Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 182: Thử

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

08/09/2014

Hồ thị vào cửa thấy Tử Tình ngồi trên phản, cầm một bộ quần áo đặt trên hỏa giỏ hong khô, cười nói: "Đệ muội, hỏa lò này thật khéo léo tinh xảo, mang theo cũng rất tiện."

"Cũng không có gì, ở phương nam mọi người đều thích dùng thứ này, ta mang nó theo đến đấy. Hai vị chị dâu ngồi lên phản đi, tìm ta có chuyện gì sao?"

"Làm gì có chuyện gì quan trọng đâu, hai bọn ta chỉ đến tìm đệ muội trò chuyện, lần đầu tiên đệ muội đến nhà, đừng khách sao, muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, thì cứ việc mở miệng, tuy rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng dù sao đều là người một nhà." Hồ thị nói xong liền ngồi xếp bằng lên phản, Mã thị cũng ngồi bên mép giường.

"Cám ơn hai vị chị dâu. Chuyện khác thì dễ nói, nhưng ngày đông giá rét thế này rất lạnh, nếu phòng có thể ấm áp chút thì tốt rồi." Tử Tình nói.

"Chuyện này thì dễ, một lát ta sẽ bảo nhị ca ngươi giúp ngươi thiêu nóng dưới phản là được. Phòng này đã lâu không có người ở, nên rất lạnh, với lại đây là nhà kề, kém nhà giữa một ít." Mã thị nói.

Tử Tình nghe xong vội cảm ơn. Hồ thị nói: "Không cần cảm ơn đâu. Không biết đệ muội là người nơi nào? Trong nhà làm cái gì?"

"Nhà của ta ngay tại phía nam, trong một thôn nhỏ, nhà làm nông."

"A, thấy đệ muội cũng không giống người chịu khổ, nói chuyện rất giống người nhà giàu, nhìn làn da này, trắng trắng hồng hồng." Hồ thị nói xong còn kéo tay Tử Tình nhìn kỹ."Nhìn ngón tay này, không phải tay nhà nông. Mười ngón tay như da hành lột, thật đẹp mắt. Không giống chúng ta, xơ ráp như que củi."

Tử Tình một năm nay vội làm giá y, việc sau núi giao cho Tử Vũ, việc nặng trong nhà thì đều thuê người làm, cho nên một năm nay tay Tử Tình được bảo dưỡng tốt, mười ngón thon thon, Lâm Khang Bình không có việc gì thì thích cầm tay nàng thưởng thức.

"Mấy năm nay Tam đệ làm cái gì ở bên ngoài? Phát tài à? Ngươi được nuông chiều ghê, tam đệ thấy ngươi không thích ăn mỳ, mua gạo thì mua hai bì lớn. còn vòng tay ngươi cho Vân Hông nữa, chắc cũng tầm hơn hai lượng, chậc chậc, nhìn ngươi giặt quần áo, tam đệ còn sợ ngươi lạnh, muốn nước ấm giặt, cũng thật thương ngươi." Mã thị nói.

"Cũng không có gì, chúng ta bên kia đều trồng lúa nước, ta quen ăn gạo rồi. Khang Bình ăn nhiều, nên ăn gạo mới no được." Tử Tình nói.



"Vậy tương lai các ngươi còn định trở về không? Theo ta thì cứ ở bên ngoài đi, trong nhà cũng chỉ có vài mẫu, miễn cưỡng mới ăn đủ no. Ở bên ngoài mới có cơ hội kiếm nhiều tiền. Nếu không thì sao tam đệ có thể nuôi nổi ngươi?" Mã thị nói.

Tử Tình cuối cùng hiểu rõ ý của hai người, cười cười: "Chúng ta đã xây nhà ở phía nam, cũng có vài mẫu, lần này trở về, thứ nhất là tế bái công công bà bà (cha mẹ chồng), thứ hai, là muốn để ta quen biết người ở đây, dù sao thì mọi người cùng là thân nhân của Khang Bình."

Hồ thị cùng Mã thị nghe xong nhìn nhau cười, đang muốn nói cái gì, Lâm Khang Bình vào được, ôm một cái rổ, nói muốn dẫn Tử Tình ra ngoài một chuyến, Tử Tình mặc áo thật dày, lại thêm áo khoác da dê, Lâm Khang Bình nắm tay nàng, nghĩ nghĩ, lại đem hỏa lô nhỏ nhét vào tay nàng, dẫn nàng ra cửa, xuyên qua một mảnh rừng, đi đến phần nghĩa địa ngoài thôn.

Tử Tình phát hiện phần mộ phương bắc đều là một đống đất giống cái bánh bao, còn đặt một khối đá có khắc tên, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình quỳ xuống, mang vật cúng lên, dập đầu lạy ba cái, để Tử Tình đứng lên trước, tự mình quỳ nói: "Cha, nương, ta là Khang Bình, con bất hiếu, thời gian dài như vậy không có tới gặp các ngươi. Lúc này ta sẽ đốt nhiều tiền giấy cho các ngươi, các ngươi cứ xài thoải mái. Bây giờ ta đã cưới vợ, hôm nay dẫn nàng dâu đến xem các ngươi. Trên đất lạnh nên ta để nàng dâu đứng dậy trước. Các ngươi đừng trách tội nàng, nàng đối xử tốt với con, con rất yêu nàng."

Tử Tình thấy vậy, vội quỳ xuống tiếp, nói: "Cha, nương, các ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Bình ca, các ngươi phù hộ hắn cả đời khỏe mạnh bình an, không bệnh không tật." Trước kia Tử Tình chỉ cười nhạt chuyện quỷ thần, nhưng hôm nay chính mình lại tự nhiên đi đến thế giới này, chỉ có thể nói là bên trong còn có một lực lượng mà con người không biết, trong lòng Tử Tình tràn ngập kính sợ.

Lâm Khang Bình vội nâng Tử Tình dậy: "Tình nhi, đừng quỳ xuống đất, cẩn thận lạnh, ngươi quên trên người ngươi còn không sạch sẽ à, không thể bị cảm lạnh. Cha mẹ ta đã gặp ngươi rồi, nhất định là vui mừng, bọn họ sẽ không trách tội ngươi, ta thích, bọn họ chắc chắn cũng thích. Chúng ta trở về đi. Lần sau lại đến thăm họ."

Hai người về nhà, người trong nhà đang chờ bọn họ về ăn cơm, Dư thị biết bọn họ đi viếng mồ mả, có chút mất hứng, cũng không dám làm ầm ĩ, chính là nói thầm vài câu, Lâm Khang Bình không để ý.

Cơm chiều ăn ở trên kháng (loại gường gỗ, nhưng rộng), mỗi bên có một cái bàn nhỏ, nam nữ ăn riêng, ngồi xếp bằng, món chính là cơm, xương cốt xào chung với dưa chua, mỗi bên một chậu, ngửi mùi rất thèm thuồng, ăn cũng không dỡ lắm, Tử Tình ăn hai chén canh chua, cả người đều nóng hổi. Cả nhà ăn nhiều, tốc độ rất nhanh, chậm một ít mà hết đồ ăn.

Mã thị vừa nhai vừa nói: "Thơm, thật thơm, còn chưa ăn đủ đâu! Nương, ngày mai lại làm hai chậu nữa đi. Ta thấy tam đệ muội ăn cũng rất nhiều."

"Thơm hay không không vào mồm ngươi à, ngày mai là chợ phiên, ta và cha các ngươi còn muốn đi đặt mua ít đồ tết, ngươi cùng đại tẩu ở nhà đem rang đậu phộng, lát nữa nhớ bóc đậu phộng ra đấy."



Dư thị nói xong lại nói với Tử Tình: "Lão tam nàng dâu à, ngươi là người phía nam, ngày mai cũng nên đến chợ phiên của người phương bắc xem, thấy có gì muốn mua không thì mua, bảo lão tam đi cùng ngươi. Trong nhà còn có hai người cô, các ngươi cũng nên đi thăm, lâu lâu mới trở về một chuyến, còn đại tỷ của lão tam nữa, gả cho người gần đây, các ngươi không biết đường thì để Lão Tứ cùng các ngươi đi một chuyến."

Tử Tình nghe xong vội gật đầu, nói: "Dạ, vừa vặn ngày mai có chợ phiên, chúng ta mua ít đồ rồi đi thăm. Có gì chúng ta không hiểu thì mong đại nương dạy bảo."

Trở về phòng, Tử Tình mới biết Lâm Khang Bình cũng không nhớ hai người cô kia, từ sau khi bị bán thì không gặp, bây giờ không biết tình trạng thế nào. Tử Tình có để mấy lượng bạc vụn và tiền đồng trong bóp, để dùng trong bất cứ tình huống nào.

Ngày kế, trời tờ mờ sáng, Dư thị đã gọi, Tử Tình mơ mơ màng màng đứng lên, đêm qua phản được thiêu nóng hổi, Tử Tình ngủ thật sự là thơm ngon, từ lúc ra khỏi nhà tới nay, đêm qua mới ngủ được giấc an ổn, đáng tiếc sớm như vậy đã bị đánh thức, Tử Tình vừa nhắm mắt rửa mặt, vừa than thở. Lâm Khang Bình cười giúp nàng mặc quần áo vào .

Chợ cách mười dặm ngoài trấn trên, Lâm Diệu Tổ cùng Lâm Khang Dũng cõng một cái sọt, Dư thị ôm một rổ trứng gà, Lâm Vân Hồng cũng ôm một rổ trứng gà đi theo, Tử Tình vừa vặn hỏi Vân Hồng về hoàn cảnh của hai vị cô cô, biết nahf hai vị cô cô nghèo, ít đất, miễn cưỡng lắm mớ có thể ăn cơm no. Tỷ tỷ nàng thì gả cho người đỡ hơn, vừa ở riêng, có hai hài tử.

Đi tới đi lui, Tử Tình không kịp bước chân của bọn họ, hơn nữa trên người vẫn còn ‘dì cả’, nên có chút bất tiện, eo mỏi lưng đau, Lâm Khang Bình thấy vậy, không nói hai lời, lập tức muốn cõng nàng, Tử Tình thấy chung quanh có nhiều người qua lại, thật sự mất mặt mũi. Lâm Khang Bình đành phải bảo bọn họ đi trước, đón một chiếc xe trâu thay Tử Tình.

Xa xa liền thấy bóng người lay động, tiếng thét to, tiếng rao hàng, đánh xe, đẩy xe cút kít, so với chợ phiên ở chỗ nhà mình còn lớn hơn, người cũng nhiều. Tử Tình quan sát qua, phát hiện thôn làng ở phương bắc lớn hơn phía nam một chút, dân cư tương đối tập trung, không giống phía nam, có ngọn núi, một hai hộ gia đình cũng thành một thôn, cách vài dặm thì có thể nhìn thấy một cái thôn nhỏ, Đông Đương thôn mà nhà Tử Tình ở đã coi nhà đông đúc, có trăm hộ gia đình.

Vào chợ, Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, nói sợ người nhiều rối loạn, lạc nhau. Tử Tình xem xét, rau xanh thì không có, nhiều nhất là cải trắng cùng cải củ, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một vài chục khoai tây, xem ra bên này vẫn chưa gieo trồng diện rộng. Ngô cũng có, Tử Tình thật đúng là tìm được một hai nhà bán khoai lang. Chuyển động hết chỗ bán rau củ, hai người chuyển tới hàng thuỷ sản, không có cá sống, chỉ có cá đông lạnh, giá lại cao, 18 văn một cân, còn hơn thịt heo hẳn 2 văn. Hai người dạo hết một vòng, nhìn thấy người bán giấy dán cửa sổ, còn cắt giấy ngay tại chỗ, Tử Tình ngồi xổm nhìn lúc lâu, rất thần kỳ, không cần bản mẫu, chỉ cần dùng kéo cắt cắt vài đường, mở ra, đã là hình thú vật nhỏ rất sống động, Tử Tình bỏ hai mươi văn, chọn vài cái, cuối cùng thì bị Lâm Khang Bình tha đi.

Hai người cuối cùng cũng tìm được hàng bán vải, ở trên đường đã thương lượng rồi, tặng cho các nhà đồ thực dụng, tự nhiên là chọn mặc và ăn. Tử Tình chọn cho ba nhà xấp vải bố cùng vải bông màu xám, như vậy thì đứa nhỏ và người lớn đều dùng được. Nghĩ nghĩ, Tử Tình lại mua cho mấy tiểu hài tử Lâm gia một xấp vải bố cùng một xấp vải lam, dù sao cũng là tết, nhưng mình không thể quá phô trương quá.

Lâm Khang Bình kéo Tử Tình đi mua mấy bì điểm tâm, lại mua một con lợn đã được giết thịt sẵn, thấy Tử Tình kinh ngạc, Lâm Khang Bình nói: "Không phải muốn thăm thân thích sao? Cho mỗi nhà một cái chân heo, thừa lại thì để mình ăn, còn hơn nửa tháng nữa, ném vào trong tuyết sẽ không bị hư. Nơi này không giống phía nam, đồ ăn để bên ngoài cũng không sao, vả lại, với tình tình của đại nương thì mỗi ngày không thể có thịt ăn, mà ta không thể để ngươi ủy khuất."

Lâm Khang Bình mướn chiếc xe lừa kéo đồ, lại đi mua mấy con cá, ít đồ ăn vặt, sau đó tìm được Dư thị bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook