Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 274: Nhị Mao ra tù

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

27/01/2015

Mấy người Tử Tình đến mùng sáu thì rời Hoa Liên, Thẩm thị cùng Hà thị Tử Vũ vẫn còn ở lại nơi đó đến cuối tháng.

Lâm Khang Bình về nhà, liền vội vàng mua mảnh hoang ở Hồ gia thôn, vội vàng tìm đốc công thương lượng cách xử lý đầm lầy thế nào, sau cùng, Triệu lão nhân mà Lâm Khang Bình đưa về nói, đầm lầy đều là nước bùn, không bằng đốt mảnh hoang trước, dọn dẹp sạch sẽ đá vụn, cày đất một lần, rồi đào nước bùn đắp lên, lại cày thêm một lần nữa.

Lão Triệu vốn phụ trách trồng hoa quế, bây giờ cây hoa quế non còn chưa mọc, thừa dịp rãnh rỗi, vì thế phụ trách khai hoang.

Cũng may Lâm Khang Bình biết việc này không thể sốt ruột làm cẩu thả, nên trồng một vòng bụi gai, đả thông với khang trang, thành một vùng đất chung.

Trong rừng trúc đã nuôi gà, tất cả gà ở Khang trang đều chuyển qua đây, lại mua thêm nhiều gà con, có lão Chu tầm năm mươi tuổi chuyên môn phụ trách.

Nhưng, mấy ngày nay Tử Tình không qua thăm Khang trang, trời mỗi ngày một nóng, động đậy xíu mồ hôi đã đầy người, đồ vừa dài vừa dày, cho nên, Tử Tình trừ chuyện về nhà mẹ đẻ, còn lại thì không xuất môn.

Vĩnh Tùng từ chuyến đi đến Hoa Liên, thân cận cùng Tử Tình rất nhiều, không có người trông thì có thể tự mình đi theo con đường nhỏ đến Tình viên tìm Thư Duệ chơi.

Từ sư phụ đã làm xong gia cụ cho Tử Thọ, bắt đầu làm thang trượt cho Tử Tình, hai hài tử cả ngày ngồi xổm ở phòng chơi, mong chờ nhìn đồ mà Tử Tình chuẩn bị cho bọn nó.

Hôm nay, Tử Tình đang cùng Trần thị nói chuyện lão gia tử cùng Điền thị, Đoan Ngọ, Tử Lộc có đến thăm lão gia tử cùng Điền thị.

"A công dễ gần hơn trước một chút, bà thì chả có gì thay đổi. Ta còn tưởng rằng bên đại cha sẽ tới cửa, ai ngờ một cái bóng cũng không thấy. Ta thì biết tính tình đại cha đại nương, nghe nói bọn họ tung tin đồn rằng ‘ta hiếu kính lão nhân không thiếu một văn, nhưng người ta chướng mắt cái ăn của nhà ta, muốn đi theo lão nhị hưởng phúc, ta cũng không thể ngăn cản’, đúng mà cái loại tráo trở mà."

"Đại cha không có việc làm. Một năm không có tiền thu, chỉ sợ tâm lý cũng bị đả kích, từ một nhân viên văn thư ở nha môn Châu phủ thành một gã nông dân, chắc là khó mà chấp nhận nỗi." Tử Tình nói, trong lòng vẫn có chút không tự nhiên, đương nhiên, chút không được tự nhiên này không đủ để Tử Tình tha thứ mọi lỗi lầm và ân oán với bọn họ.

"Điều này có thể trách người khác à. Nếu hắn trong sạch, không tham ô, sao có thể có ngày hôm nay? Cho nên, con người đừng nên làm chuyện gì sai lầm, nếu đã làm sai mà không biết sửa, sớm muộn gì cũng có một ngày bại lộ, ngươi nhìn đại dượng đi, hai mươi mấy năm không bị ai biết được, bây giờ nhà không ra nhà, còn có đại cha nữa, cũng là bí mật hai mươi năm. Người làm trời nhìn mà, nghe nói đại cha chủ động nói đoạn giao với chúng ta à?" Trần thị hỏi.

Tử Tình nghĩ, đúng là như vậy rồi, năm đó Tăng Thụy Khánh nhốt Tử Tình vào chuồng heo. Hại Tử Tình thật sự mất tính mạng, sau này, lại dùng biện pháp như vậy, hại chết Tử Hà.

Tử Tình đang định mở miệng, tam đường thẩm vào, vừa vào cửa liền cười nói: "Nghe nói ngươi xuất môn. Nương ngươi cũng không trở về cùng, chúng ta đã chọn ngày mười tám tháng năm đính hôn, hai nhà đã thương lượng xong, ngươi nhất định phải tới đó. Đúng rồi, con của Bảo Phượng mấy ngày trước đây đã trăng tròn , ngươi biết không?"

"Trời, tam thẩm không nhắc thì ta thật đúng là quên mất, ngay cả nàng sinh khi nào ta còn không biết, luôn định hỏi mà nhiều việc quá nên quên. Thật đúng là ngượng ngùng, tốt xấu gì người ta cũng kêu ta một tiếng tỷ tỷ." Tử Tình vỗ tay.

Tử Tình vội gọi Tiểu Lam, chuẩn bị một phần lễ vật, người nông thôn tặng đồ đơn giản là trứng gà cùng vải bông, Tử Tình cũng không muốn quá mức phô trương, phân phó Tiểu Lam nhặt một trăm quả trứng gà, lại cầm một xấp vải bông màu trắng mới mua, làm quần áo cho đứa nhỏ.



"Thôi thì ta đi với ngươi một chuyến đi." Tam thẩm nói.

Trần thị nghe nói là tiểu phụ nhân trên bàn cơm ngày ấy, cũng nói: "Ta cũng có ấn tượng vô cùng tốt với nàng, chờ ta theo với, đúng dịp không có ai trò chuyện."

Ba người đi qua, Tôn bà tử đang dọn dẹp trong phòng, nhìn thấy Tử Tình, vội xoa tay lên tạp dề cho sạch, cười nói: "Đông gia đến rồi, ta đang nhắc với Bảo nha đầu, cả nhà đều nhờ ơn của Đông gia."

"Tỷ tỷ, trời nóng thế này mà ngươi còn chạy tới thăm ta, đa tạ, ta cũng không ngờ có thể quen biết được tỷ tỷ, tỷ tỷ còn có thể thiệt tình đối đãi ta như vậy." Bảo Phượng ôm đứa nhỏ đi ra.

"Ngươi đã gọi ta là tỷ tỷ, ta đến thăm ngươi là chuyện bình thường mà."

"Đúng rồi, Đông gia à, lúc ăn cơm ta nghe Lâm quản sự nói Đông gia mua mảnh đầm lầy ở hồ gia thôn, ta nghe nói, nước bùn nơi đó rất sâu, có thể khiến người khác chím xuống, ngài nhớ cẩn thận đề phòng. Nguyên một mảnh đất lớn như vậy, nếu thu dọn xong sẽ rất có lợi, trồng trọt hay nuôi gì đó đều được, chỉ là tốn sức."

"Không biết nơi đó ban đầu làm gì mà lại bỏ hoang thành như vậy?" Tử Tình thuận miệng hỏi một câu.

"Đông gia, nơi đó lúc trước mà một mảnh đập chứa nước, sau này, không quản lý, đập chứa nước tồn đọng nước bùn càng ngày càng nhiều, nên mới thành ra thế, ta nghe đương gia (chủ nhà = nam nhân = chồng) nhà ta nói qua, trước kia chỗ đó có nhiều cá, bây giờ thì không biết thế nào nữa, chỉ sợ đã hết rồi, mấy chục năm rồi mà. Đông gia, không bằng xử lý nước bùn xong lại biến nó thành đập chứa nước đi?"

"Đừng nói nữa, bây giờ xử lý nước bùn đã rất mất công, lại không có ai dám vào đó, lỡ chìm xuống thì không cứu nỗi." Tử Tình nói.

"Tỷ tỷ, cha bọn nhỏ nhà ta giỏi việc này lắm, không bằng để hắn đi qua giúp các ngươi vài ngày, nghe hắn nói, lúc nhỏ hay đi lấy cỏ lau, đều dùng tấm gỗ đi qua đó, sẽ không bị chìm xuống." Bảo Phượng có chút thẹn thùng nói.

"Quả đúng là như vậy, ngày mai để hắn đi qua tìm Lâm An, vẫn tính tiền công cho hắn." Tử Tình nói, sao mình không nghĩ tới việc dùng tấm gỗ nhỉ, nguyên kí cực kì đơn giản. Tử Tình mắng mình ngu ngốc.

Tử Tình về nhà, nói cùng Lâm Khang Bình về việc này, Lâm Khang Bình nghe xong: "Hay là tìm thêm mấy người đi, tốt nhất là trước vụ hè có thể thu dọn xong, bằng không sẽ làm chậm trễ nhiều việc."

"Tam thúc đã lớn tuổi, việc trong nhà cũng nhiều, chuyện bên phía cha mẹ ta còn làm không kịp. Không bằng, ngươi nhìn đương gia nhà Bảo Phượng, nếu có thể dùng thì cho hắn làm, Bảo Phượng vừa sinh đứa nhỏ, ta thấy căn nhà kia cũng nên sửa chữa."

Lâm Khang Bình nghe xong, tự mình đi.

Tháng năm, Thẩm thị cuối cùng cũng từ Hoa Liên trở lại, Tử Tình chuẩn bị đồ ăn ở Tình viên, Thẩm thị mới biết được chuyện Trần thị mang thai, một chuyến đếnHoa Liên, ai cũng quên nói chuyện này.

"Nương, ta cho rằng cha sẽ nói cho ngươi, nên ta không lắm miệng." Tử Tình vội nói.



"Ta là một nam nhân, sao lại nói ra chuyện này được?" Tăng Thụy Tường trừng mắt nhìn Tử Tình một cái.

"Được rồi được rồi, một đám các ngươi đều viện lí do cả." Thẩm thị nói xong, kéo tay Trần thị: "Nhà Lão nhị à, không phải là nương bất công, nếu ta biết ngươi cũng có thai, chắc chắn sẽ không để ngươi quản lí nhiều chuyện như vậy. Ngươi đừng giận nương, nương thật sự không cố ý."

"Nương, đừng nói nữa, ta cũng đâu có làm cái gì, trông coi nhà một chút, không phải là bổn phận của nàng dâu à?" Trần thị vội trả lời.

Thẩm thị ra ngoài một chuyến, nên đến thăm lão gia tử cùng Điền thị, nghĩ nghĩ, vẫn cùng Tử Tình cầm ít thứ đi thăm.

Vừa vào cổng học đường, đã thấy Tử Toàn, huy huy trèo cây hái quả đào ăn, Điền thị giặt quần áo ở bên giếng nước, Tử Tình thấy vội hô: "Tử Toàn, huy huy, mau xuống, cẩn thận ngã."

Quả đào lớn đã bán hết, chỉ còn vài trái chưa chín, hoặc là bị lẫn trong lá không phát hiện ra, cho nên Tử Toàn trèo lên trên cây hái ăn.

"Tỷ, yên tâm đi. Ta trèo cây rất giỏi, đã bao giờ ngã đâu là lo." Tử Toàn đu người trên cây.

Tử Tình đi qua, giúp Điền thị phơi quần áo, lão gia tử đang ngồi ở nhà chính, Thẩm thị buông đồ xuống, nói: "Cha, không bằng mướn một người đến đi, nương lớn tuổi rồi, mấy việc nặng nhọc này để người khác làm đi."

Thẩm thị thấy Điền thị lớn tuổi mà còn tự mình giặt quần áo nấu cơm, trong lòng cảm thấy thương cảm, từ lúc Điền thị có con dâu, việc này không làm bao giờ, lúc tuổi trẻ cũng không thích phụng dưỡng cha mẹ chồng, cho nên mới không được mẹ chồng yêu thương, già rồi còn phải tự mình làm việc.

Lão gia tử nghe xong, suy nghĩ một hồi, nói: "Theo ý ngươi đi, ta thấy bà ấy làm cũng vất vả."

lúc này Điền thị vừa vặn bưng cái chậu không vào nhà, nghe thấy lão gia tử cùng Thẩm thị nói chuyện, ném chậu xuống, nói: "Nếu ngươi thực sự có hiếu thì bảo Tử Phúc tìm cho lão đại một công việc đi, Tử Toàn còn nhỏ như vậy, sau này phải dùng tiền nhiều."

"Nương, chuyện gì ra chuyện ấy, chuyện của đại ca, Tử Phúc giúp không được gì, đại ca ở nhà trồng trọt, sao mà nuôi không nỗi Tử Toàn chứ? Năm đó một nữ nhân như ta còn nuôi nỗi cả một gia đình nữa đó." Thẩm thị nghe Điền thị nói xong, trở về một câu.

Tử Tình cảm thấy kỳ quái, trước kia Điền thị đối xử với nhà Tăng Thụy Khánh, không thấy tốt lắm, trừ chuyện lần đó hợp tác đến nhà mình mượn bạc. Nhưng từ sau chuyện Yến Nhân Đạt bị phanh phui, rõ ràng Điền thị thiên vị nhà đại phòng, chẳng lẽ nói là lúc đầu định dựa vào Xuân Ngọc, sau này cảm thấy nhân phẩm Yến Nhân Đạt không đáng tin cậy, lại dựa vào con trai cả? Tử Tình thật sự không hiểu, không phải còn có Thu Ngọc sao?

"Vậy không nói điều này, Nhị Mao về nhà, các ngươi biết không?" Điền thị hỏi.

Tử Tình nhìn nhìn Thẩm thị, Thẩm thị cũng lắc đầu, chuyện nhà Xuân Ngọc, ai thèm đi hỏi chứ.

"Tử Tình à, Nhị Mao gãy chân, cũng làm không nỗi việc nặng, coi như bà cầu xin ngươi đi, ngươi có cái thôn trang gì gì đó, không phải nuôi rất nhiều người ngoài ư, nghe nói đó là ăn xin nhặt được từ bên ngoài, nếu đã thiện tâm cứu giúp người ngoài thì ngươi thiên tâm với nó đi, để hắn vào thôn trang của ngươi nuôi gà nuôi vịt cũng được.” Điền thị hỏi Tử Tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook