Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 357: tạ lễ Thanh Nguyên

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

25/06/2015

"Tình nhi, rốt cuộc ai muốn nuôi ngươi cả đời vậy? Ngươi nếu không nói, hôm nay ta không tha cho ngươi." Lâm Khang Bình nói xong muốn bế Tử Tình lên, Tử Tình vội cười nói: "Ta nói, ta nói."

Tử Tình ghé vào trên người Lâm Khang Bình, kể lại chuyện ngày ấy gặp phải Đại Mao, cùng với những lời Thẩm thị tới đây hôm nay nói, từng li từng tí đều nói cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nghe xong xoay chuyển mấy ý nghĩ, nói: "Người có số mệnh của người, nói không chừng đối với biểu tẩu ngươi mà nói cũng là một loại giải thoát đấy."

Lâm Khang Bình đang cắn tai Tử Tình nói chuyện, không ngờ Thư Duệ mang theo mấy người Thư Ngạn đi vào, "Cha, nương, các ngươi làm cái gì thế?" Thư Ngọc tò mò nhìn Tử Tình cùng Lâm Khang Bình.

Mặt Tử Tình đỏ lên, tức giận đẩy Lâm Khang Bình ra, Lâm Khang Bình cười nói: "Ta và nương ngươi đang nói thầm đấy." Thư Duệ dù sao cũng lớn hơn một chút, thấy vậy hơi đỏ mặt.

"Nương, ta cũng muốn nói thầm với ngươi, nương, ngươi đã rất lâu rồi không ngủ cùng chúng ta rồi, toàn cùng phụ thân, thân mình của nương mềm mềm, thơm thơm, ta rất thích, nương, không bằng đêm nay ngươi ngủ cùng mấy người chúng ta đi." Thư Ngạn tủi thân đầy mặt nhìn Tử Tình, trong đôi mắt đen như đá quý tràn đầy lên án, quá đáng yêu rồi.

Lòng Tử Tình mềm nhũn, ôm Thư Ngạn một cái, nói: "Được, nương, tối hôm nay sẽ ngủ cùng bốn nhi tử bảo bối của ta."

"Nhị đệ, ngươi lại làm nũng rồi, ca ca không phải là đều ngủ cùng ngươi sao?" Thư Duệ mặc dù đứng ở một bên, nhưng Tử Tình thấy trong mắt hắn cũng có khát vọng, cũng kéo hắn tới, vừa hôn vừa vuốt ve, ánh mắt Thư Duệ lập tức sáng lấp lánh, Tử Tình nghĩ, gần đây có phải bởi vì chuyện của nữ nhi mà xem nhẹ nhi tử không?

Buổi tối Tử Tình thật đúng là ôm bốn nhi tử nằm ở trên một cái giường, bốn nhi tử thấy có mẫu thân ngủ cùng, ai cũng không chịu rời đi, bốn đứa nhỏ lại chen chúc ở trên một cái giường, muốn Tử Tình kể chuyện xưa, Tử Tình suy nghĩ một chút, bèn kể cho bốn người bọn họ một hồi truyện "ba lần đánh Bạch Cốt Tinh".

"Nương, Đường Tăng này quá ngốc nha, lại có thể không biết ai là người tốt ai là người xấu." Thư Vĩ ba tuổi nói.

"Ngươi mới ngốc đấy. Có rất nhiều người xấu thường xuyên giả vờ thành người tốt lừa gạt người, cho nên nương mới có thể kể cho chúng ta truyện này, nương, Ngọc Nhi nói có đúng không?" Thư Ngọc năm tuổi nói.

Tử Tình ôm cổ hắn hôn lên mặt hắn một cái. Khen một câu.

"Nhưng là, yêu quái tỷ tỷ kia rất thông minh, biết giả bộ thành dáng vẻ những người tốt khác nhau lừa gạt người, Đường Tăng mới có thể bị mắc lừa, hắn là người trần mắt thịt, không nhận rõ người tốt kẻ xấu." Thư Ngạn bảy tuổi nói.

"Cho nên, sai lầm lớn nhất của Đường Tăng là ở chỗ hắn không tin tưởng Tôn Ngộ Không. Nếu mình không có năng lực, nên tin tưởng thủ hạ hoặc bằng hữu có năng lực, mà không phải đi tin tưởng người ngoài gì đó." Thư Duệ chín tuổi nói.

"Ừ, nương thấy nha, bốn tiểu bảo bối của nương đều rất thông minh, đều biết học đạo lý làm người từ chuyện xưa, về sau nha, mấy người các con phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu có lúc nghi ngờ năng lực của mình, nên phải làm sao bây giờ đây?"

"Ta biết, nương. Nên phải hỏi Đại ca, đại ca nếu không biết hỏi Nhị ca, Nhị ca nếu không biết thì hỏi cha và nương." Thư Ngọc cướp lời.



"Ta biết, ông ngoại từng nói, ba người đi tất có thầy của ta, mỗi người đều có sở trường cùng khuyết điểm riêng, chính là cái gọi là một người kế ngắn, ba người kế dài [1], nương, nhi tử thụ giáo rồi." Thư Duệ nói.

[1] ý chỉ một người suy nghĩ thế nào cũng không đủ, ba người mới chu toàn, tương đương với câu ba anh thợ da hơn một Gia Cát Lượng.

Tử Tình gật gật đầu. Chậm rãi dỗ bốn đứa nhỏ ngủ, mình cũng cực kỳ buồn ngủ, hoàn toàn quên mất buổi tối Yên Nhiên còn muốn bú sữa, ôm các con ngủ rất say. Lâm Khang Bình đợi hồi lâu không thấy Tử Tình đến, tới đây thấy Tử Tình lại ngủ được rất là say, mắng một câu "Tiểu vô lương tâm. Xem ta phạt ngươi thế nào." Bèn bế Tử Tình đi qua, đến cùng vẫn là không nỡ đánh thức nàng, trừng phạt này tất nhiên cũng để lại đến sáng sớm ngày hôm sau.

Đến cuối tháng, Thẩm thị tới đây nói chuyện mùng một đi miếu Thanh Nguyên tạ lễ, Tử Tình thiếu chút cũng quên mất, nhắc tới với Lâm Khang Bình, lại mô phỏng một lần lời của Hạ thái thái ngày ấy, Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Một việc về một việc, tạ lễ cần phải làm, về phần việc khác, đó là ý nghĩ của nàng, chúng ta không đồng ý nàng có thể như thế nào? Còn có thể bắt buộc ai sao? Ngày mai ta cùng ngươi đi, xem nàng có thể nói cái gì?"

"Cũng không phải nói bắt buộc, ai sợ nàng hay sao? Nhưng là có Vũ nhi ở đó, tóm lại không muốn quá mức khó chịu, tương lai Vũ nhi không dễ làm người, tốt nhất là nàng biết khó mà lui."

"Yên tâm đi, cái loại người này, sẽ biết đúng mực, chúng ta không nghe theo là được." Lâm Khang Bình khuyên nhủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm thị đã tới đây, Tử Tình đã sớm bao bọc cho Yên Nhiên kỹ càng rồi, để Lâm Khang Bình ôm lên xe ngựa, đến Hạ gia, Hạ gia thái thái cũng chuẩn bị xong từ lâu rồi, thấy Tử Tình ôm đứa nhỏ đi tới, nhất định đòi tự mình ôm một chút.

Tử Tình đành phải đưa qua, Hạ thái thái đón lấy đứa nhỏ, nhìn khuân mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nói: "Ai nha, đây là tiểu Yên Nhiên đi, ta xem xem, a, mặt mày này, cái miệng nhỏ nhắn này, làn da này, vừa thấy chính là mỹ nhân chưa trưởng thành, còn có tóc này, lại còn xoăn xoăn, trời ạ, ta thật sự là thích quá chừng luôn, đến đây, lên xe cùng Văn Xương của chúng ta, hôm nay chúng ta đi tạ lễ naz, đi gặp đại sư naz."

Tử Tình thế mới biết hôm nay nàng cũng muốn tự mình đi theo, cũng không tiện cự tuyệt, người ta lại là tự mang xe ngựa, càng không có lý do cự tuyệt, Tử Tình chỉ là đón lại đứa nhỏ tự mình bế.

Hôm nay là mùng một, dọc trên đường đi xe ngựa, xe lừa, xe trâu thật đúng là không ít, người đi bộ trên đường cũng là không ngừng, xem ra miếu Thanh Nguyên này hương khói vẫn là rất thịnh vượng, không biết thế nào, trong lòng Tử Tình có chút bất an không yên.

Mấy người đến cổng miểu Thanh Nguyên, trên quảng trường trước cửa người đến người đi, còn có không ít người rao hàng, giống như một cái chợ buổi sáng, mấy người đỡ nhau lên bậc thềm, lần này Tuệ Quang đại sư không ra nghênh đón, trong lòng Tử Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy hắn, trong lòng sẽ luôn chột dạ.

Hạ gia thái thái thì hơi có chút thất vọng, hôm nay nàng vốn chính là đến vì Tuệ Quang đại sư, muốn nhờ Tuệ Quang đại sư xem xem tôn tử của nàng có thể có bao nhiêu tạo hoá, "Tử Tình, có phải Tuệ Quang đại sư không biết ngươi đã đến rồi hay không, không bằng ngươi để cho tiểu hòa thượng đi thông báo một tiếng, khó khăn lắm mới thấy, dù sao cũng gặp một chút."

"Hạ gia thái thái, ngài cũng thật biết nói đùa, Tình nhi nhà ta cũng không phải nhân vật lớn gì, từng có gặp mặt một lần đã là yêu cầu xa vời rồi, sao có thể còn đi quấy rầy thế ngoại cao nhân?" Lâm Khang Bình nói.

"Đúng vậy, cái này không thể cưỡng cầu được. Hôm nay chúng ta không phải đến tạ lễ sao? Mau mau vào điện thờ đi, chỉ sợ chờ thêm người sẽ càng nhiều." Thẩm thị nói xong dẫn đầu sải bước vào đại điện, Hạ gia thái thái cũng chỉ đành đi theo.

Tử Tình đón lấy Yên Nhiên, ôm đứa nhỏ cùng cung kính dập đầu lạy ba cái, dùng tay đứa nhỏ quyên mười lượng bạc, ở trên sổ ghi chép công đức trịnh trọng viết xuống ba chữ "Lâm Yên Nhiên", Hạ gia thái thái thấy vậy cũng nắm tay Văn Xương quyên mười lượng bạc. Lúc này, có tiểu hòa thượng tới đây nói đã chuẩn bị cơm chay cho các vị, Tử Tình thì giật mình, còn tưởng rằng là đại sư rốt cuộc biết nàng đến rồi. Vừa thấy vẻ mặt thản nhiên của Thẩm thị và Hại gia thái thái, mới biết là quy củ của miếu Thanh Nguyên là khách tới quyên mười lượng bạc trở lên, chuẩn bị một bàn cơm chay tỏ lòng biết ơn.



"Nương, không nghĩ tới Phật môn thanh tịnh cũng có phân chia giàu nghèo, ta còn tưởng rằng ở nơi này trong mắt những người thế ngoại, chúng sinh ngang hàng đấy." Tử Tình thấp giọng nói.

"Câm miệng, chớ có ăn nói bậy bạ." Thẩm thị thấp giọng quát, Tử Tình vội câm miệng.

Dùng xong cơm chay, mọi người đang muốn dẹp đường hồi phủ, Hạ thái thái tuy có không cam lòng, cũng không thể làm gì.

Mới ra cửa phòng, có một tiểu hòa thượng chạy đến, nhìn một vòng, hỏi Tử Tình, "Xin hỏi thí chủ có phải họ Tăng, ôm trong lòng có phải là tiểu thí chủ Lâm Yên Nhiên không?"

Tử Tình còn chưa trả lời, Hạ thái thái vui mừng vội nói nói: "Đúng vậy, đúng vậy, là Tuệ Quang đại sư muốn gặp chúng ta?"

"Đại sư đi dạo chơi rồi, chỉ bảo tiểu tăng mang một câu nói, ‘ Chỗ nào an lòng nơi đó chính là quê của ta, thí chủ cần gì phải tự tìm phiền não vậy? ’" tiểu hòa thượng nói xong hai tay hợp thành chữ thập cúi đầu chào rời đi.

Trong lòng Tử Tình hơi có chút khiếp sợ, không biết Tuệ Quang đại sư nói là lai lịch của Tử Tình hay là nơi đến tương lai của Yên Nhiên, dường như vẫn là lai lịch của mình đáng tin hơn một chút, nhưng là gần đây Tử Tình cũng không rối rắm vì lai lịch của mình nha? Đã sớm hạ xuống quyết tâm sống cùng Lâm Khang Bình rồi, đứa nhỏ cũng sinh năm đứa, còn có thể thực sự bỏ lại tất cả những cái này hay sao?

Hạ gia thái thái xem xét Tử Tình, nói: "Đại sư quả nhiên đối xử với Tử Tình khác với người khác, còn lo lắng Tử Tình tự tìm phiền não, đặc biệt nhắn lại khuyên bảo."

"Thông gia thái thái suy nghĩ nhiều rồi, Tình nhi nhà ta chẳng qua cũng chỉ nhiều hơn người khác vài phần Phật duyên, được đại sư chỉ điểm, nào dám nói đối xử khác với người khác?" Thẩm thị đáp.

"Tỷ, lời nói của Tuệ Quang đại sư rốt cuộc là có ý gì, tỷ đang phiền não cái gì?" Tử Vũ lo lắng hỏi.

Tử Tình đưa đứa nhỏ cho Lâm Khang Bình, nói: "Là người đều có phiền não, tỷ làm sao có thể ngoại lệ chứ?"

"Đúng vậy, Tử Tình, ngươi còn có phiền não gì? Sinh bốn nhi tử, nghe nói một đứa thông minh hơn một đứa, một nữ nhi duy nhất cũng nói là mệnh tốt phú quý đến cực điểm, khó trách lúc trước coi bói nhìn bát tự của ngươi liền nói ngươi tử tinh vận vượng, Tử Vũ nhà chúng ta nếu giống ngươi thì tốt rồi. Tướng công nhà ngươi lại biết kiếm tiền, mới được chừng mấy năm, đã lập được một phần gia nghiệp lớn, ngay cả Tử Vũ nhà chúng ta cũng đi theo hưởng không ít thứ tốt, ngươi nha, liền an tâm làm đương gia nãi nãi của ngươi đi." Hạ thái thái nói.

Tử Tình nghe giọng điệu này làm sao tương tự như Thu Ngọc nói chuyện vậy? Chua xót, hâm mộ, nói lý ra, Hạ thái thái không phải là vẫn chướng mắt một nhà Tử Tình sao? Mới một cái xưởng thủy tinh đã làm cho nàng thay đổi lớn như vậy? Hay bởi vì lời tiên đoán của Tuệ Quang đại sư cho Yên Nhiên? Người cổ đại quả thực mê tín như thế sao?

"Thông gia thái thái thật sự là biết nói chuyện, phú quý đến cực điểm gì đó ta cũng là thực sự không dám nghĩ, chỉ cần mấy đứa nhỏ tương lai dựa vào chính bản lĩnh của chúng nuôi dưỡng gia đình sống qua ngày, áo cơm không lo, ta đã thấy đủ rồi. Cha mẹ trong thiên hạ đều trông mong con thành danh hơn người, nhưng là lại có mấy nhân tài kiệt xuất hơn người đây? Phần lớn đứa nhỏ vẫn là bình thường, ta nha, cũng không có ý định ép buộc bọn chúng, tương lai bọn nhỏ muốn làm cái gì thì làm cái đó." Tử Tình nói.

"Đúng là chuyện như vậy." Thẩm thị tiếp một câu, lại nói đỡ mấy câu, cáo từ Hạ thái thái, Tử Tình cũng khéo léo từ chối thỉnh cầu của Hạ thái thái, trực tiếp về nhà, ai ngờ vừa về nhà đã thấy, trong nhà lại rối loạn lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook