Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 397: Thu Ngọc đại náo

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

28/10/2015

Editor: Trạch Mỗ

"Bớt đánh rắm đi. Các ngươi biết trên biết dưới có giáo dục, cũng đừng đi gieo họa cho Hạ Ngọc chứ! Nàng cũng là muội tử ruột thịt của ngươi, sức khỏe nàng như thế nào ngươi còn không rõ ràng? Gọi Yến Nhân Đạt đến đây, ta cũng là muốn hỏi hắn một chút, một đại nam nhân như hắn, đến cả lão bà đứa nhỏ cũng nuôi không nổi quản không xong, hắn có phải là nam nhân hay không? Hắn có biết xấu hổ hay không? Nếu ta là hắn, dứt khoát, tìm sợi dây thừng treo cổ cho xong, giữ lại cũng là uổng phí lương thực."

Xuân Ngọc nghe xong lập tức nhướng mày, đang muốn chửi, Thu Ngọc còn nói thêm: "Còn có Hoa Quế, ta cũng là không nhìn ra, ta thương nàng mấy năm nay, lại còn là đồ rắm chó không biết, khó trách nàng không gả được, ham ăn lười làm như vậy, để cho Hạ Ngọc hầu hạ hai nương con nàng, mệt các ngươi nghĩ ra được, cơm này nuốt vào miệng, các ngươi cũng không ngại cắt họng? Đó là ai chứ? Đó là muội tử ruột của ngươi, các ngươi không biết xấu hổ bức nàng, trong tháng giêng Đại tẩu bắt nàng hầu hạ nương vài ngày, hơn nửa năm này thân thể cũng chưa khôi phục lại, các ngươi không dài mắt hay là không dài tâm, không nhìn ra được?"

Không dài mắt: chỉ người lỗ mãng không biết nhìn trước nhìn sau

Không dài tâm: cách nói của người Đông Bắc (TQ),chỉ không có ánh mắt, không thấy rõ tình hình, làm việc không để tâm, hoặc là không có não, làm việc không có suy nghĩ.

Xuân Ngọc đến lúc này mới biết được Thu Ngọc vì sao mà đến, thì ra không phải vì Điền thị không phải vì Tăng Thụy Khánh, đúng là vì ra mặt cho Hạ Ngọc mà đến. Nghĩ tới những cái này, Xuân Ngọc giả bộ đáng thương, nặn vài giọt nước mắt, khóc nói: "Tiểu muội, ngươi chỉ biết thương Nhị tỷ ngươi, không biết thương Đại tỷ ngươi, Đại tỷ nếu không phải là thật sự không có gì ăn, ta có thể đi tìm Hạ Ngọc? Ta là nghĩ, bên người nàng cũng không có người, Tiểu Văn là nam hài tử, cách lại xa, mới để lại Hoa Quế ở bên người nàng, cũng có người nói chuyện. Ta là vì tốt cho Nhị muội. . ." Xuân Ngọc rút khăn ra, ba la ba la kể lể.

"Ngươi im miệng, bớt miệng đầy phun c**t đi, miệng ngươi là không có một câu nói thật, mấy năm nay ta còn có thể không biết ngươi, ngươi cùng một cái tính tình với Đại ca, trái tim của các ngươi, đều là cục đá trong hầm cầu, vừa thối vùa cứng, ngay cả cha nương các ngươi đều có thể bỏ mặc, còn có cái gì có thể đặt ở tim ngươi? Đại tỷ, ngươi vuốt tim của ngươi, hỏi một chút. Mấy năm nay. Ngươi đối với cha mẹ, đối với ta cùng Hạ Ngọc, ngươi đã dùng được một phần tâm chưa? Đại ca và Nhị ca lại càng không cần phải nói, ta cũng là mắt bị mù, hồi trẻ không hiểu chuyện, lại còn giúp ngươi tính kế Nhị ca Nhị tẩu. Trái tim của ngươi, thật không phải làm bằng thịt."

Lúc này, trong thôn có người nghe được động tĩnh, chen chúc ở trước cửa nhà Xuân Ngọc xem náo nhiệt. Xuân Ngọc nghe xong lời nói của Thu Ngọc, thẹn quá hóa giận, vung một cái tát về phía Thu Ngọc, mắng: "Dù thế nào, ta cũng là Đại tỷ ngươi, ngươi chạy đến nhà ta giương oai, ngươi bảo ta còn sống yên ở trong thôn thế nào? Ngũ Mao còn chưa có thành thân đâu. Ngươi câm miệng, mau mau về nhà ngươi đi, sau này, ngươi vẫn là muội tử tốt của ta."

Thu Ngọc thấy Xuân Ngọc ra tay, tất nhiên không chịu thua thiệt, cũng vung tay cho Xuân Ngọc một cái tát, sau đó kéo tóc Xuân Ngọc, mắng: "Ta nhổ vào, ngươi bảo ta là muội tử tốt. Cũng không hỏi xem ta còn nhận người tỷ như ngươi không. Nói thật với ngươi nhé, ta đến cả Đại ca cũng không muốn nhận, Đại tỷ là ngươi là cái thá gì? Ngươi chừng nào thì ra dáng Đại tỷ?"

Yến Nhân Đạt thấy Xuân Ngọc chịu thiệt, mới vội từ trong phòng chạy ra, Hoa Quế cũng chuyển từ trong phòng ra, không dám tiến lên, Lâm Hưng thấy Yến Nhân Đạt tiến lên, cũng tiến lên ngăn Yến Nhân Đạt lại, sợ Thu Ngọc chịu thiệt.

Yến Nhân Đạt không thể tới gần. Đành phải khuyên nhủ: "Tiểu muội. Xin hãy bớt giận, có chuyện gì vào nhà nói tử tế. Trước đó vài ngày Đại tỷ ngươi cũng là bị bức tới nôn nóng. Mới có thể đi tìm Nhị muội, chúng ta cũng chỉ là từ nhà Nhị muội vay chút lương thực, chờ trong tay dư dả rồi, nhất định sẽ trả lại, nhà Nhị muội cũng không thiếu chút ấy đi? Làm sao còn trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nàng nếu hết sức không đồng ý, nói thẳng là được, chúng ta cũng không có bắt buộc nàng, tội gì phải xoay người tố cáo với ngươi."



"Ngươi thả rắm chó thối gì đó, ngươi đó là vay sao? Lão Yến gia ngươi không nuôi nổi lão bà đứa nhỏ ngươi đừng cưới đừng sinh nhé? Ngươi xem mấy đứa nhỏ của ngươi, duy nhất chỉ có Tứ Mao tốt, còn bị các ngươi ép rời nhà đi ra ngoài, ngươi xem, một đám đều chơi bời lêu lổng, đều học theo ngươi, chỉ biết hết ăn lại nằm, tính kế người thân của mình, Nhị tỷ ta là loại thể cốt gì, tiền thuốc một năm vẫn là dựa vào một nhà Nhị ca trợ cấp đấy, các ngươi thì tốt rồi, cầm lương thực không nói, còn muốn đưa người đến cho nàng nuôi, trên đời này lại có người làm Đại tỷ như các ngươi, ta cũng là mở mang tầm mắt. Không phải là thân nhân, mà là kẻ thù, thực ra, từ chuyện của cha ta, ta nên nghĩ đến, các ngươi những người này, căn bản là vô tâm."

Thu Ngọc càng nói càng tức giận, túm tóc Xuân Ngọc, Xuân Ngọc đau nhe răng kêu loạn, Yến Nhân Đạt mắng Hoa Quế: "Còn không mau đi giúp nương ngươi một chút, người chết rồi à, ngươi đó."

Hoa Quế không dám, thật là có chút sợ Thu Ngọc, lúc này, người ngoài cửa càng đến càng nhiều, lão bà của Đại Mao là Vương thị cũng đi ra, chẳng qua, nàng lại không đi vào, cũng chỉ là ở ngoài cửa xem náo nhiệt.

Vẫn là lão bà của Tam Mao ở trong phòng thật sự nghe không nổi nữa, đi ra, kéo Xuân Ngọc và Thu Ngọc ra, tóc Xuân Ngọc đều bị Thu Ngọc kéo xuống một túm, Xuân Ngọc vừa rảnh tay liền muốn cho ngay Thu Ngọc một cái tát, Lâm Hưng đang đứng ở bên cạnh Thu Ngọc đấy, một phát kéo Thu Ngọc ra.

Thu Ngọc thấy Xuân Ngọc còn muốn đánh nàng, tiện tay cho Xuân Ngọc một cái tát, mắng: "Tăng Xuân Ngọc, hôm nay ta thả ra lời này rồi, về sau nếu ngươi còn dám đi quấy rối Nhị tỷ, ngươi đừng trách ta muội tử này không cho ngươi mặt mũi, ta nhất định sẽ ầm ĩ cho danh tiếng ngươi mất sạch, đúng rồi, dù sao ngươi cũng không có danh tiếng rắm chó gì. Ngươi nếu còn đến chỗ Nhị tỷ, Nhị tỷ nếu có bất trắc gì, ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào ngươi nhiều nhi tử, có thể hoành hành ngang ngược, ngươi cũng không nhìn xem, bên cạnh ngươi còn có mấy đứa được việc?"

"Tiểu di, ngươi luôn miệng nói Nhị di nương, rốt cuộc Nhị di nương làm sao? Chúng ta cũng chỉ là mượn nhà Nhị di nương chút lương thực mà thôi?" Lão bà của Tam Mao là Hồng Tú hỏi.

"Nghe xem, cuối cùng cũng có một đứa nói tiếng người rồi, còn biết thăm hỏi Nhị di nương ngươi một tiếng. Đáng thương Nhị di nương trong tháng giêng hầu hạ bà ngoại ngươi mấy ngày, xương cốt còn chưa có dịu đi đâu. Mà nương ngươi lại để cho hai nương con Hoa Quế đi náo loạn mấy ngày qua, Nhị di nương ngươi không nằm xuống mới là lạ đấy. Đáng thương Nhị di nương ngươi, bây giờ phải trông vào xung hỉ để chữa bệnh, nếu có mệnh hệ gì, bảo ta làm sao bây giờ? Thể cốt kia của nàng, đâu có chịu được hành hạ, mấy năm nay, toàn nhờ vào thuốc kéo tí mạng này đấy, huhu, Nhị tỷ đáng thương của ta. Đã như vậy rồi, các ngươi còn không buông tha nàng, còn muốn tính kế nàng." Thu Ngọc vừa nói vừa khóc.

Hồng Tú nghe xong trợn mắt nhìn Hoa Quế mắng: "Ngươi là người chết à? Thân thể Nhị di nương không tốt, ngươi còn không biết xấu hổ để cho nàng hầu hạ ngươi? Ngươi mắt mù tâm hỏng à? Toàn bộ một đám phế vật, một chút tác dụng cũng không có."

Hoa Quế nghe xong chỉ biết huhu mà khóc, Thu Ngọc nghe xong rất không kiên nhẫn, đại náo một trận, Thu Ngọc cũng có chút mệt mỏi, tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt hỏi: "Đại tỷ, Đại tỷ phu, hôm nay ta đến, chính là hỏi các ngươi muốn một câu nói thật, về sau, các ngươi còn đi quấy rầy Nhị tỷ ta không?"

"Không đi không đi, lại nói, chúng ta cũng không phải cố ý, bây giờ đã biết chừng mực rồi, nhất định sẽ không đi nữa." Yến Nhân Đạt vội nói.



"Đại tỷ, ngươi cũng nhớ kỹ, ta không tốt tính như Nhị tỷ, mặc cho các ngươi tính kế. Muốn ta nói, trong nhà không phải là còn có mấy mẫu đất cát, làm sao không thể nghiêm túc trồng trọt, tốt xấu gì cũng có thể kiếm miếng cơm ăn. Ngũ Mao cũng không nhỏ nữa, để cho hắn đi vào thành tìm chút việc làm, đọc sách bao nhiêu năm, đều đọc vào bụng chó rồi? Trong nhà còn có mấy người phụ nhân các ngươi, làm đồ thêu lớn không được, tốt xấu gì hầu bao và khăn tay là có thể làm một chút, làm sao không nuôi nổi một nhà các ngươi? Đừng dựa vào nương nữa, bạc trong tay nương đều bị các ngươi vét đi sạch sẽ rồi, nói thật với các ngươi nhé, tiền thuốc hơn một năm này của nương vẫn là ta ứng. Ta có khổ cũng là không nói ra, biết tình huống nhà ngươi không tốt, ta cũng không có tới liên lụy ngươi, về sau ngươi cũng đừng cho nương ngột ngạt nữa."

Thu Ngọc một hơi nói những lời này, thấy nước cũng không có người rót cho một chén, nói với Hồng Tú: "Rót chén nước đến, nói nửa ngày cũng không có người chủ động rót cho chén nước, không có một đứa hiểu chuyện. Nhà này có thể tốt lên mới là lạ đấy."

Hồng Tú nghe xong vội vào nhà bưng chén nước sôi cho Thu Ngọc, Thu Ngọc uống mấy hớp, nói với Hoa Quế: "Hoa Quế, ngươi cũng đừng giận Tiểu di, năm nay ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, ngươi không nghĩ kỹ lại, sau này muốn sống thế nào? Ngươi có thể dựa vào nương ngươi cả đời? Nương ngươi không phải là muốn dựa vào bà ngoại ngươi cả đời, bây giờ thấy được tình huống của nương ngươi chưa? Cuộc sống này, vẫn là phải dựa vào chính mình, di nương cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi suy xét cẩn thận lời nói của di nương, thật sự không được, ngươi tìm một người tái giá thôi."

"Di nương, ta cũng không muốn như vậy, nhưng là ta biết làm cái gì? Lúc trước ta muốn vào Lâm gia, cho dù làm nha hoàn cũng được, nhưng các ngươi ai cũng không giúp ta, cho tới bây giờ ngược lại cả đám đều trách lên ta. Ta có thể làm sao bây giờ?" Hoa Quế khóc nói.

"Phốc" Thu Ngọc nghe xong một ngụm nước trong miệng toàn bộ phun ra ngoài, sặc hồi lâu, ho khan rất lâu, mới trở lại bình thường, nói: "Ngươi lại còn ăn vạ trước? Làm nha hoàn, ta thấy ngươi là hết thuốc chữa rồi, đừng cho là ta không biết chút tâm tư này của ngươi. Rất muốn dạy ngươi một chút đạo lý làm người. Ngươi nếu đã như thế, ta thật sự hết lời để nói rồi. Chẳng qua, ta khuyên ngươi vẫn là an phận chút đi, đừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."

Xuân Ngọc thấy vội đóng cổng vào, đuổi mọi người ra, nói: "Hôm nay muội tử ta đến, cũng chỉ là một chút việc nhà, nhà ai không có chút việc phiền lòng, mọi người cũng đừng đi theo thêm phiền."

Mọi người nghe xong cười vang giải tán. Xuân Ngọc lúc này mới nói với Thu Ngọc: "Lời nói của tiểu muội cũng quá khó nghe rồi, chúng ta tự nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn, đó chính là thổ phỉ chính là Bá vương. Cũng chỉ Tử Tình có thể chịu được hắn, người tốt đẹp gì chứ?"

Bá vương: Chỉ người ngang ngược, thô bạo.

Thu Ngọc nghe xong cười nói: "Không có là tốt nhất, ta cũng thả lời ra rồi, thân thể Nhị tỷ thực không còn dùng được rồi, mấy ngày nay ta còn muốn đi thăm nàng một chút, Đại tỷ, ngươi thu hồi tâm tư xấu xa này, sống tử tế đi."

Thu Ngọc nói xong muốn đi, Yến Nhân Đạt đảo con ngươi một vòng, nói: "Tiểu muội, ngươi xem, ngươi cũng xé nát quần áo của Đại tỷ ngươi rồi, tóc cũng bị rơi một túm lớn, thân thể Đại tỷ ngươi gần đây cũng hơi yếu, chúng ta đã mấy tháng chưa ăn một bữa cơm no rồi, tiểu muội, không bằng ngươi cho mấy người chúng ta vay tiền, chúng ta. . ."

"Hừ, đừng có nằm mơ, ta còn cho là các ngươi biết điều rồi, chỉ sợ ta có thể đợi được ngày mai mặt trời mọc từ hướng tây, cũng đợi không được các ngươi sửa chữa, ta đi đây. Các ngươi thích sống thế nào là việc của các ngươi, chỗ Nhị tỷ không được đến nữa." Thu Ngọc nói xong cũng không thèm nhìn sắc mặt người một nhà Xuân Ngọc nữa, ra cửa lên xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook