Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 504: PN6, cử chỉ vô tâm
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
29/02/2016
á mức dựa vào, bởi vì sủng ái của nam nhân chỉ là nhất thời, phải nghĩ biện pháp giành được sự tôn trọng và kính trọng của hắn, để cho hắn cảm thấy, ngươi là nữ nhân ưu tú nhất trong đám nữ nhân đó, ngươi có thể đảm nhiệm phần công việc của Hoàng hậu, nhưng là, ngươi cũng không thể quá mức cậy mạnh, nữ nhân lúc nên yếu thế cũng phải yếu thế."
"Cô cô lời này có nghĩa là gì, Linh Nhi không hiểu?"
"Ừm, có nghĩa là, nói đơn giản một chút, chính là lúc nam nhân ở bên ngoài mệt mỏi về nhà, ngươi phải quan tâm săn sóc hắn; nếu như hắn có khó xử gì, ngươi có thể giúp tất nhiên là tốt, không thể giúp hắn, ít nhất, phải cho hắn biết, ngươi sẽ luôn ở bên hắn; nếu như hắn xuân phong đắc ý, ngươi đừng ngại khen hắn nhiều một chút, lúc này, ngươi chỉ cần làm một tiểu nữ nhân biết điều ở bên cạnh hắn là được. Lời của cô cô, có thể ngươi tạm thời cũng không thể hiểu, chờ lập gia đình qua ngày, ngươi sẽ có thể hiểu được. Dĩ nhiên, cá tính mỗi người cũng không giống nhau, nhưng là có một loại là không thay đổi, thật lòng mới có thể đổi lấy thật lòng."
Tử Tình nói, là nói từng ly từng tý kinh nghiệm những năm này giữa nàng và Lâm Khang Bình, nhớ được kiếp trước đã từng gặp một câu nói, hôn nhân cũng là cần dùng tâm kinh doanh, không có ai sẽ tại chỗ chờ ngươi cả đời.
Một đêm này, Tử Tình và Lý Linh nói không ngừng đến nửa đêm, nói kinh nghiệm của mình và Lâm Khang Bình những năm này, kể một số ví dụ mình xem từ trong những vở kịch cung đình, hi vọng đối với cô nương lấy chồng xa này có thể có chỗ trợ giúp.
Mười bốn tháng tám, Lý Linh hồi cung, qua một tết Trung thu cuối cùng ở trong cung, mười sáu tháng tám là xuất giá rồi, Yên Nhiên và Lý Dực vẫn ở cùng nàng, lúc ở trường đình mười dặm ở ngoài thành đưa tiễn, Lý Dực cùng Yên Nhiên hợp tấu một khúc 《 đưa tiễn 》, Lý Linh ôm Lý Dực cùng Yên Nhiên. Lã chã rơi lệ, muốn nói lại nghẹn ngào không nói ra lời, Yên Nhiên nho nhỏ kéo giá y của Lý Linh, cũng là rất lâu không đành lòng rời đi.
Tiễn đưa Lý Linh đi, Yên Nhiên quả thực uể oải mấy ngày liền, người nho nhỏ lần đầu tiên tựa hồ hiểu được xuất giá có nghĩa là gì, Vĩnh Liên xuất giá rồi, sau đó cũng không ở nhà nữa. Cũng không dẫn nàng chơi, Lý Linh cũng vậy, đi lần này, nghe nói sẽ không còn được gặp lại rồi, bây giờ lại đến lượt Vĩnh Dung, sau này, còn có ai sẽ chơi cùng mình đây?
Tử Tình đâu có biết những tâm tư nhỏ này của nàng, còn tưởng rằng nàng còn đang vì Lý Linh lấy chồng xa mà không nỡ đây, cho nên, định mang theo nàng ở trong thành mấy ngày này. Có mấy đứa Vĩnh Huyên theo cùng, có thể nhanh trở lại bình thường.
Ngày hôm đó. Yên Nhiên đang cùng mấy đứa Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm Vĩnh Lăng đánh túi lưới, Vĩnh Lăng đột nhiên nói: "Nhị tỷ ta ngày kia sẽ xem tướng rồi, không bằng mấy người chúng ta vụng trộm đi xem một chút tỷ phu này như thế nào?"
Vĩnh Huyên nghe xong hỏi: "Được, ở đâu vậy?"
"Nghe nói lần này đi Long Hữu tự dâng hương, Nhị tỷ ta bảo ta giúp nàng xem xét thật kỹ, mấy người các ngươi giúp ta một chút, tốt nhất có thể tìm cách thử dò xét nhân phẩm của hắn như thế nào." Vĩnh Lăng nói.
Vĩnh Huyên và Vĩnh Cầm nghe xong. Nhìn về phía Yên Nhiên, Yên Nhiên hỏi: "Đều nhìn ta làm cái gì?"
"Tiểu muội, trong mấy người chúng ta. Là ngươi thông minh nhất rồi, ngươi có thể nghĩ được biện pháp tốt gì không?" Vĩnh Huyên cười nói.
"Ta có thể có biện pháp tốt gì? Chuyện của người lớn, trẻ con chúng ta không xía vào, nếu không, nương ta sẽ đánh ta." Yên Nhiên nói.
Mấy đứa Vĩnh Lăng nghe xong không thuận theo, nhất quyết muốn lôi kéo Yên Nhiên tìm cách, Yên Nhiên vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, đến lúc đó thấy người rồi hãy nói."
Hai ngày sau, Tử Tình đi theo mấy người Lưu thị muốn đi Long Hữu tự, Yên Nhiên cũng nhất định đòi đi theo, lôi kéo y phục Tử Tình năn nỉ: "Nương, cứ để cho ta đi đi, Vĩnh Huyên tỷ tỷ các nàng đều đi."
Tử Tình thấy Yên Nhiên khó khăn lắm mới có chút vui vẻ, nghĩ tới mang nàng đi ra ngoài đi dạo cũng không có cái gì không được, bèn mang theo Truy Nguyệt, dặn dò mấy câu.
Đến Long Hữu tự, đúng mùng một, người dâng hương còn không ít, Lưu thị mang theo Vĩnh Dung dâng hương xong, đối phương mới dẫn người khoan thai tới.
Lưu thị thấy có mấy phần không thích, cửa này hôn sự là Chung gia giới thiệu, đối phương là phủ doãn phủ Thuận Thiên, họ Sử, là một chính tam phẩm, cao hơn Tử phúc mấy cấp, đại khái là ngại mặt mũi Chung gia, nghĩ tới Hoàng thượng bây giờ đối với Tăng gia cũng rất là chiếu cố, cũng có chút động tâm, chẳng qua, lại nghĩ tới mượn cơ hội này gây khó dễ một phen, sau này, để cho Vĩnh Dung vào cửa thấp một đầu.
Lưu thị có chút ngờ vực những tâm tư này của đối phương, chẳng qua thấy đối phương thành khẩn giải thích mấy câu, cũng không tiện phát tác, ngược lại tỏ ra mình không phóng khoáng, nhìn Sử công tử này cũng coi như nhất biểu nhân tài rồi, nghe nói năm nay mười tám, vừa trúng đồng Tiến sĩ, Lưu thị thật là có vài phần động tâm.
Lúc này, Yên Nhiên mấy thấy Sử công tử này từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Vĩnh Dung một cái, thoạt nhìn như có chút khinh thường, Yên Nhiên suy nghĩ một chút, rỉ tai với mấy đứa Vĩnh Huyên mấy câu, Yên Nhiên đột nhiên từ trong góc chạy ra, vừa chạy vừa nhìn ra sau, nói: "Đuổi theo đi, có bản lãnh các ngươi tới bắt ta đi, tới đi."
Yên Nhiên vừa nói vừa chạy về phía trước, cũng không nhìn người, cố ý đâm vào Sử công tử kia, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, Lưu thị và Tử Tình đang buồn bực, còn chưa kịp đi đỡ Yên Nhiên, đã thấy Sử công tử này hỏi: "Đi đường sao không nhìn một chút?"
Lời này, giọng điệu mặc dù không được tốt, thật cũng không có nhiều tức giận, Yên Nhiên đang muốn bò từ trên mặt đất dậy, đột nhiên từ trên mặt đất nhặt được một tờ giấy gấp, cầm ở trong tay mở ra vừa nhìn, tự nhủ: "Ồ, đây hình như là một tờ ngân phiếu, hình như là ngân phiếu một ngàn lượng."
Sử công tử vội nói: "Là của ta, vừa rồi ngươi đâm vào ta, xô ngân phiếu của ta ra, đưa cho ta đi. Ngươi ngã có đau không, tiểu muội muội?"
Yên Nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Làm sao ngươi có thể chứng minh ngân phiếu này là của ngươi đây?"
"Nơi này cũng không còn người khác, vừa rồi ngươi không phải là đụng phải ta một cái sao? Ta không cẩn thận liền rơi ra ngoài." Sử công tử dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Yên Nhiên.
Lưu thị và mấy người Tử Tình không giải thích được, ngân phiếu một ngàn lượng trong tay Yên Nhiên ở đâu ra? Hẳn là thật sự là của Sử công tử này, Tử Tình bèn nói: "Yên nhi không được vô lý, là đồ của người ta nên trả lại."
Yên Nhiên đang muốn đưa ngân phiếu cho đối phương, lúc này, có một người trong trang phục thư sinh đang lo lắng cúi đầu tìm kiếm, vừa lúc tìm đến vị trí này của Yên Nhiên, Yên Nhiên thấy vậy giật mình, hỏi: "Vị ca ca này, không biết ngươi đang tìm cái gì ở đây?"
"Tiểu cô nương, ta đã mất một tờ ngân phiếu, là vừa đi cùng mẫu thân ta tới dâng hương bị mất." Thư sinh nói, còn đang cúi đầu tìm.
"Xin hỏi ngươi ngân phiếu là bao nhiêu?" Yên Nhiên hỏi.
"Một ngàn lượng, là của ngân hàng tư nhân Phong Hòa, chẳng lẽ tiểu cô nương ngươi nhặt được rồi?" Thư sinh vui mừng hỏi.
Yên Nhiên đang muốn đưa đồ trong tay ra, Sử công tử này nói: "Ngân phiếu này là ta không cẩn thận bị rơi, ngân phiếu của ngươi, không phải là tờ này, ngươi đi tìm tiếp đi."
Sử công tử nói phét rồi muốn đưa tay tới nhận ngân phiếu trong tay Yên Nhiên, tay Yên Nhiên lập tức tránh đi, không đưa cho hắn, lúc này Sử công tử cũng hơi có chút hối hận, đang yên lành bị ma quỷ ám cứ nhất định đòi nhận một ngàn lượng ngân phiếu này, bây giờ chính chủ tìm tới, hắn không tranh cũng phải tranh, nếu không, truyền ra ngoài, hắn còn có mặt mũi nào lăn lộn ở Kinh thành?
"Nhưng là, hắn nói rất đúng, ngân phiếu này là của ngân hàng tư nhân Phong Hòa mà?" Yên Nhiên hỏi.
Sử công tử lập tức bị hỏi khó rồi, Sử phu nhân tất nhiên biết trong tay nhi tử không thể nào có một ngàn lượng ngân phiếu, chuyện tới nước này, nàng phải ra mặt giúp nhi tử xuống đài, bèn nói: "Nhi tử, ngươi nhớ lầm rồi, hôm nay lúc ra cửa ngươi đổi một thân xiêm y, ngân phiếu của ngươi hẳn là ở trong bộ quần áo đó, đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi, còn hồ đà hồ đồ, may mà hôm nay nương ở chỗ này làm chứng cho ngươi, biết là ngươi hồ đồ, chúng ta không thiếu chút này, không biết, còn tưởng rằng ngươi là hạng người tham lam kia đó?"
Sử phu nhân nói xong rồi cười với mấy người Lưu thị: "Đứa nhỏ này, ở nhà nhất quán như thế, hồ đà hồ đồ, tâm tư đều tốn ở trên việc đọc sách rồi, những chuyện này, luôn là nha hoàn gã sai vặt giúp đở xử lý."
Sử công tử là một người khôn ngoan, đâu còn không biết dụng ý của Sử phu nhân, liền lấy tay vỗ đầu của mình một cái, làm dáng vẻ bừng tỉnh, nói: "Thật là đáng chết, thiếu chút nữa là làm ra một trận chê cười lớn rồi."
Yên Nhiên thấy vậy, liền giao ngân phiếu này cho thư sinh, thư sinh nói: "Không biết quý phủ của tiểu cô nương là nơi nào? Tại hạ họ Thiệu, đi cùng mẫu thân của ta vào Kinh vội về chịu tang, hôm nay đi cùng lão nhân gia nàng tới đây giải sầu, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, thật là đa tạ vị cô nương này rồi."
Lưu thị vừa nghe họ Thiệu, bèn hỏi: "Trước đó vài ngày nghe nói Tế Tửu(*) Quốc Tử Giám Thiệu đại nhân đột nhiên bệnh qua đời, không biết có phải có quan hệ với ngươi?"
(*) Chức vụ thủ tịch, chủ quản…
"Đó là tổ phụ nhà vãn sinh."
Lưu thị nghe xong liền nói: "Xin hãy nén bi thương."
Lúc này, đám nha hoàn đỡ Thiệu phu nhân đi ra, sau khi nghe nhi tử giải thích, càng thêm khen ngợi Yên Nhiên mấy câu, Thiệu gia cũng không phải là giàu có lắm, một ngàn lượng bạc này, quả thực có thể sử dụng một vài ngày.
Thiệu phu nhân thấy mấy nhà ở chỗ này, nhìn sắc mặt Sử phu nhân và Sử công tử rất khó coi, nàng đoán được mấy nhà hẳn là đang xem tướng, bèn nói: "Hôm nay có chút vội vàng, có chỗ thất lễ xin tha lỗi, ngày khác nhất định để cho khuyển tử tới cửa tạ ơn."
Nói xong hai mẫu tử cáo từ rời đi, Thiệu phu nhân cẩn thận hỏi sự việc đã xảy ra, liền nói: "Hôn sự này, khẳng định không được, xem chừng là bởi vì một ngàn lượng bạc này phá hỏng."
Thiệu công tử hỏi: "Sao mẫu thân biết được bọn họ là đang xem tướng vậy?"
Thiệu phu nhân chỉ cười không nói, trong bụng lại có vài phần tính toán.
Yên Nhiên không biết cú va chạm này của mình, trái lại thành được một đôi nhân duyên tốt, Sử gia này, Lưu thị tất nhiên là chướng mắt rồi, mà vị Thiệu công tử, nhìn qua càng nhã nhặn chính trực hơn, mặc dù Thiệu gia không phú quý bằng Sử gia, nhưng lập gia đình, cũng không thể chỉ xem gia thế.
Thiệu gia sau đó tới cửa nói cám ơn xong, thì cũng sai người tới cửa cầu hôn, phụ thân của Thiệu công tử đã từng được phái ra ngoài làm tri châu, đồng cấp với Tử phúc, hôm nay ở nhà chịu tang. Tử Phúc tất nhiên biết Thiệu gia, thư hương môn đệ chân chính, luôn là chính trực thanh liêm, cũng rất là vừa ý, cửa hôn sự này liền rất thuận lợi mà định xuống, dặn Lưu thị thêm của hồi môn nhiều hơn một chút.
Mấy đứa Vĩnh Lăng có chút đắc ý, nhất thời lỡ miệng đã khai ra Yên Nhiên, Lưu thị nghe xong, trái lại đặc biệt tặng một bộ quần áo cho Yên Nhiên, Tử Tình biết được, vừa bực mình vừa buồn cười, không xử phạt nàng ư, lo lắng nàng sau này càng cả gan làm loạn, suy nghĩ một chút liền cấm túc Yên Nhiên một tháng, cũng may mấy đứa Vĩnh Huyên vẫn còn là bạn chí cốt, thường vụng trộm chạy tới thăm nàng, Tử Tình cũng nhắm một mắt mở một mắt.
"Cô cô lời này có nghĩa là gì, Linh Nhi không hiểu?"
"Ừm, có nghĩa là, nói đơn giản một chút, chính là lúc nam nhân ở bên ngoài mệt mỏi về nhà, ngươi phải quan tâm săn sóc hắn; nếu như hắn có khó xử gì, ngươi có thể giúp tất nhiên là tốt, không thể giúp hắn, ít nhất, phải cho hắn biết, ngươi sẽ luôn ở bên hắn; nếu như hắn xuân phong đắc ý, ngươi đừng ngại khen hắn nhiều một chút, lúc này, ngươi chỉ cần làm một tiểu nữ nhân biết điều ở bên cạnh hắn là được. Lời của cô cô, có thể ngươi tạm thời cũng không thể hiểu, chờ lập gia đình qua ngày, ngươi sẽ có thể hiểu được. Dĩ nhiên, cá tính mỗi người cũng không giống nhau, nhưng là có một loại là không thay đổi, thật lòng mới có thể đổi lấy thật lòng."
Tử Tình nói, là nói từng ly từng tý kinh nghiệm những năm này giữa nàng và Lâm Khang Bình, nhớ được kiếp trước đã từng gặp một câu nói, hôn nhân cũng là cần dùng tâm kinh doanh, không có ai sẽ tại chỗ chờ ngươi cả đời.
Một đêm này, Tử Tình và Lý Linh nói không ngừng đến nửa đêm, nói kinh nghiệm của mình và Lâm Khang Bình những năm này, kể một số ví dụ mình xem từ trong những vở kịch cung đình, hi vọng đối với cô nương lấy chồng xa này có thể có chỗ trợ giúp.
Mười bốn tháng tám, Lý Linh hồi cung, qua một tết Trung thu cuối cùng ở trong cung, mười sáu tháng tám là xuất giá rồi, Yên Nhiên và Lý Dực vẫn ở cùng nàng, lúc ở trường đình mười dặm ở ngoài thành đưa tiễn, Lý Dực cùng Yên Nhiên hợp tấu một khúc 《 đưa tiễn 》, Lý Linh ôm Lý Dực cùng Yên Nhiên. Lã chã rơi lệ, muốn nói lại nghẹn ngào không nói ra lời, Yên Nhiên nho nhỏ kéo giá y của Lý Linh, cũng là rất lâu không đành lòng rời đi.
Tiễn đưa Lý Linh đi, Yên Nhiên quả thực uể oải mấy ngày liền, người nho nhỏ lần đầu tiên tựa hồ hiểu được xuất giá có nghĩa là gì, Vĩnh Liên xuất giá rồi, sau đó cũng không ở nhà nữa. Cũng không dẫn nàng chơi, Lý Linh cũng vậy, đi lần này, nghe nói sẽ không còn được gặp lại rồi, bây giờ lại đến lượt Vĩnh Dung, sau này, còn có ai sẽ chơi cùng mình đây?
Tử Tình đâu có biết những tâm tư nhỏ này của nàng, còn tưởng rằng nàng còn đang vì Lý Linh lấy chồng xa mà không nỡ đây, cho nên, định mang theo nàng ở trong thành mấy ngày này. Có mấy đứa Vĩnh Huyên theo cùng, có thể nhanh trở lại bình thường.
Ngày hôm đó. Yên Nhiên đang cùng mấy đứa Vĩnh Huyên Vĩnh Cầm Vĩnh Lăng đánh túi lưới, Vĩnh Lăng đột nhiên nói: "Nhị tỷ ta ngày kia sẽ xem tướng rồi, không bằng mấy người chúng ta vụng trộm đi xem một chút tỷ phu này như thế nào?"
Vĩnh Huyên nghe xong hỏi: "Được, ở đâu vậy?"
"Nghe nói lần này đi Long Hữu tự dâng hương, Nhị tỷ ta bảo ta giúp nàng xem xét thật kỹ, mấy người các ngươi giúp ta một chút, tốt nhất có thể tìm cách thử dò xét nhân phẩm của hắn như thế nào." Vĩnh Lăng nói.
Vĩnh Huyên và Vĩnh Cầm nghe xong. Nhìn về phía Yên Nhiên, Yên Nhiên hỏi: "Đều nhìn ta làm cái gì?"
"Tiểu muội, trong mấy người chúng ta. Là ngươi thông minh nhất rồi, ngươi có thể nghĩ được biện pháp tốt gì không?" Vĩnh Huyên cười nói.
"Ta có thể có biện pháp tốt gì? Chuyện của người lớn, trẻ con chúng ta không xía vào, nếu không, nương ta sẽ đánh ta." Yên Nhiên nói.
Mấy đứa Vĩnh Lăng nghe xong không thuận theo, nhất quyết muốn lôi kéo Yên Nhiên tìm cách, Yên Nhiên vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, đến lúc đó thấy người rồi hãy nói."
Hai ngày sau, Tử Tình đi theo mấy người Lưu thị muốn đi Long Hữu tự, Yên Nhiên cũng nhất định đòi đi theo, lôi kéo y phục Tử Tình năn nỉ: "Nương, cứ để cho ta đi đi, Vĩnh Huyên tỷ tỷ các nàng đều đi."
Tử Tình thấy Yên Nhiên khó khăn lắm mới có chút vui vẻ, nghĩ tới mang nàng đi ra ngoài đi dạo cũng không có cái gì không được, bèn mang theo Truy Nguyệt, dặn dò mấy câu.
Đến Long Hữu tự, đúng mùng một, người dâng hương còn không ít, Lưu thị mang theo Vĩnh Dung dâng hương xong, đối phương mới dẫn người khoan thai tới.
Lưu thị thấy có mấy phần không thích, cửa này hôn sự là Chung gia giới thiệu, đối phương là phủ doãn phủ Thuận Thiên, họ Sử, là một chính tam phẩm, cao hơn Tử phúc mấy cấp, đại khái là ngại mặt mũi Chung gia, nghĩ tới Hoàng thượng bây giờ đối với Tăng gia cũng rất là chiếu cố, cũng có chút động tâm, chẳng qua, lại nghĩ tới mượn cơ hội này gây khó dễ một phen, sau này, để cho Vĩnh Dung vào cửa thấp một đầu.
Lưu thị có chút ngờ vực những tâm tư này của đối phương, chẳng qua thấy đối phương thành khẩn giải thích mấy câu, cũng không tiện phát tác, ngược lại tỏ ra mình không phóng khoáng, nhìn Sử công tử này cũng coi như nhất biểu nhân tài rồi, nghe nói năm nay mười tám, vừa trúng đồng Tiến sĩ, Lưu thị thật là có vài phần động tâm.
Lúc này, Yên Nhiên mấy thấy Sử công tử này từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Vĩnh Dung một cái, thoạt nhìn như có chút khinh thường, Yên Nhiên suy nghĩ một chút, rỉ tai với mấy đứa Vĩnh Huyên mấy câu, Yên Nhiên đột nhiên từ trong góc chạy ra, vừa chạy vừa nhìn ra sau, nói: "Đuổi theo đi, có bản lãnh các ngươi tới bắt ta đi, tới đi."
Yên Nhiên vừa nói vừa chạy về phía trước, cũng không nhìn người, cố ý đâm vào Sử công tử kia, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, Lưu thị và Tử Tình đang buồn bực, còn chưa kịp đi đỡ Yên Nhiên, đã thấy Sử công tử này hỏi: "Đi đường sao không nhìn một chút?"
Lời này, giọng điệu mặc dù không được tốt, thật cũng không có nhiều tức giận, Yên Nhiên đang muốn bò từ trên mặt đất dậy, đột nhiên từ trên mặt đất nhặt được một tờ giấy gấp, cầm ở trong tay mở ra vừa nhìn, tự nhủ: "Ồ, đây hình như là một tờ ngân phiếu, hình như là ngân phiếu một ngàn lượng."
Sử công tử vội nói: "Là của ta, vừa rồi ngươi đâm vào ta, xô ngân phiếu của ta ra, đưa cho ta đi. Ngươi ngã có đau không, tiểu muội muội?"
Yên Nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Làm sao ngươi có thể chứng minh ngân phiếu này là của ngươi đây?"
"Nơi này cũng không còn người khác, vừa rồi ngươi không phải là đụng phải ta một cái sao? Ta không cẩn thận liền rơi ra ngoài." Sử công tử dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Yên Nhiên.
Lưu thị và mấy người Tử Tình không giải thích được, ngân phiếu một ngàn lượng trong tay Yên Nhiên ở đâu ra? Hẳn là thật sự là của Sử công tử này, Tử Tình bèn nói: "Yên nhi không được vô lý, là đồ của người ta nên trả lại."
Yên Nhiên đang muốn đưa ngân phiếu cho đối phương, lúc này, có một người trong trang phục thư sinh đang lo lắng cúi đầu tìm kiếm, vừa lúc tìm đến vị trí này của Yên Nhiên, Yên Nhiên thấy vậy giật mình, hỏi: "Vị ca ca này, không biết ngươi đang tìm cái gì ở đây?"
"Tiểu cô nương, ta đã mất một tờ ngân phiếu, là vừa đi cùng mẫu thân ta tới dâng hương bị mất." Thư sinh nói, còn đang cúi đầu tìm.
"Xin hỏi ngươi ngân phiếu là bao nhiêu?" Yên Nhiên hỏi.
"Một ngàn lượng, là của ngân hàng tư nhân Phong Hòa, chẳng lẽ tiểu cô nương ngươi nhặt được rồi?" Thư sinh vui mừng hỏi.
Yên Nhiên đang muốn đưa đồ trong tay ra, Sử công tử này nói: "Ngân phiếu này là ta không cẩn thận bị rơi, ngân phiếu của ngươi, không phải là tờ này, ngươi đi tìm tiếp đi."
Sử công tử nói phét rồi muốn đưa tay tới nhận ngân phiếu trong tay Yên Nhiên, tay Yên Nhiên lập tức tránh đi, không đưa cho hắn, lúc này Sử công tử cũng hơi có chút hối hận, đang yên lành bị ma quỷ ám cứ nhất định đòi nhận một ngàn lượng ngân phiếu này, bây giờ chính chủ tìm tới, hắn không tranh cũng phải tranh, nếu không, truyền ra ngoài, hắn còn có mặt mũi nào lăn lộn ở Kinh thành?
"Nhưng là, hắn nói rất đúng, ngân phiếu này là của ngân hàng tư nhân Phong Hòa mà?" Yên Nhiên hỏi.
Sử công tử lập tức bị hỏi khó rồi, Sử phu nhân tất nhiên biết trong tay nhi tử không thể nào có một ngàn lượng ngân phiếu, chuyện tới nước này, nàng phải ra mặt giúp nhi tử xuống đài, bèn nói: "Nhi tử, ngươi nhớ lầm rồi, hôm nay lúc ra cửa ngươi đổi một thân xiêm y, ngân phiếu của ngươi hẳn là ở trong bộ quần áo đó, đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi, còn hồ đà hồ đồ, may mà hôm nay nương ở chỗ này làm chứng cho ngươi, biết là ngươi hồ đồ, chúng ta không thiếu chút này, không biết, còn tưởng rằng ngươi là hạng người tham lam kia đó?"
Sử phu nhân nói xong rồi cười với mấy người Lưu thị: "Đứa nhỏ này, ở nhà nhất quán như thế, hồ đà hồ đồ, tâm tư đều tốn ở trên việc đọc sách rồi, những chuyện này, luôn là nha hoàn gã sai vặt giúp đở xử lý."
Sử công tử là một người khôn ngoan, đâu còn không biết dụng ý của Sử phu nhân, liền lấy tay vỗ đầu của mình một cái, làm dáng vẻ bừng tỉnh, nói: "Thật là đáng chết, thiếu chút nữa là làm ra một trận chê cười lớn rồi."
Yên Nhiên thấy vậy, liền giao ngân phiếu này cho thư sinh, thư sinh nói: "Không biết quý phủ của tiểu cô nương là nơi nào? Tại hạ họ Thiệu, đi cùng mẫu thân của ta vào Kinh vội về chịu tang, hôm nay đi cùng lão nhân gia nàng tới đây giải sầu, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, thật là đa tạ vị cô nương này rồi."
Lưu thị vừa nghe họ Thiệu, bèn hỏi: "Trước đó vài ngày nghe nói Tế Tửu(*) Quốc Tử Giám Thiệu đại nhân đột nhiên bệnh qua đời, không biết có phải có quan hệ với ngươi?"
(*) Chức vụ thủ tịch, chủ quản…
"Đó là tổ phụ nhà vãn sinh."
Lưu thị nghe xong liền nói: "Xin hãy nén bi thương."
Lúc này, đám nha hoàn đỡ Thiệu phu nhân đi ra, sau khi nghe nhi tử giải thích, càng thêm khen ngợi Yên Nhiên mấy câu, Thiệu gia cũng không phải là giàu có lắm, một ngàn lượng bạc này, quả thực có thể sử dụng một vài ngày.
Thiệu phu nhân thấy mấy nhà ở chỗ này, nhìn sắc mặt Sử phu nhân và Sử công tử rất khó coi, nàng đoán được mấy nhà hẳn là đang xem tướng, bèn nói: "Hôm nay có chút vội vàng, có chỗ thất lễ xin tha lỗi, ngày khác nhất định để cho khuyển tử tới cửa tạ ơn."
Nói xong hai mẫu tử cáo từ rời đi, Thiệu phu nhân cẩn thận hỏi sự việc đã xảy ra, liền nói: "Hôn sự này, khẳng định không được, xem chừng là bởi vì một ngàn lượng bạc này phá hỏng."
Thiệu công tử hỏi: "Sao mẫu thân biết được bọn họ là đang xem tướng vậy?"
Thiệu phu nhân chỉ cười không nói, trong bụng lại có vài phần tính toán.
Yên Nhiên không biết cú va chạm này của mình, trái lại thành được một đôi nhân duyên tốt, Sử gia này, Lưu thị tất nhiên là chướng mắt rồi, mà vị Thiệu công tử, nhìn qua càng nhã nhặn chính trực hơn, mặc dù Thiệu gia không phú quý bằng Sử gia, nhưng lập gia đình, cũng không thể chỉ xem gia thế.
Thiệu gia sau đó tới cửa nói cám ơn xong, thì cũng sai người tới cửa cầu hôn, phụ thân của Thiệu công tử đã từng được phái ra ngoài làm tri châu, đồng cấp với Tử phúc, hôm nay ở nhà chịu tang. Tử Phúc tất nhiên biết Thiệu gia, thư hương môn đệ chân chính, luôn là chính trực thanh liêm, cũng rất là vừa ý, cửa hôn sự này liền rất thuận lợi mà định xuống, dặn Lưu thị thêm của hồi môn nhiều hơn một chút.
Mấy đứa Vĩnh Lăng có chút đắc ý, nhất thời lỡ miệng đã khai ra Yên Nhiên, Lưu thị nghe xong, trái lại đặc biệt tặng một bộ quần áo cho Yên Nhiên, Tử Tình biết được, vừa bực mình vừa buồn cười, không xử phạt nàng ư, lo lắng nàng sau này càng cả gan làm loạn, suy nghĩ một chút liền cấm túc Yên Nhiên một tháng, cũng may mấy đứa Vĩnh Huyên vẫn còn là bạn chí cốt, thường vụng trộm chạy tới thăm nàng, Tử Tình cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.