Chương 9: Vượng phu
Thải Hồng Đường
25/03/2024
Chương 9: Vượng phu
........
Thím của Lâm Thiền Yên ở nông thôn gần đây tới làm khách trong nhà, trong lời nói nhiều lần nhắc tới con gái nhỏ nhà mình, năm nay 16 không đọc sách mà muốn ra ngoài tìm việc làm kiếm ít tiền, muốn ba Lâm giúp đỡ tìm việc làm ở trong thành phố.
Ba Lâm đi làm ở cục giáo dục, hoàn toàn không có khả năng sắp xếp một cô bé không bằng cấp chưa thành niên đi làm công nhân tạm thời, chỉ có thể nói nhìn tình huống rồi tìm công việc khác, thím ngàn ân vạn tạ (1), chỉ nói ở đứa trẻ ở nông thôn chịu khổ được.
(1) Ngàn ân vạn tạ: Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần.
Ngoài miệng nói không cần gấp gáp, ngoảnh lại thì cứ mỗi ngày cứ đi theo sau truy vấn ba Lâm, Lâm Thiền Yên cảm thấy rất phiền, một lần lải nhải với Tống Tích, Tống Tích nói nếu cô bé có thể làm việc nặng thì đi tới quán anh hỗ trợ là được rồi.
Cô tự nhiên không đồng ý, hoàn toàn không muốn tăng thêm gánh nặng cho Tống Tích, nhưng mà Tống Tích lại nói anh thật sự đang tuyển người, anh nói bạn học đại học của anh giới thiệu cho anh công việc cá nhân, làm trang web gì đó, làm tốt đơn này thì có thể nhận được vài vạn, anh không có thời gian trông quán.
Lâm Thiền Yên thế mới biết thì ra anh học máy tính, vừa cảm thấy anh thật lợi hại, vừa cũng thay anh cảm thấy vui mừng. Về nhà trộm hỏi mẹ, mẹ Lâm nói đứa bé Tiểu Quyên là một cô gái cẩn thận, tay chân cũng nhanh nhẹn, cũng không nhiều lời lắm. Tống Tích thật sự thiếu người không gây phiền toái.
Ba ngày sau Tiểu Quyến đến thành phố, ba Lâm giúp tìm một căn phòng nhỏ để ở, tiền thuê một tháng chỉ cần bốn trăm năm, hàng xóm đều là các cô gái trẻ tới làm việc trong thành phố, con người của chủ nhà cũng tốt, Tiểu Quyên đã làm mấy ngày, mỗi ngày Lâm Thiền Yên đều đi giám sát tận nơi, quan sát thấy quả là một người thành thật làm việc thì lúc này mới yên tâm đi tìm Tống Tích.
Gần đây Tống Tích nhốt mình ở trong phòng làm việc không biết ngày đêm, bỏ nghề cũ mấy năm rồi, vừa mới bắt đầu anh cũng thực sự đau đầu vài ngày, nhưng cũng may vốn là kỹ thuật của anh đã tốt, rất nhanh liền khai thông suôn sẻ với bên kia.
Lúc Lâm Thiền Yên đẩy cửa tiến vào, Tống Tích đang thảo luận hạng mục qua video với người khác, cô lặng lẽ ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, Tống Tích thỉnh thoảng lại nói vài từ tiếng Anh, toàn nói về số liệu rồi mật mã mà cô nghe không hiểu, cô nhìn dáng vẻ của Tống Tích mà cực kỳ mê, cảm thấy cô thật sự nhặt được bảo vật rồi.
Sau khi kết thúc Video, Tống Tích nhìn dáng vẻ ngây ngô cười trên mặt cô liền trêu chọc cô, Lâm Thiền Yên lấy cơm trưa được đặt trong cặp lồng mang đến cho anh ra rồi nhìn anh ăn xong, lại kéo anh đứng dậy duỗi tay duỗi chân làm vận động ở trong căn phòng nhỏ, cô học được cái này từ trên mạng, bảo là lúc ngồi lâu thấy xương cổ không thoải mái thì thả lỏng như vậy, nếu cô có thời gian liền thúc giục Tống Tích thả lỏng thân thể.
Lâm Thiền Yên mặt đối mặt ngồi làm mẫu, cổ xoay một góc 360°, Tống Tích bị chọc cười, chờ lúc cô quay lại liền ôm cô rồi hôn.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tống Tích ôm cô nhận, đối diện là giọng của phụ nữ, hai người lại nói một vài thuật ngữ cô nghe không hiểu.
"Cô ấy là ai vậy?" Sau khi cúp máy Lâm Thiền Yên liền hỏi.
"Người giúp anh giới thiệu công việc, bạn học trước kia," Tống Tích hôn cô rồi trả lời.
"Giọng nói còn rất êm tai." Lâm Thiền Yên lại nói.
"Không êm tai như em." Hiếm thấy nói lời ân ái một lần, Lâm Thiền Yên ngọt ngào nổi lên bong bóng trong lòng.
"Tống Tích, em thật sự rất vui, anh xem anh tốt như vậy, tất cả mọi người đều nguyện ý cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn." Lâm Thiền Yên nói.
"Ừ đúng vậy, từ lúc ở bên em tất cả đều tốt hơn." Tống Tích nói thật lòng.
"Ha ha, ý của anh là nói em vượng phu sao? Trước kia mẹ em tìm người đoán mệnh cho em, cũng nói em có mệnh vượng phu đấy!" Lâm Thiền Yên nói xong lại cảm thấy đường đột, bây giờ sao mình lại không biết xấu hổ như vậy.
Tống Tích ôm cô đang xấu hổ đến mép giường giam ở trong ngực rồi hôn, "Người đoán mệnh nói cực kỳ đúng, Tiểu Yên của chúng ta vượng anh nhất."
Hai người lại ngọt ngấy trong chốc lát rồi anh lại bận rộn, Lâm Thiền Yên không muốn quấy rầy anh liền rời đi, trước khi đi nói với anh buổi tối ở nhà có làm sườn heo, sườn heo mẹ Lâm nướng nổi tiếng toàn tiểu khu, cô nói buổi tối mang cho anh nếm thử rồi rời đi.
........
#Lảm nhảm:
❤Đúng hứa hẹn đăng 2 chương rồi nha~
.......
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
........
Thím của Lâm Thiền Yên ở nông thôn gần đây tới làm khách trong nhà, trong lời nói nhiều lần nhắc tới con gái nhỏ nhà mình, năm nay 16 không đọc sách mà muốn ra ngoài tìm việc làm kiếm ít tiền, muốn ba Lâm giúp đỡ tìm việc làm ở trong thành phố.
Ba Lâm đi làm ở cục giáo dục, hoàn toàn không có khả năng sắp xếp một cô bé không bằng cấp chưa thành niên đi làm công nhân tạm thời, chỉ có thể nói nhìn tình huống rồi tìm công việc khác, thím ngàn ân vạn tạ (1), chỉ nói ở đứa trẻ ở nông thôn chịu khổ được.
(1) Ngàn ân vạn tạ: Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần.
Ngoài miệng nói không cần gấp gáp, ngoảnh lại thì cứ mỗi ngày cứ đi theo sau truy vấn ba Lâm, Lâm Thiền Yên cảm thấy rất phiền, một lần lải nhải với Tống Tích, Tống Tích nói nếu cô bé có thể làm việc nặng thì đi tới quán anh hỗ trợ là được rồi.
Cô tự nhiên không đồng ý, hoàn toàn không muốn tăng thêm gánh nặng cho Tống Tích, nhưng mà Tống Tích lại nói anh thật sự đang tuyển người, anh nói bạn học đại học của anh giới thiệu cho anh công việc cá nhân, làm trang web gì đó, làm tốt đơn này thì có thể nhận được vài vạn, anh không có thời gian trông quán.
Lâm Thiền Yên thế mới biết thì ra anh học máy tính, vừa cảm thấy anh thật lợi hại, vừa cũng thay anh cảm thấy vui mừng. Về nhà trộm hỏi mẹ, mẹ Lâm nói đứa bé Tiểu Quyên là một cô gái cẩn thận, tay chân cũng nhanh nhẹn, cũng không nhiều lời lắm. Tống Tích thật sự thiếu người không gây phiền toái.
Ba ngày sau Tiểu Quyến đến thành phố, ba Lâm giúp tìm một căn phòng nhỏ để ở, tiền thuê một tháng chỉ cần bốn trăm năm, hàng xóm đều là các cô gái trẻ tới làm việc trong thành phố, con người của chủ nhà cũng tốt, Tiểu Quyên đã làm mấy ngày, mỗi ngày Lâm Thiền Yên đều đi giám sát tận nơi, quan sát thấy quả là một người thành thật làm việc thì lúc này mới yên tâm đi tìm Tống Tích.
Gần đây Tống Tích nhốt mình ở trong phòng làm việc không biết ngày đêm, bỏ nghề cũ mấy năm rồi, vừa mới bắt đầu anh cũng thực sự đau đầu vài ngày, nhưng cũng may vốn là kỹ thuật của anh đã tốt, rất nhanh liền khai thông suôn sẻ với bên kia.
Lúc Lâm Thiền Yên đẩy cửa tiến vào, Tống Tích đang thảo luận hạng mục qua video với người khác, cô lặng lẽ ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, Tống Tích thỉnh thoảng lại nói vài từ tiếng Anh, toàn nói về số liệu rồi mật mã mà cô nghe không hiểu, cô nhìn dáng vẻ của Tống Tích mà cực kỳ mê, cảm thấy cô thật sự nhặt được bảo vật rồi.
Sau khi kết thúc Video, Tống Tích nhìn dáng vẻ ngây ngô cười trên mặt cô liền trêu chọc cô, Lâm Thiền Yên lấy cơm trưa được đặt trong cặp lồng mang đến cho anh ra rồi nhìn anh ăn xong, lại kéo anh đứng dậy duỗi tay duỗi chân làm vận động ở trong căn phòng nhỏ, cô học được cái này từ trên mạng, bảo là lúc ngồi lâu thấy xương cổ không thoải mái thì thả lỏng như vậy, nếu cô có thời gian liền thúc giục Tống Tích thả lỏng thân thể.
Lâm Thiền Yên mặt đối mặt ngồi làm mẫu, cổ xoay một góc 360°, Tống Tích bị chọc cười, chờ lúc cô quay lại liền ôm cô rồi hôn.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tống Tích ôm cô nhận, đối diện là giọng của phụ nữ, hai người lại nói một vài thuật ngữ cô nghe không hiểu.
"Cô ấy là ai vậy?" Sau khi cúp máy Lâm Thiền Yên liền hỏi.
"Người giúp anh giới thiệu công việc, bạn học trước kia," Tống Tích hôn cô rồi trả lời.
"Giọng nói còn rất êm tai." Lâm Thiền Yên lại nói.
"Không êm tai như em." Hiếm thấy nói lời ân ái một lần, Lâm Thiền Yên ngọt ngào nổi lên bong bóng trong lòng.
"Tống Tích, em thật sự rất vui, anh xem anh tốt như vậy, tất cả mọi người đều nguyện ý cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn." Lâm Thiền Yên nói.
"Ừ đúng vậy, từ lúc ở bên em tất cả đều tốt hơn." Tống Tích nói thật lòng.
"Ha ha, ý của anh là nói em vượng phu sao? Trước kia mẹ em tìm người đoán mệnh cho em, cũng nói em có mệnh vượng phu đấy!" Lâm Thiền Yên nói xong lại cảm thấy đường đột, bây giờ sao mình lại không biết xấu hổ như vậy.
Tống Tích ôm cô đang xấu hổ đến mép giường giam ở trong ngực rồi hôn, "Người đoán mệnh nói cực kỳ đúng, Tiểu Yên của chúng ta vượng anh nhất."
Hai người lại ngọt ngấy trong chốc lát rồi anh lại bận rộn, Lâm Thiền Yên không muốn quấy rầy anh liền rời đi, trước khi đi nói với anh buổi tối ở nhà có làm sườn heo, sườn heo mẹ Lâm nướng nổi tiếng toàn tiểu khu, cô nói buổi tối mang cho anh nếm thử rồi rời đi.
........
#Lảm nhảm:
❤Đúng hứa hẹn đăng 2 chương rồi nha~
.......
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.