Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 33: Đoan ngọ
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
21/08/2014
Mai là Đoan Ngọ, buổi sáng Tử Tình dậy, phát hiện Thẩm thị đã nấu xong trứng gà, trứng vịt, lá tỏi, lá hành, củ kiệu, Thẩm thị lấy năm cái túi to nhiều màu, cho mỗi đứa một cái cột lên cổ, rồi bỏ vào mỗi túi một trứng vịt và 1 trứng gà.
Ăn qua điểm tâm, Thẩm thị bảo trượng phu đến lão phòng đưa lúa mạch, sai huynh muội Tử Phúc bốn người đến lão phòng tìm hàng xóm quen biết mà chơi, Thẩm thị còn bảo bọn họ thay quần áo mới, bốn người sôi nổi theo sau Tăng Thụy Tường.
Đến gần nhà nội, Tử Tình phát hiện hầu như tất cả trẻ con đều có 2 cái trứng đeo trên cổ, Tử Phúc bảo là chọi trứng, Tử Tình không biết có ý tứ gì, đứng ở một bên xem, tì ra là trong tay hai người nắm một trứng gà hoặc vịt, cụng vào nhau, trứng của ai bể trước là người đó thua, bằng hữu hàng xóm chung quanh quay lại hình tròn, cái trứng cuối cùng chưa bị bể chính là vua trứng, tuy có chút ngây thơ, nhưng Tử Tình thấy ai cũng chơi nhiệt tình, mà phải thôi, đối với con cái người nghèo, Đoan Ngọ mới có trứng gà trứng vịt ăn đỡ thèm.
Tử Tình đến phòng sau thăm bác chồng trước, cả nhà bác chồng đang ngồi ăn điểm tâm, chắc là mới bán xong bánh nướng, Tiêu Tú Thủy thấy nàng, ăn nhanh cho hết cơm rồi chạy ra, nói muốn mang nàng ra ngoài chơi, bên bờ nước tụ tập 1 đống con nít lớn nhỏ, bọn Tử Phúc cùng Tử Bình cũng ở đó.
Tử Tình đem trứng gà trong tay đưa cho Tú Thủy. "Cho ta làm chi? Ta không có sao? Ngươi xem ta đánh bại bọn nó cho coi." Tú Thủy hỏi.
"Đây là trứng mà gà ta nuôi đẻ, không phải ta đã đồng ý cho ngươi ăn trước sao? Cho nên ta mang đến." Tử Tình trả lời.
"Nhanh như vậy đã đẻ trứng rồi á, để ta nhìn xem, nhỏ thế, thôi cũng được, ta ăn, nè, cho ngươi quả trứng gà của ta. Lần sau ta mà đến nhà ngươi, thì ngươi phải nấu dương khoai đấy." Tử Tình cảm thấy tính tình Tú Thủy rất tốt, không nóng nảy, hào sảng, cũng không chiếm tiện nghi người khác.
Gần giữa trưa , Điền thị gọi, Tú Thuỷ thần thần bí bí kéo Tử Tình đến phòng của nàng, trong phòng vừa vặn không có người, nàng ta lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, chắc là đựng thứ tốt.
Tú thủy mở ra, bên trong có mấy sợi màu vàng giống lông chó, Tử Tình không biết đây là động vật hay thực vật, Tú Thủy rút r vài cái, dùng khăn tay cẩn thận gói lại, đưa cho Tử Tình: "Đây là thuốc cầm máu trị thương tốt nhất, là cha mua được, thời điểm quan trọng có thể cứu mạng nữa. Lúc cha ta giết hổ, bị thương nặng, dùng thứ này mới cứu được một cái mạng, ta đã muốn cho ngươi từ lâu rồi, ta đưa cho ngươi, nhưng ngươi không được nói cho biết, nhất định phải nhớ đó."
Thì ra cha của cô cô săn được hổ, khó trách người trong nhà lại có cuộc sống nhẹ nhàng như vậy, rau cũng không trồng, củi cũng không chặt, đều dùng tiền mà mua, nghe nói ruộng đất thì cho thuê, chỉ việc thu tiền thuê, rất nhẹ nhàng.
Tử Tình cẩn thận cất đi, đến phòng trước tìm bọn Tử Phúc, lão gia tử cùng Điền thị, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đều ở đó, Tăng Thụy Tường đang ngồi, ba người Tử Phúc đứng, mân miệng, thật mất hứng, hình như có chuyện gì không thoải mái xảy ra.
Ánh mắt Chu thị nhìn chằm chằm bộ đồ mới trên người Tử Tình: "Hừ, còn nói nhà lão nhị không có tiền, nhìn xem, ở riêng mới bao lâu mà tất cả đứa nhỏ đều mặc đồ mới, còn nói nghèo khổ, ai tin?" Thì ra Chu thị lại gây chuyện, vừa vào cửa đã đá xéo, nằm cũng trúng đạn mà.
"Nhà lão nhị có bản lĩnh thì đó là năng lực của người ta, ngươi có năng lực thì ngươi cũng làm được nhiều tiền, đừng đỏ mắt (có thể hiểu là ghen tỵ hoặc tức giận) người khác, sẽ năng lực thì đừng ngồi đó mà lưỡi dài lười ngắn, nhìn không thấy sân nhà người ta đầy gà, đầy rau à. Ta vẫn nói một câu, ta không lén trợ cấp tiền gì cả. Thụy Khánh, ngươi đừng nói cái kiểu không biết đủ là gì, lúc ở riêng, ngươi là trưởng tử, cái gì ngươi cũng chọn trước, lão nhị có nói năng gì đâu, ruộng nước ngươi lấy 2 mẫu, 15 lượng bạc 1 mẫu, Thụy Tường chỉ có hơn là hơn ở 2 mẫu ruộng cạn, 2 mẫu mới mười lượng bạc, tính ra thì ngươi hơn 5 lượng, nhà hắn 3 mẫu lúa mạch , nhà ngươi cũng có 1 mẫu, nhà ngươi còn hai mẫu cải dầu, tuy rằng ngươi cho ta mười cân dầu, nhưng một mẫu cũng làm được 60 cân dầu, hôm nay Thụy Tường tặng cho ta 1 thạch lúa mạch, đó là mẫu sản lượng của 1 mẫu, ngươi suy nghĩ cho tốt đi, cha không hy vọng về sau còn nghe được những lời này. Cha chỉ có 2 đứa con trai, mà cha cũng già rồi." Lão gia tử càng nói càng thương cảm.
Tăng Thụy Khánh nghe xong, nửa ngày không lên tiếng, Tăng Thụy Tường cũng không nói gì, ôm lấy Tử Thọ, chào mọi người rồi ra về, Tử Phúc một tay dẫn Tử Lộc, một tay dắt Tử Tình cùng ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng tới đại thẩm hàng xóm, cười nói với Tăng Thụy Tường: "Tú tài lão gia hôm nay trở về nghỉ lễ à ? Cha ngươi vừa vặn giết heo, dẫn đứa nhỏ lại đây náo nhiệt hả?"
Tăng Thụy Tường nghe xong sửng sốt, căn bản không có nghe nói trong nhà giết heo , chỉ đành hàm hồ lên tiếng, Tử Tình cũng không nguyện ngậm bồ hòn, ỷ vào bản thân còn nhỏ, hỏi: "Phụ thân, a công giết heo sao? Sao lại không cho chúng ta chút thịt nào, không phải chúng ta tặng a công 1 thạch lúa mạch sao? Cũng không cho ít thịt ăn." Đến phiên đại thẩm sửng sốt, lung tung nói vài câu rồi đi.
Trên đường về nhà, Tăng Thụy Tường dặn bọn họ không được nói với Thẩm thị chuyện này. Về nhà, Thẩm thị đang nhổ lông gà, hôm nay là lễ, giết một hoạn kê (gà trống thiến), Thẩm thị nói nó được hơn 3 cân, lại nói cho trượng phu biết trong nhà để lại 1 gà trống đạp mái, con lại nàng đã nhờ người thiến cả, thì ra chỗ này không thích ăn gà trống, nhất là nữ, nói ăn khô nóng, đều thiên gà trống hết, cho giống thái giám, cái này gọi là hoạn kê.
Tử Tình nhớ trước kia lão gia cũng làm như vậy, xem ra này tập tục này rất lâu đời. Trong nhà còn có 20 hoạn kê, năm mươi con gà mái, Thẩm thị nói để nuôi thêm chút hoạn kê, vừa vặn đến tết thì bán, nhờ trượng phu làm cái chuồng gà. Tăng Thụy Tường đồng ý hết, đi qua, nắm lấy tay Thẩm thị
"Trời ạ, trên tay ta còn dính lông gà mà. Sao vậy? Có chuyện gì à?" Nói xong, nhúng tay vào nước để rửa, cầm gà vào nhà .
Tử Tình đem nước rửa gà, có máu loãng và lông gà đổ vào dưa hấu, bởi vì phân không đủ, Tử Tình đem nước rửa rau, vo gạo tưới cho rau, mà mỗi lần rửa thịt rửa xương thì tưới cho dưa hấu, cảm giác vẫn hữu dụng. Dưa hấu đã lớn như trúng bồ câu, hơn tháng nửa là chín. Mà bí đỏ bí đao lớn bằng nắm tay rồi.
Cơm chiều ăn vào lúc ba bốn giờ, không ăn cơm trưa, bữa cơm này là bữa cơm phong phú nhất mà Tử Tình ăn từ lúc xuyên không, đương nhiên cơm tất niên cũng phong phú, nhưng khi đó nhiều người, đến lúc Tử Tình gắp thì không còn gì ngon nữa rồi, không giống mấy người nhà mình, có gà kho tàu, bún thịt, cà tím nướng, rau muống, dưa chuột xào trứng, hạt tiêu xào thịt, đậu đũa xào, khoai tây chiên, đương nhiên còn có nồi canh xương thơm ngon, Tử Thọ cao hứng nhất là trước kia cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ nhà mình có thể ăn ngon.
Sau khi ăn xong, trời còn sớm, Tăng Thụy Tường nói muốn vận động để tiêu cơm, dẫn cả nhà đi đào dương khoai , Thẩm thị đem một cái làn trúc nhỏ đặt trên đất, lấy quần áo cũ lót vào, ôm con út nằm vô đó chơi, mình thì cầm châm tuyến làm bộ đồ cho trượng phu. Ánh chiều tà dừng trên người Thẩm thị, phảng phất như quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, hình ảnh này rất quen thuộc, làm tim Tử Tình nhói đau.
Ăn qua điểm tâm, Thẩm thị bảo trượng phu đến lão phòng đưa lúa mạch, sai huynh muội Tử Phúc bốn người đến lão phòng tìm hàng xóm quen biết mà chơi, Thẩm thị còn bảo bọn họ thay quần áo mới, bốn người sôi nổi theo sau Tăng Thụy Tường.
Đến gần nhà nội, Tử Tình phát hiện hầu như tất cả trẻ con đều có 2 cái trứng đeo trên cổ, Tử Phúc bảo là chọi trứng, Tử Tình không biết có ý tứ gì, đứng ở một bên xem, tì ra là trong tay hai người nắm một trứng gà hoặc vịt, cụng vào nhau, trứng của ai bể trước là người đó thua, bằng hữu hàng xóm chung quanh quay lại hình tròn, cái trứng cuối cùng chưa bị bể chính là vua trứng, tuy có chút ngây thơ, nhưng Tử Tình thấy ai cũng chơi nhiệt tình, mà phải thôi, đối với con cái người nghèo, Đoan Ngọ mới có trứng gà trứng vịt ăn đỡ thèm.
Tử Tình đến phòng sau thăm bác chồng trước, cả nhà bác chồng đang ngồi ăn điểm tâm, chắc là mới bán xong bánh nướng, Tiêu Tú Thủy thấy nàng, ăn nhanh cho hết cơm rồi chạy ra, nói muốn mang nàng ra ngoài chơi, bên bờ nước tụ tập 1 đống con nít lớn nhỏ, bọn Tử Phúc cùng Tử Bình cũng ở đó.
Tử Tình đem trứng gà trong tay đưa cho Tú Thủy. "Cho ta làm chi? Ta không có sao? Ngươi xem ta đánh bại bọn nó cho coi." Tú Thủy hỏi.
"Đây là trứng mà gà ta nuôi đẻ, không phải ta đã đồng ý cho ngươi ăn trước sao? Cho nên ta mang đến." Tử Tình trả lời.
"Nhanh như vậy đã đẻ trứng rồi á, để ta nhìn xem, nhỏ thế, thôi cũng được, ta ăn, nè, cho ngươi quả trứng gà của ta. Lần sau ta mà đến nhà ngươi, thì ngươi phải nấu dương khoai đấy." Tử Tình cảm thấy tính tình Tú Thủy rất tốt, không nóng nảy, hào sảng, cũng không chiếm tiện nghi người khác.
Gần giữa trưa , Điền thị gọi, Tú Thuỷ thần thần bí bí kéo Tử Tình đến phòng của nàng, trong phòng vừa vặn không có người, nàng ta lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, chắc là đựng thứ tốt.
Tú thủy mở ra, bên trong có mấy sợi màu vàng giống lông chó, Tử Tình không biết đây là động vật hay thực vật, Tú Thủy rút r vài cái, dùng khăn tay cẩn thận gói lại, đưa cho Tử Tình: "Đây là thuốc cầm máu trị thương tốt nhất, là cha mua được, thời điểm quan trọng có thể cứu mạng nữa. Lúc cha ta giết hổ, bị thương nặng, dùng thứ này mới cứu được một cái mạng, ta đã muốn cho ngươi từ lâu rồi, ta đưa cho ngươi, nhưng ngươi không được nói cho biết, nhất định phải nhớ đó."
Thì ra cha của cô cô săn được hổ, khó trách người trong nhà lại có cuộc sống nhẹ nhàng như vậy, rau cũng không trồng, củi cũng không chặt, đều dùng tiền mà mua, nghe nói ruộng đất thì cho thuê, chỉ việc thu tiền thuê, rất nhẹ nhàng.
Tử Tình cẩn thận cất đi, đến phòng trước tìm bọn Tử Phúc, lão gia tử cùng Điền thị, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đều ở đó, Tăng Thụy Tường đang ngồi, ba người Tử Phúc đứng, mân miệng, thật mất hứng, hình như có chuyện gì không thoải mái xảy ra.
Ánh mắt Chu thị nhìn chằm chằm bộ đồ mới trên người Tử Tình: "Hừ, còn nói nhà lão nhị không có tiền, nhìn xem, ở riêng mới bao lâu mà tất cả đứa nhỏ đều mặc đồ mới, còn nói nghèo khổ, ai tin?" Thì ra Chu thị lại gây chuyện, vừa vào cửa đã đá xéo, nằm cũng trúng đạn mà.
"Nhà lão nhị có bản lĩnh thì đó là năng lực của người ta, ngươi có năng lực thì ngươi cũng làm được nhiều tiền, đừng đỏ mắt (có thể hiểu là ghen tỵ hoặc tức giận) người khác, sẽ năng lực thì đừng ngồi đó mà lưỡi dài lười ngắn, nhìn không thấy sân nhà người ta đầy gà, đầy rau à. Ta vẫn nói một câu, ta không lén trợ cấp tiền gì cả. Thụy Khánh, ngươi đừng nói cái kiểu không biết đủ là gì, lúc ở riêng, ngươi là trưởng tử, cái gì ngươi cũng chọn trước, lão nhị có nói năng gì đâu, ruộng nước ngươi lấy 2 mẫu, 15 lượng bạc 1 mẫu, Thụy Tường chỉ có hơn là hơn ở 2 mẫu ruộng cạn, 2 mẫu mới mười lượng bạc, tính ra thì ngươi hơn 5 lượng, nhà hắn 3 mẫu lúa mạch , nhà ngươi cũng có 1 mẫu, nhà ngươi còn hai mẫu cải dầu, tuy rằng ngươi cho ta mười cân dầu, nhưng một mẫu cũng làm được 60 cân dầu, hôm nay Thụy Tường tặng cho ta 1 thạch lúa mạch, đó là mẫu sản lượng của 1 mẫu, ngươi suy nghĩ cho tốt đi, cha không hy vọng về sau còn nghe được những lời này. Cha chỉ có 2 đứa con trai, mà cha cũng già rồi." Lão gia tử càng nói càng thương cảm.
Tăng Thụy Khánh nghe xong, nửa ngày không lên tiếng, Tăng Thụy Tường cũng không nói gì, ôm lấy Tử Thọ, chào mọi người rồi ra về, Tử Phúc một tay dẫn Tử Lộc, một tay dắt Tử Tình cùng ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng tới đại thẩm hàng xóm, cười nói với Tăng Thụy Tường: "Tú tài lão gia hôm nay trở về nghỉ lễ à ? Cha ngươi vừa vặn giết heo, dẫn đứa nhỏ lại đây náo nhiệt hả?"
Tăng Thụy Tường nghe xong sửng sốt, căn bản không có nghe nói trong nhà giết heo , chỉ đành hàm hồ lên tiếng, Tử Tình cũng không nguyện ngậm bồ hòn, ỷ vào bản thân còn nhỏ, hỏi: "Phụ thân, a công giết heo sao? Sao lại không cho chúng ta chút thịt nào, không phải chúng ta tặng a công 1 thạch lúa mạch sao? Cũng không cho ít thịt ăn." Đến phiên đại thẩm sửng sốt, lung tung nói vài câu rồi đi.
Trên đường về nhà, Tăng Thụy Tường dặn bọn họ không được nói với Thẩm thị chuyện này. Về nhà, Thẩm thị đang nhổ lông gà, hôm nay là lễ, giết một hoạn kê (gà trống thiến), Thẩm thị nói nó được hơn 3 cân, lại nói cho trượng phu biết trong nhà để lại 1 gà trống đạp mái, con lại nàng đã nhờ người thiến cả, thì ra chỗ này không thích ăn gà trống, nhất là nữ, nói ăn khô nóng, đều thiên gà trống hết, cho giống thái giám, cái này gọi là hoạn kê.
Tử Tình nhớ trước kia lão gia cũng làm như vậy, xem ra này tập tục này rất lâu đời. Trong nhà còn có 20 hoạn kê, năm mươi con gà mái, Thẩm thị nói để nuôi thêm chút hoạn kê, vừa vặn đến tết thì bán, nhờ trượng phu làm cái chuồng gà. Tăng Thụy Tường đồng ý hết, đi qua, nắm lấy tay Thẩm thị
"Trời ạ, trên tay ta còn dính lông gà mà. Sao vậy? Có chuyện gì à?" Nói xong, nhúng tay vào nước để rửa, cầm gà vào nhà .
Tử Tình đem nước rửa gà, có máu loãng và lông gà đổ vào dưa hấu, bởi vì phân không đủ, Tử Tình đem nước rửa rau, vo gạo tưới cho rau, mà mỗi lần rửa thịt rửa xương thì tưới cho dưa hấu, cảm giác vẫn hữu dụng. Dưa hấu đã lớn như trúng bồ câu, hơn tháng nửa là chín. Mà bí đỏ bí đao lớn bằng nắm tay rồi.
Cơm chiều ăn vào lúc ba bốn giờ, không ăn cơm trưa, bữa cơm này là bữa cơm phong phú nhất mà Tử Tình ăn từ lúc xuyên không, đương nhiên cơm tất niên cũng phong phú, nhưng khi đó nhiều người, đến lúc Tử Tình gắp thì không còn gì ngon nữa rồi, không giống mấy người nhà mình, có gà kho tàu, bún thịt, cà tím nướng, rau muống, dưa chuột xào trứng, hạt tiêu xào thịt, đậu đũa xào, khoai tây chiên, đương nhiên còn có nồi canh xương thơm ngon, Tử Thọ cao hứng nhất là trước kia cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ nhà mình có thể ăn ngon.
Sau khi ăn xong, trời còn sớm, Tăng Thụy Tường nói muốn vận động để tiêu cơm, dẫn cả nhà đi đào dương khoai , Thẩm thị đem một cái làn trúc nhỏ đặt trên đất, lấy quần áo cũ lót vào, ôm con út nằm vô đó chơi, mình thì cầm châm tuyến làm bộ đồ cho trượng phu. Ánh chiều tà dừng trên người Thẩm thị, phảng phất như quanh thân có một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng, hình ảnh này rất quen thuộc, làm tim Tử Tình nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.