Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 456: Tiểu Dực mời khách
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
06/01/2016
Mấy người Tử Tình các nàng ra cửa phòng thoáng nhìn, tất cả mọi người đều đến nhà Tử Tình tập hợp, ầm ĩ một mảnh, bởi vì đường sá không xa, chỉ là ra khỏi cửa ngõ, qua một ngã rẽ tới ngã tư đối diện, nhóm nữ quyến ngồi xe ngựa, nam tử đều đi bộ.
Tử Tình bế Yên Nhiên muốn lên xe, ai ngờ này tiểu nha đầu nhất định đòi đi theo mấy đứa Thư Duệ, đại khái cũng là nguyên nhân rất ít đi lại ở bên ngoài, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, liền hưng phấn không thôi, nhảy nhót liên tục, đứa nhỏ mới bốn tuổi, Tử Tình cũng không nhẫn tâm trách móc nàng nặng nề, bóp chết thiên tính của trẻ nhỏ.
Tiểu Dực dắt Yên Nhiên, bất tri bất giác, Tiểu Dực đã thẩm thấu đến trong cuộc sống của một nhà Tử Tình, mấy đứa Thư Duệ và Thư Ngạn cũng không đề phòng Tiểu Dực như vậy nữa, tục ngữ nói, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngày hôm trước phòng tặc? Xem ra vẫn là có đạo lý nhất định.
Trần thị để lại sẵn cho một cái đại viện tử, tiểu hài tử ở trên kháng bày hai bàn, Thẩm thị mang theo nàng dâu nữ nhi ngồi một bàn, Tăng Thụy Tường mang theo nhi tử còn có ba ngoại nam Lưu gia, Dương gia, Phó gia ngồi một bàn ở phòng đối diện.
Tử Tình vừa thấy tư thế này, năm lượng bạc này thật đúng là không đủ, bèn dặn Trần thị một câu, "Nhị tẩu, ngươi quay lại dặn dò một tiếng, chỉ thu năm lượng bạc, còn lại khấu trừ trong tiền hoa hồng của ta."
Đây là quy củ Trần thị đưa ra khi chưa mở tiệm, bất kể là nhà ai đến tiệm cơm ăn cơm, vì để công bằng, đều là ghi ở trên trương mục của các nhà, mỗi tháng khấu trừ từ trong hoa hồng, như vậy, liền phòng ngừa nợ chết, sổ nợ rối mù.
Đang muốn mở tiệc, Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm đi tới, nói: "Các ngươi cũng đến quá sớm, cũng không chờ chúng ta một chút."
Thư Ngạn nói: "Còn chờ các ngươi, không phạt các ngươi đã không tệ rồi."
"Phạt chúng ta? Cũng được, không bằng cũng phạt ta làm chủ. Ngày khác cũng mời mọi người ăn cơm." La Hạo Viêm một mặt không sao cả.
"Cái này cũng không có ý nghĩa, phạt ngươi, phải phạt một việc khó khăn lớn hơn một chút." Thư Duệ nói.
"Ta biết phạt cái gì rồi, cô cô ta thích ăn nhất là lươn. Sau khi đến phương bắc cứ nhắc tới muốn ăn không có, không bằng phạt hắn đi bắt một sọt lươn đến." Vĩnh Tùng cười nói.
"Hình phạt này còn có chút ý nghĩa, cứ làm như vậy đi." Tiểu Dực cũng cười nói.
"Cái gì chứ? Ta đi đâu tìm kiếm đây? Quá khó khăn rồi. Đổi một cái." La Hạo Viêm hô.
Người phương bắc thông thường không ăn lươn, Tử Tình đến đã hơn một năm, chưa từng thấy có bán, trong trang nhà mình cũng không có, nhưng là thật sự có chút thèm rồi.
"Còn ta đây?" Văn Tinh Vực hỏi.
"Ngươi, ngươi, ta nghe nói mùa này cua mập. Không bằng ngươi kiếm mấy sọt tới đây, để cho mọi người chúng ta nếm thử." Thư Ngạn nói.
Thư Ngạn cũng là ở thư viện nghe bạn cùng trường khác nói, Tăng gia còn chưa có tập tục ăn cua, chủ yếu là hồi ở An Châu, không có cua to. Chỉ có loại cua đồng không xê xích một đồng tiền bao nhiêu, một tí thịt cũng không có, chỉ có thể chiên, bổ sung canxi cũng là còn được.
"Chủ ý này tốt." Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách cười nói, bọn họ cũng là có nghe thấy, chưa từng đích thân nếm thử.
"Việc này cũng không khó." Văn Tinh Vực cười nói.
"Ngươi là không khó, không bằng hai ta đổi một cái, ngươi kiếm lươn, ta kiếm cua?" La Hạo Viêm lấy cánh tay chọt chọt Văn Tinh Vực nói.
"Không đổi." Văn Tinh Vực cũng là rõ ràng. Ra cửa lập tức gọi một gã sai vặt, dặn dò vài câu, gã sai vặt liền đi rồi.
Mọi người chỉ lo nói giỡn, ai cũng không để ý, một lát, bắt đầu chạy đồ ăn. Hai bàn này của bọn nhỏ, so với người lớn còn náo nhiệt, lại muốn giải đố vung quyền, cũng không biết thư viện này đã dạy mấy đứa nhỏ này cái gì, cũng là loại gì cũng đầy đủ hết.
May mà là Tử Tình hạn chế bọn họ, không cho uống nhiều rượu, một người không được vượt quá ba chén, người khác dễ nói, duy chỉ La Hạo Viêm là đứa không chịu quản thúc, dụ dỗ Thư Ngọc Thư Vĩ còn có mấy đứa nhỏ Vĩnh Nam Vĩnh Chương Vĩnh Phong đem tất rượu cho hắn, một hồi, liền đỏ mặt rồi. Tử Tình lúc này mới phát giác, cướp cái chén của hắn.
"Cô cô, làm sao ngươi còn ghê gớm hơn cả nương ta? Nương ta cũng không quản ta uống rượu." La Hạo Viêm than thở nói.
"Vậy ngươi trở về nhà mình uống đi, muốn uống bao nhiêu uống bấy nhiêu, không có người ngăn cản ngươi." Tử Tình nói.
"Cô cô, ngươi chính là bất công, ngươi đối với Tiểu Dực cho tới bây giờ đều là lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, duy chỉ đối với ta cùng Văn Tinh Vực, đều là đến kêu đi hét, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Làm đồ cũng vậy, mỗi khi có hắn không có chúng ta, có chúng ta khẳng định là có hắn." La Hạo Viêm đứng ở trên kháng nói.
"Chính là, đừng nhìn Tiểu Dực nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng tâm nhãn tuyệt không ít, cô cô, không tin, ngươi chờ coi." Văn Tinh Vực uống hai ly rượu, lá gan cũng lớn, nói ra lời nói trong lòng mình.
Tử Tình nghe xong sửng sốt, La Hạo Viêm không nói, Tử Tình thật đúng là chưa từng ngẫm nghĩ, chắc hẳn là trong đầu luôn cảm thấy Tiểu Dực là đứa nhỏ không có nương thương yêu, cộng thêm buổi nói chuyện tối hôm qua của Hoa ma ma, cha Tiểu Dực có nhiều nữ nhân như vậy, đứa nhỏ cũng khẳng định không thể ít, đến lượt Tiểu Dực này, còn có thể chia được bao nhiêu tình thương của cha?
Kể từ đó, Tử Tình càng nhận định Tiểu Dực là đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn nhỏ, dựa vào ma ma cùng quản gia che chở, mới có thể tránh thoát những mưu tính ngấm ngầm kia, lớn đến hôm nay, đúng là không dễ, người xuất thân từ gia đình như vậy, tâm nhãn khẳng định không thể thiếu, tâm tư cũng vô cùng thông thấu.
Chẳng qua, tâm nhãn nhiều hơn nữa, hắn cũng dù sao cũng là tiểu hài tử, khát vọng cha mẹ người nhà yêu thương, Tử Tình vẫn là có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra tình cảm của đứa trẻ với phụ mẫu của hắn đối với mình, cho nên, Tử Tình mới có thể dung túng hắn ngày ngày sống ở nhà mình, sống ở bên cạnh Yên Nhiên.
Tiểu Dực nghe xong lời nói của Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm, nói với Tử Tình: "Cô cô, hai người bọn họ uống say, nói bậy đó."
Lưu thị cười nói: "Đều là Tử Tình chọc họa, rượu chưa uống được mấy chén, ngược lại uống lên dấm chua, bản thân ta là lần đầu tiên gặp mấy đứa nhỏ ghen vì tranh một cô cô, các ngươi nếu như vậy, những chất tử chất nữ đứng đắn chúng ta càng nên ôm lấy bình dấm chua mà uống rồi."
Lời nói của Lưu thị rất nhanh đưa tới hưởng ứng, mấy đứa Vĩnh Tùng cười nói: "Chẳng phải vậy, đó là cô cô của ta hẳn hoi, chúng ta còn chưa có tìm ngươi nói rõ lí lẽ đâu, ngươi lại còn oán giận lên. Nếu như thế, đó là cô cô của chúng ta, các ngươi về nhà tìm cô cô của các ngươi đi, đừng dính mãi ở bên cạnh cô cô ta."
"Ta mới không đi đâu? Ta nếu đi rồi, còn không phải lợi cho người nào đó, nhân lúc bắt tâm người nào đó, ta không đi. Cha ta còn trông vào ta cưới tiểu nha đầu này về nhà đấy." La Hạo Viêm chỉ vào Yên Nhiên khinh thường nói.
Lời này chọc giận nhiều người, mấy đứa Thư Duệ bọn họ xốc La Hạo Viêm ngã vào trên kháng, mấy người kết hội cù hắn, Thư Duệ cùng Thư Ngạn đè hắn lại, Thư Ngọc đặt mông ngồi ở trên người La Hạo Viêm, dùng sức đánh mông hắn, ngay cả Văn Tinh Vực cũng đá hắn mấy đá.
"Các ngươi lấy nhiều nạt ít, coi là bản lĩnh gì? Có năng lực, chúng ta một chọi một." La Hạo Viêm hô.
"Chúng ta cứ lấy nhiều nạt ít đấy, ngươi bắt nạt muội muội ta chính là không được, ta nói cho ngươi biết, về sau, ngươi nếu nói hưu nói vượn, chúng ta còn đánh ngươi." Thư Ngạn nói.
"Văn Tinh Vực, Văn thất thiếu gia, Văn thất công tử, ta là đang giúp ngươi, sao ngươi tốt xấu chẳng phân biệt được?" La Hạo Viêm hô.
"Ngươi muốn cướp vợ ta, đó gọi là giúp ta?" Văn Tinh Vực nhìn hắn một cái, cũng không có tiến lên giúp hắn.
Tử Tình thấy mấy đứa Thư Duệ còn có đúng mực, cũng là đánh đánh cái mông của La Hạo Viêm cù cù ngứa gì gì đó, nên cũng không có tiến lên, ai bảo miệng hắn không cản nói hưu nói vượn? Cũng nên chịu chút dạy dỗ.
Vĩnh Liên bọn họ xem náo nhiệt, còn dọn ra một chỗ riêng, Tiểu Dực cũng bế Yên Nhiên đến đuôi kháng, xem bọn họ chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, nha hoàn hầu hạ ngoài cửa tiến vào hỏi Trần thị nói: "Có người đưa tới hai sọt cua, đưa đi đâu?"
Trần thị sửng sốt, nhìn xem Tử Tình, Tử Tình nhìn xem Văn Tinh Vực, hiệu suất này cũng quá nhanh đi?
Văn Tinh Vực nói: "Cầm đi phòng bếp nấu rồi đưa lên."
Mấy đứa Thư Ngạn nghe nói có cua ăn, mới buông La Hạo Viêm ra, nói: "Hôm nay nể phần con cua, tha cho ngươi trước."
Ai ngờ La Hạo Viêm lại cứ không cảm kích, ngồi dậy gào lên: "Có ý gì? Các ngươi là nói tiểu gia ta còn không quan trọng bằng con cua?"
Thư Duệ liếc xéo hắn một cái, nói: "Bằng không ngươi cho là gì?"
La Hạo Viêm oa oa kêu to, bấm Thư Duệ một cái, kêu lên: "Ngươi thật tức chết ta rồi, ngày mai ta đưa một sọt cho ngươi, để cho chúng nó đi đầy ở trên giường ngươi."
"Vậy ta nấu rồi ngồi ở trên giường ngươi ăn." Thư Duệ cười nói.
"Đúng vậy, còn có hai huynh đệ chúng ta, chúng ta bốn, ngươi mới một người." Vĩnh Bách vỗ tay cười nói.
"Cô cô, ta sai lầm rồi còn không được sao? Ngươi xem, bọn họ đều đến bắt nạt ta, ngươi cũng không quản một chút." La Hạo Viêm hô.
Trần thị cười nói: "Thật sự là một đám trẻ con, xem cãi nhau cũng là vui vẻ."
"Cũng chỉ Tình nhi có nhẫn nại này, nhà mình một đống trẻ con còn dỗ không đủ, còn gọi từ bên ngoài ba đứa đến, còn đừng nói, nhìn mấy đứa nhỏ này, phẩm tính thật đúng là không tệ." Lưu thị cười nói.
Khi nói chuyện cua đã bưng lên, Tử Tình vừa thấy, quả thật con rất lớn, thật đúng chưa từng ăn, không chỉ Tử Tình, Thẩm thị bọn họ cũng chưa từng ăn, có loại cảm giác không biết xuống tay từ đâu, vẫn là Tiểu Dực nhu thuận, cầm cua từ bụng tách ra, con thứ nhất đưa cho Thẩm thị, Văn Tinh Vực thấy cũng tách ra đưa tới cho Tử Tình, La Hạo Viêm tách một con, nghĩ nghĩ, đưa đi cho Tăng Thụy Tường bên kia, Tăng Thụy Tường nhận cua, khen nói: "Đứa nhỏ này, thực hiểu chuyện, là đứa không tệ."
La Hạo Viêm cười hì hì trở lại, nói: "Cô cô, ta làm đúng không?"
Tiểu hài tử học này học nọ đều nhanh, Thư Duệ bọn họ nhìn một lần, liền biết xuống tay từ đâu, tách xong đưa tới cho Lưu thị, đưa đi cho Vĩnh Liên, mà Tiểu Dực, đã sớm bắt đầu bón Yên Nhiên ăn rồi, tiểu Yên Nhiên miệng đầy gạch cua bóng nhẫy, Tiểu Dực nhẹ nhàng mà dùng khăn tay lau đi.
Thẩm thị nhìn nói: "Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, thật đúng là dụng tâm."
Lưu thị cười nói: "Nương ngươi không có nghe hai đứa nhỏ kia nói, trong ba đứa đừng nhìn hắn nhỏ nhất, nhưng tâm nhãn nhiều nhất, im hơi lặng tiếng, bắt cóc ngoại sinh nữ này rồi, ngươi không thấy Yên Nhiên cùng hắn bây giờ khá tốt, ra khỏi nhà đều để cho hắn dắt."
Tử Tình nghe xong cũng nhìn về phía bọn họ, phần quan tâm của Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, như cả bọn Thư Duệ, không biết còn thật cho rằng Yên Nhiên là thân muội muội của hắn, Tử Tình nghĩ hơn một năm này, hình như trừ mùa hè đi đến trong trang mấy tháng ra, Tiểu Dực không nói mỗi ngày đến, cũng gần như là cách một ngày là muốn đến thăm, có khi thời gian nán lại cũng không dài, nói chuyện cùng Tử Tình và Yên Nhiên mấy câu rồi đi ngay, có khi sẽ ở lại ăn bữa cơm, bởi vì mấy người Thư Duệ bọn họ đều vào học rồi, trong nhà bình thường người thật đúng là không nhiều lắm, Yên Nhiên và Tiểu Dực rất nhanh liền quen thuộc, Yên Nhiên thấy Tiểu Dực, cũng là gọi ca ca ca ca, Tử Tình thật đúng là không suy nghĩ nhiều lắm.
Tử Tình bế Yên Nhiên muốn lên xe, ai ngờ này tiểu nha đầu nhất định đòi đi theo mấy đứa Thư Duệ, đại khái cũng là nguyên nhân rất ít đi lại ở bên ngoài, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, liền hưng phấn không thôi, nhảy nhót liên tục, đứa nhỏ mới bốn tuổi, Tử Tình cũng không nhẫn tâm trách móc nàng nặng nề, bóp chết thiên tính của trẻ nhỏ.
Tiểu Dực dắt Yên Nhiên, bất tri bất giác, Tiểu Dực đã thẩm thấu đến trong cuộc sống của một nhà Tử Tình, mấy đứa Thư Duệ và Thư Ngạn cũng không đề phòng Tiểu Dực như vậy nữa, tục ngữ nói, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngày hôm trước phòng tặc? Xem ra vẫn là có đạo lý nhất định.
Trần thị để lại sẵn cho một cái đại viện tử, tiểu hài tử ở trên kháng bày hai bàn, Thẩm thị mang theo nàng dâu nữ nhi ngồi một bàn, Tăng Thụy Tường mang theo nhi tử còn có ba ngoại nam Lưu gia, Dương gia, Phó gia ngồi một bàn ở phòng đối diện.
Tử Tình vừa thấy tư thế này, năm lượng bạc này thật đúng là không đủ, bèn dặn Trần thị một câu, "Nhị tẩu, ngươi quay lại dặn dò một tiếng, chỉ thu năm lượng bạc, còn lại khấu trừ trong tiền hoa hồng của ta."
Đây là quy củ Trần thị đưa ra khi chưa mở tiệm, bất kể là nhà ai đến tiệm cơm ăn cơm, vì để công bằng, đều là ghi ở trên trương mục của các nhà, mỗi tháng khấu trừ từ trong hoa hồng, như vậy, liền phòng ngừa nợ chết, sổ nợ rối mù.
Đang muốn mở tiệc, Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm đi tới, nói: "Các ngươi cũng đến quá sớm, cũng không chờ chúng ta một chút."
Thư Ngạn nói: "Còn chờ các ngươi, không phạt các ngươi đã không tệ rồi."
"Phạt chúng ta? Cũng được, không bằng cũng phạt ta làm chủ. Ngày khác cũng mời mọi người ăn cơm." La Hạo Viêm một mặt không sao cả.
"Cái này cũng không có ý nghĩa, phạt ngươi, phải phạt một việc khó khăn lớn hơn một chút." Thư Duệ nói.
"Ta biết phạt cái gì rồi, cô cô ta thích ăn nhất là lươn. Sau khi đến phương bắc cứ nhắc tới muốn ăn không có, không bằng phạt hắn đi bắt một sọt lươn đến." Vĩnh Tùng cười nói.
"Hình phạt này còn có chút ý nghĩa, cứ làm như vậy đi." Tiểu Dực cũng cười nói.
"Cái gì chứ? Ta đi đâu tìm kiếm đây? Quá khó khăn rồi. Đổi một cái." La Hạo Viêm hô.
Người phương bắc thông thường không ăn lươn, Tử Tình đến đã hơn một năm, chưa từng thấy có bán, trong trang nhà mình cũng không có, nhưng là thật sự có chút thèm rồi.
"Còn ta đây?" Văn Tinh Vực hỏi.
"Ngươi, ngươi, ta nghe nói mùa này cua mập. Không bằng ngươi kiếm mấy sọt tới đây, để cho mọi người chúng ta nếm thử." Thư Ngạn nói.
Thư Ngạn cũng là ở thư viện nghe bạn cùng trường khác nói, Tăng gia còn chưa có tập tục ăn cua, chủ yếu là hồi ở An Châu, không có cua to. Chỉ có loại cua đồng không xê xích một đồng tiền bao nhiêu, một tí thịt cũng không có, chỉ có thể chiên, bổ sung canxi cũng là còn được.
"Chủ ý này tốt." Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách cười nói, bọn họ cũng là có nghe thấy, chưa từng đích thân nếm thử.
"Việc này cũng không khó." Văn Tinh Vực cười nói.
"Ngươi là không khó, không bằng hai ta đổi một cái, ngươi kiếm lươn, ta kiếm cua?" La Hạo Viêm lấy cánh tay chọt chọt Văn Tinh Vực nói.
"Không đổi." Văn Tinh Vực cũng là rõ ràng. Ra cửa lập tức gọi một gã sai vặt, dặn dò vài câu, gã sai vặt liền đi rồi.
Mọi người chỉ lo nói giỡn, ai cũng không để ý, một lát, bắt đầu chạy đồ ăn. Hai bàn này của bọn nhỏ, so với người lớn còn náo nhiệt, lại muốn giải đố vung quyền, cũng không biết thư viện này đã dạy mấy đứa nhỏ này cái gì, cũng là loại gì cũng đầy đủ hết.
May mà là Tử Tình hạn chế bọn họ, không cho uống nhiều rượu, một người không được vượt quá ba chén, người khác dễ nói, duy chỉ La Hạo Viêm là đứa không chịu quản thúc, dụ dỗ Thư Ngọc Thư Vĩ còn có mấy đứa nhỏ Vĩnh Nam Vĩnh Chương Vĩnh Phong đem tất rượu cho hắn, một hồi, liền đỏ mặt rồi. Tử Tình lúc này mới phát giác, cướp cái chén của hắn.
"Cô cô, làm sao ngươi còn ghê gớm hơn cả nương ta? Nương ta cũng không quản ta uống rượu." La Hạo Viêm than thở nói.
"Vậy ngươi trở về nhà mình uống đi, muốn uống bao nhiêu uống bấy nhiêu, không có người ngăn cản ngươi." Tử Tình nói.
"Cô cô, ngươi chính là bất công, ngươi đối với Tiểu Dực cho tới bây giờ đều là lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, duy chỉ đối với ta cùng Văn Tinh Vực, đều là đến kêu đi hét, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị. Làm đồ cũng vậy, mỗi khi có hắn không có chúng ta, có chúng ta khẳng định là có hắn." La Hạo Viêm đứng ở trên kháng nói.
"Chính là, đừng nhìn Tiểu Dực nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng tâm nhãn tuyệt không ít, cô cô, không tin, ngươi chờ coi." Văn Tinh Vực uống hai ly rượu, lá gan cũng lớn, nói ra lời nói trong lòng mình.
Tử Tình nghe xong sửng sốt, La Hạo Viêm không nói, Tử Tình thật đúng là chưa từng ngẫm nghĩ, chắc hẳn là trong đầu luôn cảm thấy Tiểu Dực là đứa nhỏ không có nương thương yêu, cộng thêm buổi nói chuyện tối hôm qua của Hoa ma ma, cha Tiểu Dực có nhiều nữ nhân như vậy, đứa nhỏ cũng khẳng định không thể ít, đến lượt Tiểu Dực này, còn có thể chia được bao nhiêu tình thương của cha?
Kể từ đó, Tử Tình càng nhận định Tiểu Dực là đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn nhỏ, dựa vào ma ma cùng quản gia che chở, mới có thể tránh thoát những mưu tính ngấm ngầm kia, lớn đến hôm nay, đúng là không dễ, người xuất thân từ gia đình như vậy, tâm nhãn khẳng định không thể thiếu, tâm tư cũng vô cùng thông thấu.
Chẳng qua, tâm nhãn nhiều hơn nữa, hắn cũng dù sao cũng là tiểu hài tử, khát vọng cha mẹ người nhà yêu thương, Tử Tình vẫn là có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra tình cảm của đứa trẻ với phụ mẫu của hắn đối với mình, cho nên, Tử Tình mới có thể dung túng hắn ngày ngày sống ở nhà mình, sống ở bên cạnh Yên Nhiên.
Tiểu Dực nghe xong lời nói của Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm, nói với Tử Tình: "Cô cô, hai người bọn họ uống say, nói bậy đó."
Lưu thị cười nói: "Đều là Tử Tình chọc họa, rượu chưa uống được mấy chén, ngược lại uống lên dấm chua, bản thân ta là lần đầu tiên gặp mấy đứa nhỏ ghen vì tranh một cô cô, các ngươi nếu như vậy, những chất tử chất nữ đứng đắn chúng ta càng nên ôm lấy bình dấm chua mà uống rồi."
Lời nói của Lưu thị rất nhanh đưa tới hưởng ứng, mấy đứa Vĩnh Tùng cười nói: "Chẳng phải vậy, đó là cô cô của ta hẳn hoi, chúng ta còn chưa có tìm ngươi nói rõ lí lẽ đâu, ngươi lại còn oán giận lên. Nếu như thế, đó là cô cô của chúng ta, các ngươi về nhà tìm cô cô của các ngươi đi, đừng dính mãi ở bên cạnh cô cô ta."
"Ta mới không đi đâu? Ta nếu đi rồi, còn không phải lợi cho người nào đó, nhân lúc bắt tâm người nào đó, ta không đi. Cha ta còn trông vào ta cưới tiểu nha đầu này về nhà đấy." La Hạo Viêm chỉ vào Yên Nhiên khinh thường nói.
Lời này chọc giận nhiều người, mấy đứa Thư Duệ bọn họ xốc La Hạo Viêm ngã vào trên kháng, mấy người kết hội cù hắn, Thư Duệ cùng Thư Ngạn đè hắn lại, Thư Ngọc đặt mông ngồi ở trên người La Hạo Viêm, dùng sức đánh mông hắn, ngay cả Văn Tinh Vực cũng đá hắn mấy đá.
"Các ngươi lấy nhiều nạt ít, coi là bản lĩnh gì? Có năng lực, chúng ta một chọi một." La Hạo Viêm hô.
"Chúng ta cứ lấy nhiều nạt ít đấy, ngươi bắt nạt muội muội ta chính là không được, ta nói cho ngươi biết, về sau, ngươi nếu nói hưu nói vượn, chúng ta còn đánh ngươi." Thư Ngạn nói.
"Văn Tinh Vực, Văn thất thiếu gia, Văn thất công tử, ta là đang giúp ngươi, sao ngươi tốt xấu chẳng phân biệt được?" La Hạo Viêm hô.
"Ngươi muốn cướp vợ ta, đó gọi là giúp ta?" Văn Tinh Vực nhìn hắn một cái, cũng không có tiến lên giúp hắn.
Tử Tình thấy mấy đứa Thư Duệ còn có đúng mực, cũng là đánh đánh cái mông của La Hạo Viêm cù cù ngứa gì gì đó, nên cũng không có tiến lên, ai bảo miệng hắn không cản nói hưu nói vượn? Cũng nên chịu chút dạy dỗ.
Vĩnh Liên bọn họ xem náo nhiệt, còn dọn ra một chỗ riêng, Tiểu Dực cũng bế Yên Nhiên đến đuôi kháng, xem bọn họ chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, nha hoàn hầu hạ ngoài cửa tiến vào hỏi Trần thị nói: "Có người đưa tới hai sọt cua, đưa đi đâu?"
Trần thị sửng sốt, nhìn xem Tử Tình, Tử Tình nhìn xem Văn Tinh Vực, hiệu suất này cũng quá nhanh đi?
Văn Tinh Vực nói: "Cầm đi phòng bếp nấu rồi đưa lên."
Mấy đứa Thư Ngạn nghe nói có cua ăn, mới buông La Hạo Viêm ra, nói: "Hôm nay nể phần con cua, tha cho ngươi trước."
Ai ngờ La Hạo Viêm lại cứ không cảm kích, ngồi dậy gào lên: "Có ý gì? Các ngươi là nói tiểu gia ta còn không quan trọng bằng con cua?"
Thư Duệ liếc xéo hắn một cái, nói: "Bằng không ngươi cho là gì?"
La Hạo Viêm oa oa kêu to, bấm Thư Duệ một cái, kêu lên: "Ngươi thật tức chết ta rồi, ngày mai ta đưa một sọt cho ngươi, để cho chúng nó đi đầy ở trên giường ngươi."
"Vậy ta nấu rồi ngồi ở trên giường ngươi ăn." Thư Duệ cười nói.
"Đúng vậy, còn có hai huynh đệ chúng ta, chúng ta bốn, ngươi mới một người." Vĩnh Bách vỗ tay cười nói.
"Cô cô, ta sai lầm rồi còn không được sao? Ngươi xem, bọn họ đều đến bắt nạt ta, ngươi cũng không quản một chút." La Hạo Viêm hô.
Trần thị cười nói: "Thật sự là một đám trẻ con, xem cãi nhau cũng là vui vẻ."
"Cũng chỉ Tình nhi có nhẫn nại này, nhà mình một đống trẻ con còn dỗ không đủ, còn gọi từ bên ngoài ba đứa đến, còn đừng nói, nhìn mấy đứa nhỏ này, phẩm tính thật đúng là không tệ." Lưu thị cười nói.
Khi nói chuyện cua đã bưng lên, Tử Tình vừa thấy, quả thật con rất lớn, thật đúng chưa từng ăn, không chỉ Tử Tình, Thẩm thị bọn họ cũng chưa từng ăn, có loại cảm giác không biết xuống tay từ đâu, vẫn là Tiểu Dực nhu thuận, cầm cua từ bụng tách ra, con thứ nhất đưa cho Thẩm thị, Văn Tinh Vực thấy cũng tách ra đưa tới cho Tử Tình, La Hạo Viêm tách một con, nghĩ nghĩ, đưa đi cho Tăng Thụy Tường bên kia, Tăng Thụy Tường nhận cua, khen nói: "Đứa nhỏ này, thực hiểu chuyện, là đứa không tệ."
La Hạo Viêm cười hì hì trở lại, nói: "Cô cô, ta làm đúng không?"
Tiểu hài tử học này học nọ đều nhanh, Thư Duệ bọn họ nhìn một lần, liền biết xuống tay từ đâu, tách xong đưa tới cho Lưu thị, đưa đi cho Vĩnh Liên, mà Tiểu Dực, đã sớm bắt đầu bón Yên Nhiên ăn rồi, tiểu Yên Nhiên miệng đầy gạch cua bóng nhẫy, Tiểu Dực nhẹ nhàng mà dùng khăn tay lau đi.
Thẩm thị nhìn nói: "Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, thật đúng là dụng tâm."
Lưu thị cười nói: "Nương ngươi không có nghe hai đứa nhỏ kia nói, trong ba đứa đừng nhìn hắn nhỏ nhất, nhưng tâm nhãn nhiều nhất, im hơi lặng tiếng, bắt cóc ngoại sinh nữ này rồi, ngươi không thấy Yên Nhiên cùng hắn bây giờ khá tốt, ra khỏi nhà đều để cho hắn dắt."
Tử Tình nghe xong cũng nhìn về phía bọn họ, phần quan tâm của Tiểu Dực đối với Yên Nhiên, như cả bọn Thư Duệ, không biết còn thật cho rằng Yên Nhiên là thân muội muội của hắn, Tử Tình nghĩ hơn một năm này, hình như trừ mùa hè đi đến trong trang mấy tháng ra, Tiểu Dực không nói mỗi ngày đến, cũng gần như là cách một ngày là muốn đến thăm, có khi thời gian nán lại cũng không dài, nói chuyện cùng Tử Tình và Yên Nhiên mấy câu rồi đi ngay, có khi sẽ ở lại ăn bữa cơm, bởi vì mấy người Thư Duệ bọn họ đều vào học rồi, trong nhà bình thường người thật đúng là không nhiều lắm, Yên Nhiên và Tiểu Dực rất nhanh liền quen thuộc, Yên Nhiên thấy Tiểu Dực, cũng là gọi ca ca ca ca, Tử Tình thật đúng là không suy nghĩ nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.