Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình
Chương 1:
Địa Miên Miên
18/11/2024
Sau ba tháng mưa xuân dầm dề, khi niềm vui rộn ràng sau cơn mưa qua đi, Mật Nương đeo giỏ tre lên lưng chuẩn bị lên núi.
Nàng vừa định đẩy cửa ra khỏi sân thì con chó nhà họ Trần bỗng nhiên lao ra, sủa vang hai tiếng rồi ngoạm lấy ống quần Mật Nương không buông.
“Vượng Tài, buông ra nào, ngươi còn nhỏ, ta mang ngươi theo không được.”
Mật Nương cười, ngồi xuống bế con vật nhỏ lên định đưa nó về ổ thì trong phòng bỗng vang lên tiếng ho khan: “Mật Nương, cứ để nó đi theo con đi, con chó này lanh lợi lắm!” Tiếng nói vừa dứt, một lão hán gầy yếu mặc áo mỏng manh giữa tiết trời xuân bước ra khỏi phòng.
Mật Nương thở dài: “Cha, mấy hôm nay trời còn lạnh, cha mặc áo bông vào đi.”
Trần lão hán bước xuống thềm, mỗi bước đi có vẻ hơi khó nhọc, hóa ra ông bị thọt chân. Ông lấy từ trong ngực ra một gói bột đưa cho Mật Nương: “Nhớ rắc dọc đường kẻo gặp rắn.”
Tháng ba rắn ra khỏi hang, Mật Nương cũng hơi e ngại.
“Vâng, vậy con đi đây cha.”
Một người một chó men theo sườn núi phía sau thôn Đào Hoa rời đi. Vừa mới mưa xong, trong rừng nấm mọc nhiều, Mật Nương muốn thử vận may.
Con chó này là nhặt được trên đường mấy hôm trước lúc trời mưa, là một chú cún con vài tháng tuổi, Mật Nương đặt tên là Vượng Tài. Vượng Tài đi xiêu vẹo nhưng lại tỏ vẻ oai phong, ngẩng đầu ưỡn ngực cứ như thể sắp đi làm việc lớn, Mật Nương nhìn nó như thế thì bật cười.
Nhìn khuê nữ đi xa dần, Trần lão hán thở dài.
Ở thôn Đào Hoa, họ Trần là dòng họ lớn, cuộc sống cũng khá sung túc, nhưng ông lại là một ngoại lệ. Con trai cả mấy năm trước nghiện cờ bạc đã nướng hết tài sản, vợ ông giận quá cũng qua đời, kể từ đó nó biệt tích, chỉ còn lại con gái thứ hai và con trai út nương tựa vào nhau. Chuyện chưa hết, ông lại không may ngã từ trên núi xuống, từ đó bị què một chân, cuộc sống cứ thế mà sa sút dần.
Năm xảy ra chuyện, Mật Nương mới mười ba tuổi, cái tuổi mà những cô nương khác đang vui chơi nhảy nhót, nhưng Mật Nương đã rất hiểu chuyện, suốt ngày phụ giúp Trần lão hán đan rổ, gom củi, hai cha con dùng số tiền bán rổ đổi lấy nhu yếu phẩm trong trấn.
Cứ như vậy đã ba năm trôi qua.
Ruộng vườn trong nhà đã bỏ hoang từ lâu. Năm Trần lão hán gặp nạn lại đúng vào năm đại hạn, ngay cả những người nông dân chăm chỉ cũng không làm gì được, huống hồ ông lại bị thọt chân, đành bỏ hoang ruộng dành thời gian đan thêm rổ. Năm nay đầu xuân mưa thuận gió hòa, Trần lão hán liền tính toán sẽ cày cấy lại ruộng.
Chân ông năm đó bị thương nặng, cứ đến ngày mưa là lại đau nhức, nhưng ông chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lê từng bước đến bếp lấy cuốc.
“Muội phu, bận bịu gì thế?” Giọng nói lanh lảnh của một phụ nhân vang lên ở cổng, Trần lão hán quay đầu lại thì thấy là Điền Vũ Dung, nhị tẩu của vợ mình.
Vợ quá cố của Trần lão hán là Tần thị có hai anh trai, chính là hai cậu của Mật Nương, đại cữu là Tần Thiết Thạch, nhị cữu là Tần Thiết Ngưu. Tần Thiết Thạch cưới Vương Hồng Phương ở thôn Lê Hoa bên cạnh, còn đây là Điền Vũ Dung, vợ của Tần Thiết Ngưu.
Trần lão hán rất kính trọng gia đình vợ quá cố, vội vàng mở cổng đón bà ta vào nhà. Trong nhà vắng bóng phụ nữ, Trần lão hán kéo ghế mời Điền Vũ Dung ngồi, rót cho bà ta chén nước ấm. Điền Vũ Dung mỉm cười, cũng không khách sáo.
Nàng vừa định đẩy cửa ra khỏi sân thì con chó nhà họ Trần bỗng nhiên lao ra, sủa vang hai tiếng rồi ngoạm lấy ống quần Mật Nương không buông.
“Vượng Tài, buông ra nào, ngươi còn nhỏ, ta mang ngươi theo không được.”
Mật Nương cười, ngồi xuống bế con vật nhỏ lên định đưa nó về ổ thì trong phòng bỗng vang lên tiếng ho khan: “Mật Nương, cứ để nó đi theo con đi, con chó này lanh lợi lắm!” Tiếng nói vừa dứt, một lão hán gầy yếu mặc áo mỏng manh giữa tiết trời xuân bước ra khỏi phòng.
Mật Nương thở dài: “Cha, mấy hôm nay trời còn lạnh, cha mặc áo bông vào đi.”
Trần lão hán bước xuống thềm, mỗi bước đi có vẻ hơi khó nhọc, hóa ra ông bị thọt chân. Ông lấy từ trong ngực ra một gói bột đưa cho Mật Nương: “Nhớ rắc dọc đường kẻo gặp rắn.”
Tháng ba rắn ra khỏi hang, Mật Nương cũng hơi e ngại.
“Vâng, vậy con đi đây cha.”
Một người một chó men theo sườn núi phía sau thôn Đào Hoa rời đi. Vừa mới mưa xong, trong rừng nấm mọc nhiều, Mật Nương muốn thử vận may.
Con chó này là nhặt được trên đường mấy hôm trước lúc trời mưa, là một chú cún con vài tháng tuổi, Mật Nương đặt tên là Vượng Tài. Vượng Tài đi xiêu vẹo nhưng lại tỏ vẻ oai phong, ngẩng đầu ưỡn ngực cứ như thể sắp đi làm việc lớn, Mật Nương nhìn nó như thế thì bật cười.
Nhìn khuê nữ đi xa dần, Trần lão hán thở dài.
Ở thôn Đào Hoa, họ Trần là dòng họ lớn, cuộc sống cũng khá sung túc, nhưng ông lại là một ngoại lệ. Con trai cả mấy năm trước nghiện cờ bạc đã nướng hết tài sản, vợ ông giận quá cũng qua đời, kể từ đó nó biệt tích, chỉ còn lại con gái thứ hai và con trai út nương tựa vào nhau. Chuyện chưa hết, ông lại không may ngã từ trên núi xuống, từ đó bị què một chân, cuộc sống cứ thế mà sa sút dần.
Năm xảy ra chuyện, Mật Nương mới mười ba tuổi, cái tuổi mà những cô nương khác đang vui chơi nhảy nhót, nhưng Mật Nương đã rất hiểu chuyện, suốt ngày phụ giúp Trần lão hán đan rổ, gom củi, hai cha con dùng số tiền bán rổ đổi lấy nhu yếu phẩm trong trấn.
Cứ như vậy đã ba năm trôi qua.
Ruộng vườn trong nhà đã bỏ hoang từ lâu. Năm Trần lão hán gặp nạn lại đúng vào năm đại hạn, ngay cả những người nông dân chăm chỉ cũng không làm gì được, huống hồ ông lại bị thọt chân, đành bỏ hoang ruộng dành thời gian đan thêm rổ. Năm nay đầu xuân mưa thuận gió hòa, Trần lão hán liền tính toán sẽ cày cấy lại ruộng.
Chân ông năm đó bị thương nặng, cứ đến ngày mưa là lại đau nhức, nhưng ông chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lê từng bước đến bếp lấy cuốc.
“Muội phu, bận bịu gì thế?” Giọng nói lanh lảnh của một phụ nhân vang lên ở cổng, Trần lão hán quay đầu lại thì thấy là Điền Vũ Dung, nhị tẩu của vợ mình.
Vợ quá cố của Trần lão hán là Tần thị có hai anh trai, chính là hai cậu của Mật Nương, đại cữu là Tần Thiết Thạch, nhị cữu là Tần Thiết Ngưu. Tần Thiết Thạch cưới Vương Hồng Phương ở thôn Lê Hoa bên cạnh, còn đây là Điền Vũ Dung, vợ của Tần Thiết Ngưu.
Trần lão hán rất kính trọng gia đình vợ quá cố, vội vàng mở cổng đón bà ta vào nhà. Trong nhà vắng bóng phụ nữ, Trần lão hán kéo ghế mời Điền Vũ Dung ngồi, rót cho bà ta chén nước ấm. Điền Vũ Dung mỉm cười, cũng không khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.