy nhanh đẩy Tử Hỉ một cái, Tử Hỉ đứng ở bên cạnh Tăng Thụy Tường.

Tiêu thị tất nhiên muốn đi lên hành lễ với lão gia tử và Điền thị, đó là cữu và cữu nương của nàng, Tăng Thụy Khánh cũng gọi một tiếng "Đại biểu tỷ." Mấy người bọn họ hồi còn nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng là có vài phần tình cảm, sau này bởi vì có Thẩm thị gả vào, có Điền thị bất công, lập trường của mấy người bọn họ không giống nhau, mới dần dần xa cách.

Chuyện hai huynh đệ, Tiêu thị tất nhiên không tiện chõ mõm vào, nàng cũng là mới biết được chuyện năm đó Tăng Thụy Khánh giấu riêng ngân lượng cho nhà mình, càng không có cách nào khác xin tha thứ cho Tăng Thụy Khánh.

Lão gia tử vừa muốn mở miệng, Tăng Thụy Tường nói: "Cha, ngươi có chuyện gì sao? Nếu không có, thì ngươi vào nhà cùng Tam ca ta uống ly trà."

Lão gia tử nghe xong, nhìn Tăng Thụy Tường, suy nghĩ một lát, nói: "Được rồi. Đại ca ngươi muốn nói mấy câu với ngươi, ngươi nghe một chút đi."

Tiêu thị bèn tiến lên dìu Điền thị vào nhà, Tử Tình dìu Hà thị, Tử Vũ đỡ Thẩm thị, bên ngoài để lại Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường, mấy người Tử Hỉ vốn cũng muốn ở lại, lại bị Tăng Thụy Tường đuổi đi.

Tăng Thụy Khánh thấy Tăng Thụy Tường cố kị mặt mũi của hắn, cảm thấy vui vẻ, nói: "Nhị đệ, mấy ngày nay huynh đệ ta xa cách, vốn là do đại ca hồ đồ, hôm nay đại ca ở đây, nhận cái không phải với ngươi. Ngày ấy ngươi nói chuyện hành sự cũng là hơi quá bức người rồi, ngươi cũng biết, đại ca là người để ý mặt mũi, ngươi tìm một đống người không liên quan đến, đại ca nhất định tức giận trong lòng, nói ra cầu đi cầu đường đi đường là nói dỗi, ngươi cũng biết, cha chỉ sinh hai nhi tử chúng ta, bây giờ cha cũng mỗi năm mỗi già đi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm khiến cha mang theo tiếc nuối mà đi sao? Vậy thật đúng là rất rất bất hiếu đó? Lão nhị, ngươi cũng là người đọc sách, người đọc sách không phải để ý nhất luân lý hiếu đạo này sao?"

"Đại ca, những lời này, mấy năm nay ta nghe nhiều lắm, cha bức ta như vậy, nương cũng bức ta như vậy, ngươi cũng bức ta như vậy, còn có Xuân Ngọc, một đám các ngươi, đều muốn cầm hiếu đạo này đến bức ta, ta đều theo các ngươi, đều nghe các ngươi, nhưng là, kết quả thì như thế nào đây? Mặc ta ra bạc, các ngươi còn ở sau lưng chê cười ta, ta như thằng ngốc, bị các ngươi kéo xoay quanh, ngươi cho là cho đến hôm nay, ta còn có thể nghe các ngươi sao? Đại ca, nếu không có việc, mời trở về đi."

Tăng Thụy Khánh nghe xong tối sầm mặt, hôm nay hắn đã tự mình đến, cũng hạ thấp tư thái, không nghĩ tới, Tăng Thụy Tường nói mấy câu đã phá hỏng đường lui của hắn, hắn quen thói suy nghĩ chính là, hắn có thể sai, nhưng là Tăng Thụy Tường không thể một chút mặt mũi cũng không cho hắn, cho nên, xụ mặt xuống muốn nói tiếp.

Lại lúc này, hai người Phó đại nhân và Phó phu nhân tới cửa, Tăng Thụy Tường cũng chẳng thèm nói chuyện với Tăng Thụy Khánh nữa, Tăng Thụy Khánh thấy Tăng Thụy Tường cũng không có ý giới thiệu gặp mặt, chỉ đành phải oán hận mà rời đi.

Phó gia hôm nay tới, chỉ vì chúc mừng, Thẩm thị giới thiệu gặp mặt cho Hà thị, Điền thị và Tiêu thị, Phó phu nhân nhất nhất hành lễ vấn an, Tiêu thị trả lời: "Không được không được, phu nhân thật đúng là làm chúng ta không dám nhận."

"Có thể, các ngươi đều là trưởng bối của con rể nữ nhi ta, nên phải vậy, hôm nay tới đây, chúng ta chỉ bàn về thân thích." Phó phu nhân nói. Địa vị của Tăng gia thực ra đã cao hơn Phó gia, hoàng đế không chỉ đặc biệt phong tước Cáo mệnh cho Thẩm thị, còn khâm ban hai tấm môn biển, ai dám coi khinh?

Phó phu nhân thấp giọng dặn bà tử bên cạnh vài câu, bà tử từ trong hạ lễ mang theo, chọn hai tấm lụa màu đỏ thẫm có hoa văn chìm phúc thọ, một tấm tặng Hà thị, một tấm tặng Điền thị, ngoài ra tặng Tiêu thị một tấm hoa hồng đỏ, xem ra, Phó phu nhân cũng là có chuẩn bị mà đến, biết Tăng gia có trưởng bối.

Tử Tình cùng mấy người Dương thị, Trần thị, Phó thị tránh ở trong phòng Tử Vũ nói chuyện, Tử Tình cứ cảm thấy hôm nay dường như thiếu một người, nửa ngày mới nhớ tới, hỏi: "Tiểu cô không tới?" Thu Ngọc cách gần như vậy, không có đạo lý không đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook