Chương 12: Hơi ghen tị
Thải Hồng Đường
25/03/2024
Chương 12: Hơi ghen tị
........
Sau đó Lâm Thiền Yên cũng gặp cô gái kia hai lần, mỗi lần đối phương thấy cô thì vẻ mặt luôn khinh thường, tiếp đó lại xì xào bàn tán với người bên cạnh, cô không nghe cũng biết cô ta đang nói xấu về Tống Tích.
Mặc kệ cô ta, cô cũng không muốn nói chuyện với cô ta, Tống Tích tốt thế nào thì cô tự biết là được rồi.
Tống Tích đưa cô về nhà phụ, hai năm qua mẹ Tống giúp đỡ ở xã khu, mỗi tháng lấy được mấy trăm đồng trợ cấp, nhưng mà bà rất vui vì có việc làm dù sao vẫn tốt hơn rảnh rỗi ngồi ì ra đó.
Mẹ Tống gặp Lâm Thiền Yên thì thấy rất vừa lòng, cô không giống mấy cô gái gầy trơ xương ở trên TV bây giờ, khuôn mặt tròn trịa, luôn cười tủm tỉm, nhìn rất khỏe mạnh tràn đầy năng lượng, mấy năm nay con trai quá khổ, bên người có một cô gái như vậy cũng thích hợp.
Từ nhỏ Lâm Thiền Yên cũng được mẹ Lâm chỉ dạy, làm công việc nội trợ rất thuận tay, làm trợ thủ giúp mẹ Tống nấu cơm, bầu không khí lần đầu gặp mặt rất là hòa hợp.
Công việc bên Bắc Kinh của Tống Tích hình như đã xong rồi, anh nói lấy được hơn năm vạn thù lao, sau này còn phải tiếp tục bảo vệ server, nhưng mà không phải ngồi trước máy tính mỗi ngày nữa.
Tống Tích lấy được tiền rồi liền cho mợ một vạn, em họ phải vào đại học, tuy có thể xin một khoản vay cho sinh viên, nhưng mà sinh hoạt phí cũng là một số tiền, bây giờ cậu anh làm nhân viên thời vụ khắp nơi, cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống chi tiêu hằng ngày mà thôi.
Mợ nói không cần gì hết, lúc nào cũng thấy áy náy với Tống Tích mãi, cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải nhận lấy tiền, Tiểu Khải nhìn anh họ đi rồi bèn lén lau nước mắt tìm mẹ, nói với bà để bà đừng lo lắng, chờ sau này cậu kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho anh họ.
Tống Tích tìm một căn nhà có một phòng một sảnh (1) rồi thuê lại, cũng là một căn nhà của họ hàng, họ hàng của nhà họ Tống đều rất thân thiết, bậc cha chú cũng vẫn luôn nhìn Tống Tích lớn lên, giúp được anh cái gì thì sẽ giúp, trước kia có nói muốn đưa căn nhà kia cho anh ở miễn phí nhưng Tống Tích không muốn, bây giờ biết anh muốn thuê nhà, nói thế nào cũng muốn anh nhận lấy phần tâm ý này.
(1) Sảnh: Là căn phòng dùng để tiếp khách, mở tiệc hay tụ hợp mọi người để làm các công việc khác
Cuối cùng Tống Tích thuê lại căn nhà kia với 800 đồng một tháng, thật ra giá này ở trong thành phố nhỏ cũng không tình là quá rẻ, dù sao hoàn cảnh của tiểu khu kia cũng không tệ lắm, giá thị trường cũng gần 3000 một mét vuông.
Chừng mấy ngày nay Lâm Thiền Yên đều giúp anh trang trí nhà mới, lại mua một vài cây xanh, chuyển gối ôm linh tinh vào, Tống Tích tùy cô lăn lộn, vốn dĩ một người đàn ông như anh chỉ cần có chiếc giường là được rồi, bây giờ dưới sự chuẩn bị của Lâm Thiền Yên, không khí trong phòng rất ấm cúng, cũng thật sự có cảm giác gia đình.
Sau khi trang trí ổn thỏa hết rồi, Tống Tích muốn mời một vài người bạn tới nhà làm tiệc mừng tân gia, cũng tiện thể giới thiệu Lâm Thiền Yên cho mọi người.
Phần lớn người đến chơi cô đều không quen biết, ngoài hai người thường gặp ở trong quán, đoàn người luôn ầm ĩ nói Tống Tích tốt phúc, Tống Tích tùy bọn họ trêu đùa, nhìn Lâm Thiền Yên với vài cô gái khác vừa nói chuyện phiếm vừa bận rộn ở trong bếp, trong lòng thấy an bình, anh không hề lo nghĩ không còn phải phiền lo nữa.
Trong mấy vị khách có bạn học cấp 3 của Tống Tích, hai người thi đại học trong cùng một thành phố, lại cùng nhau trở về, quan hệ trong mấy năm nay cũng không tệ, thấy Bàng Hạ post ảnh ba người ở Bắc Kinh trên dòng thời gian, bèn hỏi Tống Tích có phải định ra ngoài phát triển không.
"Không có chuyện đó đâu, chỉ là nhận vài công việc cá nhân kiếm lời ít tiền mà thôi." Tống Tích nói.
"Không đơn giản vậy chứ." Tạ Chung liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, sau đó lại cúi người nhỏ giọng nói với Tống Tích, "Tớ thấy Hứa Tuệ Sam kia vẫn chưa chết tâm với cậu đâu, giúp cậu như vậy, chắc chắn có mục đích không chính đáng."
Những người khác thấy có tin sốt dẻo liền hăng hái tra hỏi, Tạ Chung thêm mắm thêm muối kể lúc đại học Hứa Tuệ Sam theo đuổi Tống Tích thế nào, một đám người nói vô cùng náo nhiệt, chỉ có Tống Tích vẫn luôn đen mặt cắt ngang lời anh ấy nói.
Đang nói thì thấy Lâm Thiền Yên bưng đồ ăn ra, mọi người hạ giọng, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tụ họp kéo dài đến rất khuya mới kết thúc, Tống Tích đưa mọi người xuống nhìn ai nấy đều bắt xe đi hết, lúc lên lầu thì thấy Lâm Thiền Yên đang rửa chén.
Đi qua lấy chén trong tay cô rồi lại nắm tay cô rửa sạch ở dưới vòi nước, kéo cô ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
"Em nghe thấy hết rồi?" Tống Tích hỏi.
"Ừm!" Lâm Thiền Yên không nhìn anh, trả lời.
"Bọn anh là bạn học thời đại học, cô ấy từng tỏ tình với anh, nhưng anh đã từ chối, giữa anh và cô ấy không có gì hết, mấy năm nay tốt nghiệp rồi cũng chưa từng liên lạc riêng, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu về một vài chuyện liên quan đến phương diện kỹ thuật ở trong nhóm chung." Tống Tích giải thích.
"Vậy anh đi Bắc Kinh, cô ấy vẫn còn thích anh có đúng không, cô ấy cũng giới thiệu công việc cho anh nữa." Lâm Thiền Yên vẫn cảm thấy không thoải mái ở trong lòng, cô không thể giải thích sự nhạy cảm của phụ nữ, tuy đàn ông có thể sẽ cảm thấy chuyện rất chi là đơn giản, nhưng mà cô sẽ xoắn xuýt trong một vài suy nghĩ lung tung rồi sẽ ghen.
"Nói đúng ra thì hạng mục kia không phải do cô ấy giới thiệu, ban đầu là một người thầy của anh tìm anh, nhưng sau lại không có tin tức nên anh cũng không hỏi nữa, rồi sau này cô ấy gọi điện thoại cho anh, ông chủ của công ty kia cũng tốt nghiệp cùng khoa với bọn anh, hỏi thăm người khác phương thức liên lạc của anh, lúc này Hứa Tuệ Sam mới giúp đỡ liên lạc." Tống Tích giải thích xong liền kéo cô qua đối mặt với anh.
Lâm Thiền Yên vẫn là dáng vẻ không vui, muốn nhìn ảnh của nữ sinh kia, Tống Tích click mở dòng thời gian của Hứa Tuệ Sam trước mặt cô, lướt tìm một tấm selfie.
Lâm Thiền Yên nhìn xong càng tức giận, Hứa Tuệ Sam trong bức ảnh mặc com lê chụp ảnh chung với người khác, trường hợp nhìn rất cao cấp, thần thái tự tin trên mặt cô ấy là thứ mà mình chưa từng có, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và dáng người đẹp càng kích thích cô.
Nữ sinh đẹp như vậy, còn học máy tính, sao Tống Tích có thể không thích cô ấy mà vừa ý mình chứ.
Mãi cho đến trước khi ngủ cô vẫn xoắn xuýt vấn đề này, không thể vứt bức ảnh kia ra khỏi đầu của mình được, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, tuy Tống Tích liên tục bảo đảm không có liên hệ với cô ấy, không thích cô ấy, nhưng cô luôn thấy không yên tâm, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, mặc dù cách mấy ngàn km, cô vẫn cảm thấy hơi ghen tị.
.......
Mặc dù chưa đến chương 20 nhưng vẫn tiện thể nói rõ với mọi người luôn nhé. Mình vẫn sẽ đăng lên wattpad chứ không phải không đăng nữa nhé, vì bên này là nhà chính của mình nha, chỉ là sẽ không đăng những chương set pass, chỉ đăng 1 đoạn ngắn trong chương đó và vẫn đăng các chương công khai lên đây. Chi tiết hơn thì mọi người có thể đọc ở phần Pass truyện trên wordpress của mình nhé, do bên truyện khác của mình không nói rõ nên các bạn khác đều hỏi hết, thế nên nhân đây nói luôn một thể ha xD
.......
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
........
Sau đó Lâm Thiền Yên cũng gặp cô gái kia hai lần, mỗi lần đối phương thấy cô thì vẻ mặt luôn khinh thường, tiếp đó lại xì xào bàn tán với người bên cạnh, cô không nghe cũng biết cô ta đang nói xấu về Tống Tích.
Mặc kệ cô ta, cô cũng không muốn nói chuyện với cô ta, Tống Tích tốt thế nào thì cô tự biết là được rồi.
Tống Tích đưa cô về nhà phụ, hai năm qua mẹ Tống giúp đỡ ở xã khu, mỗi tháng lấy được mấy trăm đồng trợ cấp, nhưng mà bà rất vui vì có việc làm dù sao vẫn tốt hơn rảnh rỗi ngồi ì ra đó.
Mẹ Tống gặp Lâm Thiền Yên thì thấy rất vừa lòng, cô không giống mấy cô gái gầy trơ xương ở trên TV bây giờ, khuôn mặt tròn trịa, luôn cười tủm tỉm, nhìn rất khỏe mạnh tràn đầy năng lượng, mấy năm nay con trai quá khổ, bên người có một cô gái như vậy cũng thích hợp.
Từ nhỏ Lâm Thiền Yên cũng được mẹ Lâm chỉ dạy, làm công việc nội trợ rất thuận tay, làm trợ thủ giúp mẹ Tống nấu cơm, bầu không khí lần đầu gặp mặt rất là hòa hợp.
Công việc bên Bắc Kinh của Tống Tích hình như đã xong rồi, anh nói lấy được hơn năm vạn thù lao, sau này còn phải tiếp tục bảo vệ server, nhưng mà không phải ngồi trước máy tính mỗi ngày nữa.
Tống Tích lấy được tiền rồi liền cho mợ một vạn, em họ phải vào đại học, tuy có thể xin một khoản vay cho sinh viên, nhưng mà sinh hoạt phí cũng là một số tiền, bây giờ cậu anh làm nhân viên thời vụ khắp nơi, cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống chi tiêu hằng ngày mà thôi.
Mợ nói không cần gì hết, lúc nào cũng thấy áy náy với Tống Tích mãi, cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải nhận lấy tiền, Tiểu Khải nhìn anh họ đi rồi bèn lén lau nước mắt tìm mẹ, nói với bà để bà đừng lo lắng, chờ sau này cậu kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho anh họ.
Tống Tích tìm một căn nhà có một phòng một sảnh (1) rồi thuê lại, cũng là một căn nhà của họ hàng, họ hàng của nhà họ Tống đều rất thân thiết, bậc cha chú cũng vẫn luôn nhìn Tống Tích lớn lên, giúp được anh cái gì thì sẽ giúp, trước kia có nói muốn đưa căn nhà kia cho anh ở miễn phí nhưng Tống Tích không muốn, bây giờ biết anh muốn thuê nhà, nói thế nào cũng muốn anh nhận lấy phần tâm ý này.
(1) Sảnh: Là căn phòng dùng để tiếp khách, mở tiệc hay tụ hợp mọi người để làm các công việc khác
Cuối cùng Tống Tích thuê lại căn nhà kia với 800 đồng một tháng, thật ra giá này ở trong thành phố nhỏ cũng không tình là quá rẻ, dù sao hoàn cảnh của tiểu khu kia cũng không tệ lắm, giá thị trường cũng gần 3000 một mét vuông.
Chừng mấy ngày nay Lâm Thiền Yên đều giúp anh trang trí nhà mới, lại mua một vài cây xanh, chuyển gối ôm linh tinh vào, Tống Tích tùy cô lăn lộn, vốn dĩ một người đàn ông như anh chỉ cần có chiếc giường là được rồi, bây giờ dưới sự chuẩn bị của Lâm Thiền Yên, không khí trong phòng rất ấm cúng, cũng thật sự có cảm giác gia đình.
Sau khi trang trí ổn thỏa hết rồi, Tống Tích muốn mời một vài người bạn tới nhà làm tiệc mừng tân gia, cũng tiện thể giới thiệu Lâm Thiền Yên cho mọi người.
Phần lớn người đến chơi cô đều không quen biết, ngoài hai người thường gặp ở trong quán, đoàn người luôn ầm ĩ nói Tống Tích tốt phúc, Tống Tích tùy bọn họ trêu đùa, nhìn Lâm Thiền Yên với vài cô gái khác vừa nói chuyện phiếm vừa bận rộn ở trong bếp, trong lòng thấy an bình, anh không hề lo nghĩ không còn phải phiền lo nữa.
Trong mấy vị khách có bạn học cấp 3 của Tống Tích, hai người thi đại học trong cùng một thành phố, lại cùng nhau trở về, quan hệ trong mấy năm nay cũng không tệ, thấy Bàng Hạ post ảnh ba người ở Bắc Kinh trên dòng thời gian, bèn hỏi Tống Tích có phải định ra ngoài phát triển không.
"Không có chuyện đó đâu, chỉ là nhận vài công việc cá nhân kiếm lời ít tiền mà thôi." Tống Tích nói.
"Không đơn giản vậy chứ." Tạ Chung liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, sau đó lại cúi người nhỏ giọng nói với Tống Tích, "Tớ thấy Hứa Tuệ Sam kia vẫn chưa chết tâm với cậu đâu, giúp cậu như vậy, chắc chắn có mục đích không chính đáng."
Những người khác thấy có tin sốt dẻo liền hăng hái tra hỏi, Tạ Chung thêm mắm thêm muối kể lúc đại học Hứa Tuệ Sam theo đuổi Tống Tích thế nào, một đám người nói vô cùng náo nhiệt, chỉ có Tống Tích vẫn luôn đen mặt cắt ngang lời anh ấy nói.
Đang nói thì thấy Lâm Thiền Yên bưng đồ ăn ra, mọi người hạ giọng, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tụ họp kéo dài đến rất khuya mới kết thúc, Tống Tích đưa mọi người xuống nhìn ai nấy đều bắt xe đi hết, lúc lên lầu thì thấy Lâm Thiền Yên đang rửa chén.
Đi qua lấy chén trong tay cô rồi lại nắm tay cô rửa sạch ở dưới vòi nước, kéo cô ngồi xuống sô pha ở phòng khách.
"Em nghe thấy hết rồi?" Tống Tích hỏi.
"Ừm!" Lâm Thiền Yên không nhìn anh, trả lời.
"Bọn anh là bạn học thời đại học, cô ấy từng tỏ tình với anh, nhưng anh đã từ chối, giữa anh và cô ấy không có gì hết, mấy năm nay tốt nghiệp rồi cũng chưa từng liên lạc riêng, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu về một vài chuyện liên quan đến phương diện kỹ thuật ở trong nhóm chung." Tống Tích giải thích.
"Vậy anh đi Bắc Kinh, cô ấy vẫn còn thích anh có đúng không, cô ấy cũng giới thiệu công việc cho anh nữa." Lâm Thiền Yên vẫn cảm thấy không thoải mái ở trong lòng, cô không thể giải thích sự nhạy cảm của phụ nữ, tuy đàn ông có thể sẽ cảm thấy chuyện rất chi là đơn giản, nhưng mà cô sẽ xoắn xuýt trong một vài suy nghĩ lung tung rồi sẽ ghen.
"Nói đúng ra thì hạng mục kia không phải do cô ấy giới thiệu, ban đầu là một người thầy của anh tìm anh, nhưng sau lại không có tin tức nên anh cũng không hỏi nữa, rồi sau này cô ấy gọi điện thoại cho anh, ông chủ của công ty kia cũng tốt nghiệp cùng khoa với bọn anh, hỏi thăm người khác phương thức liên lạc của anh, lúc này Hứa Tuệ Sam mới giúp đỡ liên lạc." Tống Tích giải thích xong liền kéo cô qua đối mặt với anh.
Lâm Thiền Yên vẫn là dáng vẻ không vui, muốn nhìn ảnh của nữ sinh kia, Tống Tích click mở dòng thời gian của Hứa Tuệ Sam trước mặt cô, lướt tìm một tấm selfie.
Lâm Thiền Yên nhìn xong càng tức giận, Hứa Tuệ Sam trong bức ảnh mặc com lê chụp ảnh chung với người khác, trường hợp nhìn rất cao cấp, thần thái tự tin trên mặt cô ấy là thứ mà mình chưa từng có, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và dáng người đẹp càng kích thích cô.
Nữ sinh đẹp như vậy, còn học máy tính, sao Tống Tích có thể không thích cô ấy mà vừa ý mình chứ.
Mãi cho đến trước khi ngủ cô vẫn xoắn xuýt vấn đề này, không thể vứt bức ảnh kia ra khỏi đầu của mình được, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, tuy Tống Tích liên tục bảo đảm không có liên hệ với cô ấy, không thích cô ấy, nhưng cô luôn thấy không yên tâm, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, mặc dù cách mấy ngàn km, cô vẫn cảm thấy hơi ghen tị.
.......
Mặc dù chưa đến chương 20 nhưng vẫn tiện thể nói rõ với mọi người luôn nhé. Mình vẫn sẽ đăng lên wattpad chứ không phải không đăng nữa nhé, vì bên này là nhà chính của mình nha, chỉ là sẽ không đăng những chương set pass, chỉ đăng 1 đoạn ngắn trong chương đó và vẫn đăng các chương công khai lên đây. Chi tiết hơn thì mọi người có thể đọc ở phần Pass truyện trên wordpress của mình nhé, do bên truyện khác của mình không nói rõ nên các bạn khác đều hỏi hết, thế nên nhân đây nói luôn một thể ha xD
.......
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.