Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 63: Thu Ngọc làm mai
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
21/08/2014
Thì ra là Thu Ngọc đính hôn, Điền thị luôn luôn đau đầu vì chuyện của tiểu nữ nhi, Thu Ngọc nói không muốn gả cho nông dân, Điền thị nhờ người nơi nơi hỏi thăm, Thu Ngọc đã mười lăm, năm nay phải đính hôn, rồi sang năm thành thân là vừa.
Lúc này, vừa văn có một Chu gia ở Tây Miếu thôn, lại là Chu gia, Tử Tình mới phát hiện nơi đây họ Chu rất nhiều, vài thôn xung quanh đều có. Mà nói tiếp, con lớn nhất Chu gia luôn luôn ở Tân Châu phủ làm ghi chép quặng sắt gì gì đó, dùng ngôn ngữ hiện đại để biểu đạt thì giống công việc thống kê này nọ, không phải vào hầm đào mỏ, cũng an toàn. Tiền lương tốt, một năm mười hai lượng bạc, nhiều hơn hai lượng so với Tăng Thụy Khánh. Mấy ngày hôm trước đã nhìn tướng, nghe nói bộ dạng đối phương tuấn tú lịch sự, hai bên tương đối vừa lòng, nên nhanh chóng định thân trong dịp nghỉ ngơi này.
Thẩm thị cảm thấy xa như vậy thì tương lai sinh hoạt thế nào, chẳng lẽ mang Thu Ngọc đến chỗ quặng, nghe nói nới đó không có một nữ nhân nào ở, cả hai ở cũng không phải dễ dàng sống tự do tự tại, chính mình đã trải nghiệm qua. Thẩm thị đem chuyện này nói với Điền thị.
Ai ngờ Điền thị nghe xong, phản bác: "Chuyện này ngươi đừng quan tâm, ta là nương của nàng, chẳng lẽ không vì nàng mà tính toán? Thu Ngọc đã nguyện ý, coi trọng hắn, chẳng lẽ giữ lại làm gái lỡ thì? Thu Ngọc lớn như vậy, từ nhỏ lại là người lòng dạ cao, trong lòng có tính toán, nàng đã tính toán tốt lắm, hai người ở riêng thì đều tự mình kiếm bạc vài năm, rồi thuê cửa hàng gì đó, khổ thì khổ cầm ba năm năm thôi." Thẩm thị nghe vậy, không nói.
Chu gia có ba nam, ba nữ, Thu Ngọc làm mai là con lớn nhất, Tử Tình thấy, bộ dạng rất được, giống người đọc sách, nghe nói cũng học vài năm, trong nhà lược có vài mẫu đất bạc màu, có một đại tỷ đã gả đi.
Tử Tình không có hứng thú, đến phòng sau tìm Tú Thủy, con trai lớn nhất của Tiêu gia đã chuyển đi rồi, bây giờ căn phòng kia không có người ở, đồ dùng sinh hoạt mới trong phòng cũng chuyển hết, nhưng Tú Thủy nói nhị ca của nàng cũng làm mai, Tử Tình liền nở nụ cười, nói: "Năm nay sao chỗ nào cũng là việc vui, nhà ta nhị cô lập gia đình, tiểu cô làm mai, nhà ngươi thì hai ca ca trước sau muốn kết hôn."
Ai ngờ Tú Thủy nghe xong, ngược lại có chút thương cảm, nói: "Theo ta thì đây chẳng phải chuyện tốt gì, sau khi nhị ca của ta thành thân cũng sẽ rời nhà, nhà gái điều kiện không sai, ở thị trấn, không gả đến nông thôn, nhị ca sẽ chuyển lên thị trấn. Đại ca của ta đi rồi, nhị ca cũng muốn đi, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, nghĩ đến cảnh cả nhà ta náo nhiệt trước kia, bây giờ ai cũng rời đi dần dần."
Cũng phải, ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói không về nhà là không về, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, trước kia cả gia đình đều chen chúc một chỗ, còn chưa ở được bao lâu, nhà Tử Tình chuyển trước, tiếp đó là hai con trai Tiêu gia, một nhà Chu thị cũng đi rồi, Hạ Ngọc xuất giá, thì ra mảnh đất cả ngày gà bay chó sủa cũng có lúc vắng vẻ.
Tử Tình nghĩ, gia đình mình cũng như thế thôi, đại ca ra ngoài học, ngay sau đó nhị ca cũng phải ra ngoài: "Thật sự là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn." Tử Tình cảm thán một câu. Huống chi mình còn không có cơ hội gặp lại cha mẹ kiếp trước, Tử Tình không khỏi bi thương, nhỏ giọng nức nở.
Tú thủy sốt ruột: "Tình Tình, ngươi làm sao vậy, sao mà khóc?"
Tử Tình khóc xong, cũng cảm thấy xấu hổ, lau khô nước mắt, cười nói: "Còn không phải tại ngươi à, tự nhiên nói ra, ta đã nghĩ đến chuyện chưa đầy hai năm nữa ngươi cũng muốn xuất giá, không biết gả đến nơi nào, sống có tốt không, ta liền thương tâm ."
"Dễ ẹc, ta gả đến nơi nào, ngươi liền gả đến nơi đấy, tốt nhất là chúng ta gả cùng một nhà."
Tử Tình vừa nghe, vui vẻ, đúng là đồng ngôn vô kị (lời của trẻ nhỏ không cố kỵ): "Chuyện này không phải ngươi và ta định đoạt được, thôi, chúng ta đi nhìn tam dượng nhà ta đi."
Lúc hai người đến, Chu gia đã tới. Tử Tình chỉ biết điều kiện nhà tam dượng còn không bằng nhị dượng, nhưng tiểu cô có tính toán, lại có một tay tú sống (thêu thùa), mà lương của tiểu dượng lại luôn có dù hạn hay lũ lụt, nhị dượng thì còn muốn nhìn trời ăn cơm (nhờ vào thời tiết, ý chỉ nhà nông lời lỗ đều nhờ trời), nhưng quan trọng là thân thể nhị cô tiêu không ít tiền thuốc men, xem ra cuộc sống sau này của tiểu cô khẳng định không kém .
Đảo mắt cũng sắp đến Đoan Ngọ (vào 5/5, còn gọi là lễ hội thuyền rồng), trời vào những ngày cuối tháng năm thì cũng đổ mưa, Tử Tình nhờ tam đường thúc trồng 4 mẫu là dương khoai. Thẩm thị bắt một đám hoạn kê, gà này mua lúc đầu tháng 11, cũng tầm bốn năm cân rồi, Tử Tình thấy dưa hấu mọc cũng không tệ, nhưng chưa chín, phải chờ mười ngày nữa, Đoan Ngọ thì đừng hy vọng bán gì cả.
Tăng Thụy Tường cùng Tăng Tử Phúc trở về, buổi tối cả nhà đều thích ngồi ở thư phòng làm những việc vặt, Tăng Thụy Tường giảng giải bài tập cho Tử Lộc, Tử Phúc đọc sách, Tử Thọ cùng Tử Hỉ ngồi chơi, Thẩm thị thêu thùa may vá, Tử Tình thì một lúc châm tuyến một lúc học chữ, Tử Tình chuẩn bị đem chăn chiếu trong nhà đổi mới, nàng chọn trước cho mình một xấp vải màu tím nhạt, có in hoa nhỏ, làm được gối đầu, drap giường, bọc chăn, Hà thị rất thích, nói ngủ thoải mái cứ như nằm mơ.
Thẩm thị thấy tốt, mua vài xấp vải về, còn nói mua nhiều thì lợi nhiều, Thẩm thị rất thích ga bọc chăn, bớt việc hơn, không biết Tử Tình nghĩ như thế nào, trước kia, mỗi lần giặt chăn đều phải vác tất cả đi giặt, cho nên một năm cũng giặt không quá 2 lần, lúc này thì tháo giặt thuận tiện hơn, mà Tử Tình còn khâu 4 góc chăn bốn cái dây, cột lại để khỏi chăn chạy tới chạy lui .
"Nương, chuyện này rất đơn giản, mỗi lần ta cũng ngại giặt chăn, nếu có cái gì đó bọc chăn lại thì chỉ cần giặt bọc chăn, ta đã nghĩ đến điều này lâu rồi, nhưng chăn lại thích chạy qua lại bên trong, có dây cột lấy là được, nương, ta thông minh đúng không, ta thích trong phòng thật là sạch sẽ, không loè loẹt, cho nên ta dùng vải bông làm drap giường và bao gối." Tử Tình giải thích, hoàn toàn làm Thẩm thị mất đi sự nghi ngờ, từ nhỏ con gái đã cổ linh tinh quái, luôn làm người khác kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn.
Lần này Tăng Thụy Tường và Tử Phúc về nhà, Thẩm thị đã nói sẽ làm trước cho họ để mang đi học đường, nửa năm nay, đường may của Tử Tình đã thuần thục, nàng vốn định làm cho đại ca một cái ba lô, nhưng nàng chỉ nghĩ đến việc mặc áo dài mà lưng đeo bao lô thì buồn cười.
Hà thị được con trai cả đón về qua lễ, Tăng Thụy Tường nói là nên gọi người bên lão gia tử cùng nhau, dù sao bên kia chỉ có ba người, Điền thị thấy trong nhà đổi hết đệm chăn, oán giận vài câu, lãng phí tiền bạc, nhưng sau đó lại cẩn thận hỏi làm như thế nào, chắc là muốn để tiểu nữ nhi chuẩn bị đồ cưới, còn cố ý kêu Thu Ngọc đến nhìn. Việc này vốn không có cái kỹ thuật gì cao siêu, vừa nhìn là biết, hầu như nữ nhân cổ đại đều biết may vá, người giàu không cần quan tâm việc giặt đệm chăn, đều có người hầu làm, mà người nghèo thì sao dám bỏ tiền mua vải làm thứ này, chỉ sợ chăn cũng có mụn vá, cho nên Tử Tình cũng không nghĩ nó sẽ làm nên chuyện gì.
Điền thị nói việc hôn nhân của Thu Ngọc định xuống ở sau thu hoạch vụ thu, sinh nhật Thu Ngọc là cuối sáu tháng, Điền thị muốn để nàng tròn mười sáu mới tái giá. Còn nói về Hạ Ngọc, bây giờ cũng không biết có khỏe không, có phát bệnh không, lần trước nhờ người chuyển lời là bảo nàng đã ở riêng, Điền thị bảo bọn họ nên cho thuê ruộng nước, thân thể Hạ Ngọc không thể làm việc nặng, còn nhà Xuân Ngọc thì nghèo khổ thế nào…
Tử Tình thấu lòng Điền thị tràn đầy nhớ nhung cho 3 nữ nhi, đối với Chu thị bị gãy chân đang dưỡng thương thì không chữ nào nhắc, dù gì cũng sống với nhau hơn chục năm, hầu hạ bà hơn mười năm, Tử Tình không khỏi cảm thấy Điền thị có chút lạnh bạc (lạnh lùng + bạc tình).
Lúc này, vừa văn có một Chu gia ở Tây Miếu thôn, lại là Chu gia, Tử Tình mới phát hiện nơi đây họ Chu rất nhiều, vài thôn xung quanh đều có. Mà nói tiếp, con lớn nhất Chu gia luôn luôn ở Tân Châu phủ làm ghi chép quặng sắt gì gì đó, dùng ngôn ngữ hiện đại để biểu đạt thì giống công việc thống kê này nọ, không phải vào hầm đào mỏ, cũng an toàn. Tiền lương tốt, một năm mười hai lượng bạc, nhiều hơn hai lượng so với Tăng Thụy Khánh. Mấy ngày hôm trước đã nhìn tướng, nghe nói bộ dạng đối phương tuấn tú lịch sự, hai bên tương đối vừa lòng, nên nhanh chóng định thân trong dịp nghỉ ngơi này.
Thẩm thị cảm thấy xa như vậy thì tương lai sinh hoạt thế nào, chẳng lẽ mang Thu Ngọc đến chỗ quặng, nghe nói nới đó không có một nữ nhân nào ở, cả hai ở cũng không phải dễ dàng sống tự do tự tại, chính mình đã trải nghiệm qua. Thẩm thị đem chuyện này nói với Điền thị.
Ai ngờ Điền thị nghe xong, phản bác: "Chuyện này ngươi đừng quan tâm, ta là nương của nàng, chẳng lẽ không vì nàng mà tính toán? Thu Ngọc đã nguyện ý, coi trọng hắn, chẳng lẽ giữ lại làm gái lỡ thì? Thu Ngọc lớn như vậy, từ nhỏ lại là người lòng dạ cao, trong lòng có tính toán, nàng đã tính toán tốt lắm, hai người ở riêng thì đều tự mình kiếm bạc vài năm, rồi thuê cửa hàng gì đó, khổ thì khổ cầm ba năm năm thôi." Thẩm thị nghe vậy, không nói.
Chu gia có ba nam, ba nữ, Thu Ngọc làm mai là con lớn nhất, Tử Tình thấy, bộ dạng rất được, giống người đọc sách, nghe nói cũng học vài năm, trong nhà lược có vài mẫu đất bạc màu, có một đại tỷ đã gả đi.
Tử Tình không có hứng thú, đến phòng sau tìm Tú Thủy, con trai lớn nhất của Tiêu gia đã chuyển đi rồi, bây giờ căn phòng kia không có người ở, đồ dùng sinh hoạt mới trong phòng cũng chuyển hết, nhưng Tú Thủy nói nhị ca của nàng cũng làm mai, Tử Tình liền nở nụ cười, nói: "Năm nay sao chỗ nào cũng là việc vui, nhà ta nhị cô lập gia đình, tiểu cô làm mai, nhà ngươi thì hai ca ca trước sau muốn kết hôn."
Ai ngờ Tú Thủy nghe xong, ngược lại có chút thương cảm, nói: "Theo ta thì đây chẳng phải chuyện tốt gì, sau khi nhị ca của ta thành thân cũng sẽ rời nhà, nhà gái điều kiện không sai, ở thị trấn, không gả đến nông thôn, nhị ca sẽ chuyển lên thị trấn. Đại ca của ta đi rồi, nhị ca cũng muốn đi, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, nghĩ đến cảnh cả nhà ta náo nhiệt trước kia, bây giờ ai cũng rời đi dần dần."
Cũng phải, ca ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói không về nhà là không về, trong nhà càng ngày càng vắng vẻ, trước kia cả gia đình đều chen chúc một chỗ, còn chưa ở được bao lâu, nhà Tử Tình chuyển trước, tiếp đó là hai con trai Tiêu gia, một nhà Chu thị cũng đi rồi, Hạ Ngọc xuất giá, thì ra mảnh đất cả ngày gà bay chó sủa cũng có lúc vắng vẻ.
Tử Tình nghĩ, gia đình mình cũng như thế thôi, đại ca ra ngoài học, ngay sau đó nhị ca cũng phải ra ngoài: "Thật sự là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn." Tử Tình cảm thán một câu. Huống chi mình còn không có cơ hội gặp lại cha mẹ kiếp trước, Tử Tình không khỏi bi thương, nhỏ giọng nức nở.
Tú thủy sốt ruột: "Tình Tình, ngươi làm sao vậy, sao mà khóc?"
Tử Tình khóc xong, cũng cảm thấy xấu hổ, lau khô nước mắt, cười nói: "Còn không phải tại ngươi à, tự nhiên nói ra, ta đã nghĩ đến chuyện chưa đầy hai năm nữa ngươi cũng muốn xuất giá, không biết gả đến nơi nào, sống có tốt không, ta liền thương tâm ."
"Dễ ẹc, ta gả đến nơi nào, ngươi liền gả đến nơi đấy, tốt nhất là chúng ta gả cùng một nhà."
Tử Tình vừa nghe, vui vẻ, đúng là đồng ngôn vô kị (lời của trẻ nhỏ không cố kỵ): "Chuyện này không phải ngươi và ta định đoạt được, thôi, chúng ta đi nhìn tam dượng nhà ta đi."
Lúc hai người đến, Chu gia đã tới. Tử Tình chỉ biết điều kiện nhà tam dượng còn không bằng nhị dượng, nhưng tiểu cô có tính toán, lại có một tay tú sống (thêu thùa), mà lương của tiểu dượng lại luôn có dù hạn hay lũ lụt, nhị dượng thì còn muốn nhìn trời ăn cơm (nhờ vào thời tiết, ý chỉ nhà nông lời lỗ đều nhờ trời), nhưng quan trọng là thân thể nhị cô tiêu không ít tiền thuốc men, xem ra cuộc sống sau này của tiểu cô khẳng định không kém .
Đảo mắt cũng sắp đến Đoan Ngọ (vào 5/5, còn gọi là lễ hội thuyền rồng), trời vào những ngày cuối tháng năm thì cũng đổ mưa, Tử Tình nhờ tam đường thúc trồng 4 mẫu là dương khoai. Thẩm thị bắt một đám hoạn kê, gà này mua lúc đầu tháng 11, cũng tầm bốn năm cân rồi, Tử Tình thấy dưa hấu mọc cũng không tệ, nhưng chưa chín, phải chờ mười ngày nữa, Đoan Ngọ thì đừng hy vọng bán gì cả.
Tăng Thụy Tường cùng Tăng Tử Phúc trở về, buổi tối cả nhà đều thích ngồi ở thư phòng làm những việc vặt, Tăng Thụy Tường giảng giải bài tập cho Tử Lộc, Tử Phúc đọc sách, Tử Thọ cùng Tử Hỉ ngồi chơi, Thẩm thị thêu thùa may vá, Tử Tình thì một lúc châm tuyến một lúc học chữ, Tử Tình chuẩn bị đem chăn chiếu trong nhà đổi mới, nàng chọn trước cho mình một xấp vải màu tím nhạt, có in hoa nhỏ, làm được gối đầu, drap giường, bọc chăn, Hà thị rất thích, nói ngủ thoải mái cứ như nằm mơ.
Thẩm thị thấy tốt, mua vài xấp vải về, còn nói mua nhiều thì lợi nhiều, Thẩm thị rất thích ga bọc chăn, bớt việc hơn, không biết Tử Tình nghĩ như thế nào, trước kia, mỗi lần giặt chăn đều phải vác tất cả đi giặt, cho nên một năm cũng giặt không quá 2 lần, lúc này thì tháo giặt thuận tiện hơn, mà Tử Tình còn khâu 4 góc chăn bốn cái dây, cột lại để khỏi chăn chạy tới chạy lui .
"Nương, chuyện này rất đơn giản, mỗi lần ta cũng ngại giặt chăn, nếu có cái gì đó bọc chăn lại thì chỉ cần giặt bọc chăn, ta đã nghĩ đến điều này lâu rồi, nhưng chăn lại thích chạy qua lại bên trong, có dây cột lấy là được, nương, ta thông minh đúng không, ta thích trong phòng thật là sạch sẽ, không loè loẹt, cho nên ta dùng vải bông làm drap giường và bao gối." Tử Tình giải thích, hoàn toàn làm Thẩm thị mất đi sự nghi ngờ, từ nhỏ con gái đã cổ linh tinh quái, luôn làm người khác kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn.
Lần này Tăng Thụy Tường và Tử Phúc về nhà, Thẩm thị đã nói sẽ làm trước cho họ để mang đi học đường, nửa năm nay, đường may của Tử Tình đã thuần thục, nàng vốn định làm cho đại ca một cái ba lô, nhưng nàng chỉ nghĩ đến việc mặc áo dài mà lưng đeo bao lô thì buồn cười.
Hà thị được con trai cả đón về qua lễ, Tăng Thụy Tường nói là nên gọi người bên lão gia tử cùng nhau, dù sao bên kia chỉ có ba người, Điền thị thấy trong nhà đổi hết đệm chăn, oán giận vài câu, lãng phí tiền bạc, nhưng sau đó lại cẩn thận hỏi làm như thế nào, chắc là muốn để tiểu nữ nhi chuẩn bị đồ cưới, còn cố ý kêu Thu Ngọc đến nhìn. Việc này vốn không có cái kỹ thuật gì cao siêu, vừa nhìn là biết, hầu như nữ nhân cổ đại đều biết may vá, người giàu không cần quan tâm việc giặt đệm chăn, đều có người hầu làm, mà người nghèo thì sao dám bỏ tiền mua vải làm thứ này, chỉ sợ chăn cũng có mụn vá, cho nên Tử Tình cũng không nghĩ nó sẽ làm nên chuyện gì.
Điền thị nói việc hôn nhân của Thu Ngọc định xuống ở sau thu hoạch vụ thu, sinh nhật Thu Ngọc là cuối sáu tháng, Điền thị muốn để nàng tròn mười sáu mới tái giá. Còn nói về Hạ Ngọc, bây giờ cũng không biết có khỏe không, có phát bệnh không, lần trước nhờ người chuyển lời là bảo nàng đã ở riêng, Điền thị bảo bọn họ nên cho thuê ruộng nước, thân thể Hạ Ngọc không thể làm việc nặng, còn nhà Xuân Ngọc thì nghèo khổ thế nào…
Tử Tình thấu lòng Điền thị tràn đầy nhớ nhung cho 3 nữ nhi, đối với Chu thị bị gãy chân đang dưỡng thương thì không chữ nào nhắc, dù gì cũng sống với nhau hơn chục năm, hầu hạ bà hơn mười năm, Tử Tình không khỏi cảm thấy Điền thị có chút lạnh bạc (lạnh lùng + bạc tình).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.