Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 152: Quốc tử giám
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
01/09/2014
Sáng hôm sau, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc cùng Lâm Khang Bình ra ngoài, đến lão phòng trước, quả nhiên, lão gia tử nghe tin Tử Phúc ở riêng, mắng: "Nào có chuyện vừa thành thân đã đuổi đứa nhỏ ra ngoài hả? Ngươi làm như vậy khiến Tử Phúc nghĩ thế nào, khiến tân nàng dâu nghĩ thế nào? Nghe ta khuyên một câu thôi, muốn ở riêng thì cũng chờ Tử Hỉ thành thân xong hẵng nói."
Tử Phúc giải thích nói là vì muốn hắn đứng tên một phần gia sản cho tiện, luật pháp quy định không có hộ tịch thì không thể có sản nghiệp của riêng mình.
Lão gia tử nghe xong, sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, Tăng Thụy Tường nhân cơ hội nói: "Cha, sau khi ở riêng thì nó vẫn là con ta, ta nghĩ kĩ rồi, về sau bọn Tử Lộc thành thân cũng đều ở riêng, tự mình ra ngoài làm ăn, sống tốt hay xấu đều là chuyện của chính mình, không oán được người khác, đỡ phải cảnh cả một đại gia đình ở chung, cả ngày bởi vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi, thời gian dài thì làm tình cảm huynh đệ phai nhạt. Lỡ bọn họ có thể ra ngoài làm chút gì đó tiếng tăm, cũng không bôi nhọ thanh danh tổ tông, không uổng công chúng ta dạy dỗ. Ngài yên tâm, tết âm lịch hàng năm ta đều bảo bọn nhỏ về nhà, đến lúc đó cả nhà vẫn cùng nhau ăn tết."
Lão gia tử nghe xong, vẻ mặt mới hòa dịu, nghĩ tới con của mình thế nào, trong lòng ngổn ngang, nhưng kết quả này sai ở đâu? Lúc nhỏ cũng nhau sống khổ, lão đại là người hiểu chuyện, biết che chở đệ đệ muội muội, sao cứ thành thân thì một đám lại trở nên ích kỉ? Nhất là đại nữ nhi, vì một chút lợi ích nho nhỏ, mà không màng đến tình thân, thế mà mình lúc nào cũng thiên vị nàng, lão gia tử cực kì không hiểu, vấn đề này hắn hoang mang đã lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, chính là không nghĩ tới mọi nguyên nhân vấn đề ở chính hắn.
Điền thị kéo tay Tử Phúc, nói: "Bà đã lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, kinh thành xa cỡ này thì bà cũng không biết, ngươi phải thường xuyên về thăm nhà, bà mới có thể nhiều ngươi nhiều hơn." Vành mắt đỏ.
Tử Phúc nghe xong cũng thổn thức trong lòng, tuy rằng bà bất công, nhưng vì mình là tôn tử đầu tiên, nói thật thì bà đối xử với mình không kém, tuy rằng nguyên nhân lớn là do Tử Phúc biểu hiện quá mức ưu tú, làm cho bọn họ ý thức được Tử Phúc đáng giá để đầu tư, huống chi bây giờ Tử Phúc đã là cử nhân, rất có tiền đồ. Nếu Điền thị có thể đem một phần tâm ý đối với Tử Phúc chuyển sang Thẩm thị cùng các đệ đệ muội muội, Tử Phúc sẽ cảm ơn Điền thị, đáng tiếc, Điền thị vĩnh viễn không làm được điều này.
Tăng Thụy Tường và Tử Phúc nói thêm ít chuyện, cũng liền cáo từ, không quan tâm đến Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt tha thiết chờ mong ở bên cạnh. Bọn họ không ngờ vì chuyện này và về nhà nàng dâu của Đại Mao cũng cổ động Đại Mao quậy cha mẹ hắn ở riêng. Đây là chuyện sau này.
Buổi tối Tăng Thụy Tường bọn họ về nhà, nói mọi chuyện làm gần xong, lão gia tử nói mười tám là ngày tốt, sáng sớm xuất hành. Nước mắt Tử Tình lập tức lăn ra, nức nở nói: "Hồi nhỏ vẫn tốt hơn, hôm nay ta mới biết được lớn lên phải trả cái giá là ly biệt."
Lời này thật đột ngột, làm cả nhà sửng sốt, đều tự suy tư, hiểu ra, tán thành. Trong phòng im lặng, chỉ có Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng khóc, Tình nhi, ngươi khóc làm ta rất khó chịu, đừng đau long mà, chờ ta một năm thôi, ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngươi yên tâm, giá để ta trưởng thành là cưới ngươi, rồi cầm tay ngươi, vĩnh viễn không xa rời."
Tiễn bước Tử Phúc bọn họ, Tử Tình dẫn Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đi chanh viên trồng cây hai ngày, hơn nửa tháng nay, Vương Thiết Sơn luôn luôn bận rộn, đã đào hơn hai trăm hố, Tử Tình không thể không thừa nhận Lâm Khang Bình rất có mắt nhìn người, đúng là tìm được một người chịu khó.
Gà con ở Chanh viên cũng đã lớn, Tử Tình mua vài trăm gà con, trừ 10 con bị chết lạnh, còn lại đều mất đi lớp long ban đầu, 80 con gà nuôi đầu tiên đã tầm được 1 cân. Tử Tình tính tổng đầu vô của chanh viên hết tầm 300 lượng, sẽ nhanh chóng thu về được.
Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ là ngày mười chín đi, vừa tiễn bước bọn họ, Hạ Ngọc ôm con đến, còn cầm theo vịt muối và hai con vịt sống.
Thẩm thị vội tiếp nàng vào nhà, hỏi đến khi nào, muốn ở lại bao lâu, vừa định mời ở lại cơm trưa, thấy Hạ Ngọc mang đến mấy thứ, nói: "Đường đã xa còn mang đồ nặng, về sau đừng cầm lại nữa. Trong nhà ta không thiếu gì đâu, cứ cất để mình ăn, ngươi đừng kể bản thân và bọn nhỏ khổ."
"Tẩu tử yên tâm, mấy thứ tẩu tử đưa tới ta còn chưa ăn xong nữa, ta cũng không có gì, ta biết nhà ngươi không nuôi vịt, nên xách 2 con đến, ta biết Tử Tình thích ăn, còn vịt muối này là ta tự làm, tẩu tử cùng nhị ca nếm thử, đây là một phần tâm ý của muội tử." Hạ Ngọc nói.
Thẩm thị nghe nói vậy, vội nhận lấy, lại nghe Hạ Ngọc nói: "Nhị tẩu, thật xấu hổ, hồi tết để bọn nhỏ ra về luôn, trong lòng ta rất khó chịu, nên muốn đến đây đón ngươi cùng nhị ca đến nhà ta ở hai ngày."
Thì ra vào mùng ba, Tử Phúc bọn họ trở về sớm, là vì thấy bọn Đại Mao đều ngủ lại, tranh nhau chiếm phòng chiếm giường, Tử Phúc không đành lòng để Hạ Ngọc vất vả, hơn nữa lại có xe ngựa, liền dẫn cả nhà về, Lâm Khang Bình thấy Đại Mao cùng Quế Anh đã căm ghét rồi, nhưng nể măt Hạ Ngọc mới ăn bữa cơm.
"Có gì đâu, bọn nhỏ trở về không nói gì. Ta còn tưởng rằng bọn họ vì chơi mạt chược nên mới về sớm. Nhị ca ngươi sẽ khai giảng học đường vào ngày mai, ta cũng không thể đi, đang định về thăm nhà mẹ đẻ. Ngươi đã đến thì ở lại mấy ngày lại đi. Bổ dưỡng cho tốt, ta thấy sắc mặt ngươi tốt hơn năm ngoái rồi đấy." Thẩm thị nói.
"Còn nhờ vào nhị tẩu, ta luôn uống sữa dê, dê hết sữa thì ta nuôi không nỗi nên bán đi, bây giờ có nhà, cũng bớt lo hơn, năm trước 4 cây cam ở nhà cũ bán được mấy trăm văn. Tiền thuốc của năm ngoái cũng ít hơn. Ngươi lại cho ta nhiều thứ, đỡ rất nhiều. Một năm qua cũng có tiền để cất." Hạ Ngọc nói.
Hai người còn nói chút chuyện, lúc Hạ Ngọc đi, Tử Tình bảo nàng nói với Thu Ngọc, để tiểu dượng Chú Vân Giang buổi chiều ngày mai đến trồng cây.
Hơn nửa tháng sau, Tử Phúc nhờ Văn gia gửi đến một phong thư, nói hành trình rất thuận lợi, ở tạm nhà của Lâm Khang Bình, vừa đến kinh thành thì phát hiện Lưu thị có thai.
Thẩm thị nghe xong, mừng đến nỗi không biết làm thế nào cho phải, vội niệm Phật dâng hương, lại sai Tử Vũ đi truyền tin cho lão phòng, buổi chiều Tăng Thụy Tường về nhà, lập tức viết hồi âm, dặn Tử Phúc mua một nha đầu hoặc bà tử chiếu cố cho Lưu thị. Còn nói nếu đi trễ vài ngày thì có thể để nàng ở nhà rồi. Nói xong liền vội vàng tìm vải dệt chuẩn bị quần áo hài miệt cho đứa nhỏ.
Tăng Thụy Tường thấy thê tử như vậy, liền nói: "Năm đó ngươi mang thai, ta cũng không ở bên cạnh, ngươi vừa hầu hạ cha mẹ, còn vừa chăm con, chuyện gì cũng làm được mà, đúng không? Yên tâm đi, bọn họ biết thế nào mà."
Thẩm thị nghe xong: "Sao giống nhau được? Tại ta chịu khổ nhiều, cho nên ta càng đau lòng nàng dâu hơn, không muốn nàng giống ta. Không phải ngươi thường dạy ta, mình không muốn thì đừng cho người khác, cho nên ta mới để bọn họ ở riêng, thừa dịp tuổi trẻ mà ngọt ngào mấy năm, chờ có tiểu hài tử rồi, tâm tư của nữ nhân hầu như bị đứa nhỏ chiếm, làm gì hưởng thụ cái khác được."
"Không tệ, học vài ngày đã biết dùng văn, không uổng công ta dạy, đáng tiếc, nếu ta dạy ngươi sớm, ngươi cũng thành tài nữ cũng nên." Tăng Thụy Tường cười nói.
"Đương nhiên rồi, Tình nhi giống ta mà." Thẩm thị cười nói, Thẩm thị buông chyện làm đồ cho cháu.
Phòng của Tử Lộc xây xong, gia cụ thì mới bắt đầu làm, Thẩm thị có một đống chuyện phải quan tâm, tìm bà mối đi tỉnh cầu Trần gia đồng ý năm nay thành thân, vừa muốn tìm người coi ngày lạnh, vừa muốn chuẩn bị sính lễ, vừa muốn mua trang sức vật liệu may mặc, cũng may có kinh nghiệm lần Tử Phúc thành thân, cho nên không hao tâm tốn sức suy tính thêm, làm giống nhau là được.
Tử Tình thấy Thẩm thị bận rộn như thế, đành phải nhận chuyện bếp núp, phía sau núi giao cho Tử Vũ. Chanh viên có tiểu dượng, ban ngày Tử Tình vội vàng thêu bình phong, buổi tối vội vàng may vá. Năm ngoái Lâm Khang Bình mang về hai xấp lụa trắng cùng vải bông, dùng làm nội y, bộ ngực của Tử Tình đã bắt đầu phát triển, không quen dùng cái gọi là bó ngực kia, quấn mấy vòng, thật bất lợi cho ngực lớn lên. Cho nên Tử Tình vụng trộm làm vài cái áo ngực, mặt trên còn thêu hoa hải đường, nhưng không dám mặc, sợ Thẩm thị chỉ trích, giữ lại để sai khi thành thân rồi mặc. Tử Tình đem nội y (quần áo mặc bên trong nhé) của hai người làm trước, áo dài tay, ngắn tay, còn có đồ tắm và đồ mặc nhà, mỗi bộ quần áo đều thêu hoa lên.
Hai tháng, Tử Phúc lại gởi thư, nói mình thi được vào quốc tử giám, cũng mua một căn nhà gần quốc tử giám, hết hơn năm trăm lượng bạc, mua một gia đình, nam giữ nhà, nữ chăm sóc gia vụ, lại mua một hiệu sách gần đấy hết một ngàn hai trăm lượng bạc, một năm tiền thuê được một trăm lượng, đủ tiêu dùng hằng ngày.
Thẩm thị nghe xong, tất nhiên là vui mừng, nói cuối cùng cũng dàn xếp tốt, nàng mới một lòng lo liệu chuyện hôn sự của Tử Lộc. Trần gia đồng ý yêu cầu thành thân, bởi vì nữ nhi của Trần gia năm nay đã mười sáu, hôn lễ định vào mười sáu tháng chạp, vừa dịp Tử Lộc ngày nghỉ, cũng vừa dịp Tử Phúc về.
Tử Tình thế mới biết thì ra đại ca đi kinh thành là vì thi quốc tử giám, đầu mỗi năm,, đều có học sinh nhiều nơi, chủ yếu là cử nhân thi rớt, vào kinh thi quốc tử giám, ở quốc tử giám học vài năm, xác xuất thi được tiến sĩ lớn hơn một chút.
Tử Phúc giải thích nói là vì muốn hắn đứng tên một phần gia sản cho tiện, luật pháp quy định không có hộ tịch thì không thể có sản nghiệp của riêng mình.
Lão gia tử nghe xong, sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, Tăng Thụy Tường nhân cơ hội nói: "Cha, sau khi ở riêng thì nó vẫn là con ta, ta nghĩ kĩ rồi, về sau bọn Tử Lộc thành thân cũng đều ở riêng, tự mình ra ngoài làm ăn, sống tốt hay xấu đều là chuyện của chính mình, không oán được người khác, đỡ phải cảnh cả một đại gia đình ở chung, cả ngày bởi vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi, thời gian dài thì làm tình cảm huynh đệ phai nhạt. Lỡ bọn họ có thể ra ngoài làm chút gì đó tiếng tăm, cũng không bôi nhọ thanh danh tổ tông, không uổng công chúng ta dạy dỗ. Ngài yên tâm, tết âm lịch hàng năm ta đều bảo bọn nhỏ về nhà, đến lúc đó cả nhà vẫn cùng nhau ăn tết."
Lão gia tử nghe xong, vẻ mặt mới hòa dịu, nghĩ tới con của mình thế nào, trong lòng ngổn ngang, nhưng kết quả này sai ở đâu? Lúc nhỏ cũng nhau sống khổ, lão đại là người hiểu chuyện, biết che chở đệ đệ muội muội, sao cứ thành thân thì một đám lại trở nên ích kỉ? Nhất là đại nữ nhi, vì một chút lợi ích nho nhỏ, mà không màng đến tình thân, thế mà mình lúc nào cũng thiên vị nàng, lão gia tử cực kì không hiểu, vấn đề này hắn hoang mang đã lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, chính là không nghĩ tới mọi nguyên nhân vấn đề ở chính hắn.
Điền thị kéo tay Tử Phúc, nói: "Bà đã lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, kinh thành xa cỡ này thì bà cũng không biết, ngươi phải thường xuyên về thăm nhà, bà mới có thể nhiều ngươi nhiều hơn." Vành mắt đỏ.
Tử Phúc nghe xong cũng thổn thức trong lòng, tuy rằng bà bất công, nhưng vì mình là tôn tử đầu tiên, nói thật thì bà đối xử với mình không kém, tuy rằng nguyên nhân lớn là do Tử Phúc biểu hiện quá mức ưu tú, làm cho bọn họ ý thức được Tử Phúc đáng giá để đầu tư, huống chi bây giờ Tử Phúc đã là cử nhân, rất có tiền đồ. Nếu Điền thị có thể đem một phần tâm ý đối với Tử Phúc chuyển sang Thẩm thị cùng các đệ đệ muội muội, Tử Phúc sẽ cảm ơn Điền thị, đáng tiếc, Điền thị vĩnh viễn không làm được điều này.
Tăng Thụy Tường và Tử Phúc nói thêm ít chuyện, cũng liền cáo từ, không quan tâm đến Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt tha thiết chờ mong ở bên cạnh. Bọn họ không ngờ vì chuyện này và về nhà nàng dâu của Đại Mao cũng cổ động Đại Mao quậy cha mẹ hắn ở riêng. Đây là chuyện sau này.
Buổi tối Tăng Thụy Tường bọn họ về nhà, nói mọi chuyện làm gần xong, lão gia tử nói mười tám là ngày tốt, sáng sớm xuất hành. Nước mắt Tử Tình lập tức lăn ra, nức nở nói: "Hồi nhỏ vẫn tốt hơn, hôm nay ta mới biết được lớn lên phải trả cái giá là ly biệt."
Lời này thật đột ngột, làm cả nhà sửng sốt, đều tự suy tư, hiểu ra, tán thành. Trong phòng im lặng, chỉ có Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng khóc, Tình nhi, ngươi khóc làm ta rất khó chịu, đừng đau long mà, chờ ta một năm thôi, ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngươi yên tâm, giá để ta trưởng thành là cưới ngươi, rồi cầm tay ngươi, vĩnh viễn không xa rời."
Tiễn bước Tử Phúc bọn họ, Tử Tình dẫn Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đi chanh viên trồng cây hai ngày, hơn nửa tháng nay, Vương Thiết Sơn luôn luôn bận rộn, đã đào hơn hai trăm hố, Tử Tình không thể không thừa nhận Lâm Khang Bình rất có mắt nhìn người, đúng là tìm được một người chịu khó.
Gà con ở Chanh viên cũng đã lớn, Tử Tình mua vài trăm gà con, trừ 10 con bị chết lạnh, còn lại đều mất đi lớp long ban đầu, 80 con gà nuôi đầu tiên đã tầm được 1 cân. Tử Tình tính tổng đầu vô của chanh viên hết tầm 300 lượng, sẽ nhanh chóng thu về được.
Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ là ngày mười chín đi, vừa tiễn bước bọn họ, Hạ Ngọc ôm con đến, còn cầm theo vịt muối và hai con vịt sống.
Thẩm thị vội tiếp nàng vào nhà, hỏi đến khi nào, muốn ở lại bao lâu, vừa định mời ở lại cơm trưa, thấy Hạ Ngọc mang đến mấy thứ, nói: "Đường đã xa còn mang đồ nặng, về sau đừng cầm lại nữa. Trong nhà ta không thiếu gì đâu, cứ cất để mình ăn, ngươi đừng kể bản thân và bọn nhỏ khổ."
"Tẩu tử yên tâm, mấy thứ tẩu tử đưa tới ta còn chưa ăn xong nữa, ta cũng không có gì, ta biết nhà ngươi không nuôi vịt, nên xách 2 con đến, ta biết Tử Tình thích ăn, còn vịt muối này là ta tự làm, tẩu tử cùng nhị ca nếm thử, đây là một phần tâm ý của muội tử." Hạ Ngọc nói.
Thẩm thị nghe nói vậy, vội nhận lấy, lại nghe Hạ Ngọc nói: "Nhị tẩu, thật xấu hổ, hồi tết để bọn nhỏ ra về luôn, trong lòng ta rất khó chịu, nên muốn đến đây đón ngươi cùng nhị ca đến nhà ta ở hai ngày."
Thì ra vào mùng ba, Tử Phúc bọn họ trở về sớm, là vì thấy bọn Đại Mao đều ngủ lại, tranh nhau chiếm phòng chiếm giường, Tử Phúc không đành lòng để Hạ Ngọc vất vả, hơn nữa lại có xe ngựa, liền dẫn cả nhà về, Lâm Khang Bình thấy Đại Mao cùng Quế Anh đã căm ghét rồi, nhưng nể măt Hạ Ngọc mới ăn bữa cơm.
"Có gì đâu, bọn nhỏ trở về không nói gì. Ta còn tưởng rằng bọn họ vì chơi mạt chược nên mới về sớm. Nhị ca ngươi sẽ khai giảng học đường vào ngày mai, ta cũng không thể đi, đang định về thăm nhà mẹ đẻ. Ngươi đã đến thì ở lại mấy ngày lại đi. Bổ dưỡng cho tốt, ta thấy sắc mặt ngươi tốt hơn năm ngoái rồi đấy." Thẩm thị nói.
"Còn nhờ vào nhị tẩu, ta luôn uống sữa dê, dê hết sữa thì ta nuôi không nỗi nên bán đi, bây giờ có nhà, cũng bớt lo hơn, năm trước 4 cây cam ở nhà cũ bán được mấy trăm văn. Tiền thuốc của năm ngoái cũng ít hơn. Ngươi lại cho ta nhiều thứ, đỡ rất nhiều. Một năm qua cũng có tiền để cất." Hạ Ngọc nói.
Hai người còn nói chút chuyện, lúc Hạ Ngọc đi, Tử Tình bảo nàng nói với Thu Ngọc, để tiểu dượng Chú Vân Giang buổi chiều ngày mai đến trồng cây.
Hơn nửa tháng sau, Tử Phúc nhờ Văn gia gửi đến một phong thư, nói hành trình rất thuận lợi, ở tạm nhà của Lâm Khang Bình, vừa đến kinh thành thì phát hiện Lưu thị có thai.
Thẩm thị nghe xong, mừng đến nỗi không biết làm thế nào cho phải, vội niệm Phật dâng hương, lại sai Tử Vũ đi truyền tin cho lão phòng, buổi chiều Tăng Thụy Tường về nhà, lập tức viết hồi âm, dặn Tử Phúc mua một nha đầu hoặc bà tử chiếu cố cho Lưu thị. Còn nói nếu đi trễ vài ngày thì có thể để nàng ở nhà rồi. Nói xong liền vội vàng tìm vải dệt chuẩn bị quần áo hài miệt cho đứa nhỏ.
Tăng Thụy Tường thấy thê tử như vậy, liền nói: "Năm đó ngươi mang thai, ta cũng không ở bên cạnh, ngươi vừa hầu hạ cha mẹ, còn vừa chăm con, chuyện gì cũng làm được mà, đúng không? Yên tâm đi, bọn họ biết thế nào mà."
Thẩm thị nghe xong: "Sao giống nhau được? Tại ta chịu khổ nhiều, cho nên ta càng đau lòng nàng dâu hơn, không muốn nàng giống ta. Không phải ngươi thường dạy ta, mình không muốn thì đừng cho người khác, cho nên ta mới để bọn họ ở riêng, thừa dịp tuổi trẻ mà ngọt ngào mấy năm, chờ có tiểu hài tử rồi, tâm tư của nữ nhân hầu như bị đứa nhỏ chiếm, làm gì hưởng thụ cái khác được."
"Không tệ, học vài ngày đã biết dùng văn, không uổng công ta dạy, đáng tiếc, nếu ta dạy ngươi sớm, ngươi cũng thành tài nữ cũng nên." Tăng Thụy Tường cười nói.
"Đương nhiên rồi, Tình nhi giống ta mà." Thẩm thị cười nói, Thẩm thị buông chyện làm đồ cho cháu.
Phòng của Tử Lộc xây xong, gia cụ thì mới bắt đầu làm, Thẩm thị có một đống chuyện phải quan tâm, tìm bà mối đi tỉnh cầu Trần gia đồng ý năm nay thành thân, vừa muốn tìm người coi ngày lạnh, vừa muốn chuẩn bị sính lễ, vừa muốn mua trang sức vật liệu may mặc, cũng may có kinh nghiệm lần Tử Phúc thành thân, cho nên không hao tâm tốn sức suy tính thêm, làm giống nhau là được.
Tử Tình thấy Thẩm thị bận rộn như thế, đành phải nhận chuyện bếp núp, phía sau núi giao cho Tử Vũ. Chanh viên có tiểu dượng, ban ngày Tử Tình vội vàng thêu bình phong, buổi tối vội vàng may vá. Năm ngoái Lâm Khang Bình mang về hai xấp lụa trắng cùng vải bông, dùng làm nội y, bộ ngực của Tử Tình đã bắt đầu phát triển, không quen dùng cái gọi là bó ngực kia, quấn mấy vòng, thật bất lợi cho ngực lớn lên. Cho nên Tử Tình vụng trộm làm vài cái áo ngực, mặt trên còn thêu hoa hải đường, nhưng không dám mặc, sợ Thẩm thị chỉ trích, giữ lại để sai khi thành thân rồi mặc. Tử Tình đem nội y (quần áo mặc bên trong nhé) của hai người làm trước, áo dài tay, ngắn tay, còn có đồ tắm và đồ mặc nhà, mỗi bộ quần áo đều thêu hoa lên.
Hai tháng, Tử Phúc lại gởi thư, nói mình thi được vào quốc tử giám, cũng mua một căn nhà gần quốc tử giám, hết hơn năm trăm lượng bạc, mua một gia đình, nam giữ nhà, nữ chăm sóc gia vụ, lại mua một hiệu sách gần đấy hết một ngàn hai trăm lượng bạc, một năm tiền thuê được một trăm lượng, đủ tiêu dùng hằng ngày.
Thẩm thị nghe xong, tất nhiên là vui mừng, nói cuối cùng cũng dàn xếp tốt, nàng mới một lòng lo liệu chuyện hôn sự của Tử Lộc. Trần gia đồng ý yêu cầu thành thân, bởi vì nữ nhi của Trần gia năm nay đã mười sáu, hôn lễ định vào mười sáu tháng chạp, vừa dịp Tử Lộc ngày nghỉ, cũng vừa dịp Tử Phúc về.
Tử Tình thế mới biết thì ra đại ca đi kinh thành là vì thi quốc tử giám, đầu mỗi năm,, đều có học sinh nhiều nơi, chủ yếu là cử nhân thi rớt, vào kinh thi quốc tử giám, ở quốc tử giám học vài năm, xác xuất thi được tiến sĩ lớn hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.