Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 113: Tử Bình bị đuổi
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
24/08/2014
Tăng Thụy Khánh vọt vào, cho Tử Bình hai cái bạt tai. Tăng Thụy Tường ôm lấy hắn từ phía sau, "Đại ca, bình tĩnh, đại ca, nhất định phải bình tĩnh."
"Ta bình tĩnh thế nào? Nuôi nhiều năm như vậy, cư nhiên bị một chút nho nhỏ ân huệ đã bị lừa rồi, ta thiếu ngươi ăn hay thiếu ngươi mặc, ta chưa thấy ai lại ngu như ngươi, tự dâng mình lên cửa để người ta đạp hư. Mắt ngươi không biết nhìn xa thì tâm ngươi cũng phải biết suy nghĩ chứ, nhìn không ra ai tốt ai xấu à? Ngươi lớn như vậy mà trong lòng không có một chút phòng bị nào, nhiều năm ngươi ăn cơm đều ăn không phải trả tiền, hắn muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái nấy, hắn bảo ngươi chết ngươi cũng đi à? Thôi, từ nay trở đi, coi ta như không sinh một đứa con như ngươi, ngươi đi đi." Tăng Thụy Khánh mắng.
Tử Bình nghe vậy, liền quỳ trước mặt Tăng Thụy Khánh, ôm lấy chân cha, "Cha, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, làm nương tức giận sinh non, ta liền hối hận, cha, ngươi đừng đuổi ta đi, ngươi nói cái gì ta đều nghe ngươi hết."
Mọi người thấy vậy, đều rơi lệ, nhưng Tăng Thụy Khánh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nói: "Ngươi đừng gọi ta là cha nữa, vì tốt cho mọi người, ngươi đi đi, từ đây đừng trở về nữa. Vì tránh né hàng xóm, thân hữu cùng thôn nhân ánh mắt, ta sẽ dẫn nương ngươi và đứa nhỏ tìm chỗ khác trong thành mà ở, ngươi cũng đừng tới tìm chúng ta, ta nói được thì làm được, ngươi tới một lần ta đánh một lần. Nể tình cha con, ta cho ngươi mười lượng bạc, về sau chúng ta không liên quan gì nữa, đúng rồi, ta đem hộ tịch cho ngươi, ngày mai ngươi lấy hộ tịch rồi đi đi, ngày mai để Tử Phúc đưa ngươi đi. Chúng ta không cần gặp mặt lại, nếu ngươi muốn tốt cho ta, vì tốt cho gia đình này, ngươi đừng về, đỡ liên lụy đệ đệ muội muội ngươi."
Chu thị tiến lên muốn nói vài câu, Tăng Thụy Khánh chỉ vào nàng, mắng: "Ngươi câm miệng. Ngươi còn muốn nói cái gì, ngươi suốt ngày đều làm gì hả? Ngay cả một đứa trẻ cũng không trông coi được, ngươi là người chết à? Ngay dưới mí mắt người làm loạn, ngươi lại không phát hiện? Nếu không phải nể hai đứa con còn nhỏ, ta đã hưu (li hôn, bỏ) ngươi rồi."
Tăng Thụy Khánh nói xong, trở về phòng. ‘Phanh’ một tiếng đem cửa đóng lại. Chu thị bị dọa, không dám lắm miệng. Qua một hồi, liền nghe thấy Tăng Thụy Khánh kêu Chu thị đi vào thu dọn đồ đạc của Tử Bình, Tăng Thụy Tường còn muốn đi vào khuyên nhủ, bị Tăng Thụy Khánh đẩy ra, nói: "Ai cũng đừng khuyên, các ngươi cũng biết tính tình của ta, ai khuyên cũng vô dụng."
Điền thị thấy Tử Bình chỉ biết khóc. Liền khuyên nàng "Nữ oa à, ngươi khóc như vậy không tốt cho đứa nhỏ trong bụng, bây giờ cha ngươi đang nổi nóng, ai khuyên cũng vô dụng, không bằng nghe hắn nói, ngươi cứ rời đi một thời gian, qua một đoạn thời gian thì tốt, có lẽ đứa nhỏ sinh hạ xuống, hắn cũng liền tha thứ ngươi. Cha ngươi tính bướng bỉnh, ai càng đối nghịch cùng hắn, hắn lại càng điên cuồng, con ta sinh ta biết. Nghe bà nói, nếu người kia đã cùng cách thì ngươi sống với gã đi."
Chu thị nghe xong, rất tức giận, reo lên: "Sống cái gì mà sống, ai đồng ý gả cho hắn? Hoa cúc khuê nữ của ta biến thành như vậy, ta hận không thể lột da, bóc thịt hắn, ta có thể để Tử Bình gả cho một người lớn tuổi như hắn à? Nghe nương, uống dược để bỏ cái thai đi, nương nhất định sẽ tìm một người tốt cho ngươi."
"Không, nương, ta không bỏ đứa nhỏ, hắn cũng nói, vô luận ta tìm ai, hắn đều nghĩ cách hủy, vô dụng. Hắn nói hắn sẽ đối tốt với ta, cả đời sẽ đối tốt với ta." Tử Bình khóc hô.
"Hại nữ nhi của ta như vậy, có phải ngươi bị quỷ bắt tâm không hả, ngày mai nương phải đi Thanh Nguyên miếu thắp hương trừ tà cho ngươi, hôm nay hắn mà ở trước mặt ta, ta hận không thể đánh chết hắn." Chu thị hung tợn nguyền rủa.
"Thôi, nghe ta, đây là mệnh của nàng, vẫn để nàng đi đi, cho đứa nhỏ sẩy rồi lỡ có gì ngoài ý muốn, ngươi hối hận cũng không kịp, đây là con đường đứa nhỏ tự chọn, có cái khổ gì thì tự nàng chịu. Tử Bình, tương lai ngươi có hối hận cũng phải nhớ con đường này là ngươi tự chọn, ngươi chớ oán trách người khác. Về phần cha ngươi, bà ngươi nói đúng đấy, về sau hẵng sau, hiện tại ai cũng không cải biến được quyết định của hắn." Lão gia tử lên tiếng, nói xong thở dài.
Chu thị nghe xong, ôm Tử Bình khóc lớn, "Con à, mạng của ngươi sao khổ như vậy hả, ngươi là đồ nhẫn tâm, mắt ngươisao thiển cận thế, chúng ta mặc dù không giàu có, nhưng nương không cho ngươi ăn ngươi mặc à? Ngươi dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết một cô nương làm sao có thể phát sinh quan hệ cùng một đại nam nhân, một lần còn không đủ, lại muốn đưa tới cửa, ta không thể để hắn đắc ý như vậy, ta sao can tâm chứ? Sao ngươi không chết đi, ngươi chết thì sạch sẽ. . ."
Tử hà không biết phát sinh chuyện gì, cũng ôm đùi nương khóc, lúc này, bé sơ sinh Tử Toàn bên trong cũng khóc, chu thị đành phải buông Tử Bình ra.
Tử Bình quỳ trên mặt đất khóc như cũ, Điền thị thấy liền muốn nâng Tử Bình lên, Thẩm thị nhanh hỗ trợ, chuẩn bị nước ấm, giúp đỡ Tử Bình lau sơ, cho nàng vào phòng nằm, có chuyện gì ngày mai lại nói. Điền thị lo lắng, nói đêm nay bà ở cùng. Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mới dẫn Tử Phúc về nhà.
Tử Lộc đang dẫn đệ đệ muội muội chơi, Tử Tình thấy sắc mặt ba người bọn họ không tốt, liền nhu thuận nói: "Cha, nương, chúng con đã làm bánh trôi xong, để con bỏ vào nồi nấu."
Thẩm thị một phen ôm lấy Tử Tình, khóc nói: "Tình nhi, nữ nhi ngoan của ta, con phải nghe lời nương, chớ để đi lầm đường, nương chịu không nổi."
"Ngươi nói gì vậy, làm đứa nhỏ sợ, thật sự là hồ đồ." Tăng Thụy Tường lập tức dắt thê tử đi.
Tử Tình hỏi Tử Phúc, Tử Phúc cũng là không giấu giếm nàng, đem sự tình nói ra: "Ca ca biết ngươi là người thông minh, biết cái gì làm được, cái gì không làm được. Ngươi cũng mỗi một ngày lớn, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà giúp nương chiếu cố đệ đệ muội muội. Chớ để bị người khác mê mắt, đánh mất bản tính."
"Ca, ngươi yên tâm, ta là loại người kiến thức hạn hẹp sao? Ta muốn bạc chẳng lẽ không biết tự mình kiếm lấy? Ngươi xem bạc của chúng ta có phải do ta kiếm không, năm nay cây ăn quả thu vào một lượng bạc lớn, không tin ngươi chờ coi."
Tử Tình cố ý nâng cằm lên khoe khoang, quả nhiên Tử Phúc vươn tay vò rối tóc nàng, còn véo má nàng, cố ý phối hợp nói: "Đúng vậy, nhìn xem muội muội của ai lợi hại, thông minh, tham tiền như vậy nè."
Hai người náo loạn một trận, trong lòng Tử Phúc cũng khoan khoái chút, yên lòng chuẩn bị đồ dùng khai giảng. Qua ngày mười sáu, cả nhà còn tưởng rằng Tăng Thụy Khánh thay đổi chủ ý, ai biết sáng sớm ngày mười bảy, Điền thị đi lại kêu Tử Phúc dẫn Tử Bình đi làm thủ tục phân hộ.
Tử Phúc cùng Tử Bình và người gọi là tỷ phu kia làm xong xuôi mọi chuyện, lại dẫn bọn họ đến tiểu viện mới thêu, trước khi trời tối mới trở về nhà. Thẩm thị hỏi hắn mới biết là đã qua lão phòng, sợ Chu thị bọn họ lo lắng. Còn nói Tăng Thụy Khánh đã thu dọn xong, ngày mai liền chuyển đi, không tính toán về đây trong khoảng thời gian ngắn. Thẩm thị nghe xong, ảm đạm, hỏi địa chỉ Tử Bình ở, không nói cái gì nữa.
Cuối tháng, trượng phu Hạ Ngọc phái đệ đệ hắn tới truyền tin, Hạ Ngọc sinh một cái nam hài, trên mặt mọi người mới có chút vui mừng, Thẩm thị muốn đi đưa lễ xuống sữa, lão gia tử cùng Điền thị cũng muốn đi. Tăng Thụy Tường đã bắt đầu đi dạy lại, Thẩm thị lo lắng vì nhà chỉ có Tử Tình, Tử Vũ, đành phải tiếp mẫu thân Hà thị đến, sau đó mới chuẩn bị vài thứ cùng Điền thị bọn họ đến Kiều thôn vấn an Hạ Ngọc, bởi vì đường sá hơi xa, tính toán ở lại một đêm.
Nguyên bản Điền thị muốn cho hai đứa Đại Mao đến nhà Tử Tình ăn cơm và ở lại một đêm, Tăng Thụy Tường không đáp ứng, chủ yếu là chuyện Tử Bình làm hắn sợ, lại nói Đại Mao dù thế nào cũng là người ngoài, tính cả tuổi mụ cũng mười lăm, chẳng qua lời này hắn không thể nói thẳng ra, nghĩ nghĩ mới nói: "Nương, nhà của ta chỉ nhạc mẫu chăm lo bếp núc, huống chi bọn Đại Mao sức ăn rất lớn, ta thấy tiểu muội cũng ở gần, không bằng để nàng chăm lo bọn họ một ngày, huống chi trong nhà còn có gà vịt."
Lão gia tử nghe xong cũng nói: "Lão nhị nói rất đúng, không thể để bà thông gia hầu hạ bọn họ được, đừng làm cho người chê cười ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, dù sao Thu Ngọc cách cũng gần, gọi Thu Ngọc tới làm một ngày cơm, nàng cũng quen việc bếp núc rồi."
Điền thị biết Thẩm thị ghét nhà Xuân Ngọc, chọc giận nàng thì chỉ có hại chứ không lợi, chỉ có thể từ bỏ.
Ai biết Thẩm thị mới vừa đi, Chu chưởng quầy, Văn Tam cùng Lâm Khang Bình đến, Lâm Khang Bình cho Tử Tình một lọ dược, nói để chữa bệnh ho khan, làm Văn Tam theo dõi hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết nàng ho khan, ngươi gặp nằng khi nào?”
Lâm Khang Bình nghe xong, không biết đáp lại như thế nào, Tử Tình tiếp lời: "Chính là lần trước hắn từ Việt thành trở về, cho ta ít thứ."
"Cái gì vậy, vì sao không tìm ta? Còn nữa, vì sao ta mua bươm bướm ngươi lại không chịu nhận?" Văn Tam nhìn chằm chằm Tử Tình, đầy mắt ủy khuất.
Tử Tình nghe xong, hơi có chút đau đầu, nói: "Sao giống nhau được, ngươi tặng cho ta, ta đương nhiên không thể muốn, còn hắn là ta hờ mua, bạc ta trả."
Văn tam nghe xong sắc mặt mới tốt một ít, lúc này, Chu chưởng quầy vội nói nói: "Chúng ta lão gia thấy cam nhà ngươi rất là cao hứng, nói lễ tết năm nay có quà tặng mới, ngươi không biết đâu, người trong kinh không thiếu bạc, chỉ thiếu những đồ mới mẻ, lão gia nói muốn đáp lễ nhà ngươi vài thứ, nên để ta mang đến ."
Tử Tình thấy, đơn giản là chút quả vỏ cứng ít nước và điểm tâm ở kinh thành, nên nhận, còn có 4 xấp tơ lụa thì Tử Tình khéo léo từ chối, Hà thị ở một bên thấy vậy cũng nói không thể nhận, Chu chưởng quầy lại đưa mười lượng bạc tiền cam, Hà thị từ chối mãi không được, đành phải nhận vải vóc, nói chờ Thẩm thị trở về lại quyết định đi.
Thấy bọn họ phải về, Tử Tình đem 8 lượng bạc đưa cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình tiếp nhận, cũng chưa nói cái gì, Văn Tam thấy: "Đưa bạc gì? Vì sao ngươi lại cho hắn bạc?"
"Là mấy lượng bạc vụn, ta nhờ hắn mua một ít đồ mới mẻ ở Việt thành." Tử Tình một mặt thản nhiên.
Văn Tam nghe xong, rất là tổn thương, nhìn Tử Tình lại nhìn Lâm Khang Bình, cũng không hỏi cái gì.
Tử Tình không biết là bởi vì cử chỉ vô tâm của nàng, Lâm Khang Bình bị bắt đồng ý bán mạng cho Văn Tam thiếu gia năm năm mà không lấy một xu nào, nhưng nột tâm Lâm Khang Bình vui mừng, năm năm sau hắn được tự do hoàn toàn.
"Ta bình tĩnh thế nào? Nuôi nhiều năm như vậy, cư nhiên bị một chút nho nhỏ ân huệ đã bị lừa rồi, ta thiếu ngươi ăn hay thiếu ngươi mặc, ta chưa thấy ai lại ngu như ngươi, tự dâng mình lên cửa để người ta đạp hư. Mắt ngươi không biết nhìn xa thì tâm ngươi cũng phải biết suy nghĩ chứ, nhìn không ra ai tốt ai xấu à? Ngươi lớn như vậy mà trong lòng không có một chút phòng bị nào, nhiều năm ngươi ăn cơm đều ăn không phải trả tiền, hắn muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái nấy, hắn bảo ngươi chết ngươi cũng đi à? Thôi, từ nay trở đi, coi ta như không sinh một đứa con như ngươi, ngươi đi đi." Tăng Thụy Khánh mắng.
Tử Bình nghe vậy, liền quỳ trước mặt Tăng Thụy Khánh, ôm lấy chân cha, "Cha, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, làm nương tức giận sinh non, ta liền hối hận, cha, ngươi đừng đuổi ta đi, ngươi nói cái gì ta đều nghe ngươi hết."
Mọi người thấy vậy, đều rơi lệ, nhưng Tăng Thụy Khánh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nói: "Ngươi đừng gọi ta là cha nữa, vì tốt cho mọi người, ngươi đi đi, từ đây đừng trở về nữa. Vì tránh né hàng xóm, thân hữu cùng thôn nhân ánh mắt, ta sẽ dẫn nương ngươi và đứa nhỏ tìm chỗ khác trong thành mà ở, ngươi cũng đừng tới tìm chúng ta, ta nói được thì làm được, ngươi tới một lần ta đánh một lần. Nể tình cha con, ta cho ngươi mười lượng bạc, về sau chúng ta không liên quan gì nữa, đúng rồi, ta đem hộ tịch cho ngươi, ngày mai ngươi lấy hộ tịch rồi đi đi, ngày mai để Tử Phúc đưa ngươi đi. Chúng ta không cần gặp mặt lại, nếu ngươi muốn tốt cho ta, vì tốt cho gia đình này, ngươi đừng về, đỡ liên lụy đệ đệ muội muội ngươi."
Chu thị tiến lên muốn nói vài câu, Tăng Thụy Khánh chỉ vào nàng, mắng: "Ngươi câm miệng. Ngươi còn muốn nói cái gì, ngươi suốt ngày đều làm gì hả? Ngay cả một đứa trẻ cũng không trông coi được, ngươi là người chết à? Ngay dưới mí mắt người làm loạn, ngươi lại không phát hiện? Nếu không phải nể hai đứa con còn nhỏ, ta đã hưu (li hôn, bỏ) ngươi rồi."
Tăng Thụy Khánh nói xong, trở về phòng. ‘Phanh’ một tiếng đem cửa đóng lại. Chu thị bị dọa, không dám lắm miệng. Qua một hồi, liền nghe thấy Tăng Thụy Khánh kêu Chu thị đi vào thu dọn đồ đạc của Tử Bình, Tăng Thụy Tường còn muốn đi vào khuyên nhủ, bị Tăng Thụy Khánh đẩy ra, nói: "Ai cũng đừng khuyên, các ngươi cũng biết tính tình của ta, ai khuyên cũng vô dụng."
Điền thị thấy Tử Bình chỉ biết khóc. Liền khuyên nàng "Nữ oa à, ngươi khóc như vậy không tốt cho đứa nhỏ trong bụng, bây giờ cha ngươi đang nổi nóng, ai khuyên cũng vô dụng, không bằng nghe hắn nói, ngươi cứ rời đi một thời gian, qua một đoạn thời gian thì tốt, có lẽ đứa nhỏ sinh hạ xuống, hắn cũng liền tha thứ ngươi. Cha ngươi tính bướng bỉnh, ai càng đối nghịch cùng hắn, hắn lại càng điên cuồng, con ta sinh ta biết. Nghe bà nói, nếu người kia đã cùng cách thì ngươi sống với gã đi."
Chu thị nghe xong, rất tức giận, reo lên: "Sống cái gì mà sống, ai đồng ý gả cho hắn? Hoa cúc khuê nữ của ta biến thành như vậy, ta hận không thể lột da, bóc thịt hắn, ta có thể để Tử Bình gả cho một người lớn tuổi như hắn à? Nghe nương, uống dược để bỏ cái thai đi, nương nhất định sẽ tìm một người tốt cho ngươi."
"Không, nương, ta không bỏ đứa nhỏ, hắn cũng nói, vô luận ta tìm ai, hắn đều nghĩ cách hủy, vô dụng. Hắn nói hắn sẽ đối tốt với ta, cả đời sẽ đối tốt với ta." Tử Bình khóc hô.
"Hại nữ nhi của ta như vậy, có phải ngươi bị quỷ bắt tâm không hả, ngày mai nương phải đi Thanh Nguyên miếu thắp hương trừ tà cho ngươi, hôm nay hắn mà ở trước mặt ta, ta hận không thể đánh chết hắn." Chu thị hung tợn nguyền rủa.
"Thôi, nghe ta, đây là mệnh của nàng, vẫn để nàng đi đi, cho đứa nhỏ sẩy rồi lỡ có gì ngoài ý muốn, ngươi hối hận cũng không kịp, đây là con đường đứa nhỏ tự chọn, có cái khổ gì thì tự nàng chịu. Tử Bình, tương lai ngươi có hối hận cũng phải nhớ con đường này là ngươi tự chọn, ngươi chớ oán trách người khác. Về phần cha ngươi, bà ngươi nói đúng đấy, về sau hẵng sau, hiện tại ai cũng không cải biến được quyết định của hắn." Lão gia tử lên tiếng, nói xong thở dài.
Chu thị nghe xong, ôm Tử Bình khóc lớn, "Con à, mạng của ngươi sao khổ như vậy hả, ngươi là đồ nhẫn tâm, mắt ngươisao thiển cận thế, chúng ta mặc dù không giàu có, nhưng nương không cho ngươi ăn ngươi mặc à? Ngươi dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết một cô nương làm sao có thể phát sinh quan hệ cùng một đại nam nhân, một lần còn không đủ, lại muốn đưa tới cửa, ta không thể để hắn đắc ý như vậy, ta sao can tâm chứ? Sao ngươi không chết đi, ngươi chết thì sạch sẽ. . ."
Tử hà không biết phát sinh chuyện gì, cũng ôm đùi nương khóc, lúc này, bé sơ sinh Tử Toàn bên trong cũng khóc, chu thị đành phải buông Tử Bình ra.
Tử Bình quỳ trên mặt đất khóc như cũ, Điền thị thấy liền muốn nâng Tử Bình lên, Thẩm thị nhanh hỗ trợ, chuẩn bị nước ấm, giúp đỡ Tử Bình lau sơ, cho nàng vào phòng nằm, có chuyện gì ngày mai lại nói. Điền thị lo lắng, nói đêm nay bà ở cùng. Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mới dẫn Tử Phúc về nhà.
Tử Lộc đang dẫn đệ đệ muội muội chơi, Tử Tình thấy sắc mặt ba người bọn họ không tốt, liền nhu thuận nói: "Cha, nương, chúng con đã làm bánh trôi xong, để con bỏ vào nồi nấu."
Thẩm thị một phen ôm lấy Tử Tình, khóc nói: "Tình nhi, nữ nhi ngoan của ta, con phải nghe lời nương, chớ để đi lầm đường, nương chịu không nổi."
"Ngươi nói gì vậy, làm đứa nhỏ sợ, thật sự là hồ đồ." Tăng Thụy Tường lập tức dắt thê tử đi.
Tử Tình hỏi Tử Phúc, Tử Phúc cũng là không giấu giếm nàng, đem sự tình nói ra: "Ca ca biết ngươi là người thông minh, biết cái gì làm được, cái gì không làm được. Ngươi cũng mỗi một ngày lớn, không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà giúp nương chiếu cố đệ đệ muội muội. Chớ để bị người khác mê mắt, đánh mất bản tính."
"Ca, ngươi yên tâm, ta là loại người kiến thức hạn hẹp sao? Ta muốn bạc chẳng lẽ không biết tự mình kiếm lấy? Ngươi xem bạc của chúng ta có phải do ta kiếm không, năm nay cây ăn quả thu vào một lượng bạc lớn, không tin ngươi chờ coi."
Tử Tình cố ý nâng cằm lên khoe khoang, quả nhiên Tử Phúc vươn tay vò rối tóc nàng, còn véo má nàng, cố ý phối hợp nói: "Đúng vậy, nhìn xem muội muội của ai lợi hại, thông minh, tham tiền như vậy nè."
Hai người náo loạn một trận, trong lòng Tử Phúc cũng khoan khoái chút, yên lòng chuẩn bị đồ dùng khai giảng. Qua ngày mười sáu, cả nhà còn tưởng rằng Tăng Thụy Khánh thay đổi chủ ý, ai biết sáng sớm ngày mười bảy, Điền thị đi lại kêu Tử Phúc dẫn Tử Bình đi làm thủ tục phân hộ.
Tử Phúc cùng Tử Bình và người gọi là tỷ phu kia làm xong xuôi mọi chuyện, lại dẫn bọn họ đến tiểu viện mới thêu, trước khi trời tối mới trở về nhà. Thẩm thị hỏi hắn mới biết là đã qua lão phòng, sợ Chu thị bọn họ lo lắng. Còn nói Tăng Thụy Khánh đã thu dọn xong, ngày mai liền chuyển đi, không tính toán về đây trong khoảng thời gian ngắn. Thẩm thị nghe xong, ảm đạm, hỏi địa chỉ Tử Bình ở, không nói cái gì nữa.
Cuối tháng, trượng phu Hạ Ngọc phái đệ đệ hắn tới truyền tin, Hạ Ngọc sinh một cái nam hài, trên mặt mọi người mới có chút vui mừng, Thẩm thị muốn đi đưa lễ xuống sữa, lão gia tử cùng Điền thị cũng muốn đi. Tăng Thụy Tường đã bắt đầu đi dạy lại, Thẩm thị lo lắng vì nhà chỉ có Tử Tình, Tử Vũ, đành phải tiếp mẫu thân Hà thị đến, sau đó mới chuẩn bị vài thứ cùng Điền thị bọn họ đến Kiều thôn vấn an Hạ Ngọc, bởi vì đường sá hơi xa, tính toán ở lại một đêm.
Nguyên bản Điền thị muốn cho hai đứa Đại Mao đến nhà Tử Tình ăn cơm và ở lại một đêm, Tăng Thụy Tường không đáp ứng, chủ yếu là chuyện Tử Bình làm hắn sợ, lại nói Đại Mao dù thế nào cũng là người ngoài, tính cả tuổi mụ cũng mười lăm, chẳng qua lời này hắn không thể nói thẳng ra, nghĩ nghĩ mới nói: "Nương, nhà của ta chỉ nhạc mẫu chăm lo bếp núc, huống chi bọn Đại Mao sức ăn rất lớn, ta thấy tiểu muội cũng ở gần, không bằng để nàng chăm lo bọn họ một ngày, huống chi trong nhà còn có gà vịt."
Lão gia tử nghe xong cũng nói: "Lão nhị nói rất đúng, không thể để bà thông gia hầu hạ bọn họ được, đừng làm cho người chê cười ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, dù sao Thu Ngọc cách cũng gần, gọi Thu Ngọc tới làm một ngày cơm, nàng cũng quen việc bếp núc rồi."
Điền thị biết Thẩm thị ghét nhà Xuân Ngọc, chọc giận nàng thì chỉ có hại chứ không lợi, chỉ có thể từ bỏ.
Ai biết Thẩm thị mới vừa đi, Chu chưởng quầy, Văn Tam cùng Lâm Khang Bình đến, Lâm Khang Bình cho Tử Tình một lọ dược, nói để chữa bệnh ho khan, làm Văn Tam theo dõi hắn, hỏi: "Làm sao ngươi biết nàng ho khan, ngươi gặp nằng khi nào?”
Lâm Khang Bình nghe xong, không biết đáp lại như thế nào, Tử Tình tiếp lời: "Chính là lần trước hắn từ Việt thành trở về, cho ta ít thứ."
"Cái gì vậy, vì sao không tìm ta? Còn nữa, vì sao ta mua bươm bướm ngươi lại không chịu nhận?" Văn Tam nhìn chằm chằm Tử Tình, đầy mắt ủy khuất.
Tử Tình nghe xong, hơi có chút đau đầu, nói: "Sao giống nhau được, ngươi tặng cho ta, ta đương nhiên không thể muốn, còn hắn là ta hờ mua, bạc ta trả."
Văn tam nghe xong sắc mặt mới tốt một ít, lúc này, Chu chưởng quầy vội nói nói: "Chúng ta lão gia thấy cam nhà ngươi rất là cao hứng, nói lễ tết năm nay có quà tặng mới, ngươi không biết đâu, người trong kinh không thiếu bạc, chỉ thiếu những đồ mới mẻ, lão gia nói muốn đáp lễ nhà ngươi vài thứ, nên để ta mang đến ."
Tử Tình thấy, đơn giản là chút quả vỏ cứng ít nước và điểm tâm ở kinh thành, nên nhận, còn có 4 xấp tơ lụa thì Tử Tình khéo léo từ chối, Hà thị ở một bên thấy vậy cũng nói không thể nhận, Chu chưởng quầy lại đưa mười lượng bạc tiền cam, Hà thị từ chối mãi không được, đành phải nhận vải vóc, nói chờ Thẩm thị trở về lại quyết định đi.
Thấy bọn họ phải về, Tử Tình đem 8 lượng bạc đưa cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình tiếp nhận, cũng chưa nói cái gì, Văn Tam thấy: "Đưa bạc gì? Vì sao ngươi lại cho hắn bạc?"
"Là mấy lượng bạc vụn, ta nhờ hắn mua một ít đồ mới mẻ ở Việt thành." Tử Tình một mặt thản nhiên.
Văn Tam nghe xong, rất là tổn thương, nhìn Tử Tình lại nhìn Lâm Khang Bình, cũng không hỏi cái gì.
Tử Tình không biết là bởi vì cử chỉ vô tâm của nàng, Lâm Khang Bình bị bắt đồng ý bán mạng cho Văn Tam thiếu gia năm năm mà không lấy một xu nào, nhưng nột tâm Lâm Khang Bình vui mừng, năm năm sau hắn được tự do hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.