Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 435: Di nương Văn gia

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

06/12/2015



Hai ngày sau, mấy người Lưu thị tìm đến Tử Tình, hỏi Tử Tình có thể đi xem cửa hàng hay không, Tử Tình biết Lưu thị các nàng chỉ sợ là sốt ruột, cửa hàng khu vực tốt, luôn là có thể ngộ nhưng không thể cầu, ai ngờ Lâm Khang Bình ở một bên nghe xong nói: "Không bằng ta mua nó lại, các ngươi nếu không thích hợp, ta lấy nó cho người khác thuê."

Lưu thị cười nói: "Muội phu quả nhiên là tài đại khí thô, kẻ có tiền nói chuyện chính là không giống. Cửa hàng kia, đằng trước là cửa hàng, đằng sau còn có một đại viện tử, chào giá ba ngàn lượng bạc."

Phó thị cười nói: "Chúng ta khó khăn lắm mới tìm được chỗ đó, ngươi thế nhưng muốn nhặt sẵn, vẫn là để cho tỷ tỷ xem xong hẵng nói."

Tử Tình nói: "Nếu tốt thì mua luôn, đại viện tử, không bằng mấy người các ngươi xây thành tiểu viện tử, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, không riêng gì ăn cơm, còn có chơi mạt chược, tắm rửa gì đó, phía trước cửa hàng là đại chúng hóa, phía sau có thể làm tinh xảo hơn một chút, đương nhiên, giá cả này, tất nhiên cũng là cao lên, chẳng qua có một việc, viện tử này, tìm vài người hiểu biết, làm mới mẻ một chút."

Nếu thiết kế tốt, hẳn là có thể làm một cái phòng tắm hơi, cả ăn lẫn chơi kèm theo tắm rửa, việc làm ăn hẳn là sẽ không tệ đâu nhỉ? Tử Tình thầm nghĩ.

Trần thị vừa nghe là hiểu ngay, nói: "Vẫn là chủ ý của muội muội tốt, cứ quyết định như vậy nhé, chúng ta đi mua nhà trước. Quay về lại bàn tiếp."

Mấy người Lưu thị các nàng vừa mới đi, Tử Hỉ và Tử Phúc cũng vào cửa, Tử Tình thấy bọn họ có chính sự thương lượng, bèn một mình ở trong phòng suy tư, phòng tắm hơi này, có phải nhà mình xây một cái thử xem trước hay không?

Lâm Khang Bình, Tử Phúc cùng Tử Hỉ, ba người bận rộn ước chừng năm buổi tối, mới hoàn thành sổ con này, trong thời gian này, Lâm Khang Bình còn đi Lâm trang một chuyến. Đầu thất của Lâm Diệu Tổ.

Tử Hỉ vừa trình sổ con lên, Lâm Khang Bình liền lập tức rời kinh về An Châu , chuyện đã đáp ứng, chung quy là phải thực hiện.

Lâm Khang Bình mới vừa đi. Yên Nhiên chuyển đến ở cùng Tử Tình, mấy đứa Thư Duệ bọn họ liền chuyển vào phòng của Yên Nhiên, cũng không ra ngoài nhiều. Mỗi ngày cười đùa cùng Tử Tình, Tử Tình muốn ra ngoài, Thư Duệ tất nhiên đi cùng.

Một lần hai lần, Tử Tình còn chưa có phát hiện lắm, ngày hôm đó, mấy người Lưu thị đến kéo Tử Tình đi xem nhà mới mua, Thư Duệ cũng nhất định đòi đi theo. Tử Tình lúc này mới cảm thấy không thích hợp, hỏi Thư Duệ nói: "Nhi tử, nương chỉ là cùng mấy cữu nương ngươi đi ra ngoài một chuyến, cũng không đi xa, vì sao ngươi không yên lòng với nương như thế?"

"Nương. Trước khi cha đi đã nói với ta, ta đã trưởng thành, những ngày hắn rời nhà ở bên ngoài, ta nhất định phải ở bên cạnh ngươi, bất kể xảy ra chuyện gì, có ta ở cạnh ngươi, ngươi liền sẽ không lại sợ hãi nữa rồi." Thư Duệ nói, thì ra, trước khi Lâm Khang Bình rời nhà, thế nhưng nói với Thư Duệ không ít. Vô luận như thế nào, không thể để cho Tử Tình một mình đối mặt với hiểm cảnh nữa.

Tử Tình nghe xong trong lòng tràn đầy cảm động, ôm Thư Duệ vào trong lòng mình, lấy tay ra dấu xuống, rưng rưng nói: "Nhi tử thực sự trưởng thành rồi, đã vượt qua cổ nương. Có nhi như thế, phu còn cầu gì hơn?"

Tử Tình biết một chốc một lát cũng khó mà thay đổi ý nghĩ của Thư Duệ, bèn nắm tay kéo Thư Duệ lên xe ngựa, dặn dò Tiểu Phấn vài câu.



Nhà mới mua cách trung tâm thành còn có hai con phố, vị trí cũng coi như không tệ, phụ cận phần lớn là chỗ ở của quan lại quyền quý, chủ nhân ban đầu của ngôi nhà phạm phải tội, người trong nhà cần bạc gấp để lo lót, bởi vì khu vực tốt, liền ra giá ba ngàn lượng bạc, bằng không, giá nhà thông thường không có cao như vậy.

Đằng trước căn nhà là một cửa hàng hai tầng lầu, vốn là kinh doanh hiệu sách và tranh chữ, đằng sau là chủ nhân ở, vì thế cũng là sửa sang lại đình đài lầu các, hoa cỏ cây cối, cái gì cần có đều có, đầy rẫy mới lạ. Tổng cộng có tam tiến, Tử Tình nhìn thoáng qua, nói: "Chủ viện này, nếu phá đi thì rất đáng tiếc, không bằng, tìm một chỗ khác đi, không cần nhất định phải ở trong thành, nếu có đất thích hợp tự mình xây, ngược lại tốt hơn một chút."

"Vậy nhà này thì làm sao bây giờ?" Phó thị hỏi.

"Các ngươi không muốn có người muốn, ta muốn. Chẳng qua, tiệm cơm vẫn là tìm chỗ khác đi." Tử Tình nói.

Lưu thị ngẫm nghĩ, nói: "Không bằng đến hỏi Tứ Đệ, Tứ Đệ hồi đó xem không ít chỗ, hẳn là biết nơi nào có đất? Nhà này, ta là không cần, nhất thời không có chỗ ngân lượng này."

Trần thị nói: "Trong nhà ta chỉ có hai nhi tử, căn nhà kia cũng là đủ ở, tương lai, tướng công hơn phân nửa là muốn về quê, ta vẫn là đặt nhiều sản nghiệp ở quê."

Dương thị càng là xua tay, nói: "Ta cũng không cần."

Tử Tình nói: "Các ngươi cũng đừng vội vàng từ chối, trở về cùng người trong nhà thương lượng cho kỹ rồi lại nói."

Phó thị nghe xong cũng không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nói: "Ta thực là có chút muốn, có lẽ tương lai cha nương ta cũng sẽ vào Kinh. Còn có, còn nhớ tướng công hình như từng nói, ngay tại phụ cận nhà chúng ta, có một chỗ đất trống, có thể xây một tòa nhà tam tiến, tỷ tỷ cảm thấy nơi đó như thế nào?"

Tử Tình vừa nghĩ, chỗ mình ở, cách trung tâm thành có một đoạn khoảng cách, phụ cận cũng quá nửa là gia đình giàu có bậc trung trở lên, vốn là, định vị tiệm cơm này chính là hướng tới bọn họ, bởi vì tiệm cơm của Văn gia ngay ở trung tâm thành, hơn nữa, nhà hắn tất nhiên là mỗi ngày quan lại quyền quý, hương thân thương nhân lớn tập hợp, Tử Tình không muốn tranh giành khách hàng với nhà họ, cũng không tranh nổi, chẳng qua là, những cái này, không thể nói rõ với mấy người Lưu thị, bèn giải thích phân tích phía trước cho mọi người.

Trần thị nghe xong nói: "Nếu như thế, bây giờ cũng không cần gấp gáp trở về xem, chờ khi về nhà lại xem cũng kịp, nếu thích hợp, liền để cho Tứ Đệ đi mua. Hôm nay khó khăn lắm mới ra ngoài, không bằng mọi người đi dạo, tí nữa ta mời mọi người đi tiệm ăn."

Tử Tình nghĩ quần áo của mấy đứa nhỏ đều hơi chật rồi, vả lại, trước kia lúc ở nhà, vì không khiến mọi người chú ý, Tử Tình làm quần áo cho mấy đứa nhỏ hơn phân nửa là vải bông thuần chất bình thường. Kinh Thành không thể so với như ở nông thôn, nếu bọn nhỏ vẫn là quần áo này, chỉ sợ rất khó dung nhập vào với mọi người. Không bằng xem thử, có vật liệu may mặc gì thích hợp cho tiểu hài tử mua mấy tấm, nhất là mùa đông, liền đồng ý đi dạo.

Vừa đi dạo, đã có chừng hơn một canh giờ, mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít mua vài thứ, đương nhiên Tử Tình nhiều nhất, chủ yếu là Tử Tình bình thường không ra ngoài nhiều lắm, Thư Duệ và Lâm Khang Bình khẩn trương nàng như vậy, về sau, tốt hơn vẫn là cố gắng không ra ngoài. Cho nên, một lần đồ muốn mua cố gắng hết sức mua đầy đủ hết.

Đang nghĩ tới những chuyện này, Tử Tình ôm một đống lớn đồ trong tay, lúc xoay người không ngờ lại đụng phải một nữ nhân, đồ rơi tan tác trên mặt đất, Tử Tình còn chưa kịp nói chuyện, một nha hoàn bên cạnh quát: "Lớn mật, biết chủ tử chúng ta là ai không? Đụng hỏng rồi ngươi đền nổi sao?"

Tử Tình vừa thấy đối phương che chở bụng mình, thì ra là một thai phụ, vốn là mình sai trước, vội xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt đồ, ai ngờ đối phương vậy mà dẫm lên một mảnh vải của Tử Tình, nói: "Thực xin lỗi, ta cũng không phải cố ý."

Thư Duệ thấy, cũng dùng chân cọ vào làn váy đối phương, nói: "Nương ta cũng đã nhận lỗi với ngươi rồi, ngươi làm sao còn được lý không buông tha người?"



"A, ta chính là được lý không buông tha người, ngươi muốn thế nào? Thằng nhãi ngươi, ngươi lại còn dám làm bẩn quần áo ta, ngươi có biết một bộ này của ta bao nhiêu bạc không? Ngươi đền nổi không? Đồ quê mùa." Đối phương cũng là đánh giá quần áo của mấy người Tử Tình, nhìn lạ mặt, nhiều lắm cũng chỉ là nhà quan lại bình thường ra ngoài, nhất là Thư Duệ, bởi vì là lâm thời ra ngoài, vẫn là một thân quần áo vải bông. Cho nên, liền lớn lối mấy phần.

Tử Tình đánh giá đối phương một cái, người trông cũng không tệ, mày liễu mắt phượng, đầu đầy châu ngọc, một thân quần áo la sa thượng hạng màu hồng đào, chỉ là tính tình lớn lối này, tuyệt đối không như là đương gia nãi nãi gia đình giàu có, hơn phân nửa là tiểu thiếp gì đó, ở nhà bị chọc tức, ra ngoài tìm cân bằng rồi.

Tử Tình nghĩ vậy, liền cười nói: "Vị tiểu nương tử này, ta đụng phải ngươi là ta không đúng, ta đã nhận lỗi với ngươi, nhưng là, ngươi dẫm đồ của ta, đó là ngươi không đúng, con ta dẫm quần áo của ngươi, ta đền ngươi là được, chẳng qua, ngươi có phải nên đền đồ của ta trước hay không đây?"

"Tiểu nương tử cái gì, ngươi mới là tiểu nương tử ý, cô nãi nãi ta vốn tâm tình tốt, không muốn so đo với ngươi, nhưng là, ngươi vừa gọi tiểu nương tử này, trong lòng ta liền khó chịu, trong lòng ta đây vừa khó chịu, con ta liền ăn không ngon ngủ không tốt, con ta ăn không ngon ngủ không tốt, chỉ sợ, sẽ không phải là ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi đâu?" Đối phương phất khăn lên nói với Tử Tình.

Tử Tình vừa nghe, liền trong lòng có nắm chắc, quả nhiên là tiểu thiếp, chẳng qua là, Kinh Thành này nước sâu, rốt cuộc là nhà ai đây? Nghĩ nghĩ, bèn hỏi: "Việc này, theo ngươi, thì là như thế nào đây?"

Nha đầu của đối phương mang ghế dựa đến, để cho nàng ta ngồi xuống, nữ nhân này nhìn thoáng qua Tử Tình đang ôm Thư Duệ, nhãn châu chuyển động, nói: "Theo ta nói, cũng dễ làm, ngươi cho con ngươi, quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, ta liền tha cho các ngươi."

"Tuyệt đối không có khả năng." Tử Tình cự tuyệt nói.

Lúc này, chưởng quầy vội đi lên chào hỏi: "Triệu di nãi nãi hôm nay làm sao lại tự mình tới đây, muốn cái gì, phái người đến nói một tiếng, chúng ta đưa đến Văn phủ là được rồi."

Chưởng quầy thấy Tử Tình mua không ít đồ, lúc này thấy Tử Tình khó xử, bèn đi lên chỉ điểm một tiếng, ám chỉ đối phương là người Văn gia, để cho Tử Tình suy nghĩ mà làm, không nghĩ tới, Tử Tình vừa nghe là Văn gia, trái lại an tâm, cũng tìm cái ghế dựa lôi kéo Thư Duệ ngồi xuống.

Nha hoàn bên cạnh chỉ vào Tử Tình quát: "Ngươi còn hiểu chút quy củ không? Chủ tử chúng ta nói để cho con ngươi dập đầu, các ngươi lại còn ngồi xuống. Ta cũng nói thật cho các ngươi biết, đắc tội chủ tử chúng ta, Gia chúng ta một khi tức giận, các ngươi cũng đừng mong lăn lộn ở Kinh Thành này."

"Có thể hỏi một chút danh hào của Gia các ngươi không?" Tử Tình không nhanh không chậm hỏi, Lưu thị cùng Phó thị muốn mở miệng, Tử Tình khoát tay dừng lại.

"Hừ, nói ra dọa chết ngươi, không có nghe chưởng quầy nói, chúng ta là người Văn gia, Gia chúng ta chính là Tam gia Văn gia nổi tiếng Kinh Thành, Văn gia chúng ta, trong Kinh Thành ai không biết ai không hiểu?" Một nha hoàn nói.

Tử Tình vừa nghe là nhà Văn Tam, liền vui vẻ, Văn Tam này, ánh mắt cái quái gì, lại có thể để một nữ nhân như vậy ở bên người, Tử Tình có chút đồng tình với thê tử của Văn Tam.

Tử Tình đứng lên, vỗ vỗ quần áo nói: "Thì ra là hắn à, trở về nói cho Gia các ngươi một tiếng, cứ nói, ta nói, về sau, quản giáo tốt các ngươi rồi hãy thả ra ngoài, không có lại bôi nhọ hắn. Đúng rồi, nhà mẹ đẻ ta họ Tăng, nhà chồng họ Lâm, ngươi vừa nói, hắn sẽ biết ngay."

Tử Tình nói xong, nhìn thoáng qua đối phương, mặt lúc thì đỏ lúc thì trắng, nha hoàn còn muốn nói cái gì, bị nàng ta quát ngừng. Nữ nhân trong gia đình giàu có cho tới bây giờ cũng không ngốc, Tử Tình đã dám báo danh hào, dám nói như vậy, vậy thì không phải là nàng ta có thể đắc tội nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook