Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 211: Tặng lễ

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

15/09/2014

Thẩm thị cười nói: "Các ngươi cũng quá nóng vội, đứa nhỏ này còn chưa trăng tròn mà các cậu đã chuẩn bị trước rồi, ta coi xem, có chút thứ tốt gì nào?"

"Nương, ngươi đừng chê cười chúng ta, tiểu muội nói ngươi đã đặt một bộ vòng chân phú quý và dây chuyền vàng ở An Châu, chỉ sợ đã sớm đưa tới rồi ấy chứ." Tử Phúc cười nói.

Tử Phúc cho đứa nhỏ một cái nghiên mực, nói: "Tương lai cháu ngoại này của ta phải đọc sách cho tốt, thi lấy công danh, bằng không, làm hỏng cái nghiên mực Đoan Khê này, ta sẽ đánh mông hắn."

Tử Tình không hiểu nghiên mực Đoan Khê cái gì, nhận đến, nghiên mực hình vuông, làm bằng đá, có hình hai cây tùng, coi như là thứ lịch sự tao nhã, nói: "Đại ca, ngươi cũng quá keo kiệt, sai chỉ đưa một cái nghiên mực nát cho chúng ta?"

Tử Phúc liền búng cho Tử Tình một cái: "Ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức mới mua được nó không, ngươi lại còn nói là nát, không hiểu thì đừng tùy tiện mở miệng, nhị ca ngươi còn xin ta thật lâu, đáng tiếc, ta chỉ có một cái."

"Đúng là thứ tốt, đại ca, ngươi được một lần ra tay hào phóng đấy, muội muội nhanh cất đi, đừng để đại ca hối hận. Nghiên mực Đoan Khê này đứng hàng đầu đấy, cần vào tay ấm áp, như ngọc vậy, khi nào trời lạnh, nước mực cũng không bị dính. Nhị ca chỉ có thể cho cháu ngoại trai một cái ngọc bội, khi nào đặt tên thì nhờ Tiểu Tam khắc lên, đây là Dương chi ngọc đấy." Tử Lộc nói xong đưa cho Tử Tình một miếng dương chi ngọc hình tròn.

Tử Tình thầm hổ thẹn, nói: "Đại ca, thật xin lỗi, ta hiểu biết nông cạn, ai bảo các ngươi bình thường không dạy ta nhiều, ta cũng không phải thư sinh mà dùng mấy thứ này. Giống như vật Nhị ca cho, ta vừa thấy là biết dương chi ngọc tốt. Cảm ơn."

"Tỷ, ngươi nhìn này, ngươi có biết thứ này là gì không?" Tử Thọ là một con dấu được điêu khắc, màu vàng non. Nhìn là biết loại đá thượng hạng.

"Không phải là đá Thọ chứ?" Tử Tình liên tưởng tiết mục trên TV mà mình xem, hình như đã giới thiệu qua, nổi danh với loại đá kê huyết thạch mà Tử Tình mua được lần đó, đều là hàng cao cấp trong số những hàng cao cấp, đắt hơn vàng nhiều.

"Ngươi đúng là biết hàng, không uổng công ta mất một phen tâm tư." Tử Thọ gãi đầu, cười ngây ngô.

Tử Hỉ cũng chuẩn bị một cái ngọc bội, dương chi ngọc điêu khắc thành hình Quan Âm, có thể đeo lên cổ.

"Đây chính là tất cả của cải của ta, để dành nhiều năm, tỷ phu, tiền tiêu vặt ta lại hết rồi, ta cùng tam ca bán câu đối nhiều năm mới mua được hai thứ này." Tử Hỉ vẻ mặt đau khổ nói.

Tử Tình vừa nghe, nở nụ cười, Lâm Khang Bình cũng cười, chỉ Tử Hỉ: "Không ngờ ngươi hôm nay không phải đến tặng quà chau cháu ngươi, mà là đến đòi tiền tiêu vặt."

Lưu thị cũng cười nói: "Tiểu tứ đã chuẩn bị nhiều năm trước, biết tỷ của hắn sẽ sinh con, nên bắt đầu chuẩn bị lễ vật à? Người khác ai được thế này? Tiểu tứ, ngươi đúng là thần tiên."



"Có gì đâu, bạc thì để dành nhiều năm, nhưng quà thì giờ mới mua." Tử Thọ nói.

"Thế thì càng quý trọng, đại muội muội còn chưa thành thân mà mấy đệ đệ đã bắt đầu dành tiền mua quà cho cháu ngoại. Tương lai, cháu ngoại không thể quên được hai người cậu này." Trần thị cũng cười nói.

Cả nhà nói nói cười cười, Tiểu Thanh bưng một chén canh cá cho Tử Tình, canh cá màu trắng ngà, có mấy cọng hành lá nổi lềnh bềnh. Đã qua ba ngày, lần này Thẩm thị bảo Lưu bà tử bỏ thêm chút muối, cho nên Tử Tình uống rất thơm, Tử Hỉ giương mắt nhìn Tử Tình uống, nói: "Tỷ, ta thấy rất thơm, hay để ta nếm thử đi?"

"Tứ đệ thật sự là một đứa trẻ. Gặp người khác ăn cái gì cũng thèm." Lưu thị cười nói.

Tử Tình vội sai Tiểu Thanh lại bưng bát canh cá đến, Thẩm thị nói: "Nhắc tới vài đứa nhỏ, thật đúng là chri có hắn cùng Vũ nhi không chịu khổ, hắn đấy, lớn lên cùng Tình nhi. Tình nhi từ nhỏ đã thích ăn, hai người tạo thành một cặp tham ăn."

Mọi người cười vang, Tử Hỉ có chút không nhịn được, dù sao có Lưu thị cùng Trần thị, Tử Tình thấy vậy vội nói: "Nương, phụ thân ở nhà làm gì? Không bằng hôm nay các ngươi liền ở đây ăn cơm đi."

Đang nói, nha hoàn của Trần thị ôm Vĩnh Tùng đến tìm Trần thị, đứa nhỏ đói bụng, bọn Tử Phúc đều cáo từ .

Tử Tình mỗi ngày trừ ăn uống, chuyện làm nhiều nhất là ngủ, mỗi đêm đứa nhỏ tỉnh ba bốn lên, Tử Tình phải dậy ôm đứa nhỏ, cho bú sữa, đổi tã, cũng may ban ngày lúc đứa nhỏ ngủ, Tử Tình cũng có thể ngủ bù. Lâm Khang Bình thương nàng, tự mình học cách đổi tã và rửa mông linh tinh cho đứa nhỏ. Ngày này, Tử Tình lại ngủ bù, Lâm Khang Bình trông đứa nhỏ, Lâm An đi lại nói đại cô của Tử Tình đến.

Lâm Khang Bình phân phó Tiểu Lam ôm đứa nhỏ, mình thì dẫn theo Tiểu Thanh đến phòng gặp khách, Yến Nhân Đạt Xuân Ngọc Tam Mao, Tứ Mao Ngũ Mao và Hoa Quế đều đến, Lâm Khang Bình nhìn rổ trên đất, cũng là hai mươi cái trứng gà, một miếng thịt nhỏ. Vốn định đuổi đối phương ra ngoài, nhưng nhớ tới lời Thẩm thị nói, coi như tích đức vì đứa nhỏ, biết đối phương còn chưa ăn cơm, liền phân phó Vương bà tử chuẩn bị một bàn cơm đãi.

"Cháu rể thật có phúc, gia nghiệp lớn như vậy, Tử Tình lại sinh con trai đầu lòng, phải ăn mừng thật lớn, làm tiệc rượu vài ngày. Tử Tình từ nhỏ đã thông minh, cô nàng xem nàng lớn lên, không sai được. Trong số những đứa nhỏg, cô ngươi thương yêu nhất cũng là Tử Tình. Vừa nghe nàng sinh đứa nhỏ, vội vàng bỏ việc nhà đến thăm." Yến Nhân Đạt nói xong lại nói với Xuân Ngọc: "Ngươi ở nhà không phải là nói nhớ chất nữ, còn không đi thăm đi à?"

"Dượng khách sao rồi, Khang Bình cảm ơn thay Tử Tình. Nhưng Tử Tình vài ngày nay không ngủ ngon, bây giờ đang ngủ bù." Lâm Khang Bình nói.

"Khang Bình à, ngươi cũng biết, mấy năm nay, bởi vì đại biểu ca của ngươi cùng Quế Anh, chúng ta cũng rất xin lỗi Tử Tình, nhưng dù sao việc này đã qua nhiều năm, hai người các ngươi lại càng ngày càng giàu có, cũng đã có con rồi, chuyện quá khứ, các ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua đi, được không?" Yến Nhân Đạt nói.

"Đúng vậy, cháu rể à, lần trước Quế Anh thành thân, chúng ta đến truyền tin, các ngươi cũng không uống ly rượu mừng, chúng ta cũng không giận ngươi, lần này, nghe nói Tử Tình sinh con trai, ta làm cô nên vội vàng đến đây, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, Quế Anh cũng đã cưới chậm trễ nhiều năm, chúng ta cũng không trách ai." Xuân Ngọc nói.



"Bây giờ khó khăn lắm biểu đệ của ngươi mới tìm được nghề nghiệp, muốn hợp tác cùng đại tỷ phu của ngươi mở cái tiệm cơm, cửa hàng cũng tìm được rồi, nhưng không có bạc. Bà ngươi đã cùng Tử Tình nói qua, Tử Tình cũng chưa nói không đồng ý. Ngươi xem có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, chất nữ đã sinh con trai, tốt xấu gì cũng nên nể mặt Tình nhi, nhà ngươi giàu có, cho một chút là được, cũng không cần nhiều, một trăm hai trăm lượng bạc là đủ, chờ tương lai bọn hắn kiếm được bạc, nhất định sẽ trả lại cho ngươi." Yến Nhân Đạt nói.

Lâm Khang Bình là người ra sao, vừa nghe là biết không lấy được cái đinh gì ở chỗ Tử Tình, xoay người tính kế lên người hắn, thật không hiểu nên chê cười bọn họ ngu si đầu độn hay nên cười nói bọn họ tham lam, người thường nhìn vào là biết, thế mà vẫn mở miệng được?

"Nghe đại dượng nói kìa, ta chỉ có chút sản nghiệp nhỏ bé. Bây giờ đã cuối năm, ta còn có cả đống chuyện phải làm, tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn hạ nhân phải trả, tiền thưởng một năm cũng phải đưa, còn quà tặng tết nữa. Đồ ăn đến rồi, dượng cô dùng từ từ. Vừa rồi dượng cũng nói, cuối năm trong nhà bận rộn, ta sẽ không giữ các ngươi ở lại." Lâm Khang Bình nói xong bước đi, để Tiểu Thanh ở lại hầu hạ.

Yến Nhân Đạt cùng Thu Ngọc nghe xong, tức giận mặt đỏ bừng, không ngờ Lâm Khang Bình lại cự tuyệt bọn họ rõ ràng như thế, một chút mặt mũi cũng không cho, định nhấc chân bước đi, nhưng nhìn đến đồ ăn đầy bàn, bọn nhỏ đã chảy đầy nước miếng, sớm cầm đũa xông về phía trước, làm đi được sao?

Một bàn đồ ăn đầy tràn đã sạch bách, Yến Nhân Đạt ợ no nê, lau miệng đầy mỡ, Ngũ Mao lúc này đã mười một tuổi, nói: "Thực đã nghiền, so với cơm tết của chúng ta còn ngon hơn. Một bàn này còn đáng giá hơn quà ta tặng."

"Đúng vậy, nếu không phụ thân dẫn bọn ngươi tới làm cái gì? Không phải vì ăn cho đủ à?"

"Ngươi xem, nha hoàn kia ăn mạc còn hơn chúng ta, đã nói nương đưa ta đến đây làm nha hoàn hai năm, nương lại không đưa." Hoa Quế oán giận.

"Ta không muốn đưa à? Là người ta không muốn, tốt lắm, chúng ta đi nhà bà ngoại ngươi trước đi. Cơm chiều ăn ở nhà bà ngoại xong rồi về." Xuân Ngọc nói.

Tiểu Thanh tiễn nhà Xuân Ngọc, lại về Ấm Hương uyển báo cáo cùng Tử Tình, Lâm Khang Bình đang bế Tử Tình đút canh cho nàng, Tử Tình xoay xoay vặn vặn, nói: "Trên người ta rất thối, mấy ngày không được tắm rửa, ngươi cách ta xa một chút đi, nếu không sẽ ghét bỏ ta."

"Nói bậy, ta thấy rất thơm, chỉ cần là ngươi, mặc kệ mùi gì ta đều thích ngửi." Nói xong lại hôn một cái.

Tiểu Thanh ở bên ngoài nghe được, mặt đều đỏ, xoay người rời đi.

"Đúng rồi, vừa rồi đại cô bọn họ đến, ta nghe lời nương, tích đức cho con trai, không đuổi bọn họ ra ngoài, để lại một bàn cơm, nhưng đại cô đại dượng cũng quá buồn cười, cư nhiên há mồm mượn bạc, còn bảo là một hai trăm lượng, nói chuyện ngu ngốc, ta cũng lười nói với bọn họ. Ta sai Lâm An Lâm Phúc, lần sau bọn họ lại đến thì nói chúng ta không có ở nhà. Ta chán nhìn mặt bọn họ."

"Da mặt thật dầy, hừ, cũng không nghĩ lúc Quế Anh thành thân, bọn họ đến truyền tin, chúng ta không những không đi mà một văn tiền cũng không cho. Bà cùng đại nương há mồm ta còn chưa đồng ý cho mượn bạc, bọn họ còn dám mở miệng với ngươi, thật sự là ngu xuẩn. Thấy ta sinh con, sẽ không so đo bọn họ à? Quên đi, đừng nói với bọn họ, cứ đoạn giao cho nhanh, dù sao chuyện nhà bọn họ chúng ta đều không tham gia." Tử Tình nói.

"Cũng đúng, ta đã nghĩ như vậy, không tìm bọn họ làm phiền là được lắm rồi, xem ra, bọn họ mấy ngày gần đây sống thoải mái quá." Lâm Khang Bình cúi đầu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook