Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 111: Nhị Mao gãy chân
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
24/08/2014
Lão gia tử cùng Điền thị biết được Tăng Thụy Tường còn ở học đường, Thẩm thị không ở nhà, hai người cũng không trì hoãn, nói là đến học đường tìm Tăng Thụy Tường, lại bảo khi nào Thẩm thị trở về thì đến lão phòng, Tử Tình thấy sắc mặt hai người không đúng, hỏi: "Ông bà nội có chuyện gì gấp lắm à? Nương của ta đi tìm thảo dược giúp ta trị ho khan, e là không về sớm được."
"Nhị Mao bị người đánh gãy chân, nâng trở về, đang trị liệu ở lão phòng. Nương ngươi về thì bảo nàng qua đó nhìn xem." Điền thị nói.
Tử Tình nghe xong liền phát hoảng, không ngờ Nhị Mao thật sự bị người đánh gãy chân, nhưng hắn bị đánh gãy chân thì lão gia tử cùng Điền thị nổi giận đùng đùng chạy tới giống khởi binh vấn tội, có quan hệ gì đến nhà mình à? Chẳng lẽ muốn để nhà mình ra tiền thuốc men, chỉ sợ bà thực sự có ý này, nhưng cầu xin người khác lại chẳng có chút đạo lý gì, Tử Tình có chút tâm thần không yên .
Sau khi Thẩm thị trở về, cầm đậu cô-ve không biết từ chỗ nào lấy được, vui rạo rực: "Giờ thì tốt rồi, để nương đi nấu nó."
"Nương, làm sao hết dễ dàng thế được, nhưng bớt chút nào hay chút đó." Tử Tình không đành lòng để Thẩm thị quá thất vọng, nhìn Thẩm thị đem thuốc bắc hầm, rồi mới nói chuyện lão gia tử bọn họ tới: "Nhị Mao bị đánh gãy chân, có quan hệ gì cùng chúng ta mà ông bà nội tức giận muốn đốt nhà chúng ta ấy. Nương không thấy cảnh bọn họ đến đây đâu, con còn tưởng rằng chúng ta làm gì bọn họ nữa cơ?"
"Chắc oán trách chúng ta đuổi Nhị Mao đi, Nhị Mao không đi, có lẽ sẽ không xảy ra việc này. Nói không chừng cũng là đến mượn bạc, bạc này thật đúng là không thể không cho mượn." Thẩm thị nói.
"Mượn bạc? Còn không bằng nói là cướp bạc. Chưa thấy ai mượn bạc mà ghê gớm như vậy, còn giống chúng ta nợ bọn họ mấy trăm lượng."
"Bà nội con luôn như vậy, nương cũng rành rồi, một năm cung ăn cung mặc, đồ mới bốn mùa không ngừng, bọn họ vẫn có thể lấy ra tật xấy. Nuôi hai đứa cháu còn không vừa lòng. Ta thấy ta có đưa tất cả tiền cho họ họ cũng không vừa lòng, cho nên lần này ta chắc chắn không ra bạc. Mà thôi, ta mang chút bạc vụn đi qua nhìn xem." Thẩm thị nói xong, nhặt một rổ trứng gà. Lại bỏ vào tay áo ít bạc vụn, dặn Tử Tình vài câu, liền đi .
Tử Tình cực kì muốn đi xem. Bất đắc dĩ bản thân bị bệnh. Nhàm chán vô nghĩa dỗ Tử Vũ, lúc này chuông cửa lại vang, Tử Tình kinh hỉ nhìn thấy Lâm Khang Bình, chạy nhanh ra đón.
Nguyên lai lần này coi như thuận lợi, Lâm Khang Bình trằn trọc mua được mười khối ngọc từ người dân địa phương, bọn họ cũng không biết là vật gì, chỉ thấy đẹp mắt, liền mua từ tay người nước ngoài đặt ở trong nhà. Lâm Khang Bình lại liên hệ đến người thương nhân bán đó. Cũng không nói đây là ngọc, chỉ nói là đồ hữu dụng, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, chuẩn bị qua tết âm lịch lại đi lấy hàng.
"Nguy hiểm thật, ta mà đi trễ vài ngày thì không gặp hắn rồi, người ta đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, bởi vì bị bệnh thương hàn nên trì hoãn, bằng không ta chỉ có thể đợi đến sang năm mới thấy được hắn. Lần này ngọc thạch đã vận chuyển vào kinh thành, thiếu gia đang tính toán mở ra thị trường ở kinh thành, thứ nhất là kinh thành nhiều quan to quý nhân. Tự nhiên có nhiều tiền, thứ hai là Văn gia ở kinh thành cũng có thế lực nhất định, An Châu chỉ là nhà cũ của bọn hắn mà thôi. Ngay cả lão gia một năm thì hơn nửa năm ở lại kinh thành." Lâm Khang Bình nói.
"À, vậy thì tốt. Ta còn luôn luôn bấm đốt ngón tay xem ngày ngươi về, còn lo lắng ngươi tìm không thấy người nữa. Sự tình thuận lợi là tốt rồi, ta sợ ngươi hi vọng quá lớn, thất vọng càng lớn, ngươi cuối cũng được như nguyện ."
"Cũng không phải, lần này thiếu gia nói giúp ta thoát tịch (thoát khỏi kiếp nô lệ), vài ngày nữa ta sẽ đi kinh thành, năm sau mới trở về, bạc của ngươi thì ta kiếm được 5 phần lợi nhuận, nghe ngươi, ta đi nông trường trà trực tiếp mua lá trà, giá thấp chất lượng tốt, người nước ngoài quả thực rất thích, bảo ta về sau giúp bọn hắn mang nhiều một ít. Lần này đi thời gian nhanh, ta không kiếm được thứ tốt cho ngươi. Thứ này cho ngươi, đây là thứ ta mua được từ chỗ người nước ngoài." Niềm vui sướng của Lâm Khang Bình không cần nói cũng biết, đưa cho Tử Tình một cái hộp giấy tinh xảo.
Tử Tình tiếp nhận, mở ra, nguyên lai là hai cái cài áo thủy tinh màu tím, thật đúng là rất xinh đẹp, Tử Tình đeo ở trước ngực, hỏi: "Đẹp không? Hết bao nhiêu bạc? Nương ta thích nhất màu tím."
"Đây là vật ta tặng riêng cho ngươi, ngươi có đừng hỏi giá được không? Coi ta như báo đáp ngươi, bởi vì có ngươi nhắc nhở, ta cũng kiếm được chút tiền lời. Trọng yếu là, ta có thể thoát tịch , ngươi không biết chuyện này to lớn đối với hạ nhân chúng ta thế nào đâu, nếu không có ngươi, ta còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, cũng có người cả đời đều không được như vậy nữa. Ta thật sự nói không nên niềm vui mừng này, Tình nhi, cám ơn ngươi."
Tử Tình thấy hắn biểu cảm, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhưng bản thân mới mười tuổi, đã cộng cả tuổi mụ, đối phương cũng mười lăm sáu tuổi, hẳn là không có khả năng. Vì thế nói: "Không đề cập tới việc này nữa, dù sao bạc của ta vẫn để chỗ ngươi mà."
Nói xong Tử Tình kịch liệt ho khan, thở không nổi, vẻ mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, Lâm Khang Bình thấy vậy, cau mày, đau lòng hỏi: "Đây là chứng bệnh gì, ho nửa ngày mà vẫn không thấy khá lên?"
"Từ nhỏ đã bị ho gà, bây giờ đã đỡ hơn nhiều, lúc ta còn nhỏ, hễ trời chuyển lạnh là tái phát, mỗi lần ho đều không thở nổi, hai năm nay tốt hơn nhiều, cũng không nặng như vậy nữa, một năm chỉ bị một hai lần, nương ta mỗi ngày tìm người hỏi thuốc trị, cũng phải uống hơn mấy chục loại rồi mà chưa khỏi."
"Ngươi còn có tâm tình nói giỡn, vẫn nên tìm cách chữa trị tận gốc đi."
Hai người nói thêm ít chuyện, Lâm Khang Bình liền cáo từ, Tử Tình nói chờ năm sau hắn đi lại, bức tranh mình thêu cũng hoàn thành, trước tết sẽ bán rồi đem bạc giao cho hắn, lại nhờ hắn kinh doanh giùm.
Lâm Khang Bình mới vừa đi, Tử Tình cất khuy cài áo, Tử Vũ đã một tuổi rưỡi, nhìn chằm chằm, Tử Tình lấy một khối đường dỗ nó.
Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cùng nhau trở lại, nguyên lai Nhị Mao thôi học về nhà cũng không chịu im lặng làm việc, Yến thôn gần An Châu, trong thôn bọn họ có một đám hết ăn lại nằm bắt tay với nhau, cả ngày ở trong thành An Châu chạy đông chạy tây, học làm kẻ móc túi, kẻ trộm, có bạc thì đi đổ phường (sòng bài), thua lại đi trộm. Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, bị người ta bắt được, đánh nặng một chút, đối phương là nhà giàu, tuyên bố đánh gãy chân Nhị Mao, nhìn hắn còn có thể đi trộm nữa không, cho nên xuống tay nặng, đại phu xem qua, nói chân Nhị Mao bị phế rồi, về sau chỉ có thể què.
Xuân Ngọc ôm Nhị Mao khóc chết đi sống lại, vừa khóc vừa oán trách: "Tất cả đều tại nhị ca nhị tẩu, nếu con ta ở trong học đường đọc sách, sao có thể bị như ngày hôm nay? Các ngươi chẳng ai thích hắn cả, con trai đáng thương của nương, ngươi muốn nương phải làm gì bây giờ, ngươi mới bao tuổi, về sau nuôi sống ngươi thế nào?"
Lão gia tử nghe xong, mắng: "Ít đánh rắm đi, Nhị Mao tự về nhà, ai đuổi hắn? Các ngươi không quản giáo đứa nhỏ cho tốt, còn oán trách người khác. Nhị ca ngươi vì hắn mà không ít lần khó xử, nếu thanh danh học đường hỏng thì ai tới học? Ngươi không thông cảm hắn, ngược lại ở đây nói hưu nói vượn. Nhanh về nhà đi, đừng ở chỗ này phiền ta. Mà đứa nhỏ này thói hư tật xấu, ta nói bao nhiêu lần rồi, các ngươi cho ai chịu nghe không? Ta thấy đây cũng là chuyện tốt, không bị sữa chửa thì chỉ sợ tương lai còn có phiền toái."
Lão gia tử tức giận, muốn đuổi Xuân Ngọc bọn họ về nhà, Điền thị khuyên thật lâu, đại phu cũng nói không nên di chuyển, có thế này mới giữ lại, nói cũng không tất yếu đi An Châu, mời một lang trung nối xương ở thôn bên là được, nghe nói hồi nhỏ Tử Phúc ngã từ trên cây xuống, được hắn chữa khỏi.
"Nương, Nhị Mao bị đánh ở An Châu, sao không ở An Châu mà trị liệu, đại phu ở đó nhiều mà nhỉ? Sao về đến đây lại muốn mời đại phu An Châu trị liệu?" Tử Tình hỏi.
"Còn không phải đại cô cùng đại dượng ngươi tính toán, ở trong thành An Châu xem bệnh, không phải tự bọn họ bỏ bạc à? Đem đứa nhỏ mang về đây, không phải có bà ngươi cùng chúng ta sao? Hừ, hoàn hảo, lần này ông ngươi nói chút đạo lý, tổng cộng cũng không tốn vài đồng tiền." Thẩm thị nói.
Tử Tình triệt để hết chỗ nói.
Qua ngày mồng tám tháng chạp, học đường của Tăng Thụy Tường nghỉ phép, Tử Lộc cũng về nhà, Thẩm thị nhớ tới việc nên đến Kiều thôn đưa bụng lễ, nói với Tăng Thụy Tường, lại đi tìm Chu thị thương lượng, dù sao đây là chuyện hai nhà.
Đến lão phòng, thấy Chu thị tâm tình tốt, nói là đã tìm được cho Tử Bình một hộ nông dân, mấy ngày sẽ xem tướng. Thẩm thị nghe xong cũng vui mừng thay nàng, nhưng vẫn nhắc nhở nàng nhất định phải nói trước cùng Tử Bình, đừng để lúc đó lại xảy ra chuyện gì khó coi .
Bụng lễ là Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường đưa đi, xưa nay Thẩm thị thương tiếc Hạ Ngọc, cho nên thừa dịp này chuẩn bị nhiều thứ, biết nhà nàng không thiếu lương thực, liền nhặt chút quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm, vải dệt, lại sắp tết, trời cũng lạnh, liền dứt khoát mua một mớ thịt heo, một cái chân heo, hai người không đi bộ mà mướn cái xe chạy đường vòng qua An Châu đi. Điền thị lo lắng, cũng muốn đi theo.
Bên này, Tử Tình ở nhà bỗng nhiên nhớ tới cam sau núi, liền dẫn Tử Lộc, cầm xẻng đi, vừa mở cửa, Tử Lộc định nhảy xuống, Tử Tình nhanh kéo hắn lại, mở cửa hầm lớn một tít, tìm chút rơm, đốt cháy, rồi đem nắm rơm ném xuống hầm, lửa không tắt mới cho Tử Lộc đi xuống.
Cam bảo tồn vẫn tốt, Tử Tình đã tìm Tăng Thụy Ngọc bện những giỏ trúc nhỏ từ trước, mười cái xếp thành một chồng, tổng cộng có hơn năm mươi chồng. Tử Tình tìm giấy đỏ, cắt, để Tử Lộc viết lên "Như ý cát tường", "Phúc lành an khang". Chờ chu chưởng quầy đến mua hoạn kê, Tử Tình để hắn cầm đi, nói trái cây mới kết qua năm đầu tiên nên không nhiều, đưa cho Đông gia lão gia làm quà tặng, sang năm chắc chắn sẽ có một số cam lớn, đến lúc đó sẽ bàn giá cả.
"Nhị Mao bị người đánh gãy chân, nâng trở về, đang trị liệu ở lão phòng. Nương ngươi về thì bảo nàng qua đó nhìn xem." Điền thị nói.
Tử Tình nghe xong liền phát hoảng, không ngờ Nhị Mao thật sự bị người đánh gãy chân, nhưng hắn bị đánh gãy chân thì lão gia tử cùng Điền thị nổi giận đùng đùng chạy tới giống khởi binh vấn tội, có quan hệ gì đến nhà mình à? Chẳng lẽ muốn để nhà mình ra tiền thuốc men, chỉ sợ bà thực sự có ý này, nhưng cầu xin người khác lại chẳng có chút đạo lý gì, Tử Tình có chút tâm thần không yên .
Sau khi Thẩm thị trở về, cầm đậu cô-ve không biết từ chỗ nào lấy được, vui rạo rực: "Giờ thì tốt rồi, để nương đi nấu nó."
"Nương, làm sao hết dễ dàng thế được, nhưng bớt chút nào hay chút đó." Tử Tình không đành lòng để Thẩm thị quá thất vọng, nhìn Thẩm thị đem thuốc bắc hầm, rồi mới nói chuyện lão gia tử bọn họ tới: "Nhị Mao bị đánh gãy chân, có quan hệ gì cùng chúng ta mà ông bà nội tức giận muốn đốt nhà chúng ta ấy. Nương không thấy cảnh bọn họ đến đây đâu, con còn tưởng rằng chúng ta làm gì bọn họ nữa cơ?"
"Chắc oán trách chúng ta đuổi Nhị Mao đi, Nhị Mao không đi, có lẽ sẽ không xảy ra việc này. Nói không chừng cũng là đến mượn bạc, bạc này thật đúng là không thể không cho mượn." Thẩm thị nói.
"Mượn bạc? Còn không bằng nói là cướp bạc. Chưa thấy ai mượn bạc mà ghê gớm như vậy, còn giống chúng ta nợ bọn họ mấy trăm lượng."
"Bà nội con luôn như vậy, nương cũng rành rồi, một năm cung ăn cung mặc, đồ mới bốn mùa không ngừng, bọn họ vẫn có thể lấy ra tật xấy. Nuôi hai đứa cháu còn không vừa lòng. Ta thấy ta có đưa tất cả tiền cho họ họ cũng không vừa lòng, cho nên lần này ta chắc chắn không ra bạc. Mà thôi, ta mang chút bạc vụn đi qua nhìn xem." Thẩm thị nói xong, nhặt một rổ trứng gà. Lại bỏ vào tay áo ít bạc vụn, dặn Tử Tình vài câu, liền đi .
Tử Tình cực kì muốn đi xem. Bất đắc dĩ bản thân bị bệnh. Nhàm chán vô nghĩa dỗ Tử Vũ, lúc này chuông cửa lại vang, Tử Tình kinh hỉ nhìn thấy Lâm Khang Bình, chạy nhanh ra đón.
Nguyên lai lần này coi như thuận lợi, Lâm Khang Bình trằn trọc mua được mười khối ngọc từ người dân địa phương, bọn họ cũng không biết là vật gì, chỉ thấy đẹp mắt, liền mua từ tay người nước ngoài đặt ở trong nhà. Lâm Khang Bình lại liên hệ đến người thương nhân bán đó. Cũng không nói đây là ngọc, chỉ nói là đồ hữu dụng, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, chuẩn bị qua tết âm lịch lại đi lấy hàng.
"Nguy hiểm thật, ta mà đi trễ vài ngày thì không gặp hắn rồi, người ta đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, bởi vì bị bệnh thương hàn nên trì hoãn, bằng không ta chỉ có thể đợi đến sang năm mới thấy được hắn. Lần này ngọc thạch đã vận chuyển vào kinh thành, thiếu gia đang tính toán mở ra thị trường ở kinh thành, thứ nhất là kinh thành nhiều quan to quý nhân. Tự nhiên có nhiều tiền, thứ hai là Văn gia ở kinh thành cũng có thế lực nhất định, An Châu chỉ là nhà cũ của bọn hắn mà thôi. Ngay cả lão gia một năm thì hơn nửa năm ở lại kinh thành." Lâm Khang Bình nói.
"À, vậy thì tốt. Ta còn luôn luôn bấm đốt ngón tay xem ngày ngươi về, còn lo lắng ngươi tìm không thấy người nữa. Sự tình thuận lợi là tốt rồi, ta sợ ngươi hi vọng quá lớn, thất vọng càng lớn, ngươi cuối cũng được như nguyện ."
"Cũng không phải, lần này thiếu gia nói giúp ta thoát tịch (thoát khỏi kiếp nô lệ), vài ngày nữa ta sẽ đi kinh thành, năm sau mới trở về, bạc của ngươi thì ta kiếm được 5 phần lợi nhuận, nghe ngươi, ta đi nông trường trà trực tiếp mua lá trà, giá thấp chất lượng tốt, người nước ngoài quả thực rất thích, bảo ta về sau giúp bọn hắn mang nhiều một ít. Lần này đi thời gian nhanh, ta không kiếm được thứ tốt cho ngươi. Thứ này cho ngươi, đây là thứ ta mua được từ chỗ người nước ngoài." Niềm vui sướng của Lâm Khang Bình không cần nói cũng biết, đưa cho Tử Tình một cái hộp giấy tinh xảo.
Tử Tình tiếp nhận, mở ra, nguyên lai là hai cái cài áo thủy tinh màu tím, thật đúng là rất xinh đẹp, Tử Tình đeo ở trước ngực, hỏi: "Đẹp không? Hết bao nhiêu bạc? Nương ta thích nhất màu tím."
"Đây là vật ta tặng riêng cho ngươi, ngươi có đừng hỏi giá được không? Coi ta như báo đáp ngươi, bởi vì có ngươi nhắc nhở, ta cũng kiếm được chút tiền lời. Trọng yếu là, ta có thể thoát tịch , ngươi không biết chuyện này to lớn đối với hạ nhân chúng ta thế nào đâu, nếu không có ngươi, ta còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, cũng có người cả đời đều không được như vậy nữa. Ta thật sự nói không nên niềm vui mừng này, Tình nhi, cám ơn ngươi."
Tử Tình thấy hắn biểu cảm, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhưng bản thân mới mười tuổi, đã cộng cả tuổi mụ, đối phương cũng mười lăm sáu tuổi, hẳn là không có khả năng. Vì thế nói: "Không đề cập tới việc này nữa, dù sao bạc của ta vẫn để chỗ ngươi mà."
Nói xong Tử Tình kịch liệt ho khan, thở không nổi, vẻ mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, Lâm Khang Bình thấy vậy, cau mày, đau lòng hỏi: "Đây là chứng bệnh gì, ho nửa ngày mà vẫn không thấy khá lên?"
"Từ nhỏ đã bị ho gà, bây giờ đã đỡ hơn nhiều, lúc ta còn nhỏ, hễ trời chuyển lạnh là tái phát, mỗi lần ho đều không thở nổi, hai năm nay tốt hơn nhiều, cũng không nặng như vậy nữa, một năm chỉ bị một hai lần, nương ta mỗi ngày tìm người hỏi thuốc trị, cũng phải uống hơn mấy chục loại rồi mà chưa khỏi."
"Ngươi còn có tâm tình nói giỡn, vẫn nên tìm cách chữa trị tận gốc đi."
Hai người nói thêm ít chuyện, Lâm Khang Bình liền cáo từ, Tử Tình nói chờ năm sau hắn đi lại, bức tranh mình thêu cũng hoàn thành, trước tết sẽ bán rồi đem bạc giao cho hắn, lại nhờ hắn kinh doanh giùm.
Lâm Khang Bình mới vừa đi, Tử Tình cất khuy cài áo, Tử Vũ đã một tuổi rưỡi, nhìn chằm chằm, Tử Tình lấy một khối đường dỗ nó.
Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cùng nhau trở lại, nguyên lai Nhị Mao thôi học về nhà cũng không chịu im lặng làm việc, Yến thôn gần An Châu, trong thôn bọn họ có một đám hết ăn lại nằm bắt tay với nhau, cả ngày ở trong thành An Châu chạy đông chạy tây, học làm kẻ móc túi, kẻ trộm, có bạc thì đi đổ phường (sòng bài), thua lại đi trộm. Đi đêm nhiều có ngày gặp ma, bị người ta bắt được, đánh nặng một chút, đối phương là nhà giàu, tuyên bố đánh gãy chân Nhị Mao, nhìn hắn còn có thể đi trộm nữa không, cho nên xuống tay nặng, đại phu xem qua, nói chân Nhị Mao bị phế rồi, về sau chỉ có thể què.
Xuân Ngọc ôm Nhị Mao khóc chết đi sống lại, vừa khóc vừa oán trách: "Tất cả đều tại nhị ca nhị tẩu, nếu con ta ở trong học đường đọc sách, sao có thể bị như ngày hôm nay? Các ngươi chẳng ai thích hắn cả, con trai đáng thương của nương, ngươi muốn nương phải làm gì bây giờ, ngươi mới bao tuổi, về sau nuôi sống ngươi thế nào?"
Lão gia tử nghe xong, mắng: "Ít đánh rắm đi, Nhị Mao tự về nhà, ai đuổi hắn? Các ngươi không quản giáo đứa nhỏ cho tốt, còn oán trách người khác. Nhị ca ngươi vì hắn mà không ít lần khó xử, nếu thanh danh học đường hỏng thì ai tới học? Ngươi không thông cảm hắn, ngược lại ở đây nói hưu nói vượn. Nhanh về nhà đi, đừng ở chỗ này phiền ta. Mà đứa nhỏ này thói hư tật xấu, ta nói bao nhiêu lần rồi, các ngươi cho ai chịu nghe không? Ta thấy đây cũng là chuyện tốt, không bị sữa chửa thì chỉ sợ tương lai còn có phiền toái."
Lão gia tử tức giận, muốn đuổi Xuân Ngọc bọn họ về nhà, Điền thị khuyên thật lâu, đại phu cũng nói không nên di chuyển, có thế này mới giữ lại, nói cũng không tất yếu đi An Châu, mời một lang trung nối xương ở thôn bên là được, nghe nói hồi nhỏ Tử Phúc ngã từ trên cây xuống, được hắn chữa khỏi.
"Nương, Nhị Mao bị đánh ở An Châu, sao không ở An Châu mà trị liệu, đại phu ở đó nhiều mà nhỉ? Sao về đến đây lại muốn mời đại phu An Châu trị liệu?" Tử Tình hỏi.
"Còn không phải đại cô cùng đại dượng ngươi tính toán, ở trong thành An Châu xem bệnh, không phải tự bọn họ bỏ bạc à? Đem đứa nhỏ mang về đây, không phải có bà ngươi cùng chúng ta sao? Hừ, hoàn hảo, lần này ông ngươi nói chút đạo lý, tổng cộng cũng không tốn vài đồng tiền." Thẩm thị nói.
Tử Tình triệt để hết chỗ nói.
Qua ngày mồng tám tháng chạp, học đường của Tăng Thụy Tường nghỉ phép, Tử Lộc cũng về nhà, Thẩm thị nhớ tới việc nên đến Kiều thôn đưa bụng lễ, nói với Tăng Thụy Tường, lại đi tìm Chu thị thương lượng, dù sao đây là chuyện hai nhà.
Đến lão phòng, thấy Chu thị tâm tình tốt, nói là đã tìm được cho Tử Bình một hộ nông dân, mấy ngày sẽ xem tướng. Thẩm thị nghe xong cũng vui mừng thay nàng, nhưng vẫn nhắc nhở nàng nhất định phải nói trước cùng Tử Bình, đừng để lúc đó lại xảy ra chuyện gì khó coi .
Bụng lễ là Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường đưa đi, xưa nay Thẩm thị thương tiếc Hạ Ngọc, cho nên thừa dịp này chuẩn bị nhiều thứ, biết nhà nàng không thiếu lương thực, liền nhặt chút quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm, vải dệt, lại sắp tết, trời cũng lạnh, liền dứt khoát mua một mớ thịt heo, một cái chân heo, hai người không đi bộ mà mướn cái xe chạy đường vòng qua An Châu đi. Điền thị lo lắng, cũng muốn đi theo.
Bên này, Tử Tình ở nhà bỗng nhiên nhớ tới cam sau núi, liền dẫn Tử Lộc, cầm xẻng đi, vừa mở cửa, Tử Lộc định nhảy xuống, Tử Tình nhanh kéo hắn lại, mở cửa hầm lớn một tít, tìm chút rơm, đốt cháy, rồi đem nắm rơm ném xuống hầm, lửa không tắt mới cho Tử Lộc đi xuống.
Cam bảo tồn vẫn tốt, Tử Tình đã tìm Tăng Thụy Ngọc bện những giỏ trúc nhỏ từ trước, mười cái xếp thành một chồng, tổng cộng có hơn năm mươi chồng. Tử Tình tìm giấy đỏ, cắt, để Tử Lộc viết lên "Như ý cát tường", "Phúc lành an khang". Chờ chu chưởng quầy đến mua hoạn kê, Tử Tình để hắn cầm đi, nói trái cây mới kết qua năm đầu tiên nên không nhiều, đưa cho Đông gia lão gia làm quà tặng, sang năm chắc chắn sẽ có một số cam lớn, đến lúc đó sẽ bàn giá cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.