Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi
Chương 495: Yên Nhiên lại tiến cung
Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
17/02/2016
Ngày hôm sau, Lâm Khang Bình mang theo A Thổ A Thủy đi thu dọn tân phòng, Tiểu Phấn cùng Tiểu Lục nhất trí định vào hai mươi sáu tháng chạp, nhà là Lâm Khang Bình chuẩn bị cho A Thổ và A Thủy, mỗi nhà một tòa tiểu viện nhị tiến, ngay ở phụ cận nhà Tử Tình. Mấy năm nay A Thổ cùng A Thủy giúp đỡ Lâm Khang Bình quản lý việc buôn bán ở Việt Thành, làm việc vất vả công lao lớn, Lâm Khang Bình đã sớm nghĩ xong phần thưởng cho bọn họ rồi.
Lâm Khang Bình bọn họ vừa đi, Tử Tình đang hí hoáy đồ Thư Duệ mang về, La đại nãi nãi tới cửa, nàng cũng là nhận được thư bình an của La Hạo Viêm, trong lòng nhớ nhi tử, tìm Tử Tình để giải sầu.
La đại nãi nãi thấy mấy đứa Thư Ngạn dẫn Yên Nhiên đi ra, Yên Nhiên đội một cái mũ dạ nhỏ màu đỏ, bên trên là một cái nơ con bướm cực lớn cùng viền ren màu trắng, còn có một chiếc áo bành tô và váy cùng màu, đều là thành phẩm lần này Thư Duệ chọn từ Đại Anh quốc, là kiểu dáng Chung Doanh chưa từng thấy.
"Nha, nữ oa nhà ai này, thật là đáng yêu, ta bế cái.
Tử Tình còn chưa có kịp nói chuyện, Chung Doanh lại nói: "Tử Tình, xiêm y này là từ đâu đến? Sao ta chưa từng thấy? Đây là ngươi không đúng rồi, còn nói thương Sở Sở nhà ta, cũng không thấy ngươi lấy ra những thứ tốt này."
Tử Tình nghe xong trắng mắt liếc nàng ta một cái, cười nói: "Ngươi nếu dám đòi, ta dám cho luôn. Đây là nhi tử ta mua về từ Đại Anh quốc, lát nữa ta sẽ sai người đưa đến quý phủ. Ngươi cũng đừng nói ta không nhắc nhở ngươi."
Chung Doanh nghe xong cắn răng mắng: "Sao hỗn tiểu tử nhà ta cũng không biết gửi chút đồ về cho người trong nhà? Phí công thương hắn."
Tử Tình cười nói: "Nhi tử ta cũng chỉ là mang cho tiểu muội hắn mấy bộ quần áo, người khác thật đúng là không có, nhưng là một người mang cho một cái mũ. Trẻ con bé tí, mặc cũng không khác người, nhìn cũng là thích cái mới mẻ, chúng ta nếu mặc đi ra ngoài, chỉ sợ còn không làm cho người ta chỉ trỏ?"
Tử Tình nói là nói thật, trên đường phố Kinh Thành này, một nữ nhân mặc xiêm y quá khác người, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý, lần đầu tiên Tử Tình đến Kinh Thành, mặc chính là váy dài áo khoác ngoài bóp eo, không phải dẫn tới sự chú ý của La Trì bọn họ sao?
Cho nên, xiêm y bây giờ của Tử Tình, tận lực phù hợp với đặc thù thời đại này, có một hai cái khác người, cũng chỉ là mặc một chút ở nhà, cũng không mặc ra ngoài. Dù sao, thân phận địa vị nhà Tử Tình rành ra đó, không muốn trêu chọc phiền toái. Bị sập một hố cũng nên nhìn xa trông rộng một chút.
Chung Doanh mới mặc kệ những thứ đó, nàng nghe nói Thư Duệ mang cho mỗi người một cái mũ, liền nài Tử Tình lấy ra cho nàng xem thử, Tử Tình không có cách nào khác, chỉ đành phải tìm từ trong phòng cho nàng, nàng thử thử, lớn nhỏ vừa vặn, liền cười nói: "Không bằng tặng ta đi, vừa vặn phối với chiếc áo dạ màu hồng phấn ngươi tặng ta kia, ta là thực thích, ta biết ngươi không thiếu mấy thứ này."
"Cũng được, coi ta nhi tử ta hiếu kính trước trượng mẫu nương (mẹ vợ) hắn." Tử Tình cười nói.
"Bậy bạ, ngươi vừa nói cái này, ta cũng là nhớ tới, nữ nhi nhà ngươi ta thấy không tệ, không bằng hứa cho nhi tử ta, lão Đại nếu ngại hơi lớn, lão Nhị nhà ta, số tuổi cũng tương đương với nàng, ngươi cảm thấy thế nào?" Chung Doanh càng nghĩ càng có lợi, đầy cõi lòng hi vọng mà nhìn Tử Tình.
"Không được, nhi tử ngươi lỡ như giống tính cha hắn, ta cũng nghe nói, vị kia nhà ngươi, thường nói người nào không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, ta cũng không muốn nữ nhi của ta suốt ngày vì những thứ này mà rơi lệ." Tử Tình vừa nghĩ đến đánh giá của Hoa ma ma đối với La Trì, liền lắc đầu.
"Những chuyện này, gia đình đại hộ là khó tránh khỏi, ngươi cho là nam nhân đều giống như người nhà các ngươi? Trừ phi, nữ nhi nhà ngươi cũng tìm một người của cải mỏng, nhưng của cải mỏng cũng không đảm bảo không ăn trộm thịt, nam nhân mười người bên trong có một người tốt, đã không tệ rồi." Nói đến những chuyện này, La đại nãi nãi liền mất hứng, những năm nay, bởi vì những chuyện này, ầm ĩ náo loạn cùng La Trì, cái gì cũng không thay đổi.
Tử Tình thấy nói ra một chủ đề không vui, bèn cười nói: "Cho nên nói, Sở Sở nhà ngươi gả đến nhà chúng ta, thì sẽ không có những chuyện bực mình này."
Chung Doanh nghe xong không lên tiếng, nói không động tâm là giả, nhưng là, nàng thật đúng là không dám nói có thể làm được.
"Ta cũng phiền ngươi một hồi lâu, chờ qua tết, không bằng ta mời ngươi đến nhà ta uống rượu tết, mọi người cùng náo nhiệt một chút." Chung Doanh đứng lên muốn đi.
"Đừng mà, ta cũng không đi, quy củ nhiều lắm, không bằng ta mời ngươi cùng Sở Sở đi." Tử Tình cất mũ vào trong hộp quà, cùng đưa cho nàng ta.
La đại nãi nãi mới vừa đi, Lí Dực cùng Lí Linh tới cửa, Tử Tình đã biết thân phận của Lí Linh, đang suy nghĩ có cần chính thức hành lễ hay không, Yên Nhiên trở lại từ hậu hoa viên, thấy Lí Dực cùng Lí Linh, cười nói: "Ca ca, tỷ tỷ, Đại ca có lễ vật đến."
Nói xong liền lôi kéo bọn họ vào nhà, đồ của Thư Duệ thật là có một phần cho Lí Dực, chẳng qua không phải là dao găm, là một cái ống nhòm một lỗ, đại khái có bốn mươi lần, Tử Tình dạy Lí Dực dùng ống nhòm nhìn thứ ở nơi xa như thế nào, Lí Dực thấy hiếm lạ không thôi, liên tục kinh ngạc tán thưởng. Tử Tình cũng không nghĩ tới, ống nhòm này, lại được Lí Hãn nhày bén dùng đến trên lĩnh vực quân sự, đương nhiên, đây là nói sau.
Lí Dực cầm ống nhòm này, vui mừng không biết như thế nào cho phải, Lí Linh đẩy hắn nói: "Cô cô, ngươi xem hắn vui mừng đến việc chính cũng quên mất, thực ra, hôm nay là phụ thân ta nhớ Yên Nhiên muội muội, muốn đón muội muội đi chơi, Tiểu Dực nói, cô cô đã biết rồi, ta cũng sẽ không giấu giếm cô cô."
Tiểu Dực nghe xong vội nói: "Cô cô, muội muội là đi một ngày, lần trước đi, còn chưa có mang muội muội đi dạo tử tế, ta cam đoan, sáng sớm ngày mai đưa về."
Tử Tình nghe xong thật là có chút khó xử, hai tỷ đệ này nói rõ là ý của Hoàng thượng, Tử Tình có thể cự tuyệt sao, chỉ có thể âm thầm oán thầm, ngươi nói Hoàng đế này ngươi gánh vác bao nhiêu thứ, nhiều quốc gia đại sự như vậy không quan tâm, lại không có việc gì nhớ tới một tiểu nha đầu sáu tuổi, việc này cũng không bình thường mà?
Tử Tình đâu có biết, chính là bởi vì năm ngoái phong ấn nghỉ phép, Hoàng đế cũng nghỉ phép, nhàn rỗi không có việc gì, thấy con mình suốt ngày cứ chạy tới chỗ Tử Tình, đột nhiên nhớ tới lần trước Yên Nhiên tiến cung, tình cảnh người một nhà nói cười hoà thuận vui vẻ ấm áp, liền có vài phần nhớ tiểu nha đầu cổ linh tinh quái này.
Lẽ ra, Lí Hãn cũng có bảy tám nữ nhi, lớn tầm như Yên Nhiên cũng có năm sáu đứa, chỉ là, những đứa trẻ này hàng năm sinh hoạt ở trong cung, đã sớm hiểu được đoán ý qua lời nói và nét mặt, hiểu được lấy lòng hắn như thế nào, lấy lòng hắn, mà không phải là loại tình thân phát ra từ nội tâm.
Yên Nhiên không giống, Yên Nhiên từ nhỏ được che chở lớn lên, vẫn là tâm tính trẻ em hồn nhiên kia, hơn nữa Tử Tình chưa bao giờ cố ép đứa nhỏ học này học nọ, chỉ học thứ nàng cảm thấy hứng thú, cứ như vậy, so với bạn cùng trang lứa mà nói, nhận thức của nàng đối với thiên nhiên vẫn là nhiều hơn nhiều, nói chuyện cũng không rập khuôn, đây cũng là điều Lí Hãn thích nhất, bằng không, sẽ không lần đầu tiên gặp mặt ở biệt viện La gia, Lí Hãn đã không nhịn được bế nàng.
Lí Linh cúi đầu hỏi Yên Nhiên: "Muội muội, ngươi lại đi theo tỷ tỷ, đến nhà tỷ tỷ ở một ngày được không? Vẫn có Hoa ma ma và Truy Nguyệt tỷ tỷ đi cùng."
Yên Nhiên nhìn nhìn Tử Tình, nhìn nhìn Lí Dực, cũng không dám gật đầu, Lí Dực hỏi: "Muội muội không nhớ được nhà ca ca trông như thế nào sao? Có ca ca ở cùng ngươi, được không?"
Yên Nhiên gật gật đầu, Tử Tình nói muốn thay quần áo cho nàng, ai ngờ Lí Linh nói: "Như vậy vừa vặn, ta nhìn bộ này còn rất mới lạ, muội muội mặc thật là xinh đẹp."
"Không thay, Đại ca mua cho ta." Yên Nhiên cũng không muốn thay, đứa nhỏ bé tí như vậy, cũng biết làm đẹp rồi, hơn nữa là Thư Duệ từ xa ơi là xa gửi về, lại càng không chịu cho cởi ra rồi.
Lí Dực bọn họ vừa mới đi, Lâm Khang Bình vào cửa, giơ một xâu kẹo hồ lô, vào cửa tìm Yên Nhiên, Tử Tình vội nói cho hắn ngọn nguồn.
"Ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Vừa nói muốn dẫn đứa nhỏ đi xem một chút, ta còn không thể cự tuyệt. Ngươi nói, đứa nhỏ mỗi một ngày lớn, cứ ở cùng nhau như vậy cũng không phải chuyện tốt, nhưng lập tức về An Châu cũng không có khả năng." Tử Tình nói.
Lâm Khang Bình sau khi trở về, sự việc thuốc nổ vừa ra, Lâm Khang Bình liền đoán được Tử Tình đã biết thân phận của Lí Hãn, dứt khoát nói thẳng mọi chuyện ra, Tử Tình bèn nói thân phận của Lí Dực cho hắn, xem ra, trong tối tăm hết thảy thật sự có định số, chẳng hạn như Lâm Khang Bình cứu người, chẳng hạn như Tiểu Dực đến, chẳng hạn như Tử Tình lên kinh, chẳng hạn như Tiểu Dực và Yên Nhiên hợp ý nhau….
Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Không bằng, chúng ta chuyển đi Khang viên, Khang viên dù sao cũng là ở ngoài thành, hắn cũng không có khả năng mỗi ngày chạy ra ngoài thành. Vừa vặn, vị trí của Khang viên cũng thuận tiện, ngươi nếu phiền muộn rồi, chúng ta lại vào thành, hai nơi ở, cũng có thể ở bên con và cha nương."
Tử Tình có chút do dự, nói: "Nhưng là Thư Vĩ phải đi học, hắn mới bao lớn, chúng ta bỏ mặc hắn ở nhà, không thích hợp, chờ thêm một năm, hắn vào thư viện, có Thư Ngạn, Thư Ngọc ở cùng, là được rồi."
Ai ngờ lời này bị Thư Ngạn đang muốn đi vào nghe thấy, hắn suy nghĩ một chút, bèn xoay người không đi vào, đi tìm Thư Ngọc cùng Thư Vĩ.
Tử Tình và Lâm Khang Bình tất nhiên không biết Thư Ngạn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, Lâm Khang Bình lúc này đang an ủi Tử Tình, khuyên nhủ: "Đâu có lo đến xa như vậy, đứa nhỏ mới sáu tuổi, sang năm cũng mới bảy tuổi, chẳng qua, bảy tuổi không cùng bàn(*), bắt đầu từ sang năm, cần phải chú ý một chút, đừng để cho Tiểu Dực dẫn tay nàng nữa."
(*)Bảy tuổi không cùng bàn: Ngày xưa ăn cơm là nam một bàn, nữ một bàn, trẻ em dưới sáu tuổi vẫn ngồi cùng mẹ không phân nam nữ, sau bảy tuổi thì phải chia ra riêng.
Chẳng qua là, nói thì dễ, làm như thế nào, Tử Tình thật đúng là không biết. Lần trước Yên Nhiên tiến cung, thấy địa phương xa lạ, buổi tối không chịu ngủ, thế nên Tiểu Dực vẫn luôn ở cùng nàng, chẳng qua Tử Tình không biết mà thôi.
Không nói đến Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đang phát sầu ở nhà, Yên Nhiên ở trong cung cùng ba người Lí Dực, Lí Linh và Lí Hãn, nhưng là toàn tiếng nói cười của Yên Nhiên, bởi vì Yên Nhiên đang dùng câu hỏi mẹo Tử Tình đố nàng đi đố Lí Hãn cùng Lí Linh còn có Lí Dực.
Nguyên nhân là Lí Hãn trước tiên hỏi Yên Nhiên đã học những cái gì, biết những cái gì, yêu cầu Yên Nhiên gảy một bài cho hắn, yêu cầu của trưởng bối Yên Nhiên không có cách nào từ chối, chỉ đành phải tiện tay gảy một khúc, nói thật ra, trình độ thực chẳng ra gì cả, Yên Nhiên ảo não làm Lí Hãn vui vẻ, Lí Hãn cười ha ha, nói: “Trình độ này của ngươi, phỏng chừng gảy vào tai trâu, trâu cũng phải ghét bỏ ngươi."
Yên Nhiên nghe xong có chút không phục, con ngươi chuyển vòng vòng, hỏi: "Thúc thúc, ngươi có biết gà đen lợi hại hay là gà trắng lợi hại?"
"Ừm?" Vấn đề này thật đúng là làm khó Lí Hãn rồi, hắn đâu có nhìn thấy con gà được mấy lần?
Yên Nhiên thấy vẻ mặt hắn, vỗ tay cười nói: "Thúc thúc, cũng có chuyện ngươi không biết, đương nhiên là gà đen lợi hại, gà đen có thể đẻ trứng trắng, gà trắng có thể đẻ trứng đen sao?"
Suy nghĩ này thật đúng là đặc biệt, Lí Hãn còn thật sự là lần đầu tiên nghe thấy, bèn hỏi: "Đây là đề mục kỳ quái gì, không tính."
"Được, ta lại hỏi thúc thúc một vấn đề, mẫu thân của Tiểu Minh sinh ba nhi tử, đại nhi tử tên là Đại Mao, nhị nhi tử tên là Nhị Mao, tam nhi tử tên là gì?"
"Tam Mao." Ba thanh âm nói.
"Lại sai rồi, phía trước đã nói là mẫu thân của Tiểu Minh, tam nhi tử tất nhiên tên là Tiểu Minh rồi, không gọi là Tam Mao." Yên Nhiên vẫn là vỗ tay cười nói, tâm tính tiểu hài tử, thắng hai ván, mặt mũi trở lại rồi.
Lâm Khang Bình bọn họ vừa đi, Tử Tình đang hí hoáy đồ Thư Duệ mang về, La đại nãi nãi tới cửa, nàng cũng là nhận được thư bình an của La Hạo Viêm, trong lòng nhớ nhi tử, tìm Tử Tình để giải sầu.
La đại nãi nãi thấy mấy đứa Thư Ngạn dẫn Yên Nhiên đi ra, Yên Nhiên đội một cái mũ dạ nhỏ màu đỏ, bên trên là một cái nơ con bướm cực lớn cùng viền ren màu trắng, còn có một chiếc áo bành tô và váy cùng màu, đều là thành phẩm lần này Thư Duệ chọn từ Đại Anh quốc, là kiểu dáng Chung Doanh chưa từng thấy.
"Nha, nữ oa nhà ai này, thật là đáng yêu, ta bế cái.
Tử Tình còn chưa có kịp nói chuyện, Chung Doanh lại nói: "Tử Tình, xiêm y này là từ đâu đến? Sao ta chưa từng thấy? Đây là ngươi không đúng rồi, còn nói thương Sở Sở nhà ta, cũng không thấy ngươi lấy ra những thứ tốt này."
Tử Tình nghe xong trắng mắt liếc nàng ta một cái, cười nói: "Ngươi nếu dám đòi, ta dám cho luôn. Đây là nhi tử ta mua về từ Đại Anh quốc, lát nữa ta sẽ sai người đưa đến quý phủ. Ngươi cũng đừng nói ta không nhắc nhở ngươi."
Chung Doanh nghe xong cắn răng mắng: "Sao hỗn tiểu tử nhà ta cũng không biết gửi chút đồ về cho người trong nhà? Phí công thương hắn."
Tử Tình cười nói: "Nhi tử ta cũng chỉ là mang cho tiểu muội hắn mấy bộ quần áo, người khác thật đúng là không có, nhưng là một người mang cho một cái mũ. Trẻ con bé tí, mặc cũng không khác người, nhìn cũng là thích cái mới mẻ, chúng ta nếu mặc đi ra ngoài, chỉ sợ còn không làm cho người ta chỉ trỏ?"
Tử Tình nói là nói thật, trên đường phố Kinh Thành này, một nữ nhân mặc xiêm y quá khác người, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý, lần đầu tiên Tử Tình đến Kinh Thành, mặc chính là váy dài áo khoác ngoài bóp eo, không phải dẫn tới sự chú ý của La Trì bọn họ sao?
Cho nên, xiêm y bây giờ của Tử Tình, tận lực phù hợp với đặc thù thời đại này, có một hai cái khác người, cũng chỉ là mặc một chút ở nhà, cũng không mặc ra ngoài. Dù sao, thân phận địa vị nhà Tử Tình rành ra đó, không muốn trêu chọc phiền toái. Bị sập một hố cũng nên nhìn xa trông rộng một chút.
Chung Doanh mới mặc kệ những thứ đó, nàng nghe nói Thư Duệ mang cho mỗi người một cái mũ, liền nài Tử Tình lấy ra cho nàng xem thử, Tử Tình không có cách nào khác, chỉ đành phải tìm từ trong phòng cho nàng, nàng thử thử, lớn nhỏ vừa vặn, liền cười nói: "Không bằng tặng ta đi, vừa vặn phối với chiếc áo dạ màu hồng phấn ngươi tặng ta kia, ta là thực thích, ta biết ngươi không thiếu mấy thứ này."
"Cũng được, coi ta nhi tử ta hiếu kính trước trượng mẫu nương (mẹ vợ) hắn." Tử Tình cười nói.
"Bậy bạ, ngươi vừa nói cái này, ta cũng là nhớ tới, nữ nhi nhà ngươi ta thấy không tệ, không bằng hứa cho nhi tử ta, lão Đại nếu ngại hơi lớn, lão Nhị nhà ta, số tuổi cũng tương đương với nàng, ngươi cảm thấy thế nào?" Chung Doanh càng nghĩ càng có lợi, đầy cõi lòng hi vọng mà nhìn Tử Tình.
"Không được, nhi tử ngươi lỡ như giống tính cha hắn, ta cũng nghe nói, vị kia nhà ngươi, thường nói người nào không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, ta cũng không muốn nữ nhi của ta suốt ngày vì những thứ này mà rơi lệ." Tử Tình vừa nghĩ đến đánh giá của Hoa ma ma đối với La Trì, liền lắc đầu.
"Những chuyện này, gia đình đại hộ là khó tránh khỏi, ngươi cho là nam nhân đều giống như người nhà các ngươi? Trừ phi, nữ nhi nhà ngươi cũng tìm một người của cải mỏng, nhưng của cải mỏng cũng không đảm bảo không ăn trộm thịt, nam nhân mười người bên trong có một người tốt, đã không tệ rồi." Nói đến những chuyện này, La đại nãi nãi liền mất hứng, những năm nay, bởi vì những chuyện này, ầm ĩ náo loạn cùng La Trì, cái gì cũng không thay đổi.
Tử Tình thấy nói ra một chủ đề không vui, bèn cười nói: "Cho nên nói, Sở Sở nhà ngươi gả đến nhà chúng ta, thì sẽ không có những chuyện bực mình này."
Chung Doanh nghe xong không lên tiếng, nói không động tâm là giả, nhưng là, nàng thật đúng là không dám nói có thể làm được.
"Ta cũng phiền ngươi một hồi lâu, chờ qua tết, không bằng ta mời ngươi đến nhà ta uống rượu tết, mọi người cùng náo nhiệt một chút." Chung Doanh đứng lên muốn đi.
"Đừng mà, ta cũng không đi, quy củ nhiều lắm, không bằng ta mời ngươi cùng Sở Sở đi." Tử Tình cất mũ vào trong hộp quà, cùng đưa cho nàng ta.
La đại nãi nãi mới vừa đi, Lí Dực cùng Lí Linh tới cửa, Tử Tình đã biết thân phận của Lí Linh, đang suy nghĩ có cần chính thức hành lễ hay không, Yên Nhiên trở lại từ hậu hoa viên, thấy Lí Dực cùng Lí Linh, cười nói: "Ca ca, tỷ tỷ, Đại ca có lễ vật đến."
Nói xong liền lôi kéo bọn họ vào nhà, đồ của Thư Duệ thật là có một phần cho Lí Dực, chẳng qua không phải là dao găm, là một cái ống nhòm một lỗ, đại khái có bốn mươi lần, Tử Tình dạy Lí Dực dùng ống nhòm nhìn thứ ở nơi xa như thế nào, Lí Dực thấy hiếm lạ không thôi, liên tục kinh ngạc tán thưởng. Tử Tình cũng không nghĩ tới, ống nhòm này, lại được Lí Hãn nhày bén dùng đến trên lĩnh vực quân sự, đương nhiên, đây là nói sau.
Lí Dực cầm ống nhòm này, vui mừng không biết như thế nào cho phải, Lí Linh đẩy hắn nói: "Cô cô, ngươi xem hắn vui mừng đến việc chính cũng quên mất, thực ra, hôm nay là phụ thân ta nhớ Yên Nhiên muội muội, muốn đón muội muội đi chơi, Tiểu Dực nói, cô cô đã biết rồi, ta cũng sẽ không giấu giếm cô cô."
Tiểu Dực nghe xong vội nói: "Cô cô, muội muội là đi một ngày, lần trước đi, còn chưa có mang muội muội đi dạo tử tế, ta cam đoan, sáng sớm ngày mai đưa về."
Tử Tình nghe xong thật là có chút khó xử, hai tỷ đệ này nói rõ là ý của Hoàng thượng, Tử Tình có thể cự tuyệt sao, chỉ có thể âm thầm oán thầm, ngươi nói Hoàng đế này ngươi gánh vác bao nhiêu thứ, nhiều quốc gia đại sự như vậy không quan tâm, lại không có việc gì nhớ tới một tiểu nha đầu sáu tuổi, việc này cũng không bình thường mà?
Tử Tình đâu có biết, chính là bởi vì năm ngoái phong ấn nghỉ phép, Hoàng đế cũng nghỉ phép, nhàn rỗi không có việc gì, thấy con mình suốt ngày cứ chạy tới chỗ Tử Tình, đột nhiên nhớ tới lần trước Yên Nhiên tiến cung, tình cảnh người một nhà nói cười hoà thuận vui vẻ ấm áp, liền có vài phần nhớ tiểu nha đầu cổ linh tinh quái này.
Lẽ ra, Lí Hãn cũng có bảy tám nữ nhi, lớn tầm như Yên Nhiên cũng có năm sáu đứa, chỉ là, những đứa trẻ này hàng năm sinh hoạt ở trong cung, đã sớm hiểu được đoán ý qua lời nói và nét mặt, hiểu được lấy lòng hắn như thế nào, lấy lòng hắn, mà không phải là loại tình thân phát ra từ nội tâm.
Yên Nhiên không giống, Yên Nhiên từ nhỏ được che chở lớn lên, vẫn là tâm tính trẻ em hồn nhiên kia, hơn nữa Tử Tình chưa bao giờ cố ép đứa nhỏ học này học nọ, chỉ học thứ nàng cảm thấy hứng thú, cứ như vậy, so với bạn cùng trang lứa mà nói, nhận thức của nàng đối với thiên nhiên vẫn là nhiều hơn nhiều, nói chuyện cũng không rập khuôn, đây cũng là điều Lí Hãn thích nhất, bằng không, sẽ không lần đầu tiên gặp mặt ở biệt viện La gia, Lí Hãn đã không nhịn được bế nàng.
Lí Linh cúi đầu hỏi Yên Nhiên: "Muội muội, ngươi lại đi theo tỷ tỷ, đến nhà tỷ tỷ ở một ngày được không? Vẫn có Hoa ma ma và Truy Nguyệt tỷ tỷ đi cùng."
Yên Nhiên nhìn nhìn Tử Tình, nhìn nhìn Lí Dực, cũng không dám gật đầu, Lí Dực hỏi: "Muội muội không nhớ được nhà ca ca trông như thế nào sao? Có ca ca ở cùng ngươi, được không?"
Yên Nhiên gật gật đầu, Tử Tình nói muốn thay quần áo cho nàng, ai ngờ Lí Linh nói: "Như vậy vừa vặn, ta nhìn bộ này còn rất mới lạ, muội muội mặc thật là xinh đẹp."
"Không thay, Đại ca mua cho ta." Yên Nhiên cũng không muốn thay, đứa nhỏ bé tí như vậy, cũng biết làm đẹp rồi, hơn nữa là Thư Duệ từ xa ơi là xa gửi về, lại càng không chịu cho cởi ra rồi.
Lí Dực bọn họ vừa mới đi, Lâm Khang Bình vào cửa, giơ một xâu kẹo hồ lô, vào cửa tìm Yên Nhiên, Tử Tình vội nói cho hắn ngọn nguồn.
"Ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Vừa nói muốn dẫn đứa nhỏ đi xem một chút, ta còn không thể cự tuyệt. Ngươi nói, đứa nhỏ mỗi một ngày lớn, cứ ở cùng nhau như vậy cũng không phải chuyện tốt, nhưng lập tức về An Châu cũng không có khả năng." Tử Tình nói.
Lâm Khang Bình sau khi trở về, sự việc thuốc nổ vừa ra, Lâm Khang Bình liền đoán được Tử Tình đã biết thân phận của Lí Hãn, dứt khoát nói thẳng mọi chuyện ra, Tử Tình bèn nói thân phận của Lí Dực cho hắn, xem ra, trong tối tăm hết thảy thật sự có định số, chẳng hạn như Lâm Khang Bình cứu người, chẳng hạn như Tiểu Dực đến, chẳng hạn như Tử Tình lên kinh, chẳng hạn như Tiểu Dực và Yên Nhiên hợp ý nhau….
Lâm Khang Bình nghe xong nói: "Không bằng, chúng ta chuyển đi Khang viên, Khang viên dù sao cũng là ở ngoài thành, hắn cũng không có khả năng mỗi ngày chạy ra ngoài thành. Vừa vặn, vị trí của Khang viên cũng thuận tiện, ngươi nếu phiền muộn rồi, chúng ta lại vào thành, hai nơi ở, cũng có thể ở bên con và cha nương."
Tử Tình có chút do dự, nói: "Nhưng là Thư Vĩ phải đi học, hắn mới bao lớn, chúng ta bỏ mặc hắn ở nhà, không thích hợp, chờ thêm một năm, hắn vào thư viện, có Thư Ngạn, Thư Ngọc ở cùng, là được rồi."
Ai ngờ lời này bị Thư Ngạn đang muốn đi vào nghe thấy, hắn suy nghĩ một chút, bèn xoay người không đi vào, đi tìm Thư Ngọc cùng Thư Vĩ.
Tử Tình và Lâm Khang Bình tất nhiên không biết Thư Ngạn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, Lâm Khang Bình lúc này đang an ủi Tử Tình, khuyên nhủ: "Đâu có lo đến xa như vậy, đứa nhỏ mới sáu tuổi, sang năm cũng mới bảy tuổi, chẳng qua, bảy tuổi không cùng bàn(*), bắt đầu từ sang năm, cần phải chú ý một chút, đừng để cho Tiểu Dực dẫn tay nàng nữa."
(*)Bảy tuổi không cùng bàn: Ngày xưa ăn cơm là nam một bàn, nữ một bàn, trẻ em dưới sáu tuổi vẫn ngồi cùng mẹ không phân nam nữ, sau bảy tuổi thì phải chia ra riêng.
Chẳng qua là, nói thì dễ, làm như thế nào, Tử Tình thật đúng là không biết. Lần trước Yên Nhiên tiến cung, thấy địa phương xa lạ, buổi tối không chịu ngủ, thế nên Tiểu Dực vẫn luôn ở cùng nàng, chẳng qua Tử Tình không biết mà thôi.
Không nói đến Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đang phát sầu ở nhà, Yên Nhiên ở trong cung cùng ba người Lí Dực, Lí Linh và Lí Hãn, nhưng là toàn tiếng nói cười của Yên Nhiên, bởi vì Yên Nhiên đang dùng câu hỏi mẹo Tử Tình đố nàng đi đố Lí Hãn cùng Lí Linh còn có Lí Dực.
Nguyên nhân là Lí Hãn trước tiên hỏi Yên Nhiên đã học những cái gì, biết những cái gì, yêu cầu Yên Nhiên gảy một bài cho hắn, yêu cầu của trưởng bối Yên Nhiên không có cách nào từ chối, chỉ đành phải tiện tay gảy một khúc, nói thật ra, trình độ thực chẳng ra gì cả, Yên Nhiên ảo não làm Lí Hãn vui vẻ, Lí Hãn cười ha ha, nói: “Trình độ này của ngươi, phỏng chừng gảy vào tai trâu, trâu cũng phải ghét bỏ ngươi."
Yên Nhiên nghe xong có chút không phục, con ngươi chuyển vòng vòng, hỏi: "Thúc thúc, ngươi có biết gà đen lợi hại hay là gà trắng lợi hại?"
"Ừm?" Vấn đề này thật đúng là làm khó Lí Hãn rồi, hắn đâu có nhìn thấy con gà được mấy lần?
Yên Nhiên thấy vẻ mặt hắn, vỗ tay cười nói: "Thúc thúc, cũng có chuyện ngươi không biết, đương nhiên là gà đen lợi hại, gà đen có thể đẻ trứng trắng, gà trắng có thể đẻ trứng đen sao?"
Suy nghĩ này thật đúng là đặc biệt, Lí Hãn còn thật sự là lần đầu tiên nghe thấy, bèn hỏi: "Đây là đề mục kỳ quái gì, không tính."
"Được, ta lại hỏi thúc thúc một vấn đề, mẫu thân của Tiểu Minh sinh ba nhi tử, đại nhi tử tên là Đại Mao, nhị nhi tử tên là Nhị Mao, tam nhi tử tên là gì?"
"Tam Mao." Ba thanh âm nói.
"Lại sai rồi, phía trước đã nói là mẫu thân của Tiểu Minh, tam nhi tử tất nhiên tên là Tiểu Minh rồi, không gọi là Tam Mao." Yên Nhiên vẫn là vỗ tay cười nói, tâm tính tiểu hài tử, thắng hai ván, mặt mũi trở lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.