Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 401: Tri phủ đại nhân
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
28/10/2015
Editor: Trạch Mỗ
Tử Tình thấy thím Âu Dương vội cười nói: "Đang muốn đi nhà thím một chuyến đây, hôm nay chúng ta trở về từ Thanh Nguyên miếu, sư phụ nói là nhân duyên tốt, thím yên tâm đi. Ngày đặt lễ đính hôn ngay vào hai mươi sáu, thím có gì muốn nói không?"
Thu Ngọc suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn, vội lôi kéo Tử Tình nói: "Thím nó hôm nay đến nhất định là có chuyện gì, không bằng, nghe xem ý của thím nó trước đã."
Tử Tình lúc này mới nghĩ đến, hai người tới đây hôm nay, nhất định không phải là tới hỏi tin, nhà gái đâu có gấp gáp như vậy?
Thím Âu Dương cầm cái hộp gỗ nhỏ trong tay, đưa cho Tử Tình, Tử Tình nhận lấy vừa nhìn, không phải là trâm cài hôm qua mình tặng sao? Chẳng lẽ đối phương không vừa ý cửa hôn sự này?
Thấy Tử Tình nhìn bọn họ, thím Âu Dương nói: "Đại chất nữ, ngươi cũng không phải người ngoài, ta cứ việc nói thẳng thôi. Trâm cài này của ngươi, hôm qua chúng ta cũng không nên lấy, bởi vì, mới vừa đi vào trong nhà, người trong thôn thấy trâm cài trên đầu nữ oa nhà ta, đều tới nhìn một cái, người này sờ sờ, người kia cắn cắn, hạt châu bên trên liền rơi một viên, gia bà ta cùng đám chị em dâu biết được, đều xúm xít tới, người người khóc than, muốn bán cây trâm này, cho gia bà ta bốc thuốc. Ta đâu có chịu, bởi vậy, một trận thật ồn ào. Sáng sớm hôm nay, ta nhờ Đại tức phụ cùng với Đại nhi tử ta vào thành, muốn đem trâm cài đi sửa chữa, thuận tiện hỏi xem trị giá bao nhiêu tiền, đáng tiếc, chưởng quầy nói, trâm cài này trị giá hơn mười lượng bạc, sửa trâm cài này cũng phải năm trăm đồng tiền lớn, chúng ta cũng không cầm nổi, bởi vậy, trả về cho các ngươi, xin lỗi, Đại chất nữ, một cái trâm châu đang tốt đẹp, bị chúng ta làm hỏng rồi."
Tử Tình vừa nghĩ một cái, vẫn là mình suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua, vừa nghe nói trâm cài này bị nhiều người sờ soạng như vậy. Thậm chí còn có người cắn, Tử Tình tuyệt đối sẽ không muốn nữa rồi. Liền nói: "Thím, vốn là ta suy nghĩ không chu đáo, chẳng qua. Lễ tặng đi rồi không có lý lấy lại. Nếu trâm cài này còn trị giá mấy lượng bạc, các ngươi hãy cầm đi bán, mua thêm chút đồ cưới cho nha đầu. Hoặc là giữ lại cho các ngươi cưới con dâu, cũng coi như Nhị cô ta cho các ngươi thêm sính lễ, ngoài ra, đây có mấy mảnh vải, vốn định đưa đi cho nha đầu nhà ngươi, cầm làm mấy bộ quần áo, chờ ngày đặt lễ đính hôn thì mặc."
Thím Âu Dương nghe xong run run rẩy rẩy nói cảm ơn. Không nghĩ tới bỗng chốc có thể có sính lễ hơn mười lượng bạc, lúc này, bạc nàng cưới con dâu cũng có rồi. Sau khi hai vợ chồng đi rồi, Thu Ngọc oán trách Tử Tình không nên tặng trâm cài cho nàng ta sớm như vậy, nói: "Bây giờ tốt rồi. Trâm cài này hơn phân nửa vào nhà nàng không về được, khẳng định sẽ đem đi bán, cho nhà họ cưới dâu dùng. Quá đáng tiếc, một câu trâm châu tốt như vậy."
Hạ Ngọc nghe Thu Ngọc oán giận, trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: "Cho đã cho rồi, ta thấy nhà nàng cũng không giống như là thích tham tiện nghi, nói không chừng sẽ cho đứa nhỏ thêm mấy đồ hồi môn, cho dù người ta cái gì cũng không thêm. Cầm cưới dâu rồi, chúng ta cũng không chịu thiệt, nuôi nữ hài lớn như vậy cho chúng ta, cho chút đồ cũng là nên."
Thu Ngọc nghe xong còn muốn nói cái gì nữa, thấy vẻ mặt Hạ Ngọc, vẫn là nuốt về. Sửa miệng hỏi: "Thế Tiểu Văn còn cần đi mua vòng tay bạc không?"
Hạ Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Trước không cần, mua chỉ sợ lại cầm về, chờ thành thân ta cấp bù nàng cũng là giống như thế."
Tử Tình thấy không có chuyện gì, bèn cùng Thu Ngọc cáo từ, Thu Ngọc vẫn còn đang than thở, Tử Tình biết nàng là tiếc cây trâm châu kia mất hơn mười lượng bạc, xem ra, thói quen lâu ngày của một người vẫn là có chút khó sửa, chẳng qua, Tử Tình vẫn là cảm thấy Thu Ngọc thuận mắt hơn trước kia.
Tử Tình về nhà mẹ đẻ trước, trò chuyện cùng Thẩm thị một chút, nghĩ đến biểu cảm nhe răng nhếch miệng đau thịt kia của Thu Ngọc ở trên xe, không nhịn được cười lên tiếng, thấy Thẩm thị hỏi mình, Tử Tình cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiểu cô buồn cười. Trong lòng nàng quá nửa suy nghĩ, đáng tiếc, sao không cho nàng cây trâm châu này chứ? Hôm qua còn không có phản ứng lớn như vậy, hôm nay nghe nói là trị giá hơn mười lượng bạc, cũng làm nàng hết sức đau lòng rồi."
Thẩm thị nghe xong cũng cười nói: "Tiểu cô ngươi chỉ có chút tật xấu đó, bây giờ khá hơn nhiều, nếu đổi lại trước kia, còn không trực tiếp mở miệng đòi ngươi? Ngươi cũng là, nhà nông dân, đâu có cần dùng đến trâm cài gì đó, đây không phải tìm việc sao?"
"Như thế, ta còn nhớ rõ trước kia ta cho Tú Thủy cô cô quần áo, Tiểu cô thấy được nói luôn nàng cũng muốn, lần này còn thật sự không có mở miệng. Ta cũng là thấy cô nương kia không tệ, nghĩ định xuống thay Nhị cô, cũng không thể cho nàng vòng ngọc trên tay ta, đó là bà ngoại cho ta, cái khác, ta cũng không mang thứ gì cả."
Tử Tình cảm thấy mình suốt ngày chỉ xoay quanh Tình viên cùng nhà mẹ đẻ, thực không có từng trải cuộc sống gì, nhân tình qua lại là không tinh thông lắm, suy nghĩ vấn đề vẫn là đơn giản, phần lớn là dựa vào yêu thích của mình, có lẽ là cuộc sống sau khi kết hôn trôi qua quá thuận lợi, không có cha mẹ chồng chị em dâu tiểu cô, Lâm Khang Bình cái gì cũng theo mình.
"Ngươi cũng còn không có hỏi qua ý của Nhị cô ngươi, ngươi đã định rồi, ngươi đứa nhỏ này, có khi thấy rất thông minh, có khi cũng là kẻ hồ đồ." Thẩm thị cười nói.
"Lời này của nương cũng là nói đúng, ta cũng cho là như thế." Tử Tình cười thừa nhận.
Thẩm thị thấy vẻ mặt Tử Tình, phì cười, nói: "Đi ra ngoài đã nửa ngày, vẫn là đi về trước đi. Khang Bình nhà ngươi sẽ nhớ nhung đấy."
Tử Tình không nghĩ tới Thẩm thị sẽ nói như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm qua, hơi đỏ mặt, nói: "Đến cả nương cũng giễu cợt ta." Nói xong chạy luôn.
Thẩm thị thấy lắc đầu cười không ngừng, vừa vặn Tăng Thụy Tường đi vào, hỏi: "Làm sao mà ngươi một mình một người ngồi bật cười, Tình nhi lại chạy thẳng một đường, có việc gì gấp đến ta đi vào cũng không nhìn thấy."
Thẩm thị liền kể lại chuyện hôm qua, nói: “Lúc trước ta còn lo lắng nữ tế một mình hàng năm ở bên ngoài dễ dàng có tâm tư khác, bây giờ cũng là yên tâm rồi, bất kể như thế nào, hắn đối với Tình nhi thật đúng là không thể chê."
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng là nhớ tới thân thế của mình, Thẩm thị ý thức được mình nói nhỡ miệng, vội lái đi, nói là muốn đến nhà Tử Tình ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khang Bình nói là muốn đi Khang trang tìm người đi Chanh viên hái cam, Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Phó phu nhân ngày đó, nói: "Không bằng chúng ta mua núi hoang phía sau Chanh viên, vẫn trồng cam và nuôi dê, cam có thể mở rộng một ít đến nơi khác, Phó phu nhân nói trong thành An Châu cũng có người muốn, bây giờ chúng ta cũng biết những phu nhân nhà quan này, ngươi nói đi."
"Theo ngươi, bạc đều ở trong tay ngươi, ngươi nói mua thì mua, dù sao người trong trang cũng không thiếu, mới vừa đón dâu, thêm ra đến hơn mười hộ, vừa vặn có thể tách ra một chút."
Tử Tình nghe xong liền nhớ tới cái hộp ngày ấy Lâm Khang Bình cho nàng, ngân phiếu này còn chưa có xem qua đâu, bèn lấy hộp ra, ngân phiếu đều là một ngàn lượng, Tử Tình vừa đếm, lại có thể có hai vạn lượng, liền hỏi: "Sao có nhiều như vậy, cứ như vậy, sang năm có thể hồi vốn rồi."
"Đúng vậy, cuối năm còn có thể cầm về hai vạn, không cần đến hai năm, thì sẽ thu hồi lại vốn, lúc này ta cũng yên tâm rồi."
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng chuyện mua núi, đang muốn ra ngoài, Phó đại nhân sai người đưa bái thiếp đến, nói là có việc muốn gặp mặt Lâm Khang Bình một lần.
Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Tử Tình, thầm nghĩ, chỉ sợ không phải là Phó đại nhân cho mời, chỉ là, hôm qua hắn vừa trở về, sao đối phương lại biết? Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Khang Bình có mấy phần không thoải mái, cảm giác mình như là bị người giám thị, chẳng qua, những lời này, hắn không nói với Tử Tình.
Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình nhớ tới nha hoàn Tiểu Hòa Tiểu Trúc mới tới, mới tám chín tuổi, đưa cho Thẩm thị hiển nhiên không thích hợp lắm, liền để cho Tiểu Hoàng qua, hai nha đầu này, vẫn là ở lại Tình viên, để cho Tiểu Lục tốn chút tâm tư huấn luyện, nghĩ vậy, Tiểu Lục cùng Tiểu Phấn cũng đã mười sáu, cũng nên tìm đầu ra cho các nàng rồi.
Tử Tình đang nghĩ tới những việc này, Tiểu Phấn tới đây nói, hình như nghe Ôn bà tử nói, Đại nữ nhi của nàng lại sinh nhi tử, Tiểu Phấn biết Tử Tình có qua lại thân thiết với Bảo Phượng, bèn nhắc nhở Tử Tình.
Tử Tình nghe xong vội chuẩn bị đồ, mang theo Tiểu Phấn cùng Lâm Mạch ra ngoài, gặp Bảo Phượng, biết mẫu tử bình an, Tử Tình cũng vui mừng cho Bảo Phượng, đây là đứa nhỏ thứ ba của nàng, bây giờ nàng cũng là nam nữ song toàn rồi, cuộc sống trong nhà cũng là càng ngày càng tốt, Tử Tình tự đáy lòng mà cao hứng thay cho nàng, hai người cùng trò chuyện, chỉ là trao đổi một chút kinh nghiệm nuôi con, biết Bảo Phượng vừa sinh xong không đến hai ngày, Tử Tình cũng không ở lại lâu.
Từ nhà Bảo Phượng đi ra, Tử Tình nghĩ tới Tú Thủy, cũng không biết cuộc sống một năm này như thế nào rồi, thật là có chút nhớ nhung, đó là phần ấm áp đầu tiên ngoại trừ tình thân Tử Tình cảm nhận được khi mới tới thời không này, thoáng một cái, hai mươi mấy năm đã trôi qua, tất cả những người thật lòng thật dạ đối xử tốt với Tử Tình, Tử Tình đều ghi tạc trong lòng.
Tử Tình về nhà, Lâm Khang Bình còn chưa có trở về, lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đã qua ăn cơm, Tử Tình đoán Lâm Khang Bình hẳn là Phó đại nhân giữ lại ăn cơm rồi, liền bảo mọi người ngồi xuống, Tăng Thụy Tường nghe nói Lâm Khang Bình đi đến chỗ Phó đại nhân, hỏi: "Khang Bình không phải là hôm qua mới trở về, sao Phó đại nhân lại biết?"
Cái này Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, lập tức đã bị hỏi khó rồi, Thẩm thị nghe xong nói: "Có lẽ là đúng dịp, hoặc là Khang Bình trở về, cũng sẽ có người nhìn thấy." diendanlequydon.com
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng gác lại việc này, không có suy nghĩ nhiều.
Lâm Khang Bình là vào giờ Thân xế chiều mới trở về, Tử Tình vừa hỏi, quả nhiên là Tri phủ Tần đại nhân muốn gặp Lâm Khang Bình, nhờ Phó đại nhân giới thiệu gặp mặt, giữa trưa, ba người uống chút ở Phong Di cư.
"Bây giờ, ta cũng là xác định một sự kiện, chính là Tri phủ Việt Thành và Tri phủ An Châu có quan hệ gì đó, bởi vì Tần đại nhân nhằm vào ta bóng gió thăm dò chuyện Kinh thành, chắc là Kinh Thành có người nói chuyện giúp chúng ta, Tri phủ Việt Thành không mò ra nội tình của chúng ta, nhờ Tần đại nhân hỏi thăm một hai, chỉ là, Tần đại nhân này cũng không có nói rõ, ta cũng không tiện hỏi nhiều."
"Nói như vậy, không phải là Văn Tam thì chính là Tiểu Dực rồi, ngươi cũng đừng hỏi thăm nữa, dù sao đối phương cũng không muốn làm cho chúng ta cảm kích, hỏi rõ ngược lại không tốt, hồ đồ chút thôi, dù sao cũng là chuyện tốt."
"Nói bậy bạ gì đấy? Nào có đạo lý biết ơn không báo?" Lâm Khang Bình nhéo mặt Tử Tình cười nói.
"Đúng rồi, ngươi cũng nói là biết ơn thì báo, nhưng chúng ta không phải là không biết ơn sao? Đành phải hồ đồ rồi." Tử Tình cười nói.
"Ta cũng là không nghĩ tới, lại có thể mơ hồ quen biết một vị Tri phủ đại nhân, lại còn thành thượng khách của Tri phủ đại nhân, cũng là chuyện không có." Lâm Khang Bình cười nói.
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây, hai người ai cũng không biết.
Tử Tình thấy thím Âu Dương vội cười nói: "Đang muốn đi nhà thím một chuyến đây, hôm nay chúng ta trở về từ Thanh Nguyên miếu, sư phụ nói là nhân duyên tốt, thím yên tâm đi. Ngày đặt lễ đính hôn ngay vào hai mươi sáu, thím có gì muốn nói không?"
Thu Ngọc suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn, vội lôi kéo Tử Tình nói: "Thím nó hôm nay đến nhất định là có chuyện gì, không bằng, nghe xem ý của thím nó trước đã."
Tử Tình lúc này mới nghĩ đến, hai người tới đây hôm nay, nhất định không phải là tới hỏi tin, nhà gái đâu có gấp gáp như vậy?
Thím Âu Dương cầm cái hộp gỗ nhỏ trong tay, đưa cho Tử Tình, Tử Tình nhận lấy vừa nhìn, không phải là trâm cài hôm qua mình tặng sao? Chẳng lẽ đối phương không vừa ý cửa hôn sự này?
Thấy Tử Tình nhìn bọn họ, thím Âu Dương nói: "Đại chất nữ, ngươi cũng không phải người ngoài, ta cứ việc nói thẳng thôi. Trâm cài này của ngươi, hôm qua chúng ta cũng không nên lấy, bởi vì, mới vừa đi vào trong nhà, người trong thôn thấy trâm cài trên đầu nữ oa nhà ta, đều tới nhìn một cái, người này sờ sờ, người kia cắn cắn, hạt châu bên trên liền rơi một viên, gia bà ta cùng đám chị em dâu biết được, đều xúm xít tới, người người khóc than, muốn bán cây trâm này, cho gia bà ta bốc thuốc. Ta đâu có chịu, bởi vậy, một trận thật ồn ào. Sáng sớm hôm nay, ta nhờ Đại tức phụ cùng với Đại nhi tử ta vào thành, muốn đem trâm cài đi sửa chữa, thuận tiện hỏi xem trị giá bao nhiêu tiền, đáng tiếc, chưởng quầy nói, trâm cài này trị giá hơn mười lượng bạc, sửa trâm cài này cũng phải năm trăm đồng tiền lớn, chúng ta cũng không cầm nổi, bởi vậy, trả về cho các ngươi, xin lỗi, Đại chất nữ, một cái trâm châu đang tốt đẹp, bị chúng ta làm hỏng rồi."
Tử Tình vừa nghĩ một cái, vẫn là mình suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua, vừa nghe nói trâm cài này bị nhiều người sờ soạng như vậy. Thậm chí còn có người cắn, Tử Tình tuyệt đối sẽ không muốn nữa rồi. Liền nói: "Thím, vốn là ta suy nghĩ không chu đáo, chẳng qua. Lễ tặng đi rồi không có lý lấy lại. Nếu trâm cài này còn trị giá mấy lượng bạc, các ngươi hãy cầm đi bán, mua thêm chút đồ cưới cho nha đầu. Hoặc là giữ lại cho các ngươi cưới con dâu, cũng coi như Nhị cô ta cho các ngươi thêm sính lễ, ngoài ra, đây có mấy mảnh vải, vốn định đưa đi cho nha đầu nhà ngươi, cầm làm mấy bộ quần áo, chờ ngày đặt lễ đính hôn thì mặc."
Thím Âu Dương nghe xong run run rẩy rẩy nói cảm ơn. Không nghĩ tới bỗng chốc có thể có sính lễ hơn mười lượng bạc, lúc này, bạc nàng cưới con dâu cũng có rồi. Sau khi hai vợ chồng đi rồi, Thu Ngọc oán trách Tử Tình không nên tặng trâm cài cho nàng ta sớm như vậy, nói: "Bây giờ tốt rồi. Trâm cài này hơn phân nửa vào nhà nàng không về được, khẳng định sẽ đem đi bán, cho nhà họ cưới dâu dùng. Quá đáng tiếc, một câu trâm châu tốt như vậy."
Hạ Ngọc nghe Thu Ngọc oán giận, trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: "Cho đã cho rồi, ta thấy nhà nàng cũng không giống như là thích tham tiện nghi, nói không chừng sẽ cho đứa nhỏ thêm mấy đồ hồi môn, cho dù người ta cái gì cũng không thêm. Cầm cưới dâu rồi, chúng ta cũng không chịu thiệt, nuôi nữ hài lớn như vậy cho chúng ta, cho chút đồ cũng là nên."
Thu Ngọc nghe xong còn muốn nói cái gì nữa, thấy vẻ mặt Hạ Ngọc, vẫn là nuốt về. Sửa miệng hỏi: "Thế Tiểu Văn còn cần đi mua vòng tay bạc không?"
Hạ Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Trước không cần, mua chỉ sợ lại cầm về, chờ thành thân ta cấp bù nàng cũng là giống như thế."
Tử Tình thấy không có chuyện gì, bèn cùng Thu Ngọc cáo từ, Thu Ngọc vẫn còn đang than thở, Tử Tình biết nàng là tiếc cây trâm châu kia mất hơn mười lượng bạc, xem ra, thói quen lâu ngày của một người vẫn là có chút khó sửa, chẳng qua, Tử Tình vẫn là cảm thấy Thu Ngọc thuận mắt hơn trước kia.
Tử Tình về nhà mẹ đẻ trước, trò chuyện cùng Thẩm thị một chút, nghĩ đến biểu cảm nhe răng nhếch miệng đau thịt kia của Thu Ngọc ở trên xe, không nhịn được cười lên tiếng, thấy Thẩm thị hỏi mình, Tử Tình cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiểu cô buồn cười. Trong lòng nàng quá nửa suy nghĩ, đáng tiếc, sao không cho nàng cây trâm châu này chứ? Hôm qua còn không có phản ứng lớn như vậy, hôm nay nghe nói là trị giá hơn mười lượng bạc, cũng làm nàng hết sức đau lòng rồi."
Thẩm thị nghe xong cũng cười nói: "Tiểu cô ngươi chỉ có chút tật xấu đó, bây giờ khá hơn nhiều, nếu đổi lại trước kia, còn không trực tiếp mở miệng đòi ngươi? Ngươi cũng là, nhà nông dân, đâu có cần dùng đến trâm cài gì đó, đây không phải tìm việc sao?"
"Như thế, ta còn nhớ rõ trước kia ta cho Tú Thủy cô cô quần áo, Tiểu cô thấy được nói luôn nàng cũng muốn, lần này còn thật sự không có mở miệng. Ta cũng là thấy cô nương kia không tệ, nghĩ định xuống thay Nhị cô, cũng không thể cho nàng vòng ngọc trên tay ta, đó là bà ngoại cho ta, cái khác, ta cũng không mang thứ gì cả."
Tử Tình cảm thấy mình suốt ngày chỉ xoay quanh Tình viên cùng nhà mẹ đẻ, thực không có từng trải cuộc sống gì, nhân tình qua lại là không tinh thông lắm, suy nghĩ vấn đề vẫn là đơn giản, phần lớn là dựa vào yêu thích của mình, có lẽ là cuộc sống sau khi kết hôn trôi qua quá thuận lợi, không có cha mẹ chồng chị em dâu tiểu cô, Lâm Khang Bình cái gì cũng theo mình.
"Ngươi cũng còn không có hỏi qua ý của Nhị cô ngươi, ngươi đã định rồi, ngươi đứa nhỏ này, có khi thấy rất thông minh, có khi cũng là kẻ hồ đồ." Thẩm thị cười nói.
"Lời này của nương cũng là nói đúng, ta cũng cho là như thế." Tử Tình cười thừa nhận.
Thẩm thị thấy vẻ mặt Tử Tình, phì cười, nói: "Đi ra ngoài đã nửa ngày, vẫn là đi về trước đi. Khang Bình nhà ngươi sẽ nhớ nhung đấy."
Tử Tình không nghĩ tới Thẩm thị sẽ nói như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm qua, hơi đỏ mặt, nói: "Đến cả nương cũng giễu cợt ta." Nói xong chạy luôn.
Thẩm thị thấy lắc đầu cười không ngừng, vừa vặn Tăng Thụy Tường đi vào, hỏi: "Làm sao mà ngươi một mình một người ngồi bật cười, Tình nhi lại chạy thẳng một đường, có việc gì gấp đến ta đi vào cũng không nhìn thấy."
Thẩm thị liền kể lại chuyện hôm qua, nói: “Lúc trước ta còn lo lắng nữ tế một mình hàng năm ở bên ngoài dễ dàng có tâm tư khác, bây giờ cũng là yên tâm rồi, bất kể như thế nào, hắn đối với Tình nhi thật đúng là không thể chê."
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng là nhớ tới thân thế của mình, Thẩm thị ý thức được mình nói nhỡ miệng, vội lái đi, nói là muốn đến nhà Tử Tình ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khang Bình nói là muốn đi Khang trang tìm người đi Chanh viên hái cam, Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Phó phu nhân ngày đó, nói: "Không bằng chúng ta mua núi hoang phía sau Chanh viên, vẫn trồng cam và nuôi dê, cam có thể mở rộng một ít đến nơi khác, Phó phu nhân nói trong thành An Châu cũng có người muốn, bây giờ chúng ta cũng biết những phu nhân nhà quan này, ngươi nói đi."
"Theo ngươi, bạc đều ở trong tay ngươi, ngươi nói mua thì mua, dù sao người trong trang cũng không thiếu, mới vừa đón dâu, thêm ra đến hơn mười hộ, vừa vặn có thể tách ra một chút."
Tử Tình nghe xong liền nhớ tới cái hộp ngày ấy Lâm Khang Bình cho nàng, ngân phiếu này còn chưa có xem qua đâu, bèn lấy hộp ra, ngân phiếu đều là một ngàn lượng, Tử Tình vừa đếm, lại có thể có hai vạn lượng, liền hỏi: "Sao có nhiều như vậy, cứ như vậy, sang năm có thể hồi vốn rồi."
"Đúng vậy, cuối năm còn có thể cầm về hai vạn, không cần đến hai năm, thì sẽ thu hồi lại vốn, lúc này ta cũng yên tâm rồi."
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng chuyện mua núi, đang muốn ra ngoài, Phó đại nhân sai người đưa bái thiếp đến, nói là có việc muốn gặp mặt Lâm Khang Bình một lần.
Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Tử Tình, thầm nghĩ, chỉ sợ không phải là Phó đại nhân cho mời, chỉ là, hôm qua hắn vừa trở về, sao đối phương lại biết? Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Khang Bình có mấy phần không thoải mái, cảm giác mình như là bị người giám thị, chẳng qua, những lời này, hắn không nói với Tử Tình.
Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình nhớ tới nha hoàn Tiểu Hòa Tiểu Trúc mới tới, mới tám chín tuổi, đưa cho Thẩm thị hiển nhiên không thích hợp lắm, liền để cho Tiểu Hoàng qua, hai nha đầu này, vẫn là ở lại Tình viên, để cho Tiểu Lục tốn chút tâm tư huấn luyện, nghĩ vậy, Tiểu Lục cùng Tiểu Phấn cũng đã mười sáu, cũng nên tìm đầu ra cho các nàng rồi.
Tử Tình đang nghĩ tới những việc này, Tiểu Phấn tới đây nói, hình như nghe Ôn bà tử nói, Đại nữ nhi của nàng lại sinh nhi tử, Tiểu Phấn biết Tử Tình có qua lại thân thiết với Bảo Phượng, bèn nhắc nhở Tử Tình.
Tử Tình nghe xong vội chuẩn bị đồ, mang theo Tiểu Phấn cùng Lâm Mạch ra ngoài, gặp Bảo Phượng, biết mẫu tử bình an, Tử Tình cũng vui mừng cho Bảo Phượng, đây là đứa nhỏ thứ ba của nàng, bây giờ nàng cũng là nam nữ song toàn rồi, cuộc sống trong nhà cũng là càng ngày càng tốt, Tử Tình tự đáy lòng mà cao hứng thay cho nàng, hai người cùng trò chuyện, chỉ là trao đổi một chút kinh nghiệm nuôi con, biết Bảo Phượng vừa sinh xong không đến hai ngày, Tử Tình cũng không ở lại lâu.
Từ nhà Bảo Phượng đi ra, Tử Tình nghĩ tới Tú Thủy, cũng không biết cuộc sống một năm này như thế nào rồi, thật là có chút nhớ nhung, đó là phần ấm áp đầu tiên ngoại trừ tình thân Tử Tình cảm nhận được khi mới tới thời không này, thoáng một cái, hai mươi mấy năm đã trôi qua, tất cả những người thật lòng thật dạ đối xử tốt với Tử Tình, Tử Tình đều ghi tạc trong lòng.
Tử Tình về nhà, Lâm Khang Bình còn chưa có trở về, lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đã qua ăn cơm, Tử Tình đoán Lâm Khang Bình hẳn là Phó đại nhân giữ lại ăn cơm rồi, liền bảo mọi người ngồi xuống, Tăng Thụy Tường nghe nói Lâm Khang Bình đi đến chỗ Phó đại nhân, hỏi: "Khang Bình không phải là hôm qua mới trở về, sao Phó đại nhân lại biết?"
Cái này Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, lập tức đã bị hỏi khó rồi, Thẩm thị nghe xong nói: "Có lẽ là đúng dịp, hoặc là Khang Bình trở về, cũng sẽ có người nhìn thấy." diendanlequydon.com
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng gác lại việc này, không có suy nghĩ nhiều.
Lâm Khang Bình là vào giờ Thân xế chiều mới trở về, Tử Tình vừa hỏi, quả nhiên là Tri phủ Tần đại nhân muốn gặp Lâm Khang Bình, nhờ Phó đại nhân giới thiệu gặp mặt, giữa trưa, ba người uống chút ở Phong Di cư.
"Bây giờ, ta cũng là xác định một sự kiện, chính là Tri phủ Việt Thành và Tri phủ An Châu có quan hệ gì đó, bởi vì Tần đại nhân nhằm vào ta bóng gió thăm dò chuyện Kinh thành, chắc là Kinh Thành có người nói chuyện giúp chúng ta, Tri phủ Việt Thành không mò ra nội tình của chúng ta, nhờ Tần đại nhân hỏi thăm một hai, chỉ là, Tần đại nhân này cũng không có nói rõ, ta cũng không tiện hỏi nhiều."
"Nói như vậy, không phải là Văn Tam thì chính là Tiểu Dực rồi, ngươi cũng đừng hỏi thăm nữa, dù sao đối phương cũng không muốn làm cho chúng ta cảm kích, hỏi rõ ngược lại không tốt, hồ đồ chút thôi, dù sao cũng là chuyện tốt."
"Nói bậy bạ gì đấy? Nào có đạo lý biết ơn không báo?" Lâm Khang Bình nhéo mặt Tử Tình cười nói.
"Đúng rồi, ngươi cũng nói là biết ơn thì báo, nhưng chúng ta không phải là không biết ơn sao? Đành phải hồ đồ rồi." Tử Tình cười nói.
"Ta cũng là không nghĩ tới, lại có thể mơ hồ quen biết một vị Tri phủ đại nhân, lại còn thành thượng khách của Tri phủ đại nhân, cũng là chuyện không có." Lâm Khang Bình cười nói.
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây, hai người ai cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.