Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 323: ý tưởng của Tử Hỉ

Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

13/05/2015

Buổi tối về nhà, Tử Tình nói chuyện cùng Lâm Khang Bình: "May mà chúng ta còn chưa có nữ nhi, đây nếu gả đến chỗ xa nhà một chút, làm cha mẹ còn không phải ngày ngày nóng ruột nóng gan, nhìn nước mắt mấy ngày nay của nương ta, chưa từng dừng lại."

"Đúng vậy, ngươi xem như vậy, không bằng hai ta không cần đứa nhỏ nữa, dù sao đã có bốn nhi tử, ta không hy vọng ngươi quá vất vả, mỗi lần ngươi mang thai sinh đứa nhỏ chịu bao nhiêu tội, ta mặc dù đau lòng, nhưng lại không thể chịu thay ngươi." Lâm Khang Bình nhân cơ hội khuyên nhủ.

Tử Tình nghe xong suy nghĩ một chút mới nói: "Ta đáp ứng ngươi thêm một đứa nhỏ nữa, mặc kệ là nam hay là nữ ta đều nhận, sinh thêm một đứa ta nhất định không sinh nữa."

"Được, ngươi nói cái gì ta cũng theo ngươi, đến lúc đó cũng không cho đổi ý." Lâm Khang Bình nói xong ôm lấy Tử Tình, "Đi nào, đi sinh nữ nhi, xem ra vi phu ta còn phải ra sức mới được."

Ngày thứ hai Tử Vũ lại mặt, Tử Tình mời chú rể mới cùng mọi người nhà mẹ đẻ ăn bữa cơm, tụ tập nửa ngày.

Không đến vài ngày đã tới tết ông Táo rồi, mấy ngày nay Tử Tình vô cùng bận rộn, cũng không giống như bình thường về nhà mẹ đẻ ngẩn ngơ chính là cả nửa ngày, trong nhà có một đống lớn việc phải làm, cũng may lạp xưởng, chân giò hun khói cùng với miến, áo lông, áo len cùng với mấy chục nghìn cân cam vào lúc cuối tháng đã để Văn gia trực tiếp chở đi, bây giờ phải gom sổ trong một năm của các nơi, quần áo mừng năm mới của cả nhà là phải chuẩn bị, phải chuẩn bị tiền tiêu vặt hàng tháng cùng hồng bao cuối năm cho hạ nhân.

Lâm Khang Bình cũng bận rộn, bởi vì mừng năm mới, phủ nha An châu mua từ Khang trang một số đồ lớn làm phúc lợi phát cho mọi người, mì gạo dầu lương thực, thịt heo, thịt dê, cá, gà cùng trứng gà …, cũng là giải quyết phần lớn sản phẩm của Khang trang, gà Chanh viên, dê, thỏ cùng trứng gà, củ sen Tình viên, cá, vịt, ngỗng. … cũng phải bán. Còn có lễ Tết cho Phó gia cùng mấy nhà trong phủ nha cũng phải chuẩn bị kỹ càng.

Các loại điểm tâm. Đồ ăn vặt như kẹo lạc, kẹo vừng (*), rễ hoa lan, măng khô, bánh quai chèo Tử Tình đều giao cho Khang trang làm. Dù sao trong trang cũng phải chuẩn bị một phần lớn. Thật là vất vả bận rộn bảy tám ngày, cuối cùng có thể nghỉ một hơi.

"Tỷ, cuối cùng thấy ngươi xong xuôi rồi, ta khó khăn lắm mới trở về. Cũng không thấy ngươi tới chơi với ta, mỗi lần đến thấy ngươi, không làm việc này chính là việc kia. Cũng không thấy ngươi yên ổn dừng lại ngồi một lát, làm hại ta mỗi lần muốn tìm ngươi trò chuyện, đều bị cắt ngang, ngươi không phải là đã mua nhiều người như vậy, làm sao còn không thanh nhàn?" Tử Hỉ hỏi.

"Người trong nhà nhiều, việc vặt vãnh tự nhiên cũng nhiều, mặc dù không cần tự mình ra tay. Nhưng chi phí ăn mặc, chuyện quan tâm của cả một đại gia đình thật đúng không ít, lại nói, cuối năm rồi, nhất định vội. Vội hết mấy ngày này thì xong rồi, bình thường cũng không như vậy. Lúc này nhàn rỗi rồi, ta dẫn ngươi đến Văn Hương đình ngắm mai nhé, chúng ta vui vẻ ngồi một lát, tán gẫu một chút." Tử Tình nói xong liền phân phó Tiểu Lục đi sắp xếp.

Một khắc sau, Tử Tình và Tử Hỉ ngồi ở trong đình phẩm trà, tuy là thời tiết sau khi tuyết rơi, mặt trời phương nam chiếu lên trên người, vẫn là có một chút ấm áp."Nói đi, lúc này không có người, muốn nói cái gì thì nói cho hết." Tử Tình nói.

"Tỷ, ngươi làm sao mà biết ta có chuyện muốn nói?"



"Trên mặt ngươi viết đấy, “ta có chuyện muốn nói”. Người cũng lớn như vậy rồi, mắt nhìn thấy người làm quan hơn nửa năm. Trong lòng còn không giấu được chuyện, may mà chỗ ngươi bây giờ còn thanh nhàn một chút, bằng không, đối thủ ngươi muốn bắt nhược điểm của ngươi chẳng phải rất dễ dàng? Học hỏi cùng đại ca nhiều hơn đi."

"Tỷ, nói thật, ta chẳng phải quá muốn làm quan, quan trường rất phức tạp, chúng ta của cải cũng không nhiều, ta cảm thấy ta chưa chắc cho thể đi được bao xa. Xem cuộc sống của chúng ta ở trong thôn là không kém, thậm chí ở trong trấn cũng không kém, nhưng là đến kinh thành, chúng ta cái gì cũng không phải, vừa không có tiền cũng không quyền , ở quan trường mà nói, chúng ta chính là tảng đá kê chân cho người khác, không chừng lúc nào đó thì trở thành quân cờ hoặc bị vứt bỏ của người khác, cho nên, tỷ, ta muốn làm ra tiền, kiếm nhiều tiền, nhưng là ta lại không muốn chỉ là thương nhân, mặc dù bắt đầu từ tiền triều, địa vị của thương nhân có được tăng lên, không đê tiện như triều Tống, nhưng dù sao tập tục truyền thống nhiều năm như vậy bày ở nơi đó, ta nếu thực sự bỏ sĩ đi theo thương, cha mẹ còn không biết đau lòng bao nhiêu đâu, không chừng còn có thể đánh gãy chân ta. Lại nói chính ta cũng không có dũng khí lớn như vậy, sợ tương lai sau khi ta theo thương rồi sẽ hối hận, cho nên ta rất là buồn rầu, không biết mình nên làm như thế nào?"

Tử Hỉ trải qua nửa năm này suy nghĩ, đã biết mình chênh lệch còn rất lớn, ở An châu phủ, Tăng gia có thể có một chút địa vị, bởi vì có Phó gia, có Tử Phúc, nhưng là, ở kinh thành trong vòng phú quý này, không cần nói Tăng gia, Phó gia cũng không xếp nổi tên, phải là đại gia tộc như Văn gia, cho nên, Tử Hỉ buồn bực.

Tử Tình nghe xong lời Tử Hỉ, trầm tư một hồi lâu, hỏi: "Vậy ngươi có thể vừa làm quan vừa trông coi sản nghiệp của mình sao? Người khác làm quan hơn phân nửa là làm như thế nào? Ngươi nói rõ ràng cho ta."

"Nói thật ra, người đọc sách thực sự từ nhà nghèo gian khổ học tập ra làm quan dù sao cũng là số ít, người nghèo có mấy nhà có thể gánh chịu nổi chỗ tiền học phí này, nếu không, Thánh thượng cũng không thể đặc biệt ân điển phong cáo cho nương ta. Phần lớn người đọc sách điều kiện trong nhà cũng là không kém, căn cơ sâu một chút, tất nhiên có thể được phân công một vị trí tốt, tỷ như đại ca lần này đều mượn ánh sáng Văn gia, căn cơ mỏng một chút, hơn phân nửa là địa phương vùng khỉ ho cò gáy kia, thế thì còn không sợ, chỉ sợ đến lúc đó có chút chuyện gì phải gánh trách nhiệm, trong tay mình lại không có tiền chuẩn bị, chỉ có thể nén giận. Ta và đại ca cũng không phải cái loại tính tình có thể mặc kệ dân chúng chết sống mà một mực vơ vét tài sản, nếu thật sự như vậy, không nói đến lương tâm có không cho phép, còn rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm đấy, khẳng định sẽ xảy ra chuyện."

"Đợi chút, ngươi vừa rồi nói, đại ca nhờ ánh sáng Văn gia là chuyện gì xảy ra?" Tử Tình hỏi.

"Cũng không có gì, Văn Tam thiếu gia ở Lại bộ, biết được công trạng của đại ca, lúc khảo hạch tất nhiên chiếm chút tiện nghi, không phải là đại sự gì."

"À, vậy ngươi nói tiếp đi." Tử Tình nghe xong nhẹ nhàng thở ra.

"Cho nên phần lớn người sẽ để người trong nhà ra mặt mua một ít sản nghiệp, hoặc cửa hàng hoặc thôn trang, ta cảm thấy hai ngàn lượng bạc này trong tay ta cũng không đủ làm gì, trong tay nàng tuy có chút đồ cưới, cũng chẳng qua là mấy ngàn lượng bạc. Ý của ta, không bằng cả nhà chúng ta hợp lại với nhau làm việc gì đó, mà ta lại không biết có thể làm cái gì? Tỷ, ta biết ngươi luôn là người có chủ ý, không bằng ngươi nói một chút có thể làm cái gì?"

"Ngươi vừa nói cái này cũng nhắc nhở ta, nương vẫn luôn lo lắng Tam ca ngươi kia không có nghề nghiệp gì tử tế, muốn hắn cũng mua chút ruộng đất. Ta vốn là có tính toán, chẳng qua không có cơ hội thích hợp, vả lại trong tay ta cũng không thiếu việc, cuộc sống trong nhà cũng không có khó khăn, tỷ phu ngươi cũng luôn bận rộn, liền vẫn kéo dài. Ngươi vừa nói như vậy, ta nói thật với ngươi, trong tay ta có phương pháp làm làm thuỷ tinh và xi măng, ngươi nói với bên ngoài là phương pháp tỷ phu ngươi mua được từ tay người Tây Dương, ngàn vạn lần không được nói cái khác. Cả nhà chúng ta kết phường mở xưởng thuỷ tinh, xi măng, những thứ này phí tổn không cao, chúng ta hạ giá tiền xuống một chút, sinh ý nhất định tốt. Ta nghĩ tới, chúng ta chỉ quản lý sản xuất, chuyện bán thủy tinh thì giao cho Văn gia, gia nghiệp nhà bọn họ lớn, người muốn gây chuyện cũng không thể trêu vào."

"Tỷ, thủy tinh ta biết, nhưng là xi măng cái cái đồ gì?"



Tử Tình giảng giải kỹ lưỡng tác dụng của xi măng cho Tử Hỉ, Tử Hỉ vừa nghe đã hiểu rõ, cũng cảm thấy làm cái này tương đối dễ, chủ yếu là bởi vì nguyên vật liệu dễ tìm, còn rẻ, toàn bộ vốn đầu tư cũng không cần phải nhiều lắm, mấu chốt cái này làm còn ít, mình có kỹ thuật độc nhất vô nhị, không lo không kiếm được bạc.

"Tỷ, nếu thủy tinh này phí tổn không cao, làm sao bọn họ bán đắt như vậy? Có phải quý ở khuân mẫu hay không? Ta nghe nói thủy tinh không dễ chia ra, cắt một cái là vỡ, cho nên hình dạng lớn nhỏ khác nhau nếu không cùng khuôn mẫu, rất là mất công, có thế này mới bán đắt."

"Không sao, tỷ có cách, dùng kim cương cắt là được, chờ kỹ thuật của ngươi thành thục , ngươi còn có thể thêm vào những thứ khác, làm thành màu sắc khác nhau, còn có thể làm ly rượu đủ loại kiểu dáng, kẻ có tiền uống rượu nho dùng ly thủy tinh thích hợp nhất, những cái này sau này lại nói, ngươi thương lượng cũng đại ca một chút, sau đó cả nhà ngồi xuống trao đổi chi tiết, chủ yếu là trước tiên mua đất, xây phòng ở, thuê bao nhiêu người, ai phụ trách… các mục công việc cụ thể viết lên giấy, cái này gọi là bản kế hoạch, tỷ phu ngươi cũng biết làm, giá thị trường bên ngoài hắn hiểu biết hơn ta, ngươi có thể tìm hắn nói chuyện trước. Sau khi chuẩn bị xong bản kế hoạch rồi, mới biết được đại khái phải đầu tư bao nhiêu bạc, hàng năm đại khái có thể làm ra bao nhiêu bạc, bạc đầu tư đại khái sau thời gian bao lâu có thể thu hồi, như vậy ngươi mới có thể có một khai báo rõ ràng cho mọi người, người khác mới có thể yên tâm giao bạc cho ngươi."

"Vậy đi, ta về nhà nói chuyện với đạ ca trước, buổi tối lại tới tìm tỷ phu. Ngươi bảo tỷ phu giành thời gian rảnh rỗi buổi tối cho ta. Còn có, lần đầu tiên ta làm việc, chỗ không hiểu có rất nhiều, ta kéo đại ca cùng đến thương lượng, ngươi cũng phải ở bên cạnh ra chủ ý, ta biết ngươi hiểu nhiều hơn tỷ phu, ngươi nhất định phải ở một bên dạy ta. Ta học xong tất nhiên sẽ không tới quấy rầy ngươi nữa." Tử Hỉ nói xong bỏ chạy ra ngoài.

Tử Hỉ vừa đi, Tử Tình vẫn ngồi ở trong đình, Tử Tình lúng túng rồi, làm thế nào nói rõ việc này với Lâm Khang Bình đây? Còn có Tử Phúc, lần trước máy tuốt hạt đã khiến cho bọn họ nghi ngờ, thủy tinh mặc dù không là hiệu hàng đầu, nhưng mình dù sao cũng là thôn phụ nông thôn không ra khỏi của lớn, từ nơi nào biết những cái này đây?

Tử Tình đắm chìm ở trong thế giới của mình, không biết Lâm Khang Bình ở bên cầu nổi quan sát nàng khoảng vài phút đồng hồ, cho đến khi Lâm Khang Bình đi đến bên cạnh nàng, khom người, vươn tay vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của nàng, cũng mở miệng hỏi nàng: "Chuyện gì khiến Tình nhi của ta khó xử như vậy, có thể nói ra hay không, ta giải quyết cho ngươi."

"Tử Hỉ vừa mới đến, nói muốn mọi người hùn vốn làm một chút việc kiếm tiền, căn cơ trong nhà quá mỏng, còn có tiểu Tam cũng không tìm thấy nghề nghiệp thích hợp, ta bảo hắn mở xưởng thủy tinh, đêm nay hắn sẽ cùng đại ca tới đây, tìm ngươi lập bản kế hoạch, ngươi giúp hắn một chút, mua phòng thuê người gì ngươi cũng thành thạo hơn ta."

"Chút việc ấy đáng gia cho ngươi ngồi ở đây cả nửa ngày, đây là chuyện tốt mà, tiểu Tứ muốn làm thì làm, chẳng qua nói trở lại, làm sao hắn lại biết làm thủy tinh? Mời được sư phụ?"

"Không có, ta nói với hắn ngươi mua được phương pháp từ người nước ngoài, ngươi cũng đừng để lộ, lát nữa ta dạy ngươi."

Tử Tình thấy Lâm Khang Bình nhướng mày vẻ mặt nghi vấn, trong lòng hoảng hốt, cúi đầu trầm tư một hồi lâu.

--- ----

(*) kẹo lạc, kẹo vừng: hồi Mỗ mới làm bộ này mình cứ nghĩ là đảo mấy cái này kiểu như bánh rán đường nên để tên là đậu phộng đường, hạt vừng đường, giờ nhìn lại hoá ra chỉ là kẹo lạc kẹo vừng như ở mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook