Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 159: Tái khiên, văn tam
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
04/09/2014
(tái kiến = gặp lại)
Mùng tám tháng tám, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến Tình viên sớm để hỗ trợ, Lâm Khang Bình mời vợ chồng Vương Thiết Sơn đi lại vội vàng mấy ngày, tổng cộng làm mười lăm bàn, chủ yếu là thôn nhân và họ hàng Tăng gia, 2 người cậu của Thẩm gia cũng tới, đương nhiên còn có Thu Ngọc, Lâm Khang Bình vốn không định mời các cô cô, Thu Ngọc ở gần, hơn nữa Chú Vân Giang làm việc ở Tình viên, nàng khẳng định là biết ngày nào tân gia, nên không thể không mời. Về phần Hạ Ngọc thì không thông báo.
Tử Tình không đến, Thẩm thị nói nào có ai chưa gả đến lại vô nhà người ta bao giờ? Hơn nữa Lâm Khang Bình cũng không đồng ý, người đến người đi, hắn cũng không nguyện để Tử Tình lộ mặ, Tử Tình đành thôi, than thở vài câu, ở nhà thêu thùa, lần này Lâm Khang Bình mang về cho Tử Tình nhiều xấp vải, nói muốn thành thân vào mùa xuân sang năm. Tử Tình không biết cha mẹ có đồng ý hay không, nhưng cũng chuẩn bị trước, đỡ đến lúc đó luống cuống tay chân, nhưng chưa làm xong nhiều, bởi vì nàng không chỉ làm quần áo cho mình, còn cho Lâm Khang Bình nữa.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tươi cười trở lại, nhất là Thẩm thị, nói với Tử Tình: "Không ngờ cha ngươi thật tinh mắt, biết chọn con rể, ta thật sự yên tâm rồi, Khang Bình không chỉ thông minh có năng lực, quan trọng là đối tốt với ngươi, săn sóc, lo lắng ngươi muốn nhà mẹ đẻ, ngay cả cha ngươi đều phản đối hắn mua vùng đất gần đây, nhưng sửa sang lại có khuông có dạng, ta chưa thấy khu vườn đẹp như vậy, tân phòng cũng tốt, vườn lấy tên của ngươi." Tử Tình nghe xong cười.
Mùng chín tháng tám, Lâm Khang Bình liền vội vàng đi rồi, Đồng tiên sinh ở lại, nói là chờ mùa thu cỏ cây trong vườn hoa sắp xếp xong xuôi, khoảng thời gian này cùng thợ mộc sư phụ thương nghị làm bố cục phòng ở, hình thức cửa sổ nội thất, sau này dứt khoát chuyển đến Tình viên ở, nói dù sao nơi đó có người quản lý cơm canh, tất cả đều là nam nhân nên không chú ý nhiều. Thẩm thị nghe xong tất nhiên là nguyện ý, nhưng dặn dò cơm canh phải làm tỉ mỉ hơn.
Hôm nay, Thẩm thị nói muốn đi An Châu. Thứ nhất là chuẩn bị quà tặng Trung thu, thứ hai cũng vì thuận tiện nhìn xem Tử Bình, đưa chút đồ ăn. Tuy Tăng Thụy Khánh làm việc rất bất công, nhưng Thẩm thị nói, ai làm người đó chịu, Tử Bình rất đáng thương. Tử Tình bĩu môi, nàng có ấn tượng không tốt với đường tỷ, lúc vừa tới còn bởi vì Tử Tình nhặt quần áo cũ của nàng mà trào phúng Tử Tình, từ chuyện này, Tử Tình cảm thấy nàng chẳng phải là người lương thiện gì. Tăng Thụy Tường đi cùng Thẩm thị, Tử Vũ còn nhỏ, đúng tuổi ham chơi. Thẩm thị mang theo, chỉ có mình Tử Tình giữ nhà.
Tử Tình vào phòng chưa được bao lâu, chuông cửa vang, Tử Tình còn tưởng Thẩm thị bọn họ quên đồ gì, vừa đem cổng mở ra, cười nói: "Lại quên cái gì à?" Ngẩng đầu, là Văn Tam.
Từ lúc Tử Tình đính hôn, Văn Tam tới truy vấn một lần, hai người không gặp lại, hơn hai năm rồi. Văn tam đã hết trẻ con, cũng mười bảy mười tám tuổi. Một bộ màu tím bằng lụa và khăn đội cùng màu, thân thể cao lớn không ít, vẫn là khuôn mặ đó, nhưng ánh mắt rất sâu, có vài phần sắc bén và xa cách của công tử quyền quý.
Tử Tình sửng sốt, không biết nên nói cái gì, Văn Tam cũng vậy, nhớ thương nhiều năm, mỗi khi nói buông tay, luôn có chút không nỡ, lần này hai người đều sẽ tự mình thành thân, Văn Tam không thể kiềm chế, chạy đến đây một chuyến. Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú, nụ cười nhẹ nhàng trước mặt, nhưng nụ cười này mình không có được, nghĩ đến đây, ánh mắt Văn Tam tốt lại.
"Ta đến chỗ Tình viên rồi, quả nhiên hắn rất dụng công với ngươi th. Hắn nói với ta, nguyện vọng của ngươi là tìm được người yêu thương mình, cùng nhau đến già, ngươi kết luận ta không làm được, cho nên tới bây giờ không để ý ta, bây giờ nghĩ lại, ngày xưa đúng là ta sai rồi, một nữ tử còn nhỏ tuổi mà có thể nhanh chóng thay đổi hoàn cảnh trong nhà, muốn bao nhiêu bạc mà không kiếm được chứ? Mà ta, lại dùng lời lẽ ấy nói ra, ta đúng là sai rồi."
"Văn tam, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã hiểu ta." Tử Tình đỏ vành mắt.
"Ta không biết về sau có hối hận hay không, nhưng giờ phút này, ta hối hận, ta biết tất cả đã muộn. Tình nhi, ta cũng muốn gọi ngươi như vậy, hai chữ này xuất hiện trong lòng ta trăm ngàn lần, chỉ sợ về sau không có cơ hội gọi ra, Tình nhi, nếu, ta chỉ nói là nếu, ngươi có nguyện ý chờ ta, chờ ta cởi bỏ tất cả trói buộc, dẫn ngươi cùng trời cuối đất, rồi tìm một chỗ yên tĩnh, quên đi chuyện cũ trước kia hay không? Ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi, ta chỉ có một mình ngươi." Văn tam dung ánh mắt ao ước làm Tử Tình không khỏi nhớ tới ngày trước, Văn tam luôn thích dùng ánh mắt này, bất mãn nhìn mình, giống như lên án, giống như hi vọng.
Giờ khắc này, trong lòng Tử Tình tràn đầy khiếp sợ, cho tới bây giờ nàng vẫn không ngờ Văn tam lại thế, nàng liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, "Không, văn tam, ngươi làm thế thì ta đối mặt với thân nhân thế nào, đối mặt với Khang Bình thế nào? Ngươi làm sao có thể đối đãi với cha mẹ sinh ngươi nuôi ngươi như thế, thực xin lỗi, Văn tam, ta sẽ không lựa chọn con đường ấy. Bởi vì ta biết, không chỉ hại ngươi, hại người nhà của ngươi, cũng hại cả ta cùng nhà ta. Không được cha mẹ chúc phúc thì không thể hạnh phúc, cả đời sinh hoạt trong áy náy cùng xin lỗi hủy diệt đi kí ức tốt đẹp, đến lúc đó, có cái gì để lấy được kí ức tốt đẹp ban đầu."
"Ta đã sớm biết kết quả như vậy. Ha ha, ngươi nói thật dễ nghe, ngươi đúng là thông minh, sao ai có thể nói ngươi là thôn cô chứ? Đây là lời thôn cô có thể nói ra được sao? Tình nhi, đừng khuyên ta nữa,ngươi không phải ta thì sao ngươi biết cảm giác này đau thế nào?"
Tử Tình nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, rồi nghĩ đến Lâm Khang Bình, Tử Tình đột nhiên sáng tỏ, khi đó Lưu Sầm dễ dàng nói buông tay với mình như vậy là vì yêu chưa sâu đậm, nếu yêu sâm đậm thì sao buông tay? Nguyên nhân là vì yêu không đủ sâu, mới có thể cảm thấy rất bình thường. Còn Lâm Khang Bình, mọi chuyện đều coi mình là nhất, yêu đến nỗi cho dù làm cái gì, hắn đều vui vẻ chịu đựng. Giờ khắc này, rốt cục Tử Tình không rối rắm chuyện cũ, rốt cục buông Lưu Sầm xuống, có lẽ trong tiềm thức mình cũng đã sớm làm như vậy, nhưng hôm nay, giờ này khắc này, Tử Tình rốt cục hiểu rõ tâm ý của chính mình.
Văn tam thấy Tử Tình trầm mặc, tưởng mình làm Tử Tình khó xử, thở dài, nói: "Ta chỉ mơ mộng hão huyền mà thôi, chưa hẳn đã có dũng khí ấy. Ngươi cũng biết, gia tộc của ta không phải nói buông là có thể buông. Ngươi yên tâm, ta chỉ đến thăm ngươi, người nha ta đã sắp xếp mọi thứ cho ta rồi. Ta sẽ trở lại kinh thành thành thân, về sau, có lẽ không có cơ hội gặp lại. Tình nhi, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, chờ ta thành thân xong, để Khang Bình tự do, ngươi an tâm gả đi. Đáng tiếc, ta không thể thấy ngươi mặc giá y (áo cưới), nhưng như vậy cũng tốt. Ngươi về đi, ta sẽ không đi vào. Tái kiến, Tình nhi" Văn tam nói xong, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút, về sau, Văn tam, ngươi nhất định phải sống tốt, phải hạnh phúc, nếu có gì cần giúp đỡ, ta nghĩ Khang Bình chắc chắn sẽ làm hết sức. Con đường của mỗi người khác nhau, ông trời đã sớm an bày, nhất định sẽ có người thích hợp với ngươi, chờ ngươi, xin ngươi đối xử tử tế với nàng. Bởi vì đối xử tử tế với nàng thì ngươi mới hạnh phúc. Cám ơn ngươi vì mọi việc. Tái kiến, Văn tam." Văn tam đưa lưng về phía Tử Tình, đứng im, nghe Tử Tình nói xong, vẫy vẫy tay, lên ngựa phi đi.
Tử Tình vào phòng, đau lòng không thôi, Tử Tình không biết vì sao đau lòng, duyên chi nhất tự (một chữ tình duyên), ai hiểu thấu? Lúc đó mình mà biết bán cái đèn lồng lại làm Tam thiếu gia Văn gia kính trọng mình, thì chắc chắn lúc đó sẽ không đi, nhưng không đi thì không thể quen biết Lâm Khang Bình. Nghĩ đến Lâm Khang Bình, trong lòng Tử Tình ấm áp, còn gì để rối rắm nữa, mình đã sớm lựa chọn, hắn mới là bạn đời của mình.
Nghĩ đến đây, Tử Tình nhớ tới việc Văn tam bảo sẽ để Khang Bình tự do, trong lòng vui vẻ, lúc này, tâm tư Tử Tình đã lắng đọng xuống, Văn tam là người thiện lương, hi vọng hắn có thể hạnh phúc .
Tử Tình tính toán, thừa dịp trong nhà không có người, làm hỉ phục (đồ cưới) cho Khang Bình, bình thường thì do nhà trai chuẩn bị, nhưng Lâm Khang Bình là người mồ côi, từ lúc đính hôn tới nay, quần áo của hắn đều do Tử Tình quản lý, Tử Tình không đồng ý để hắn mặc quần áo do nữ nhân khác làm, hỉ phục thành thân cũng thế, Tử Tình nhất định phải tự tay làm cho hắn.
Trước Trung thu, thê tử Lí thị của Vương Thiết Sơn đến một chuyến, hoạn kê của chanh viên đã bán được năm sáu trăm con, hơn nữa là nửa tháng nay bán trứng gà, Lí thị đưa tới sáu mươi lượng, Tử Tình cầm 5 lượng bạc đưa cho nàng, nói: "Năm lượng này ngươi cầm, dung 4 lượng mua gà con, gà mái sẽ ấp gà con. Con một lượng thì ngươi cất để ăn trung thu, làm cho bọn nhỏ đồ ngon, cũng làm một bộ quần áo mới. Chọn một con hoạn kê mà giết thịt."
Lí thị nghe xong liên tục đáp ứng. Tử Tình mở sổ sách chanh viên ra, đầu vào của chanh viên tổng cộng là hai trăm tám mươi lượng, bây giờ thu về tám mươi lượng, trừ phí tổn, chắc có thể còn thừa năm mươi lượng, xem ra nuôi gà cũng kiếm được nhiều tiền. Chậm nhất mà mùa xuân sang năm, Tử Tình mới trồng xong hết được cây ăn quả cho chanh viên, cây ăn quả trưởng thành phải mất hai ba năm. Sang năm, việc này không cần Tử Tình quan tâm.
Mùng tám tháng tám, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến Tình viên sớm để hỗ trợ, Lâm Khang Bình mời vợ chồng Vương Thiết Sơn đi lại vội vàng mấy ngày, tổng cộng làm mười lăm bàn, chủ yếu là thôn nhân và họ hàng Tăng gia, 2 người cậu của Thẩm gia cũng tới, đương nhiên còn có Thu Ngọc, Lâm Khang Bình vốn không định mời các cô cô, Thu Ngọc ở gần, hơn nữa Chú Vân Giang làm việc ở Tình viên, nàng khẳng định là biết ngày nào tân gia, nên không thể không mời. Về phần Hạ Ngọc thì không thông báo.
Tử Tình không đến, Thẩm thị nói nào có ai chưa gả đến lại vô nhà người ta bao giờ? Hơn nữa Lâm Khang Bình cũng không đồng ý, người đến người đi, hắn cũng không nguyện để Tử Tình lộ mặ, Tử Tình đành thôi, than thở vài câu, ở nhà thêu thùa, lần này Lâm Khang Bình mang về cho Tử Tình nhiều xấp vải, nói muốn thành thân vào mùa xuân sang năm. Tử Tình không biết cha mẹ có đồng ý hay không, nhưng cũng chuẩn bị trước, đỡ đến lúc đó luống cuống tay chân, nhưng chưa làm xong nhiều, bởi vì nàng không chỉ làm quần áo cho mình, còn cho Lâm Khang Bình nữa.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tươi cười trở lại, nhất là Thẩm thị, nói với Tử Tình: "Không ngờ cha ngươi thật tinh mắt, biết chọn con rể, ta thật sự yên tâm rồi, Khang Bình không chỉ thông minh có năng lực, quan trọng là đối tốt với ngươi, săn sóc, lo lắng ngươi muốn nhà mẹ đẻ, ngay cả cha ngươi đều phản đối hắn mua vùng đất gần đây, nhưng sửa sang lại có khuông có dạng, ta chưa thấy khu vườn đẹp như vậy, tân phòng cũng tốt, vườn lấy tên của ngươi." Tử Tình nghe xong cười.
Mùng chín tháng tám, Lâm Khang Bình liền vội vàng đi rồi, Đồng tiên sinh ở lại, nói là chờ mùa thu cỏ cây trong vườn hoa sắp xếp xong xuôi, khoảng thời gian này cùng thợ mộc sư phụ thương nghị làm bố cục phòng ở, hình thức cửa sổ nội thất, sau này dứt khoát chuyển đến Tình viên ở, nói dù sao nơi đó có người quản lý cơm canh, tất cả đều là nam nhân nên không chú ý nhiều. Thẩm thị nghe xong tất nhiên là nguyện ý, nhưng dặn dò cơm canh phải làm tỉ mỉ hơn.
Hôm nay, Thẩm thị nói muốn đi An Châu. Thứ nhất là chuẩn bị quà tặng Trung thu, thứ hai cũng vì thuận tiện nhìn xem Tử Bình, đưa chút đồ ăn. Tuy Tăng Thụy Khánh làm việc rất bất công, nhưng Thẩm thị nói, ai làm người đó chịu, Tử Bình rất đáng thương. Tử Tình bĩu môi, nàng có ấn tượng không tốt với đường tỷ, lúc vừa tới còn bởi vì Tử Tình nhặt quần áo cũ của nàng mà trào phúng Tử Tình, từ chuyện này, Tử Tình cảm thấy nàng chẳng phải là người lương thiện gì. Tăng Thụy Tường đi cùng Thẩm thị, Tử Vũ còn nhỏ, đúng tuổi ham chơi. Thẩm thị mang theo, chỉ có mình Tử Tình giữ nhà.
Tử Tình vào phòng chưa được bao lâu, chuông cửa vang, Tử Tình còn tưởng Thẩm thị bọn họ quên đồ gì, vừa đem cổng mở ra, cười nói: "Lại quên cái gì à?" Ngẩng đầu, là Văn Tam.
Từ lúc Tử Tình đính hôn, Văn Tam tới truy vấn một lần, hai người không gặp lại, hơn hai năm rồi. Văn tam đã hết trẻ con, cũng mười bảy mười tám tuổi. Một bộ màu tím bằng lụa và khăn đội cùng màu, thân thể cao lớn không ít, vẫn là khuôn mặ đó, nhưng ánh mắt rất sâu, có vài phần sắc bén và xa cách của công tử quyền quý.
Tử Tình sửng sốt, không biết nên nói cái gì, Văn Tam cũng vậy, nhớ thương nhiều năm, mỗi khi nói buông tay, luôn có chút không nỡ, lần này hai người đều sẽ tự mình thành thân, Văn Tam không thể kiềm chế, chạy đến đây một chuyến. Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú, nụ cười nhẹ nhàng trước mặt, nhưng nụ cười này mình không có được, nghĩ đến đây, ánh mắt Văn Tam tốt lại.
"Ta đến chỗ Tình viên rồi, quả nhiên hắn rất dụng công với ngươi th. Hắn nói với ta, nguyện vọng của ngươi là tìm được người yêu thương mình, cùng nhau đến già, ngươi kết luận ta không làm được, cho nên tới bây giờ không để ý ta, bây giờ nghĩ lại, ngày xưa đúng là ta sai rồi, một nữ tử còn nhỏ tuổi mà có thể nhanh chóng thay đổi hoàn cảnh trong nhà, muốn bao nhiêu bạc mà không kiếm được chứ? Mà ta, lại dùng lời lẽ ấy nói ra, ta đúng là sai rồi."
"Văn tam, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã hiểu ta." Tử Tình đỏ vành mắt.
"Ta không biết về sau có hối hận hay không, nhưng giờ phút này, ta hối hận, ta biết tất cả đã muộn. Tình nhi, ta cũng muốn gọi ngươi như vậy, hai chữ này xuất hiện trong lòng ta trăm ngàn lần, chỉ sợ về sau không có cơ hội gọi ra, Tình nhi, nếu, ta chỉ nói là nếu, ngươi có nguyện ý chờ ta, chờ ta cởi bỏ tất cả trói buộc, dẫn ngươi cùng trời cuối đất, rồi tìm một chỗ yên tĩnh, quên đi chuyện cũ trước kia hay không? Ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi, ta chỉ có một mình ngươi." Văn tam dung ánh mắt ao ước làm Tử Tình không khỏi nhớ tới ngày trước, Văn tam luôn thích dùng ánh mắt này, bất mãn nhìn mình, giống như lên án, giống như hi vọng.
Giờ khắc này, trong lòng Tử Tình tràn đầy khiếp sợ, cho tới bây giờ nàng vẫn không ngờ Văn tam lại thế, nàng liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, "Không, văn tam, ngươi làm thế thì ta đối mặt với thân nhân thế nào, đối mặt với Khang Bình thế nào? Ngươi làm sao có thể đối đãi với cha mẹ sinh ngươi nuôi ngươi như thế, thực xin lỗi, Văn tam, ta sẽ không lựa chọn con đường ấy. Bởi vì ta biết, không chỉ hại ngươi, hại người nhà của ngươi, cũng hại cả ta cùng nhà ta. Không được cha mẹ chúc phúc thì không thể hạnh phúc, cả đời sinh hoạt trong áy náy cùng xin lỗi hủy diệt đi kí ức tốt đẹp, đến lúc đó, có cái gì để lấy được kí ức tốt đẹp ban đầu."
"Ta đã sớm biết kết quả như vậy. Ha ha, ngươi nói thật dễ nghe, ngươi đúng là thông minh, sao ai có thể nói ngươi là thôn cô chứ? Đây là lời thôn cô có thể nói ra được sao? Tình nhi, đừng khuyên ta nữa,ngươi không phải ta thì sao ngươi biết cảm giác này đau thế nào?"
Tử Tình nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, rồi nghĩ đến Lâm Khang Bình, Tử Tình đột nhiên sáng tỏ, khi đó Lưu Sầm dễ dàng nói buông tay với mình như vậy là vì yêu chưa sâu đậm, nếu yêu sâm đậm thì sao buông tay? Nguyên nhân là vì yêu không đủ sâu, mới có thể cảm thấy rất bình thường. Còn Lâm Khang Bình, mọi chuyện đều coi mình là nhất, yêu đến nỗi cho dù làm cái gì, hắn đều vui vẻ chịu đựng. Giờ khắc này, rốt cục Tử Tình không rối rắm chuyện cũ, rốt cục buông Lưu Sầm xuống, có lẽ trong tiềm thức mình cũng đã sớm làm như vậy, nhưng hôm nay, giờ này khắc này, Tử Tình rốt cục hiểu rõ tâm ý của chính mình.
Văn tam thấy Tử Tình trầm mặc, tưởng mình làm Tử Tình khó xử, thở dài, nói: "Ta chỉ mơ mộng hão huyền mà thôi, chưa hẳn đã có dũng khí ấy. Ngươi cũng biết, gia tộc của ta không phải nói buông là có thể buông. Ngươi yên tâm, ta chỉ đến thăm ngươi, người nha ta đã sắp xếp mọi thứ cho ta rồi. Ta sẽ trở lại kinh thành thành thân, về sau, có lẽ không có cơ hội gặp lại. Tình nhi, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, chờ ta thành thân xong, để Khang Bình tự do, ngươi an tâm gả đi. Đáng tiếc, ta không thể thấy ngươi mặc giá y (áo cưới), nhưng như vậy cũng tốt. Ngươi về đi, ta sẽ không đi vào. Tái kiến, Tình nhi" Văn tam nói xong, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút, về sau, Văn tam, ngươi nhất định phải sống tốt, phải hạnh phúc, nếu có gì cần giúp đỡ, ta nghĩ Khang Bình chắc chắn sẽ làm hết sức. Con đường của mỗi người khác nhau, ông trời đã sớm an bày, nhất định sẽ có người thích hợp với ngươi, chờ ngươi, xin ngươi đối xử tử tế với nàng. Bởi vì đối xử tử tế với nàng thì ngươi mới hạnh phúc. Cám ơn ngươi vì mọi việc. Tái kiến, Văn tam." Văn tam đưa lưng về phía Tử Tình, đứng im, nghe Tử Tình nói xong, vẫy vẫy tay, lên ngựa phi đi.
Tử Tình vào phòng, đau lòng không thôi, Tử Tình không biết vì sao đau lòng, duyên chi nhất tự (một chữ tình duyên), ai hiểu thấu? Lúc đó mình mà biết bán cái đèn lồng lại làm Tam thiếu gia Văn gia kính trọng mình, thì chắc chắn lúc đó sẽ không đi, nhưng không đi thì không thể quen biết Lâm Khang Bình. Nghĩ đến Lâm Khang Bình, trong lòng Tử Tình ấm áp, còn gì để rối rắm nữa, mình đã sớm lựa chọn, hắn mới là bạn đời của mình.
Nghĩ đến đây, Tử Tình nhớ tới việc Văn tam bảo sẽ để Khang Bình tự do, trong lòng vui vẻ, lúc này, tâm tư Tử Tình đã lắng đọng xuống, Văn tam là người thiện lương, hi vọng hắn có thể hạnh phúc .
Tử Tình tính toán, thừa dịp trong nhà không có người, làm hỉ phục (đồ cưới) cho Khang Bình, bình thường thì do nhà trai chuẩn bị, nhưng Lâm Khang Bình là người mồ côi, từ lúc đính hôn tới nay, quần áo của hắn đều do Tử Tình quản lý, Tử Tình không đồng ý để hắn mặc quần áo do nữ nhân khác làm, hỉ phục thành thân cũng thế, Tử Tình nhất định phải tự tay làm cho hắn.
Trước Trung thu, thê tử Lí thị của Vương Thiết Sơn đến một chuyến, hoạn kê của chanh viên đã bán được năm sáu trăm con, hơn nữa là nửa tháng nay bán trứng gà, Lí thị đưa tới sáu mươi lượng, Tử Tình cầm 5 lượng bạc đưa cho nàng, nói: "Năm lượng này ngươi cầm, dung 4 lượng mua gà con, gà mái sẽ ấp gà con. Con một lượng thì ngươi cất để ăn trung thu, làm cho bọn nhỏ đồ ngon, cũng làm một bộ quần áo mới. Chọn một con hoạn kê mà giết thịt."
Lí thị nghe xong liên tục đáp ứng. Tử Tình mở sổ sách chanh viên ra, đầu vào của chanh viên tổng cộng là hai trăm tám mươi lượng, bây giờ thu về tám mươi lượng, trừ phí tổn, chắc có thể còn thừa năm mươi lượng, xem ra nuôi gà cũng kiếm được nhiều tiền. Chậm nhất mà mùa xuân sang năm, Tử Tình mới trồng xong hết được cây ăn quả cho chanh viên, cây ăn quả trưởng thành phải mất hai ba năm. Sang năm, việc này không cần Tử Tình quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.